《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 26: Vạn chữ

Lục Ngôn đột nhiên xuất hiện, là ai cũng không ngờ tới. Mặc dù anh ngồi ở trên xe lăn, nhưng sắc mặt lạnh như băng, khí chất rất có lực áp bách, vẫn như trước khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Còn có hai nam nhân đứng ở phía sau anh, người mặc âu phục là trợ lý, còn người cường tráng cao lớn kia là vệ sĩ riêng.

Nhìn vào rõ ràng không phải người bình thường.

Mấy người đứng ở đây đều ngây ngẩn ra, đổi thành lúc bình thường bác trai đã sớm không sợ chết mà mắng người, nhưng đối với Lục Ngôn, phía sau lưng ông ta không biết làm sao phát lạnh, một chữ cũng không nói ra được.

Cũng chỉ có Cố Hưng Huy không biết nhìn bầu không khí, nhìn chằm chằm tay của cha Cố đang dừng ở giữa không trung, "Chú định đánh con?"

Mới vừa rồi cha Cố bị lửa giận làm cho đầu óc choáng váng, lại bị sự xuất hiện của Lục Ngôn đánh gãy, hơi hơi tỉnh táo lại, nhìn Cố Hưng Huy ở trước mặt không hề ăn năn hối lỗi, đột nhiên ông cảm thấy rất thất vọng, bỏ tay xuống, không còn nghĩ đến việc muốn đánh hắn nữa.

Cố Hưng Huy cho là cha Cố chung quy lại vẫn không nỡ đánh hắn, có chút đắc ý. Nhưng hắn lại quên mất, cha mẹ chỉ đánh con của họ, nếu như ngay cả ý muốn dạy dỗ con cũng không còn nữa, đó mới thật sự là chết tâm.

Hiện tại cha Cố quan tâm hơn là câu nói kia của Lục Ngôn, hơi cảnh giác, "Xin hỏi cậu là. . . ?"

Lục Ngôn không cảm xúc, trên mặt rõ ràng có lửa giận, lạnh giọng nói: "Tôi được cha mẹ ruột của Dương Dương giao phó tới đón em ấy về nhà. Thực sự là cảm ơn các người đã chiếu cố em ấy, sau này không cần phiền toái nữa, đứa nhỏ nhà tôi sẽ do tôi tự tay chăm sóc, sẽ không để cho em ấy phải chịu bất kì ủy khuất nào."

Lời nói này, khiến sắc mặt của mấy người ở đây đều thay đổi.

Cha mẹ ruột của Cố Dương?

Nghĩ đến việc có thể sẽ mất đi Cố Dương, cha Cố mẹ Cố hoảng loạn, "Làm sao có thể. . ."

Bác trai và Cố Hưng Huy cũng không dám tin, mới vừa rồi còn đang ghét bỏ sỉ nhục Cố Dương, biết rõ cậu là một đứa cô nhi, không nơi nương tựa, phải dựa vào nhà của bọn họ, làm sao lại đột nhiên xuất hiện một nam nhân thoạt nhìn không giống cậu, nói muốn đón cậu về nhà?

Chẳng lẽ Cố Dương là con của hào môn?

Khi đoán được điều này, sắc mặt của bọn họ cực kỳ khó coi, hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Nhưng sự thật là không tới phiên bọn họ không chấp nhận.

Trợ lý đưa văn kiện chứng minh cho cha Cố mẹ Cố xem, cũng giải thích rất cặn kẽ, cha mẹ ruột đã mất của Cố Dương chính là bằng hữu của Lục Ngôn, anh được giao phó đi tìm cậu, hiện tại rốt cuộc cũng tìm được người, ngày hôm nay tới đây là muốn đón Cố Dương về nhà.

Cha Cố mẹ Cố đang xem văn kiện, toàn bộ lực chú ý của bác trai đều tập trung ở một chỗ, trợn to hai mắt, khϊếp sợ nói, "Cậu là chủ tịch của tập đoàn Lục thị?"

Tập đoàn Lục thị là một tập đoàn gia tộc lớn rất nổi tiếng ở Trung Quốc. Các ngành công nghiệp liên quan bao gồm trang sức, bất động sản, thiết bị điện tử, khách sạn, quần áo, đồ nội thất và các phương diện khác. Trình độ giàu có kia mà là người bình thường như bọn họ căn bản không thể nào tưởng tượng được. Nhắc đến tổng giám đốc của tập đoàn họ lại càng không thể tiếp xúc, căn bản không phải người cùng một thế giới.

Bác trai hỏi câu này cũng không có người nào trả lời. Người ông đang hỏi - Lục Ngôn, chỉ quan tâm đến một người là Cố Dương đang đứng ở một bên.

Dưới cái nhìn của anh thì ý nguyện của cha Cố mẹ Cố đều không quan trọng, Lục Ngôn chỉ quan tâm đến suy nghĩ của Cố Dương sẽ như thế nào, ánh mắt anh ôn nhu như nước, thậm chí còn ẩn giấu một tia hy vọng cùng căng thẳng, tựa hồ rất sợ cậu sẽ từ chối, "Dương Dương nguyện ý cùng tôi về nhà không?"
Cố Dương ngây ngẩn cả người, căn bản không kịp phản ứng, khi nghe cuộc đối thoại của bác trai và cha mẹ, cậu như bị ném vào một xô nước đá, cả người lạnh toát. Cậu không cần tiền của cha mẹ, lời nói khó nghe của bác trai cậu có thể chịu đựng được, nhưng điều khiến cậu đả kích nhất chính là câu nói của cha Cố - Tiểu Dương không phải người của Cố gia.

Hóa ra, cha Cố cũng nghĩ cậu là người ngoài sao?

Cố Dương có chút hoảng hốt, nhưng vào lúc này, Lục Ngôn lại xuất hiện. Từ trước đây giờ vẫn luôn như vậy, Lục Ngôn sẽ luôn xuất hiện vào lúc cậu cảm thấy chật vật và lúng túng nhất.

Lục Ngôn di chuyển xe lăn, dừng lại ở trước mặt Cố Dương, trong mắt chỉ có cậu, tất cả đều là sự lo lắng chỉ dành cho riêng mình cậu.

Cố Dương cúi thấp đầu, mái tóc ngắn màu vàng nhạt dường như đã phai màu rồi, không còn xán lạn như những bông hoa dưới ánh mặt trời như mọi khi.
Lục Ngôn giơ tay, nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc của tiểu bảo bối, âm thanh cực kỳ ôn nhu, "Dương Dương, hãy để tôi sủng em, có được hay không?"

Đỉnh đầu được một bàn tay rộng lớn che lại, rất ấm áp.

Cố Dương ngước mắt lên, hàng mi mảnh khảnh run rẩy, đuôi mắt hiện ra màu hồng nhàn nhạt, ngậm lấy một màn sương mù mông lung mờ ảo. Mặc dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn bị Lục Ngôn luôn để ý cậu ở trong mắt chú ý đến, động tác xoa đầu lại càng ôn nhu hơn.

Cố Dương thiếu chút nữa không nhịn được gật gật đầu.

Lúc này, mẹ Cố đứng ở bên cạnh nhìn văn kiện ngẩng đầu lên, lại thấy một màn xoa đầu ấm áp như vậy. Mà ở một bên khác, bác trai vừa nghe tới Lục thị liền lật mặt, khuôn mặt đầy nịnh nọt và tham lam, muốn dính líu chút quan hệ.

Một cơn gió thổi qua, trong lòng mẹ Cố lạnh lẽo, thần sắc trở nên cực kỳ phức tạp.
Trợ lý truyền đạt lại ý tứ của Lục tổng, nói vừa vặn đến giờ cơm tối, muốn mời cha Cố mẹ Cố cùng nhau đi ăn cơm, cũng để thảo luận cái chuyện quan trọng này.

Vì vậy, cha Cố mẹ Cố ngồi lên chiếc siêu xe của Lục Ngôn. Bác trai tự nhiên cũng muốn lên cùng nhưng bị cánh tay rắn chắc của vệ sĩ thoải mái cản lại. Vệ sĩ nói: "Xin lỗi, Lục tổng chỉ mời vợ chồng Cố tiên sinh."

Sắc mặt bác trai tái xanh một mảnh, cực kỳ lúng túng đứng tại chỗ, nhìn đuôi xe đang dần biến mất ở trước mắt.

Cố Hưng Huy vốn cũng muốn mở mang kiến thức một chút về cái gọi là cuộc sống của người có tiền, nhưng không nghĩ tới lại bị cự tuyệt, thẹn quá hóa giận mà xì một tiếng, "Cho rằng tôi thấy lạ lắm sao? Lão tử còn không muốn đi đây, đồ tinh tướng! Bệnh thần kinh!"
Bọn họ đi đến một nhà hàng rất cao cấp.

Cha Cố mẹ Cố mở nhà máy, điều kiện kinh tế cũng không tệ, nhưng tuyệt đối sẽ không nỡ đến nơi như thế này để ăn cơm, tùy tiện gọi vài món ăn cũng đã hết ít nhất mười ngàn.

Cha Cố mẹ Cố có chút câu nệ nhìn các món ăn trước mặt, thậm chí họ còn không biết dùng như thế nào. Hơn nữa bọn họ còn phát hiện, Cố Dương không rơi vào tình trạng quẫn bách như bọn họ, cậu rất hờ hững và bình tĩnh, tựa hồ trời sinh đã được sống ở trong hoàn cảnh tốt như vậy, ánh đèn lộng lẫy rơi xuống, chiếu trên mái tóc màu vàng nhạt của cậu, chẳng khác nào một hoàng tử bé quý giá.

Cha Cố mẹ Cố đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ, đây là đứa nhỏ mà bọn họ đã nuôi sao? Nghiêm túc ngẫm lại, có vẻ như từ trước đến nay Cố Dương cũng chưa từng để bọn họ nhọc lòng, cậu vẫn luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy. Lại nói đến lúc xem văn kiện, cha mẹ ruột của Cố Dương đều xuất thân là thư hương môn đệ, gia cảnh tốt đẹp.
/thư hương môn đệ: Con em nhà dòng dõi học hành đỗ đạt.

Bọn họ nhận ra rằng, người xung quanh thường thường hỏi họ làm thế nào để dạy được một đứa nhỏ ưu tú như vậy, nhưng thực ra có lẽ không phải là do bọn họ dạy.

Lục Ngôn nhẹ nhàng liếc bọn họ một cái, đương nhiên anh biết rằng bọn họ đang quẫn bách, nhưng anh chỉ cười ôn hòa hướng dẫn họ dùng bộ đồ ăn, giống như chu đáo mà hóa giải sự lúng túng của bọn họ. Nhưng trên thực tế, đối với EQ của Lục Ngôn, nếu anh muốn cho cha Cố mẹ Cố cảm thấy thoải mái vui vẻ thì anh có thể lựa chọn một nhà hàng thích hợp hơn, chứ không phải như bây giờ. Có thể mục đích của anh chính là muốn cho cha Cố mẹ Cố nhận ra sự chênh lệch giữa bọn họ.

Trong quá trình dùng cơm, Lục Ngôn không đề cập đến việc liên quan tới đón Cố Dương về nhà, cũng bởi vậy lại càng làm cho cha Cố mẹ Cố cảm thấy đau khổ.
Chờ cơm nước xong, Lục Ngôn ấm áp hỏi, Dương Dương có muốn đi ăn chút điểm tâm ngọt hay không.

Cách đó một đoạn không xa, có rất nhiều bánh ngọt tinh xảo được xếp ở trên bàn, chỉ chờ Cố Dương đến ăn.

Ai cũng đều thấy được, đây là vì muốn đưa Cố Dương đi để bọn họ có thể dễ dàng nói chuyện với nhau.

Cố Dương đưa mắt nhìn cha Cố mẹ Cố một cái, rồi dừng lại một chút, lúc này mới bước đi.

Lục Ngôn cùng cha Cố mẹ Cố ngồi nói chuyện, ngữ khí thập phần bình tĩnh, cũng rất lạnh lùng mà kể lại sự thật. Tình huống phức tạp ở Cố gia, cha mẹ ruột của Cố Dương, còn có cậu cũng nghe được cuộc đối thoại với bác trai, họ cũng nhìn ra được Cố Dương ở Cố gia nhiều năm như vậy cũng không được sống tốt.

Ngữ khí của anh rất lịch sự và lễ độ, nhưng khi cha Cố mẹ Cố nghe thì trên mặt rất rát, họ rất xấu hổ. Ban đầu, bọn họ tự coi mình là bậc cha mẹ có năng lực, nhưng chân chính trải ra mà nói, bọn họ mới nhận ra mình đã bỏ quên đi rất nhiều thứ. Hơn nữa rất rõ ràng, Cố Dương trở về với cha mẹ ruột của mình, cậu sẽ nhận được tài nguyên và hoàn cảnh tốt hơn, còn có sự sủng ái.
Cha Cố mẹ Cố trầm mặc một lúc lâu, họ bước đến bàn bên kia, ngồi xuống ghế đối diện với Cố Dương.

Khóe miệng mẹ Cố cong lên, có chút miễn cưỡng cười khổ, "Tiểu Dương. . . Con sẽ cùng với Lục tiên sinh trở về nhà sao?"

Cố Dương nhìn bọn họ, hơi run run.

Mẹ Cố nói: "Cha mẹ đã nghĩ qua, bác trai, ông ấy gây chuyện nhưng cũng là người thân nên cha mẹ không còn cách nào khác. Nhưng con thì khác, con không cần phải nhẫn nhịn bọn họ. Cha mẹ không muốn con đi, chỉ là cha mẹ nhận nuôi con lại làm cho con phải chịu ủy khuất, chúng ta. . . Tiểu Dương, con nghĩ như thế nào? Con sẽ đi cùng cậu ấy sao?"

Cố Dương trầm mặc không nói gì, trong tay cầm cái nĩa nhỏ vô thức đâm vào lớp kem mềm mại nhẵn nhụi phủ trên chiếc bánh, tạo thành một cái lỗ nho nhỏ.

Không biết từ lúc nào Lục Ngôn đã đi tới phía sau Cố Dương, anh ngồi ở trên xe lăn yên lặng nhìn cậu, ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng thực ra vành môi đã banh thành một đường thẳng, khẩn trương đến nỗi hô hấp như ngừng lại, chờ đợi câu trả lời của Cố Dương.
Rốt cục, Cố Dương gật gật đầu, thấp giọng nói: "Con sẽ đi."

Đáy mắt Lục Ngôn nhất thời sáng lên đến chói mắt, anh không thể che giấu được niềm vui, đôi tay theo bản năng dùng sức siết chặt lấy tay vịn xe lăn.

Cha Cố mẹ Cố thở dài nhưng họ có thể hiểu được kết quả này. Nếu là bọn họ cũng chưa chắc đã có thể nhẫn nhịn được người như bác trai và Cố Hưng Huy, chứ đừng nói đến việc bọn họ là người lớn, còn Cố Dương vẫn còn là một đứa trẻ.

Cố Dương đã tìm thấy cha mẹ ruột của mình, tuy rằng bọn họ đã qua đời, nhưng cậu vẫn còn bà ngoại, hơn nữa còn có Lục tổng là bằng hữu của cha mẹ nguyện ý chăm sóc cậu, hoàn cảnh gia đình thật sự tốt hơn rất nhiều.

Những thứ này cha Cố mẹ Cố đều cấp không nổi, ngay cả nói lời thương yêu, bọn họ thường ngày bận rộn ở trong nhà xưởng, cũng không có thời gian ở bên cạnh Cố Dương thật tốt.
Trong lòng cha Cố mẹ Cố thất vọng, có chút chua xót, nhưng họ cũng thở phào nhẹ nhõm, Cố Dương có một nơi tốt hơn để đi, cậu cũng không cần phải chịu thêm sự thiệt thòi nữa.

Bởi vậy, tất cả đã sẵn sàng để chuẩn bị dọn nhà.

Cuối tuần, Lục Ngôn mang theo người, chiếc siêu xe sang trọng hiếm thấy quang minh chính đại dừng ở dưới lầu, giúp chuyển đồ.

Động tĩnh như vậy đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của hàng xóm, mặc dù không biết hãng của chiếc xe này, nhưng họ đều cảm nhận được nó rất sang trọng, khẳng định là đặc biệt quý hiếm, một số người hiểu nó đương nhiên sẽ càng cảm thấy khϊếp sợ hơn.

Hàng xóm không nhịn được hiếu kỳ tới hỏi, tại sao Cố gia lại quen biết được với người có tiền ở cấp độ này.

Chiếc siêu xe cùng với rất nhiều nam nhân cao to mặc âu phục, kiểu phô trương này cũng giống như trong phim truyền hình đi.
Chờ hỏi xong người bác trai của Cố gia kia, biết được chuyện gì đã xảy ra, lại càng cảm thấy cuộc sống còn đặc sắc hơn cả trong phim truyền hình.

Nhưng mà, cũng có người đang vây xem nhỏ giọng nói: "Tôi cảm thấy Cố Dương rời đi có chút vô lương tâm a, vợ chồng Cố gia cũng đã nuôi nấng thằng bé nhiều năm như vậy."

"Đúng, có phải là thấy điều kiện bên kia của cha mẹ ruột tốt hơn bên này nên cảm thấy ghét bỏ."

"Ai da, cũng có thể hiểu được, con người đều hướng tới chỗ cao mà đi, chỉ thấy đáng thương cho vợ chồng Cố gia đã nuôi không con trai."

Cha Cố mẹ Cố nghe được những lời đàm tiếu này không khỏi cau mày, nghiêm túc phản bác: "Dì Vương, chú Lý, sao hai người lại có thể nói ra những lời này được? Là chúng tôi khuyên Tiểu Dương trở về nhà thằng bé, hai người cũng coi như đã nhìn thấy Tiểu Dương lớn lên, thằng bé vẫn luôn hiểu chuyện và nghe lời như vậy, không phải các người đều thấy sao? Người lớn mà lại nói xấu về một đứa nhỏ là có ý gì?"
Mấy hàng xóm lắm mồm đột nhiên bị điểm danh, bị nói lại một cách không khách khí, sắc mặt trở nên lúng túng, họ hàm hồ xin lỗi rồi quay về nhà mình, đứng ở đây xem trò vui thật không tiện.

Nhưng cũng bởi vì điều này, hàng xóm láng giềng lại theo dõi Cố Dương nói lời tạm biệt với cha Cố mẹ Cố, thấy tình cảm của họ vẫn tốt như vậy, không ai lại nói xấu Cố Dương nữa.

Cố Dương cùng Lục Ngôn ngồi ở trên xe trở về biệt thự.

Lục Ngôn bình tĩnh quan sát sắc mặt của Cố Dương, có chút lo lắng rằng cậu sẽ không nỡ rồi hối hận, anh muốn dời đi một chút lực chú ý của cậu, nói: "Bà ngoại của em đang định cư ở nước ngoài, bà lớn tuổi nên không thể đi máy bay được, bà ấy cũng có ý định cho em một chút thời gian để tiếp nhận. Tôi đã thương lượng với bà, chờ đến khi em được nghỉ đông sẽ đến thăm bà ngoại, em cảm thấy thế nào?"
Cố Dương chợt quay đầu sang nhìn anh, biểu tình có chút quái lạ, "Lục tiên sinh, anh thật sự tìm thấy cha mẹ ruột của tôi sao?"

Lục Ngôn sửng sốt, còn có chút khó mà tin nổi, "Đương nhiên là sự thật, em nghĩ rằng tôi đang lừa em sao? Nếu như vậy, em còn dám đi theo tôi?"

Cuộc nói chuyện lúc trước, kỳ thực Cố Dương không làm sao nghiêm túc nghe được, thủ tục gì đó cũng đều do cha Cố cùng Lục Ngôn làm. Đối với việc tìm thấy cha mẹ ruột của mình, cậu vẫn cảm thấy không chân thật lắm. Ở kiếp trước, Lục Ngôn cũng có đi tìm người thân giúp cậu, chỉ là khi Cố Dương hỏi, Lục Ngôn không có trực tiếp trả lời, mà chỉ ôm lấy cậu, nói sẽ sủng ái cậu cả đời. Cố Dương đoán là anh không tìm thấy, hoặc là người thân của cậu đều đã qua đời, chỉ còn lại một mình cậu.
Trong lòng Cố Dương cũng biết được, là một cô nhi mà muốn tìm được cha mẹ ruột của mình thì khó khăn như mò kim dưới đáy biển, hơn nữa màu tóc của cậu còn có vấn đề, nói không chừng một trong hai người cha hoặc mẹ là người nước ngoài, phạm vi tìm kiếm lại càng lớn hơn.

Nhưng trên thực tế, Lục Ngôn đã tìm thấy. Từ kỳ nghỉ hè lần kia, khi anh nhìn thấy vành mắt ửng hồng của Cố Dương, anh cũng đã cho người đi tìm. Anh muốn đem Dương Dương về nhà hảo hảo cưng chiều, nhưng anh chỉ là một người xa lạ, cha Cố mẹ Cố chắc chắn sẽ không chấp nhận.

Ở kiếp trước, Lục Ngôn thực sự tìm được cha mẹ ruột của Cố Dương, chỉ là cha mẹ cậu đã sớm qua đời, chỉ còn lại một mình bà ngoại. Lục Ngôn tìm thấy bà ở trong bệnh viện, bà ngoại Cố Dương vì không còn bạn già lại mất đi người con gái mà bà yêu quý nhất, bi thương lại thống khổ, thân thể cũng dần yếu đi. Lục Ngôn vốn muốn cho Cố Dương gặp mặt bà ngoại cậu, nhưng vẫn là chậm một bước. Cuối cùng, anh cũng không nói chuyện này cho Cố Dương biết.
Lần này, Lục Ngôn không có mất tới mấy năm, chỉ ngắn ngủi hai tháng đã tìm thấy người thân của Cố Dương, cảm giác như trong cõi u minh biết được người nhà của Cố Dương ở đâu, quả thực cũng tìm được bà ngoại vẫn còn sống của cậu.

Lại muốn nói đến, cũng thật khó tin, thỉnh thoảng Lục Ngôn sẽ mơ tới một số hình ảnh vụn vặt chớp nhoáng, đều là cảnh tượng anh và Cố Dương ở chung với nhau, hơn nữa lại quá mức chân thực, không giống như là ảo mộng.

Lục Ngôn vừa nói ra lời này, Cố Dương liền xác định đó là sự thật. Nhiều năm ở chung như vậy, Cố Dương vẫn tính là hiểu khá rõ Lục Ngôn. Nhất thời tâm tình của Cố Dương có chút phức tạp, không nghĩ tới lại có một ngày cậu còn có thể gặp được máu mủ ruột thịt của mình, có chút luống cuống.

Cậu nhớ lại những câu nói mà Lục Ngôn đã giải thích kia, lại hỏi: "Anh biết cha mẹ tôi sao? Anh là bằng hữu của bọn họ?"
Biểu tình của Lục Ngôn cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ ôn hòa bình thường.

"Đúng a, trước đây tôi đã từng nhìn qua hình của em, cho nên sau khi nhìn thấy em mới cảm thấy có chút quen mắt. Sau đó tôi đi kiểm tra, phát hiện ra em quả nhiên là con của bọn họ. Nếu như không tin, em có thể xem văn kiện này một chút."

Cố Dương xác thực không tin, nhưng cái không tin chính là anh là bằng hữu, nói không chừng căn bản Lục Ngôn còn chưa từng gặp qua cha mẹ ruột của cậu, chỉ là được tạo ra để danh chính ngôn thuận đón cậu về nhà mà thôi.

Nhưng Cố Dương biết Lục Ngôn sẽ không hại cậu, liền lắc lắc đầu, "Tôi tin anh."

Chỉ là một câu nói rất đơn giản, nhưng lại nặng nề đập vào trái tim của Lục Ngôn. Nhìn ánh mắt đen láy trong suốt của Cố Dương, trong lòng anh cảm thấy tội lỗi, hổ thẹn đến đòi mạng. Tiểu bảo bối quá ngoan, quá đơn thuần, sau này nói cái gì cũng không cần lừa gạt nhóc con này.
Chờ trở lại biệt thự, Ôn thúc và dì Chu cười cười tiến lên đón, hiển nhiên đều đã sớm biết việc sau này Cố Dương sẽ ở lại đây, còn đặc biệt yêu thích hoan nghênh cậu.

Ôn thúc nói: "Phòng của Dương Dương đều đã chuẩn bị xong rồi, nếu như thiếu cái gì thì hãy nói với tôi."

Dì Chu cũng cười nói: "Dì nấu rất nhiều món ăn Dương Dương thích, còn làm Tiramisu, đang chờ Dương Dương đến ăn."

Cố Dương nhìn bọn họ, khóe môi cũng không tự chủ được cong lên, ngoan ngoãn gọi, "Ôn thúc, dì Chu."

Âm thanh nhẹ nhàng, mọi người nghe tim đều mềm nhũn.

Trong lòng Ôn thúc và dì Chu đều nghĩ, một đứa trẻ tốt và ngoan như vậy, tại sao lại có thể có người không thích, nhẫn tâm mắng cậu?

Ăn cơm tối xong, Cố Dương cùng Lục Ngôn đi xem phòng của mình, nằm ngay cạnh phòng ngủ của Lục Ngôn, chính là gian phòng mà lần trước cậu đã ngủ lại qua đêm. Tuy nhiên, bây giờ nó đã được tu sửa, dán giấy dán tường, đặt bàn học, ghế sô pha lười, còn có gối ôm và mấy con thú bông nhỏ, khiến toàn bộ căn phòng trở nên ấm áp hơn.
Sự chuẩn bị rất tốt và chu đáo, đồ dùng hàng ngày đều có, Cố Dương không cần mang thứ gì đến cũng có thể lập tức ở lại.

Lục Ngôn nói: "Đây là tôi cho người bố trí, em thích không? Nếu muốn thay thứ gì đó thì nói với tôi."

Cố Dương lắc lắc đầu, đây tựa hồ là toàn dựa theo sở thích của cậu để làm, làm sao có khả năng không thích được. Cậu nhìn thấy cái ghế sofa lười kia, trông thật mềm mại, không nhịn được tiến lên hai bước, đặt mông ngồi xuống, cả người giống như đang nằm trên đám mây, cực kỳ thoải mái. Cậu có thể tưởng tượng rằng, sau này cậu vùi ở đây nghịch điện thoại di động cả ngày cũng không nỡ đứng dậy.

Cố Dương ngồi xuống, ghế sofa vô cùng mềm mại bao lấy cậu, khuôn mặt trắng nõn hiện vẻ lười biếng, giống như một bé mèo con ngoan ngoãn nằm trong ổ cuộn tròn người lại, cực kỳ đáng yêu.
Lục Ngôn nhìn, tay anh bắt đầu ngứa ngáy, thật muốn nhéo nhéo mặt cậu một cái mà.

Lúc này, Cố Dương mới nhìn thấy trong phòng còn có một cánh cửa, không phải là cửa phòng mà bọn họ tiến vào. Cố Dương hiếu kỳ, đứng dậy đi tới, "Cánh cửa này để làm gì?"

Cố Dương đẩy cửa bước vào mới phát hiện ra bên trong là phòng quần áo.

Lục Ngôn theo sau cậu, giải thích: "Phòng của em không đủ rộng nên tôi đã cho thông hai phòng thành một, em và tôi cùng dùng chung một phòng quần áo, một nửa bên này đều là quần áo của em."

Cố Dương đi tới, cậu phát hiện ra có rất nhiều quần áo mới đã được treo trên móc, đều là size của cậu. Trong tủ giày còn có mấy đôi AJ xịn xò mà các nam sinh trong lớp thường hay nhắc tới.

"Tôi không biết em thích kiểu quần áo gì, trước hết là mua mấy kiểu tương đối hiện hành trong năm nay để phòng ngừa, chờ em đến đây rồi lại căn cứ theo sở thích của mình để mua." Lục Ngôn nói như vậy, lại như là nghĩ đến cái gì, bổ sung thêm một câu, "Cánh cửa này có thể khóa, em không cần lo lắng."
Cố Dương lắng nghe, quay đầu lại nhìn, hơi nghiêng đầu. Lẽ nào anh không cảm thấy câu sau có hơi kì quái sao?

Lục Ngôn bị cậu nhìn chằm chằm như thế, tựa hồ cũng cảm thấy có điểm không đúng, tính che giấu ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: "Dương Dương có muốn gọi video với bà ngoại hay không? Thời gian này, đúng lúc ở bên kia đang là buổi chiều."

Cố Dương sững sờ, cậu mới vừa biết mình còn bà ngoại cách đây không lâu,

còn chưa kịp tiếp thu.

Bà ngoại chính là người cười rất hiền lành, không ngừng làm các món ăn ngon cho cháu ngoại, rất là cưng chiều sao?

Cố Dương trần trừ một lúc, vừa mong đợi lại vừa sợ, không biết nên đối mặt với bà ngoại chưa từng gặp như thế nào.

"Có thể. . . Để ngày mai gọi video được không?"

Lục Ngôn gật đầu, "Có thể, bà nói cho em thời gian chậm rãi tiếp nhận, chỉ là ngày mai, bởi vì lệch múi giờ nên phải chờ tới buổi tối mới gọi được, khi đó em cần phải trở về trường học để tự học. Bà rất chờ mong được gặp mặt em, nếu như không phải do thân thể không thích hợp đi máy bay thì có lẽ bây giờ bà đã đang ở trong nước rồi."
Lục Ngôn cũng không nghĩ nhiều về việc để Cố Dương và bà ngoại gặp nhau, chỉ là anh nhìn ra được, Cố Dương mới thoát khỏi gia đình lộn xộn kia, dù gì cũng là mười mấy năm tình cảm, khó tránh khỏi mấy ngày nay tâm tình xuống dốc. Lục Ngôn muốn cho Cố Dương biết được, trên thế giới còn có rất nhiều người yêu quý cậu, muốn cậu thật vui vẻ.

Quả nhiên Lục Ngôn vừa nói thế, Cố Dương đã cuống lên, nói: "Tôi muốn gọi video."

Lục Ngôn đưa cậu đến phòng ngủ chính, mở máy tính ra, chuẩn bị xong mọi thứ, trong màn ảnh màu đen liền xuất hiện một bà lão người nước ngoài mặc trang phục tinh xảo, mái tóc hoa râm, trên mặt đều là dấu vết của năm tháng, hốc mắt sâu thẳm, khuôn mặt nghiêm túc, trên vai khoác chiếc khăn lông xù xù, trên đầu gối còn có một con mèo lông ngắn tròn vo.
Phút chốc, trong đầu Cố Dương đã tưởng tượng bổ sung thêm cho người thân của cậu, biết rõ bà ngoại của mình trông như thế này.

Cố Dương theo bản năng nín thở, cả người căng thẳng.

Cách hơn mười ngàn km, dựa vào cáp mạng, một bà một cháu nhìn nhau qua màn hình, tuy rằng không chạm được vào, nhưng khoa học kỹ thuật bây giờ đủ khiến người cách xa như vậy cũng có thể nhìn thấy đối phương rõ ràng.

Bọn họ chỉ nhìn nhau như vậy, không nói chuyện.

Trầm mặc một lúc lâu.

Lục Ngôn ở bên ngoài camera, nhìn Cố Dương và bà ngoại im lặng nhìn nhau giống như robot, có chút buồn cười lại có chút đau lòng.

Lục Ngôn không nhịn được lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc, trêu chọc: "Hai người đang chơi trò chơi sao? Dự định cứ ngồi như vậy cả đêm?"

Cố Dương bị nói như thế, quẫn bách đến đỏ mặt.
Bên kia bà ngoại nghe thấy lời này, nhàn nhạt liếc mắt nhìn nơi mà bà không thấy, hiển nhiên là rất ghét bỏ cái người quấy rối mình và cháu trai gọi video. Bà vốn là muốn để nam nhân kia đi ra, nhưng nghĩ tới đây là lần đầu mình và cháu trai gặp mặt, có lẽ bên cạnh cậu có một người quen biết nói chuyện cùng sẽ không còn sốt sắng như vậy.

Bà ngoại dừng một chút, khóe miệng chậm rãi cong lên, nở nụ cười, mà có thể là rất lâu rồi không nở nụ cười, nên có điểm cứng ngắc không được tự nhiên. Có vẻ như bà nói tiếng Trung không được tốt lắm, phát âm có chút kỳ quái, nhưng lại rất nghiêm túc nhìn Cố Dương, gằn từng chữ hỏi: "Dương Dương, bà có thể gọi con như vậy được không?"

Thanh âm già nua, nhưng lại phi thường ôn nhu.

Mũi Cố Dương hơi hơi chua xót, cậu thiếu chút nữa đã rơi nước mắt, dùng sức mà gật đầu.
Tên Cố Dương, không phải do viện mồ côi cũng không phải do cha Cố mẹ Cố đặt, mà do bản thân cậu tên là vậy, cha ruột của cậu chính là họ Cố.

"Dương Dương, bà là bà ngoại của con. Bà tên là Kiều An Na, con có thể gọi tên của bà, thế nhưng, bà lại muốn con gọi bà là bà ngoại hơn."

Cần nhìn vào khẩu ngữ để dịch thuật nên phải nghe rất chuyên chú, nhưng Cố Dương đã quên mất việc này, cậu chỉ quan tâm đến câu nói "bà là bà ngoại của con".

Đôi môi Cố Dương giật giật, âm thanh nhẹ nhàng, có chút khàn khàn, ". . . Bà ngoại."

Vốn tưởng rằng sẽ không gọi lên được, nhưng sau khi nói ra, mới phát hiện nó tự nhiên đến mức tựa hồ cậu đã từng gọi như vậy rất nhiều lần.

Trên màn hình, bà ngoại nghe thấy tiếng xưng hô này, sắc mặt vốn nghiêm túc nhất thời dịu lại, mặt mày đều nhuốm ý cười rõ ràng, hiền lành lại ôn nhu.
Lúc này, con mèo lông ngắn vùi ở trên đầu gối bà cũng không chịu cô đơn, nó kéo chiếc bàn bằng hai cái móng vuốt, đem khuôn mặt vừa mập vừa tròn của mình hướng đến camera, đem màn hình che lại một nửa. Bà ngoại ôm nó trở về, nó còn dùng hai bộ móng vuốt mập mạp ôm chặt lấy chiếc máy tính không tha, meo meo thét lên.

Con mèo này chen vào khiến sự ẩm ướt trong mắt hai người đều tiêu tan, không nhịn được cười con mèo béo đang quấy rối, rồi họ lại chậm rãi tán gẫu, bà ngoại hỏi Dương Dương học tập thế nào, thích ăn cái gì, bên đó có lạnh không, các bạn trong lớp ra sao,. . . Chờ chút, hai người vô tình đã hàn huyên được rất nhiều, cháu trai vừa mới bắt đầu còn xa lạ câu nệ, bây giờ đã vơi đi rồi, bà có thể cảm nhận được.

Mãi đến tận khi Lục Ngôn nhắc nhở, bọn họ mới phát hiện cư nhiên đã hàn huyên hơn ba giờ đồng hồ, muộn lắm rồi, nên đi tắm rửa rồi ngủ.
Bà ngoại lần thứ hai lạnh lùng liếc về phía khuôn mặt của Lục Ngôn, có chút không cao hứng, bà còn muốn tiếp tục cùng cháu trai mới nhận ra tiếp tục nói chuyện. Con người một khi cao hứng lên, tinh thần sức lực cũng mười phần, không biết mệt chút nào, bà hận không thể lập tức sửa lại mười mấy năm trước, muốn biết tất cả mọi thứ về cháu trai.

Nhưng bà ngoại vẫn nhớ bị lệch múi giờ, bên kia Cố Dương đã là buổi tối. Mặc dù có chút không muốn, nhưng vẫn phải nói: "Vậy bé ngoan Dương Dương ngủ đi, nhớ ngủ ngon và có một giấc mơ ngọt ngào."

Nói xong, bà còn không quên để nhóc mèo béo cũng giơ móng vuốt mập lên tạm biệt Cố Dương.

Cố Dương nhìn hình ảnh một già một mèo bên trong màn hình, cũng cười vẫy tay lại, "Lần sau con lại gọi video cho bà, bà ngoại."

Lúc cậu chuẩn bị đóng video, bà ngoại lại đột nhiên hỏi: "Lần sau? Là lúc nào?"
Cố Dương suy nghĩ một chút về việc lệch múi giờ, ban ngày ở nước ngoài cũng là lúc cậu phải đi học, nên nghiêm túc đáp: "Có thể phải đến cuối tuần sau ạ."

Bà ngoại bất mãn, mặt lạnh nói: "Quá lâu." Bà không muốn!

Cố Dương cũng cảm thấy, "Con ở trường học, trước khi ngủ có thể gọi video, nhưng mà mạng không được tốt lắm, thời gian cũng ngắn."

Lục Ngôn ngồi ở bên cạnh nghe cậu nói thế, ánh mắt lóe lên, tựa hồ như nghĩ tới điều gì đó, hai mắt hơi nheo lại, nở nụ cười.

Bà ngoại lại không thèm để ý, "Không sao, không thể gọi video thì chúng ta sẽ nhắn tin tán gẫu. . ." Nói đến lại đột nhiên nhớ ra, khẩu ngữ tiếng Trung của bà mà nói chậm một chút còn miễn cưỡng nghe được, nhưng bàn về chữ viết. . . Bà sẽ ngay lập tức bảo quản gia trong nhà sắp xếp vào một lớp tiếng Trung cực kỳ tốt, sẽ không thể làm lỡ bà và cháu trai ngoan tán gẫu!
Cố Dương nói: "Bà ngoại, con cũng biết một chút tiếng Anh, nếu người không nói nhanh, con hẳn sẽ nghe hiểu."

Bà ngoại nghiêm mặt nghĩ, sau này cháu trai nhất định phải đến bên này chơi, sử dụng tiếng Anh sẽ thuận tiện hơn, nên mình là một đối tượng rất tốt để luyện tập. Vì vậy bà vuốt mèo béo trong l*иg ngực, gật đầu. Đương nhiên, bà vẫn muốn lên lớp học tiếng Trung, bà cũng không muốn khi cháu trai cùng với nam nhân kia nói chuyện, chỉ có bà là nghe không hiểu.

Chờ đến khi tắt video, đã là nửa giờ sau.

Cố Dương vẫn còn đắm chìm trong sự phấn khích khi tán gẫu với bà ngoại, cậu có chút chóng mặt, cảm giác không quá chân thật, quay đầu tìm Lục Ngôn để xác nhận, "Lục tiên sinh, người đó thật sự là bà ngoại của tôi sao?"

Lục Ngôn gật đầu, ôn nhu cười khẳng định: "Đúng."
Cố Dương mặt đỏ lên vì phấn khích, jiojio nhỏ không an phận mà giẫm đến giẫm đi, nếu không phải Lục Ngôn đang ở trước mặt cậu, cậu đã sớm nhảy lên, điên cuồng chạy a.

Lục Ngôn đương nhiên là nhìn ra rồi, nhịn cười nhắc nhở: "Dương Dương không đi tắm sao?"

Cố Dương lúc này mới nhớ ra, a một tiếng, mình lại ngây ngốc ở đây đỏ mặt, cậu quay người lại chạy trốn về phòng.

Lục Ngôn nhìn bóng lưng hoạt bát biến mất, có chút nhẹ nhõm. Rốt cục cũng lấy lại được tinh thần, cậu đã hạ xuống bộ dáng nhìn đã khiến cho người khác đau lòng trước đó.

Chờ cả hai đều tắm xong, Lục Ngôn liền đưa cho cậu một ly sữa bò, nhìn cậu uống xong, dịu dàng dụ dỗ nói: "Ngủ đi, có chuyện gì thì tới tìm tôi, tôi ở phòng bên cạnh."

Cố Dương mới vừa tắm xong, mặt bị hơi nước hun đến trong veo lại hồng hào, giống như một trái đào ngọt nhiều nước tươi mới, nhìn rất là ngon miệng, khiến người không nhịn được muốn cắn một miếng, nếm thử xem có phải rất ngọt hay không.
Bé ngoan Cố Dương gật đầu, sau khi uống hết ly sữa liền bò lên giường đắp chăn lên, nằm rất quy củ.

Lục Ngôn cầm một con gấu bông lông xù xù đặt ở gối bên cạnh cậu, cười nói: "Ngủ một mình không sợ sao?"

Cố Dương trợn tròn đôi mắt mèo, thở phì phò: ". . ."

Lại xem cậu như đứa nhỏ ba tuổi đây mà.

Cậu liếc mắt nhìn con gấu trông hơi dốt nát, nhưng cũng không từ chối lấy nó ra.

Lục Ngôn còn ngại không đủ, lại ôn nhu cười hỏi: "Có muốn tôi kể chuyện cho em nghe trước khi đi ngủ không?"

Cố Dương: ". . ." Anh thật tốt a!

Lần thứ hai bị tiểu bảo bối nằm ở trên giường trừng mắt, Lục Ngôn giả tạo một chút, anh nỗ lực nhịn cười, không có chút thành ý nói: "Thật không tiện, đây lần đầu tiên tôi nuôi trẻ nhỏ, không có kinh nghiệm."

Hai cái móng vuốt của Cố Dương nắm chặt lấy chăn, tạc mao, "Tôi không phải trẻ nhỏ! Tôi đã gần mười tám tuổi rồi!"
Lục Ngôn mỉm cười nói: "Còn không phải là chưa đến mười tám tuổi sao? Hơn nữa, trẻ nhỏ mới có thể nhấn mạnh mình không phải là một đứa nhỏ, người lớn như chúng tôi chưa bao giờ nói."

Cố Dương bị nghẹn, há miệng, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, lại càng tức giận.

Cậu thẳng thắn hất đầu, không thèm để ý đến anh nữa.

Lục Ngôn nhìn lại càng không nhịn được cười, nói: "Dương Dương chính là một đứa nhỏ."

Cố Dương quay đầu lại muốn phản bác, cậu lại không nghĩ tới Lục Ngôn sẽ cúi người hạ trên trán cậu một nụ hôn, nhẹ nhàng, ôn nhu và thương yêu.

"Nhà tôi."

Cố Dương sửng sốt, chờ cậu phản ứng lại Lục Ngôn đang làm cái gì, nói cái gì, mặt đã đỏ lên, nóng đến mức có thể dùng để chiên trứng được.

Cậu đột nhiên vén chăn lên, vùi đầu vào trong chăn, không chịu ra ngoài.
Lục Ngôn biết cậu đang xấu hổ, trong lòng suy nghĩ đứa nhỏ này thực sự là đáng yêu, dịu dàng nhắc nhở, "Tôi trở về phòng, Dương Dương đừng chùm chăn quá kín, sẽ không thở được."

Nói xong, quả thật Lục Ngôn cầm lấy ly sữa bò, thay cậu tắt đèn, rời khỏi phòng.

Mà Cố Dương đang trốn ở bên trong chăn, mặt như bị thiêu cháy, tim đập rất nhanh, đinh tai nhức óc, hô hấp kịch liệt.

Này! Người này! Tại sao lại có thể như vậy chứ? Cậu làm sao có thể ngủ đây!

Thiếu chút nữa Cố Dương nghẹn chết trong ổ chăn, rốt cục cũng ló cái đầu ra. Bởi vì ở trong bóng tối nên không thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng như xuất huyết của cậu, mái tóc rối thấm lớp mồ hôi mỏng dính lên trên mặt, đôi môi hồng khẽ nhếch lên, thở hổn hển. Bộ dáng như vậy, như vừa mới bị người khác mạnh mẽ bắt nạt, rất khó để không chọc người khác suy nghĩ.
Cố Dương nằm ở trên giường, giương mắt nhìn trần nhà, hoàn toàn không ngủ được.

Quá mức yên tĩnh, Cố Dương không hề động đậy mà nằm một giờ đồng hồ, một chút buồn ngủ cũng không có!

Mấy ngày nay có rất nhiều chuyện đã xảy ra, đầu óc Cố Dương rối như tơ vò, cậu suy nghĩ rất nhiều, lại giống như trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ nữa.

Cậu xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi, đột nhiên vén chăn lên, lật mình xuống giường, mang dép, lạch bạch lạch bạch chạy đến trước cửa phòng của Lục Ngôn ở bên cạnh, gõ nhẹ.

Cố Dương nhỏ giọng hỏi: "Anh đã ngủ chưa?"

Bên trong không có đáp lại, Cố Dương tưởng đã ngủ rồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thất vọng, cúi thấp đầu, lại phải trở về phòng.

Ngay lúc này, trong phòng lại truyền đến một âm thanh không chắc chắn, "Dương Dương phải không?"
Ánh mắt Cố Dương sáng lên, lập tức mở cửa, ló cái đầu nhỏ vào, ngóng ngóng hỏi: "Tôi có thể vào không?"

Đầu giường Lục Ngôn có một ngọn đèn nhỏ, anh chuẩn bị muốn xuống giường, nhìn về phía cửa, có chút buồn cười, "Đương nhiên là có thể, Dương Dương làm sao vậy?"

Cố Dương lập tức ôm lấy chiếc gối lớn mềm mại của mình chạy vào, đi dép lê lạch bạch lạch bạch, ngoan ngoãn đứng ở bên giường, hỏi: "Lục tiên sinh, tôi có thể mượn một nửa giường của anh để ngủ được không? Tôi không ngủ được."

Lục Ngôn nhíu mày, hiển nhiên rất kinh ngạc, nhưng hiếm thấy Cố Dương chủ động thân cận với mình, làm sao có khả năng anh sẽ từ chối, ngay lập tức gật đầu, còn rất quan tâm, "Tại sao không ngủ được? Giường không êm sao?"

Cố Dương đặt chiếc gối lên, để sát bên Lục Ngôn, sau đó nhanh nhảu chui vào chăn, nháy mắt nói: "Không phải, giường rất thoải mái."
Cậu cũng không biết tại sao mình không ngủ được.

Nhưng mà, Lục Ngôn cũng không có hỏi lại, chỉ là tỉ mỉ giúp cậu chỉnh góc chăn, sau đó đưa tay tắt đèn giường, cũng nằm xuống.

Giường rất lớn, coi như hai người nằm cùng nhau, ở giữa vẫn có thể nằm thêm một người nữa, cũng sẽ không thể chạm vào nhau.

Lục Ngôn rất lịch sự, tư thế ngủ rất tiêu chuẩn, hầu như không di chuyển.

Trong bóng tối, Lục Ngôn đột nhiên lên tiếng nói: "Dương Dương, em ở nơi này, không cần ngại ngùng cũng không cần có bất kỳ áp lực gì, tôi hi vọng em sẽ luôn vui vẻ, có chuyện gì cũng muốn nói với tôi."

Cố Dương nằm bên cạnh không trả lời, tựa hồ là đang nghe rất nghiêm túc.

Lục Ngôn nói: "Cha mẹ ruột của em rất tốt, tuy rằng bọn họ đã qua đời, nhưng bọn họ rất yêu em, để lại rất nhiều thứ cho em, đều là của một mình em. Trước kia bác trai có nói gì về em, thì bây giờ tiền đối với em là không thiếu. Hơn nữa coi như nếu em không có tiền, tôi cũng sẽ vui vẻ chuyển một phần cổ phần của công ty cho em, em chỉ cần ngồi đếm tiền. . ."
Nghe thế, Cố Dương không tự chủ được nghiêng đầu, phát ra âm thanh nghi hoặc, "Dạ?"

Lục Ngôn hậu tri hậu giác phát hiện mình nói lộ hết, đem ý nghĩ trong lòng nói ra, ở trong bóng tối khiến người ta không cẩn thận thả lỏng quá độ. Anh sững người một lúc, có chút hoảng loạn, không được tự nhiên mà vội vã bổ sung câu cứu chữa, "Trước đây cha mẹ em giúp tôi rất nhiều, tôi đương nhiên sẽ chăm sóc em thật tốt."

Cố Dương ồ một tiếng, giống như tiếp nhận câu giải thích này.

Một lát sau, Lục Ngôn nhớ tới một chuyện rất quan trọng, "Dương Dương, hay là tôi giúp em chuyển thành học ngoại trú đi, chỗ ở của trường học dù gì cũng không bằng ở nhà, dì Chu sẽ làm cho em các món ăn ngon, hơn nữa nếu em ở nhà, cũng thuận tiện gọi video cho bà ngoại, em cảm thấy thế nào?"

Đợi mấy phút, Lục Ngôn đều không nghe thấy Cố Dương trả lời, nghi hoặc quay đầu nhìn sang, mới phát hiện ra tiểu bảo bối đang ngủ, hai mắt nhắm lại, lông mi mảnh khảnh như cây quạt nhỏ, hô hấp vững vàng, say sưa ngủ.
Lục Ngôn không khỏi bật cười, còn nói không ngủ không, lúc này mới có mấy phút.

Lại nghĩ đến, gần đây không có những việc lộn xộn ảnh hưởng đến cậu, đó là một chuyện tốt.

Ở bên cạnh mình có thể thả lỏng như vậy, cho thấy tiểu bảo bối rất là tin tưởng mình. Khóe miệng Lục Ngôn vừa mới câu lên, lại nghĩ đến cậu ngủ cùng mình trên một chiếc giường mà trong lòng không có chút gợn sóng nào, không phải là đối với mình một chút cảm giác cũng không có chứ? Bởi vì không yêu thích, cho nên mới có thể thản nhiên như vậy.

Trong nháy mắt, sắc mặt Lục Ngôn chìm xuống, tâm tình như đang ngồi trên tàu cao tốc lại trở nên không tốt.

Bên cạnh truyền đến tiếng hít thở của tiểu bảo bối, mang theo hơi thở ngọt ngào trộn lẫn trong không khí, một chút truyền tới chóp mũi của Lục Ngôn, làm cho anh hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại.
Vốn là người kia bị mất ngủ, hiện tại lại ngủ đến ngọt ngào như vậy, ngược lại là trong lòng Lục Ngôn sinh ra hờn dỗi, bị dày vò đến đòi mạng, căn bản không ngủ được.

Có thể tiểu bảo bối ngủ say sưa như không có tim không có phổi từ nhỏ, cậu ngủ say lại còn không an phận, trở mình, lại vô ý thức lăn đến bên người Lục Ngôn cọ cọ, còn xem Lục Ngôn giống như gối ôm, ôm chặt lấy, tay chân giống như con bạch tuộc quấn trên người anh, không giống như lúc tỉnh, chỉ cần nhìn thấy Lục Ngôn là khách khí gọi Lục tiên sinh, mặt đỏ lên và giữ khoảng cách.

Lục Ngôn nhìn người trong ngực, khẽ thở dài, anh có thể bắt cậu làm gì đây? Chỉ có thể cưng chiều chứ sao.

Lục Ngôn cũng đưa tay ôm lấy Cố Dương, ấn tiểu bảo bối vào trong ngực, chóp mũi ngửi thấy được mùi thơm của sữa tươi mà Cố Dương vừa uống trước khi đi ngủ, rất ngọt ngào, khiến người không tự chủ được thanh tĩnh lại, nhắm hai mắt, từ từ thϊếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Cố Dương cảm nhận được một cánh tay đang đặt trên eo mình, chớp mắt, còn có chút mơ mộng, chưa hoàn toàn tỉnh lại. Nhưng gương mặt tuấn mĩ của Lục Ngôn khuếch đại trước mắt, khiến cậu sợ đến mức tim thiếu chút nữa đã ngừng đập, như bị điện giật mà liên tục lùi về phía sau, vì không chú ý nên bị lăn xuống giường.

Lục Ngôn cảm nhận được động tĩnh trong l*иg ngực nên mở mắt ra, chỉ kịp nhìn thấy Cố Dương đang ngã xuống, không nhịn được cười ra tiếng.

Mà có thảm len trên mặt đất nên ngã xuống cũng không đau, chỉ là. . . Có chút mất mặt. Cố Dương nghe thấy tiếng cười của Lục Ngôn, mặt cậu lại càng đỏ hơn, đặc biệt xấu hổ, hận không thể đào một cái lỗ ngay tại đây để chui ra ngoài! Tối hôm qua cậu bị trúng gió sao? Đầu óc nóng lên lại chạy sang ngủ cùng Lục Ngôn, chuyện này thì thôi đi, nhưng khi ngủ, cả người lại còn quấn lấy người anh!
Cố Dương không còn mặt mũi để nhìn người khác, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Lục Ngôn, cúi đầu chạy về hướng cửa, bóng lưng rõ ràng là chạy trối chết.

Lục Ngôn nhìn thấy, tâm trạng rất tốt, tiểu bảo bối không phải đối với anh một chút cảm giác cũng không có a.

"Dương Dương, em quên gối."

Cố Dương nào dám quay đầu lại, khuôn mặt cậu đã nóng đến mức có thể chiên trứng rồi!

"Tôi, buổi tối tôi quay lại lấy, tôi muốn đi đánh răng!"

Lục Ngôn nghe được sự run rẩy cùng xấu hổ trong thanh âm của cậu, ý cười trên miệng lại càng sâu hơn, gợi cảm mê người.

P/s: Bản tiếng Trung là 10.000 chữ thì bản tiếng Việt cũng đã hơn 8.000 chữ. Dài khủng khϊếp luôn. Tui edit đến mờ cả mắt 😁.

04/03/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇