《EDIT/ĐM》ĐỪNG NGHĨ LY HÔN - CỐ CHI QUÂN

Chương 27: Nóng

Chờ đến khi ngồi vào bàn ăn điểm tâm, khuôn mặt đỏ bừng của Cố Dương rốt cục cũng lắng xuống, nhưng đối mặt với Lục Ngôn cậu vẫn cảm thấy có chút căng thẳng cùng chột dạ, giống như là đã làm ra chuyện gì xấu xa.

Dì Chu mang ra một giỏ điểm tâm sáng kiểu Quảng Đông, cẩn thận chú ý tới khuôn mặt của Cố Dương, quan tâm hỏi: "Mặt Dương Dương có vẻ hơi đỏ, bị sốt sao?"

Trong lòng Cố Dương hồi hộp, lắc đầu, "Không có không có, con chỉ là cảm thấy hơi nóng thôi!"

Dì Chu nghĩ nghĩ rồi nói, "Bây giờ là tháng mười một, chúng ta còn mặc áo ngắn tay, người phương bắc đều đã mặc áo khoác rồi."

Cố Dương vội vàng gật đầu phụ họa, cố gắng phớt lờ ánh mắt cùng với ý cười đầy xấu xa của Lục Ngôn.

Sủi cảo tôm, xíu mại, đùi gà, gà hầm gạo nếp, còn có thêm trà bánh, mỗi món đều phải ăn, sờ sờ bụng có chút lửng dạ, Cố Dương liền cầm cái muỗng lên chuẩn bị uống cháo hải sản. Nóng hổi, hương thơm nức mũi, cá mảnh tôm sông thơm ngon câu dẫn người thèm nhỏ dãi, miệng tràn đầy sức sống.

Cháo hải sản phối hợp nguyên liệu phong phú, dì Chu còn thả vài miếng bánh quẩy, ngâm mềm mềm nên ăn rất ngon. Cố Dương có chút nóng ruột, múc một muỗng cháo, thổi thổi, rồi nhét vào trong miệng. . . Hô, bị nóng.

Cố Dương theo phản xạ có điều kiện phun cháo ra ngoài, nóng đến há miệng thở vù vù giống như con cún nhỏ.

Lục Ngôn ngồi ở bên cạnh nhìn thấy, anh không khỏi cau mày nghiêng người lên phía trước, không nói lời gì mà nhấc tay nắm chặt cằm của cậu, nói: "Để tôi nhìn xem."

Uống cháo cũng để bị nóng, Cố Dương cảm thấy mình có hơi ngốc. Muốn làm như không có vấn đề gì, cậu vùng vẫy một hồi, chiếc tay trên cằm vẫn như trước vững vàng bóp chặt, căn bản sẽ không dễ dàng thả ra. Cố Dương không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn hé miệng.

Áp sát quá gần.

Cố Dương nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt, lông mi từng chiếc một đều rõ ràng, hơi thở ấm áp tỏa ra, cậu còn có thể ngửi thấy mùi thơm mát lạnh trên người Lục Ngôn, không biết có phải là nước hoa hay không.

Cố Dương không khống chế được sự căng thẳng, ánh mắt rung động, đầu lưỡi trong miệng cũng không an phận di chuyển.

Lục Ngôn liếc mắt nhìn, nói: "Chỉ bị đỏ, may là không phồng lên, sau này nhớ ăn chậm một chút."

Cố Dương nhanh chóng khép miệng lại, bé ngoan gật đầu, động tác húp cháo quả nhiên chậm rì rì, múc một muỗng cũng muốn thổi đến mấy lần.

Lục Ngôn ăn xong liền ngồi ở bên cạnh nhìn cậu ăn.

Cố Dương cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, da đầu ngứa ngáy, cảm thấy hơi áp lực.

"Lục tiên sinh, anh. . . không đi làm sao?"

Lục Ngôn lắc lắc đầu, nâng quai hàm ôn nhu cười, "Hôm nay không phải là chủ nhật sao? Tôi tự cho phép mình nghỉ một ngày, hơn nữa Dương Dương quan trọng hơn a."

Cố Dương thiếu chút nữa đã vùi mặt vào bên trong chén cháo.

Lục Ngôn còn nói: "Lại nhắc đến tối hôm qua Dương Dương đang ngủ, có lẽ đã không nghe được, Dương Dương có muốn học ngoại trú không? Sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."

Anh đem tất cả lý do tối hôm qua đã nghĩ nói ra một lần.

Cố Dương đang uống cháo, cậu suy tư vài giây, gật đầu đáp ứng.

Lý do mà Lục Ngôn nói chỉ là một trong số đó, mặt khác cậu còn cân nhắc rằng khi ở nhà cậu sẽ có thể ở cùng Lục Ngôn nhiều hơn. Lúc trọng sinh trở lại, cậu đã nghĩ đến việc báo đáp anh, giúp một số việc nằm trong khả năng của mình.

Trước cậu có hỏi qua Ôn thúc, chân của Lục Ngôn có thể chữa khỏi, chỉ là tâm lý bất ngờ chống cự do tai nạn gây ra, không tích cực điều trị, lại còn kéo dài, xác suất đứng lên càng ngày càng nhỏ.

Cố Dương biết trong tương lai Lục Ngôn sẽ đứng dậy được, nhưng rốt cuộc là cái gì trở thành bước ngoặt, lúc nào anh sẽ khỏi hẳn, cậu cũng không rõ. Hơn nữa hiện tại quá khứ đã thay đổi, liệu có xuất hiện hiệu ứng cánh bướm không? Cố Dương không muốn đánh cược, cậu hi vọng Lục Ngôn có thể sớm khỏe lại.
Lục Ngôn nhìn cậu đã đáp ứng, nhanh chóng sai người đi làm thủ tục, giống như chỉ lo cậu sẽ đổi ý.

Mà Cố Dương lại chỉ nghĩ đến chân của Lục Ngôn, không tự chủ được thất thần, tầm mắt ngắm đến nửa người dưới của Lục Ngôn đang ngồi trên xe lăn, rất muốn biết tình hình về đôi chân của anh. Tuy rằng cậu không hiểu lắm về phương pháp chữa bệnh, nhưng cũng hiểu chút ít kiến thức thông thường, nếu đôi chân không được sử dụng trong một thời gian dài, các cơ bắp sẽ bị teo lại. Cậu phải nghĩ cách khuyên Lục Ngôn thực hiện phục hồi chức năng.

Cậu vừa húp cháo vừa nhìn đôi chân của Lục Ngôn đến ngẩn người, lúc đầu cũng không để ý lắm, chờ ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh mới phát hiện ra biểu cảm của Lục Ngôn có chút vi diệu.

Cố Dương còn rất mờ mịt, Lục Ngôn làm sao vậy.
Lục Ngôn khẽ mỉm cười: "Dương Dương nhìn tôi làm gì?"

Cố Dương lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra mình đã nhìn chằm chằm vào vị trí đùi của anh không chớp mắt, rất dễ khiến người hiểu sai được không?

"Tiểu quỷ" Cố Dương đột nhiên đỏ mặt, sợ đến nghẹn lại, dĩ nhiên rất không tiền đồ bị sặc cháo, che miệng khom lưng chật vật ho khan.

Lục Ngôn vừa nhìn, vội vã giúp cậu vỗ lưng.

Cố Dương bị ho, vành mắt đỏ lên, bao phủ một tầng hơi nước, ướt nhẹp, đôi môi và lòng bàn tay cũng bị dính chút nước cháo ho ra.

Lục Ngôn nhìn cậu, ánh mắt lóe lên, sắc mặt hơi đổi, nhưng rất nhanh lại khôi phục thành dáng dấp ôn hòa như ngày thường, còn rất săn sóc mà cầm giấy ăn cẩn thận giúp cậu lau chùi khóe miệng và lòng bàn tay.

Khuôn mặt Cố Dương lần thứ hai đỏ ửng vì mất mặt, cậu cảm thấy mình thực sự là không có tiền đồ, chỉ là ăn cháo cũng để hai lần rơi vào tình trạng quẫn bách, quá mất mặt.
May là cháo đã uống gần xong, chỉ còn hai ba ngụm nữa, lần này Cố Dương chỉ cúi đầu chuyên tâm húp cháo, tuyệt đối không dám nhìn lung tung, sẽ lưu lại ám ảnh mất.

Sau phen này, trong lòng Cố Dương cũng có cân nhắc, nếu Ôn thúc nói là do tâm lý kháng cự, không phối hợp điều trị thì cậu đi khuyên nhủ khẳng định cũng không có tác dụng. Cậu cảm thấy việc tất yếu là nên tìm hiểu một chút kiến thức về vấn đề này.

Cho nên, không giống như mọi ngày, Cố Dương đều ở trong thư phòng cùng Lục Ngôn, Lục Ngôn làm công việc của anh, còn Cố Dương thì làm bài tập.

Lần này, Cố Dương lại cố ý gây ồn ào. Khi Lục Ngôn ngẩng đầu lên nhìn, cậu liền chủ động nói: "Lục tiên sinh, tôi ở đây sẽ làm phiền đến anh, tôi trở về phòng làm bài, ở đó cũng có bàn học."

Nói xong, không chờ Lục Ngôn trả lời, cậu ôm sách bài tập cùng bút chạy ra khỏi thư phòng.
Lục Ngôn nhìn bóng lưng cậu biến mất nhanh chóng, chưa kịp nói câu gì. Anh cụp mắt, hiếm thấy ngồi nghiêm túc suy nghĩ lại, mình có sắp xếp cho em ấy chu đáo và thỏa đáng không, có phải đã làm sai cái gì rồi hay không. Dù gì tiểu bảo bối cũng không phải là mình.

Lục Ngôn ngồi ở trên xe lăn, mặt mày ủ rũ, phát ra tiếng thở dài như một ông già.

Ôn thúc thuận tiện lên lầu đưa đồ ăn, nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ như vậy, biểu tình một lời khó nói hết.

Nhưng sự chuyên nghiệp hàng ngày của Ôn thúc rất tốt, rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, bưng hai phần điểm tâm trong tay, nghi hoặc hỏi: "Thiếu gia, Dương Dương đâu?"

Ông không hỏi thì thôi, vừa hỏi, Lục Ngôn lại càng thêm ưu sầu mà than một tiếng, "Em ấy trở về phòng rồi."

Ôn thúc: ". . ."

Dương Dương không phải chỉ là trở về phòng thôi sao? Tại sao thiếu gia lại trưng ra cái bộ dáng như vừa bị vứt bỏ.
Ôn thúc phớt lờ sự kỳ lạ của thiếu gia nhà mình, nói: "Vậy tôi đem phần này đưa đến phòng cậu ấy."

"Chờ đã." Lục Ngôn ngăn lại, giống như là muốn cướp công việc cùng Ôn thúc, muốn tự mình đưa, nhưng không biết tại sao, bàn tay mới vừa vươn ra được một nửa, lại rụt trở về, "Bác thuận tiện giúp tôi xem em ấy đang làm gì, chỉ là thuận tiện liếc mắt nhìn."

Nghe thấy sự nhấn mạnh của Lục Ngôn, Ôn thúc có chút bất đắc dĩ, "Thiếu gia, chú ý đến sự riêng tư a, tôi cũng không phải là thám tử."

Lục Ngôn đột nhiên quay mặt lại, giả vờ nghiêm túc, "Tôi biết, tôi chỉ là lo lắng em ấy trốn tránh tôi, có phải là do yêu sớm hay không."

Ôn thúc: ". . ." Thiếu gia, biểu tình thu liễm lại một chút, tôi còn cảm thấy được sát khí.

Cuối cùng, Ôn thúc vẫn là theo nhiệm vụ mang đến phòng Cố Dương, gõ cửa một cái, sau đó nói: "Dương Dương là tôi, tôi đến đưa điểm tâm cho cậu, nghỉ ngơi ăn một chút."
Lúc mới vừa gõ cửa, bên trong liền truyền đến động tĩnh hoảng loạn, nhưng sau khi Ôn thúc lên tiếng, lại đột nhiên an tĩnh trở lại, Cố Dương đáp một tiếng, biểu thị có thể tiến vào.

Ôn thúc bị phản ứng chột dạ này của cậu cũng làm cho hoài nghi có phải là yêu sớm hay không, ông có chút lo lắng, suy nghĩ có nên uyển chuyển nhắc nhở cậu một chút hay không.

Mà chờ đến lúc vào phòng, Ôn thúc dùng ánh sáng từ khóe mắt liếc màn hình máy tính trên bàn của Cố Dương một cái, là đang tìm kiếm trạng thái tâm lý của người có chân bị thương phải ngồi xe lăn, làm thế nào để thuyết phục bệnh nhân hồi phục tích cực.

Biểu tình của Ôn thúc liền thay đổi, vừa vui mừng vừa cảm động, còn có chút hổ thẹn. Chờ đến khi ông trở lại thư phòng, lúc báo cáo cho Lục Ngôn, ông không nhịn được nói: "Thiếu gia, mọi chuyện đã kết thúc, cậu cũng có thể đứng dậy rồi, miễn cho Dương Dương lại lo lắng."
Chân của Lục Ngôn bị thương là vì mấy tháng trước bị một đối thủ cạnh tranh ác độc hại, lúc đó anh không có phòng bị gì, bị thương cũng không quá nặng, chỉ là tin tức cả người anh toàn là máu bị truyền ra ngoài. Mọi người đều nghĩ là anh sẽ chết, nếu cấp cứu được thì tình trạng thân thể cũng không tốt, đôi chân hoàn toàn bị phế bỏ.

Cứ như vậy, một số người cho là cơ hội đã tới, rục rà rục rịch. Lục Ngôn chỉ đơn giản giả vờ đi xuống, dẫn rắn ra khỏi hố. Trong khi kiểm soát tình hình chung, anh đã giải quyết từng người một.

Hiện tại, mọi việc đều đã đến giai đoạn kết thúc, anh cũng không cần thiết phải tiếp tục giả vờ đi đứng không được, hiển nhiên đứng lên sinh hoạt sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ôn thúc nghĩ như vậy, cho là tiếp theo Lục Ngôn nhất định sẽ vứt xe lăn ra đứng dậy và hảo hảo giải thích với Cố Dương. Thế nhưng. . .
Lục Ngôn nâng cằm, khẽ nheo mắt lại, trầm ngâm suy tư một hồi, dặn dò: "Giúp tôi lấy vài chai thuốc điều trị chấn thương chân, đặt vitamin tương tự vào bên trong, đúng rồi, còn có thuốc mỡ."

Ôn thúc bối rối: ". . ."

Này là muốn giả bộ bị bệnh sao? Trước là vì đối phó với đối thủ cạnh tranh, bắt từng người không có lòng tốt trong công ty. Vậy bây giờ. . . Là muốn làm gì?

Ôn thúc một mặt phức tạp, cảm giác đáp án không phải là điều mình muốn nghe, yên lặng quay người đi ra ngoài chuẩn bị thuốc.

Dù sao, thiếu gia nhà mình không bình thường cũng không phải chuyện một ngày hai ngày, thói quen là tốt rồi, thói quen là tốt rồi.

Cuối tuần, các lão sư trong trường cũng phải nghỉ ngơi, theo lý mà nói, các thủ tục trong ngày của Cố Dương không thể hoàn thành nhanh như vậy được, nhưng Lục Ngôn là ai? Trực tiếp liên hệ với hiệu trưởng, lập tức đã làm xong, buổi tối tự học ngày chủ nhật hôm nay cũng bắt đầu không cần phải đi.
Cố Dương vui vẻ ở nhà làm bài tập, cùng bà ngoại gọi video tán gẫu. Chờ ngày hôm sau quay trở lại trường học, bạn học hay chép bài tập của cậu liền khóc, thập phần chân thành mà nhào tới trên người cậu, nước mắt lưng tròng, "Không! Đừng làm vậy với tôi! Cố Dương, cậu học ngoại trú rồi thì tôi biết chép bài của ai a!"

Vừa vặn, lời này bị giáo viên chủ nhiệm đến lớp học tìm người nghe thấy được, xa xôi nói: "Hả? Em mới vừa nói cái gì?"

Bạn học lắc đầu liên tục, cường liệt biểu thị mình không có nói cái gì.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn hắn đầy trìu mến, nói: "Nếu em đã say mê làm bài tập như vậy, tôi liền gửi cho em thêm hai tập đề đi."

Bạn học: ". . ."

Thời gian trôi qua rất nhanh, lên lớp nghe giảng, tan học đùa giỡn, một ngày lại trôi qua.

Hầu hết các bạn trong lớp đều ở lại trường, vào lúc này học sinh về nhà rất ít. Cố Dương ra đến cổng trường học, xe của Lục Ngôn đã chờ ở bên ngoài, tài xế mở cửa xe, Cố Dương bước lên một cách tự nhiên.
Ở cổng trường, học sinh rất ít, nhưng không có nghĩa là không có.

Cố Hưng Huy bực bội nhìn về phía chiếc siêu xe, đố kị đến phát điên. Cố Dương đột nhiên tìm được cha mẹ ruột, biến thành một người giàu có, trải qua cuộc sống mỗi ngày tốt hơn hắn không biết bao nhiêu lần, chênh lệch này làm cho hắn không có cách nào tiếp nhận được. Hắn cảm thấy cha mẹ mình đã nuôi Cố Dương lâu như vậy, đương nhiên Cố Dương phải báo đáp họ, đem hết tiền lấy về đều không có quá đáng. Nếu không phải là cha Cố mẹ Cố thì nói không chừng Cố Dương đã bị một gia đình bạo lực nào đó thu dưỡng ngược đãi đến chết rồi.

Trong xe Lục Ngôn tựa hồ cảm nhận được tầm mắt ác độc này, anh quay đầu nhìn sang, ánh mắt nhợt nhạt phảng phất như không phải là một người đang sống.
Chỉ là một cái liếc mắt như thế, Cố Hưng Huy đã bị dọa đến nỗi sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, hoảng sợ lui về sau hai bước. Lúc này, mấy nam sinh trên người có hình xăm ôm lấy vai Cố Hưng Huy, đưa hắn rời đi.

Lục Ngôn lạnh lùng nhìn bóng người Cố Hưng Huy biến mất.

Cố Dương kỳ quái: "Lục tiên sinh, anh đang nhìn cái gì vậy?"

Lục Ngôn quay đầu lại, trên mặt liền treo lên nụ cười nhàn nhạt như ngày thường, thoạt nhìn rất dịu dàng và vô hại, "Không có gì, chỉ là phát hiện ra nơi đó mọc lên một đóa hoa rất dễ nhìn."

Cố Dương vừa nghe, rất hiếu kỳ muốn nhìn thử một chút, bàn tay kéo cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, "Ở đâu ạ?"

Lục Ngôn tiện tay chỉ chỉ.

Cố Dương: "Thật sự rất dễ nhìn a."

Lục Ngôn nhìn khuôn mặt nghiêng gần trong gang tấc, trắng nõn và rất đẹp, đôi mắt sáng lấp lánh, thấp giọng nói: "Đúng, rất dễ nhìn."
*Tác giả có lời muốn nói:

Lục Ngôn: Dương Dương, chân tôi đau QAQ

Dương Dương chạy nước rút tới quan tâm sờ sờ.

Quản gia: Ai, làm lộ có thể bị trách, rất buồn a (╯-╰)

23/03/2020

🐇Tiểu Bình Quả🐇