[Bách Hợp] Cẩm Minh Nghi Ngọc

Chương 5

Trịnh quốc công thấy hoàng đế lão tử không vui liền liếc mắt ra hiệu cho nhi tử đang quỳ phía sau cách nửa bước chân. Trịnh Dân Toàn hiểu ý đứng dậy, trước ánh mắt nghi hoặc của mọi người, bước ra giữa điện rồi dừng lại, khuỵu một gối xuống, hành một lễ quân nhân tiêu chuẩn. Chắp tay, giọng không kiêu ngạo không siểm nịnh: ‘Tiểu thần Trịnh Dân Toàn … Cho rằng lời ấy của Ngô Hoàng không đúng.’

‘Oa……’ Quần thần hít một ngụm khí lạnh, này tiểu nhi tử Trịnh phủ chán sống!?

‘Ồ?…’ Giọng hoàng đế lão nghe không ra vui buồn, hai mày khẽ nhướng, mắt nhìn thẳng Trịnh Dân Toàn đang quỳ dưới điện. Quần thần vì một tiếng mang theo ý hỏi thăm này mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nghĩ thầm Trịnh Dân Toàn đúng là nghé non mới sinh không sợ hổ, thế nhưng lại dám nói thánh thượng không đúng! Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý a.

Trịnh Dân Toàn thẳng lưng, không hề sợ hãi dõng dạc nói: ‘Thứ nhất công chúa là trưởng công chúa đương triều, lại là thân thể ngàn vàng, thân phận tôn quý. Thứ hai công chúa có dung mạo khuynh quốc, tài hoa càng là điều ai ai cũng rõ, liền ngay cả đại học sĩ Hứa Mông đương triều cũng cam bái hạ phong. Là chúng thần trèo cao, há lại dám xem thường công chúa điện hạ.’

‘Kia ngươi thành thật cho trẫm biết, vì sao cũng đã gần một khắc, lại không có bất kì một ai bước ra, đó là vì sao?’

Trịnh Dân Toàn lại chắp tay: ‘Điện hạ ưu tú như thế vẫn luôn là điều khiến chúng thần không dám mơ tưởng tới, nhưng hiện giờ bệ hạ lại cho chúng thần một cơ hội như thế, có thể nào không khiến chúng thần tâm viên ý mãn, niềm vui tột đỉnh khiến cả người choáng váng, không cách nào bày ra trạng thái tốt nhất của mình trước mặt điện hạ được, sợ đánh mất cơ hội duy nhất, nên mới kéo dài thời gian nhằm bình tĩnh lại. Nếu điều này khiến bệ hạ và công chúa điện hạ hiểu lầm, xin bệ hạ lượng thứ.’ Nói xong dập đầu hành đại lễ. Trịnh Dân Toàn đây là bất kể là lời ám chỉ hay lời nói thẳng đều là đang ca ngợi Nghi Ngọc công chúa, mà lời khen lại cực kì khéo, khiến người ta không thể nào phản bác được.

Chỉ chốc lát, liền nghe hoàng đế lão tử sang sảng cười to cất lời bảo chư thần đang quỳ trong điện: ‘Chư vị ái khanh, có phải lời Trịnh ái khanh nói là suy nghĩ trong lòng các ngươi?’. Không khó nghe ra trong giọng điệu có chút khoái trá, xem ra rất hưởng thụ lời ca ngợi mà Trịnh Dân Toàn vừa nói.

Chúng thần tử nghe vậy, vội vàng tâu vâng, sợ lại chọc giận chủ tử, người nắm trong tay quyền sinh tử của chính mình. Xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, tự đáy lòng thở phào một hơi. Chưa gì lại nghe thấy người bên trên bảo: ‘Nếu đã là vậy, chư vị ái khanh đều bình thân đi. Theo như lời Trịnh ái khanh, kia đã lâu như vậy, nam nhi triều ta mỗi người đều là hảo hán tài ba, nói vậy cũng là đã chuẩn bị tốt, vậy từ Trịnh ái khanh bắt đầu đi.’ Quả nhiên là tên bắn chim đầu đàn ……

Lúc Khâu Cẩm Minh đứng dậy thấy trên mặt Hác Linh lộ ra vẻ tán thưởng Trịnh Dân Toàn. Trong lòng cười chua sót, xem ra đêm nay kết quả tuyển phò mã đã có ……

Trịnh Dân Toàn không nhanh không chậm, nhìn về phía công chúa, chắp tay: ‘Tại hạ là võ tướng, xin dâng một màn kiếm pháp, thỉnh bệ hạ và chư vị điện hạ chỉ điểm vài phần.’

Trước khuôn mặt vui sướиɠ của hoàng đế lão tử, dưới ánh mắt tán thưởng của công chúa, vẻ bàng quan nhàm chán của thái tử, cái nhìn chăm chú đầy bất an của mọi người, Trịnh Dân Toàn cấm lấy kiếm mà thái giám dâng lên, rút ra, nhẹ nhàng bậc ra sau, bắt đầu múa. Trịnh Dân Toàn nhẹ nhàng chuyển động cổ tay, kiếm trong tay tựa như có sinh mệnh mà huy động, trong chớp mắt, chỉ thấy thân ảnh màu lam lấy hình tròn làm chủ đạo, bộ pháp tuần tự di chuyển không ngừng, dáng người mềm mại lại mạnh mẽ, theo nhịp điệu cơ thể, mái tóc cũng nhẹ nhàng tung bay, miệng còn nhàn nhạt cất tiếng đọc: ‘Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. Sâm si hạnh thái, tả hữu lưu chi. Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi. Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai du tai. Triển chuyển phản trắc. Sâm si hạnh thái, tả hữu thái chi. Yểu điệu thục nữ, cầm sắt hữu chi. Sâm si hạnh thái, tả hữu mạo chi. Yểu điệu thục nữ. Chung cổ lạc chi.’ Bài thơ kết thúc, kiếm pháp cũng theo đó chấm dứt. Bộ dáng cực kì anh tuấn tao nhã. Chúng chúng ca thán, một tú tài tướng quân lại còn tuấn tú!
Hoàng đế lão tử cực kỳ hài lòng, ban thưởng kiếm vừa múa cho Trịnh Dân Toàn. Hoàng hậu vui mừng, ban thưởng một bình rượu ngon. Trịnh quốc công vuốt râu, tự hào cười, an nhiên nhận lời hâm mộ của bá quan văn võ. Kế tiếp có người ngâm thơ đối đáp, có người dâng tặng ngọc phỉ thuý. Có kẻ tặng quạt, kỳ trân dị bảo. Cầu kì đa dạng. Nhưng so với màn mở đầu xuất sắc của Trịnh Dân Toàn, mọi thứ đều có vẻ ảm đạm thất sắc. Khi tất cả mọi người ở đấy đều cho rằng vị trí phò mã chắc chắn thuộc về Trịnh Dân Toàn, người trên long ỷ lại mở miệng rồng: ‘Cẩm Minh ái khanh, vì sao cả đêm trẫm không thấy ái khanh có hành động gì, chẳng lẽ ái khanh muốn đợi đến cuối cùng để tặng cho trẫm và công chúa một sự kinh hỉ?’ Giọng hoàng đế có chút thân thiết. Chỉ một câu hỏi ngắn ngủi, hàm ý bên trong lại khiến người ta không thể không cẩn trọng suy xét. Không rõ chủ tử đây là có ý?
Khâu Phi Minh nghe mà cũng âm thầm giật mình, đẩy đẩy nhi tử vẫn còn đang đứng sững sờ, ý bảo hắn dù gì đi nữa thì cũng phải thể hiện một chút. Để tránh cho quân vương nổi giận.

Khâu Cẩm Minh ngơ ngác, không rõ vì sao câu chuyện lại chuyển đến trên người mình, khi nào thì hoàng đế lão tử đã chuyển sự chú ý đến nàng? Nụ cười này của hoàng đế lão tử nhìn kiểu nào cũng ra vẻ không phải ý tốt? Là ý định chọn nàng làm phò mã? Trong lòng lập tức bác bỏ ý tưởng này, đến nay mình vẫn không hề biểu hiện chút tài năng nào, là một người phụ thân bình thường sẽ không bao giờ có thể gả nữ nhi của mình cho một thái giám, lại là một thái giám ăn chơi bất tài vô dụng không văn chẳng võ! Nhưng Khâu Cẩm Minh lại xem nhẹ vị chủ tử kia, hắn cũng không không phải một người phụ thân bình thường …… Lúc này Khâu Phi Minh bên cạnh đang đẩy đẩy nàng, thất thần bước ra giữa điện dưới ánh mắt chăm chú của mọi người. Chắp tay hành lễ, giả vờ hoảng sợ tâu: ‘Thánh, thánh thượng, thảo thần, thứ nhất là không giỏi văn thơ, thứ hai lại không biết đánh quyền, thật không dám bẩn thánh nhãn của thánh thượng cùng chư vị điện hạ.’
‘Ha ha ha…… Hảo, giỏi cho một kẻ không văn chả võ, trẫm liền cho phép ngươi ‘bẩn’ hai mắt trẫm. Cho dù là bất kì cái gì ái khanh cũng nhất định phải dâng ra.’ Hoàng đế sang sảng cười, nhưng đáy mắt lại không hề có ý cười đùa, quần thần phụ hoạ cười, Khâu Phi Minh lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn không đoán ra được rốt cuộc hoàng đế lão tử bán thuốc gì trong hồ lô. Tất cả đều giương mắt xem diễn viên chính đêm nay, chỉ thấy Nghi Ngọc công chúa cực kì lạnh nhạt, dường như tất cả không can hệ gì với nàng, quần thần càng đoán không ra. Chỉ có thể lẳng lặng không lên tiếng, nhìn người được hoàng đế lão tử‘ coi trọng’ này có gì đặc sắc để dâng hiến.

Thở nhẹ một hơi, xem ra là tránh không khỏi, như là nghĩ tới cái gì, một ý tưởng trong đầu Khâu Cẩm Minh chợt lóe lên, chỉ nghe nàng mở miệng nói: ‘Có thể thỉnh bệ hạ cho thần mượn dao găm dùng một chút được không.’
Phản ứng của Khâu Cẩm Minh khiến ai ở đây cũng sửng sốt. Chuyển biến nhanh như vậy, giọng nói kiên định và vững vàng như thế, ngược lại làm cho người ta sinh ra một loại ảo giác, dường như người vừa nãy hoảng loạn không phải nàng. Hoàng đế lão tử không hổ là hoàng đế, chỉ sửng sốt vài giây liền phản ứng lại, lập tức lệnh cho thái giám dâng lên một con dao găm, tò mò muốn nhìn xem Khâu Cẩm Minh lấy dao găm để làm gì?

Khâu Cẩm Minh nhận lấy dao gắm, lạy tạ hoàng đế lão tử, sau đó đi về phía Nghi Ngọc công chúa. Thị vệ chung quanh cả kinh vây lấy Nghi Ngọc công chúa, ngăn cản Khâu Cẩm Minh đang cầm dao tiến đến. Hác Linh phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Khâu Cẩm Minh tủm tỉm cười, phất tay, lệnh thị vệ lui hết ra, nàng cũng không cho rằng trước mắt bao nhiêu người như thế, Khâu Cẩm Minh dám can đảm hành thích nàng.
Trở ngại giải trừ, Khâu Cẩm Minh thuận lợi bước đến trước mặt Hác Linh. Dừng trước Hác Linh, ánh mắt nghiêm túc mà sâu lắng. Cười ấm áp một tiếng, cầm lấy dao găm cắt phăng lọn tóc trước ngực, dao găm trong cung quả nhiên sắc bén, nhẹ nhàng lướt qua, đã ngọt ngào cắt đứt lọn tóc trước ngực. Gỡ lấy ngọc bội mang theo trên người, quấn lọn tóc xung quanh miếng ngọc, đưa tặng Hác Linh. Khoanh khắc đó cả triều bùng nổ. Không ít nguyên lão đại thần ồn ào lên tiếng khiển trách.

‘Tiểu nhi to gan, thế nhưng dám làm nhục công chúa vương triều!’

‘Làm càn! Thế nhưng dám trào phúng ám chỉ Nghi Ngọc công chúa không còn thân băng thanh ngọc khiết.’

‘Trẻ người non dạ, thế nhưng lại cuồng vọng như thế, dĩ hạ phạm thượng, ngày khác nếu ra làm quan, tất trong mắt không quân chủ, tai hoạ lê dân bá tánh!’
‘Tóc trên thân thể chịu ơn phụ mẫu, tuỳ ý cắt đi, chính là bất hiếu, sỉ nhục công chúa, chính là bất kính, thần khẩn mong bệ hạ xử lý một kẻ vừa bất hiếu lại bất kính như vậy.’ Trịnh quốc công bước ra khỏi hàng tấu.

‘Chúng thần kính mong bệ hạ xử trí tiểu nhi Khâu phủ!’ Trăm quan đồng loạt ra khỏi hàng quỳ tấu.

Khâu Phi Minh hoảng hốt, bước ra khỏi hàng quỳ xin: ‘Bệ hạ thứ tội, tiểu nhi trẻ người non dại, vô phải cố tình mạo phạm công chúa điện hạ.’

Mạc Văn và Tiễn Uy cũng khó có được một lần đồng tâm đồng loạt bước ra khỏi hàng xin tha cho Khâu Cẩm Minh: ‘Tiểu tôn non dại, thỉnh mong bệ hạ và công chúa thứ tội.’ Một số quan viên khác cũng phụ hoạ. Lúc này trong điện liền biến thành hai thế lực, một bên đòi phạt, một bên xin tha.

‘Đủ rồi, tất cả đều câm miệng cho trẫm.’ Hoàng đế lão tử nổi giận mắng. Tiếng gầm vang lên trên đỉnh đầu, có thể thấy được hoàng đế lão tử rất không vui. Tiếng tranh luận lập tức im phăng phắc, mọi người trong điện sợ hãi quỳ xuống cúi đầu. Ngược lại là hai vị diễn viên chính kia, nhìn hồi lại giống như đang đối mặt liếc mắt đưa tình. Quần thần không khỏi xấu hổ, chánh chủ người ta còn chưa nói gì, bọn hắn lại gào thét cái gì? Khó trách hoàng đế lão tử lại nổi giận như vậy.
‘Ngươi nhìn thẳng mặt bổn cung như thế, là có ý gì.’ Một giọng nói lãnh đạm vang vọng giữa màn đêm lại càng thêm trở nên trong trẻo, làm cho người ta không tự chủ run lên, nhưng âm thanh này lại có vẻ dễ nghe cực kì.

Chỉ thấy Khâu Cẩm Minh kéo tay Hác Linh, đặt lọn tóc áp giữa lòng bàn tay hai người, trong tay cảm giác được người nọ giãy dụa cùng khí tức phát ra càng ngày càng lạnh lẽo. Trong mơ hồ còn có thể nghe được tiếng kinh hô của người bên dưới. Khâu Cẩm Minh nở nụ cười, trong mắt lộ ra lòng ái mộ. Nhất thời nụ cười trên mặt lại càng thêm phần ấm áp đến mê người. Hác Linh sững sờ trong giây lát, lại quên mất giãy giụa bàn tay. Kế tiếp, lời bày tỏ của Khâu Cẩm Minh lại càng khiến cho trong lòng Hác Linh thêm gợn sóng.‘ Ta nguyện cầm tay Nghi Ngọc, bên nhau đến bạc đầu. Một đời một kiếp này chỉ nắm chặt tay Nghi Ngọc mãi không xa rời. Nếu nàng nguyện ý ta dùng cả đời cam kết, cuộc đời này không còn gì hối tiếc.’ Giọng nói chân thành, như đang bày tỏ cùng nữ tử mình âu yếm.
‘Làm càn! Ai cho phép ngươi gọi thẳng phong huý bổn cung!’. Bắt buộc đè nén xao động nơi đáy lòng. ‘Ngươi dựa vào cái gì khiến cho bổn cung nhận ngươi, chiêu ngươi làm phò mã.’ Nhìn thẳng vào mắt Khâu Cẩm Minh, cố gắng tìm ra một chút cái gọi là hư tình giả ý.

Khâu Cẩm Minh lạnh nhạt cười: ‘Thảo thần là đang bày tỏ lòng ái mộ với nữ tử mình yêu thích, tự nhiên là phải gọi thẳng tên. Dựa vào ta có một tấm chân tình!’ Rõ ràng rành mạch không nhanh không chậm trả lời rành rọt hai vấn đề của Hác Linh.

‘Ồ?’ Hác Linh đột nhiên nở nụ cười nghiền ngẫm.‘ Kia bổn cung thật muốn hỏi một chút, các vị vương tôn công tử ở đây ai lại không mang một tấm chân tình?’ Một câu hỏi đơn giản, thành công dấy lên sự bất mãn của các vương tôn công tử bên dưới đối với Khâu Cẩm Minh.
Rõ ràng chính mình không phải ý này… Bất đắc dĩ cười, nhanh như vậy đã gài mình vào thế, công chúa này quả thực không dễ chọc. Khâu Cẩm Minh buông tay Hác Linh ra, lùi về sau một bước, vén tà áo quỳ xuống.‘ Chư vị ở đây đương nhiên giống thảo thần, đều mang lòng ái mộ chân thành với công chúa. Nhưng nếu hôm nay thảo thần may mắn có được tâm công chúa, cả đời này nguyện chỉ thú mình công chúa, không nạp thϊếp. Vả lại ……’ Khâu Cẩm Minh tạm dừng một chút, mặt lộ vẻ khó xử, cắn chặt răng nói: ‘Tin rằng công chúa cũng đã biết thảo thần là người không được trọn vẹn.’ Bất đắc dĩ cười khổ:‘ Kể từ nay, công chúa sẽ không cần lo lắng sau này Tư Đồ quận chúa bị lạnh nhạt vì công chúa có hài tử khác. Nàng cũng chính là nữ nhi duy nhất của thảo thần.’
Một lời nói xong. Cả điện nhất thời câm nín không nói nên lời. Ánh mắt đồng loạt ngắm về phía hạ thân Khâu Cẩm Minh. Trên mặt lộ vẻ thương hại. Khâu Phi Minh che mặt, này nghịch tử, không phải chỉ cần ứng phó một chút là được rồi sao, lại còn phải vạch áo cho người xem lưng, sau này hắn làm sao có thể ngẩng mặt lên trước bá quan văn võ được nữa! Hoàng đế lão tử lộ vẻ tán thưởng. Thái tử vẫn là bộ dạng bàng quan nhàm chán, Tương vương ngược lại lộ vẻ khinh bỉ.

Trong mắt Hác Linh hiện lên vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là không đoán được Khâu Cẩm Minh lại trả lời như vậy.‘Nếu bổn cung không tiếp nhận thì sao?’ Giọng nói nhàn nhạt làm cho người ta không nghe ra công chúa điện hạ có ý gì. Trăm quan ra vẻ thấu hiểu. Công chúa không chịu ấy là việc bình thường, ai có thể chịu đựng được trượng phu mình là một thái giám chứ?
Khâu Cẩm Minh sửng sốt, không dự đoán được công chúa lại cự tuyệt thẳng thắng như thế, ít ra cũng phải uyển chuyển một chút mới phù hợp với thân phận của công chúa điện hạ chứ. Trong lòng thở phào một hơi, nhưng cũng có chút nhàn nhạt mất mác. Đứng dậy nhìn vào mắt Hác Linh: ‘Có được, là phúc của Cẩm Minh, không được, là phận của Cẩm Minh.’ Nói xong, ngắm nhìn ngọc bội quấn lọn tóc trong tay. Chắp tay, chuẩn bị lui về. Đột nhiên trong tay trống không. Khâu Cẩm Minh đột nhiên ngẩng đầu khó hiểu nhìn người vừa cướp lấy món đồ chơi trong tay mình: ‘Công, công chúa, người đây là……’

Hác Linh thu lấy ngọc bội quấn lọn tóc, cúi người về phía hoàng đế lão tử, thẳng thừng cắt đứt câu hỏi của Khâu Cẩm Minh: ‘Phụ hoàng, nhi thần muốn vời Khâu Cẩm Minh làm phò mã!’ Nói xong liền như thẹn thùng chạy vào trong điện. Nhưng có ai lại biết chẳng qua là nàng không muốn lại đối mặt với buổi chiêu thân đáng ghét này. Bất kể thế nào, không phải kết quả đều là một sao? Kia cần gì tiếp tục lãng phí thời gian. Lấy trong áo ra miếng ngọc bội quấn lọn tóc, ngọc, ý nghĩa kiên trinh không thay lòng, tóc, ý nghĩa bạch đầu giai lão. Nghĩ đến khi chính mình nói ra câu nói kia, trong mắt người nọ rõ ràng là kinh hách, đúng vậy, là kinh hách, không phải kinh hỉ. Không khỏi khẽ cười một tiếng, xem ra Khâu Cẩm Minh chưa hẳn đã giống với lời đồn. Nàng lại có chút chờ mong cuộc sống sinh hoạt cùng hắn về sau. Vân nhi biết ắt sẽ rất vui mừng đi.
Lúc Hác Linh nói ra câu kia muốn vời nàng làm phò mã, nàng quả thật bị kinh hách. Thế gian lại có một việc hoang đường như thế! Đúng vậy, nàng có chút hảo cảm với Nghi Ngọc công chúa, nhưng hảo cảm này vẫn chưa đủ để nàng ước muốn được lấy công chúa. Nàng dám như thế to gan lớn mật, một là trấn an con tim đang rung động của mình, hai là củng cố hình tượng thiếu gia ăn chơi của mình. Ba là chắc mẫm rằng một công chúa quyết không thể chọn một thái giám làm phò mã. Cửa quyền quý thâm sâu như biển cả, càng đừng nói đến động rồng ăn thịt người không nhả cả xương. Khâu Cẩm Minh lấy lại tinh thần, vội vàng đặt hết hy vọng lên đám ‘trung thần’ đang liều chết can gián trong chính điện.

‘Bệ hạ, sự lựa chọn của công chúa, vạn phần không ổn, mất thể diện quốc gia.’ Trữ thái phó đứng đầu bá quan can gián.
‘Bệ hạ, tiểu nhi Khâu phủ là…… Triều đình ta xưa nay, phò mã nào mà không văn võ song toàn, công chúa tuổi còn nhỏ, không thể theo công chúa làm ẩu.’

‘Bệ hạ, nếu theo lựa chọn của công chúa, chẳng phải sẽ khiến thần dân thiên hạ cười chê.’

‘Bệ hạ, lựa chọn của công chúa, làm mất mặt hoàng gia, vạn lần không thể.’

‘Bệ hạ, tiểu nhi mang ……bệnh tật trong người, tự biết không dám trèo cao, mong công chúa tìm lương phu khác.’ Khâu Phi Minh can gián. Tuy nói công chúa này rất vừa ý hắn, cũng không muốn từ chối ý công chúa, thế nhưng vẫn phải vờ vịt một chút, dù sao lời công chúa không tính, lời hoàng đế lão tử mới tính.

Trăm quan đồng loạt cúi đầu: ‘Lời Khâu vương gia rất đúng! Thỉnh bệ hạ suy xét.’

Ầm, hoàng đế lão tử vỗ bàn, nổi giận nói: ‘Làm càn, sách thánh hiền là để dạy các ngươi bức bách trẫm như thế ư!’
Trăm quan cả kinh, không rõ hoàng đế lão tử sao lại nổi cơn giận lớn đến vậy: ‘Chúng thần không dám, bệ hạ bớt giận.’

‘Bớt giận? Hừ’ Hoàng đế lão tử hừ lạnh một tiếng: ‘Bất quá là công chúa chọn một người làm phò mã, các ngươi liền kéo đến thể diện quốc gia, kéo đến mặt mũi hoàng gia! Chẳng lẽ, là người của trẫm thì ngay cả việc tự chọn phò mã cũng không được? Các ngươi cũng muốn quản?’

‘Chúng thần không dám.’ Vấn đề người công chúa chọn là……

‘Công chúa tuổi nhỏ? Hảo, hảo, hảo! Rất tốt, trẫm hỏi các ngươi, hai năm nay, công chúa tham dự triều chính, tác phong thế nào?’ Hoàng đế lão tử vuốt chòm râu, nói đến đây giọng có chút đắc ý.

Xem ra hoàng đế lão tử cũng muốn thuận theo ý công chúa. Mạc Văn đánh hơi được ý của hoàng đế lão tử. Ngẩng đầu cung kính thưa: ‘Công chúa trên nghe thánh ý, dưới chịu lời can gián, làm việc dứt khoát lại có chủ kiến, là một nhân tài trợ quốc hiếm có.’
Hoàng đế gật đầu, rất hưởng thụ cách nói của Mạc Văn: ‘Lời Mạc ái khanh thật chí lí!’

Ở tại đây ngay lúc này, nghe giọng điệu và thấy biểu tình kia của hoàng đế, nếu còn không hiểu được ý tứ của hoàng đế lão tử, kia mấy năm nay kiêm nhiệm quan chức cũng như không. Lại nói, công chúa cũng không phải người kế thừa ngôi vị, có con nối dòng hay không cũng không phải chuyện gì lớn, cần gì phải vì thế mà đắc tội hoàng đế lão tử?

Không biết là ai mở miệng la trước câu: ‘Chúc mừng bệ hạ tìm được hiền tế, chúc mừng công chúa chọn được lương phu.’ Những người khác cũng vội vàng phụ hoạ theo.

Hoàng đế lão tử nghe vậy, đắc ý vuốt râu đi đến gần Khâu Cẩm Minh, thân thiết đưa tay ý đỡ dậy: ‘Hiền tế, Cẩm Minh hiền tế…… Đứng lên đi.’

Khâu Cẩm Minh chỉ cảm thấy nụ cười kia của hoàng đế lão tử thật khiến cho người ta nổi hết cả da gà. Ngơ ngác đứng dậy, lỗ tai đã nghe không rõ hoàng đế lão tử đang nói cái gì, chỉ nhìn đến long nhan kia, khe miệng không ngừng khép mở. Trong đầu Khâu Cẩm Minh chỉ có một suy nghĩ, trở về Thanh Châu trong thời gian ngắn là điều không thể, kia những ngày tiêu dao cũng không còn …