[Bách Hợp] Cẩm Minh Nghi Ngọc

Chương 6

Sủng ái mà hoàng đế lão tử dành cho công chúa quả thật không thể đoán được. Mệnh Khâm Thiên Giám đã định ra ngày tốt gần nhất, Lễ Bộ cũng bắt đầu chuẩn bị hôn lễ. Quy mô lần này tuyệt không thua gì lần đại hôn đầu tiên, phủ công chúa vẫn là phủ đệ cũ, nhưng lại tìm cho phò mã gia một phủ phò mã mới cách đó không xa. Còn ban cho năm mươi gia nô, ba mươi lăm gia tì, hai trăm thủ vệ.

Trước ngày thành thân, hoàng cung cử đến vài vị ma ma, không ngừng dạy nàng lễ nghi mà nàng phải hoàn thành trong lễ thành thân. Vốn những lễ nghi này với Khâu Cẩm Minh mà nói cũng không có gì quá khó khăn, nhưng vấn đề là các ma ma lại lặp đi lặp lại liên tục đống lễ nghi này vài ngày liền, sợ tới đó xảy ra vấn đề gì, nghe cũng nghe phiền. Thánh nhân cũng sẽ nổi điên. Càng đừng nói đến Khâu Cẩm Minh, không muốn lỗ tai tiếp tục chịu tra tấn, Khâu Cẩm Minh liền sai người nhân lúc nửa đêm lén khoá cửa phòng các ma ma lại, sau đó liền mặt mày toả sáng mang theo Thị Diệu và bốn người hầu đi dạo phố.

Đêm hôm, thấy gia nhà mình đi một hồi lại ngày càng đến gần chốn phong hoa kia, chân cũng sắp bước vào Phiêu Tiên lâu nổi danh nhất chốn kinh thành. Thị Diệu vội chạy tới trước ngăn trở Khâu Cẩm Minh tiếp tục đi: 'Gia đến đây không ổn đâu, vẫn nên đi dạo nơi khác đi.' Nói xong còn ám chỉ nhìn nhìn bốn người hầu phía sau. Hôm nay sao gia lại hồ đồ như thế. Ngày mai đã sắp thành hôn, bên người lại theo mấy kẻ hầu người hạ, sao lại còn dám đến đây phong lưu?

Khâu Cẩm Minh cười ấm áp, cây quạt trong tay mở ra, phe phẩy. Bộ dáng thật phong lưu phóng khoáng, trong lúc nhất thời liền mê hoặc tú bà đang đứng ở cửa Phiêu Tiên lâu câu khách.' Có gì không ổn?' Nói xong không them để ý thư đồng vẫn còn đang muốn nói gì đó, nâng chân đạp bước về phía cổng Phiêu Tiên lâu. Thị Diệu hít một hơi, vội vàng đuổi theo.

Tú bà vừa thấy công tử tuấn tú mặt ngọc mày ngài đi tới, bộ dáng này, không phú tức quý, công tử tuấn tú lại còn là một công tử có tiền, càng khiến cho người động lòng. Vội vàng chạy lại tiếp đón, phe phẩy khăn lụa nhỏ bé trong tay: 'Yêu, lần đầu tiên thấy mặt gia đấy, lần đầu đến đúng không.'

Mùi son phấn thật nồng phả đến, Thị Diệu và bốn người hầu phía sau nhịn không được vội đưa tay che mũi. Ngẩng đầu nhìn gia nhà mình mà không khỏi tâm sinh bội phục, gia thế nhưng sắc mặt không hề thay đổi! Chỉ thấy Khâu Cẩm Minh tao nhã chắp tay, trên mặt còn lộ nụ cười nhàn nhạt: 'Tiểu sinh mới tới quý địa, nghe đồn các tiểu thư của Phiêu Tiên lâu cầm, kì, thư, họa, thi, vũ không gì không tinh thông, nên đặc biệt đến đây mở rộng tầm mắt.' Một câu vừa có ý ca ngợi Phiêu Tiên lâu lại biểu hiện ý đồ đến đây.

Tú bà hừ lạnh trong lòng một tiếng, vị tiểu ca này đã đến đây sao còn vờ ra vẻ chính nhân quân tử!? Ái muọi cười cười với Khâu Cẩm Minh: 'Gia yên tâm, mụ mụ nhất định vì gia tìm ra nữ tử 'cầm kỵ thư hoạt mọi thứ tinh thông.' Nói xong còn đưa tay định chạm vào khuôn mặt anh tuấn của Khâu Cẩm Minh một chút.

Nghe ra ý bóng gió trong lời tú bà, Khâu Cẩm Minh chỉ cười nhạt một cái, hơi gật đầu chắp tay, lơ đãng trốn khỏi tiếp xúc của tú bà một cách xảo diệu: 'Kia tiểu sinh liền cảm tạ mụ mụ.' Tú bà cũng không để ý, cười dài dẫn Khâu Cẩm Minh vào trong.

Con đường xuyên qua đại sảnh đầy ắp người, xem ra người đến đây tìm vui cũng không ít. Khâu Cẩm Minh đưa tay cản tú bà lại, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của tú bà, chỉ chỉ những người tuỳ tùng phía sau nhàn nhạt nói: 'Vẫn là thỉnh mụ mụ tìm vài cô nương ở đây tiếp đón người của ta trước đã.'
Ba trong số bốn người đi theo nghe vậy thì ánh mắt sáng rỡ, nhưng trong đó có một người tên là Tô Hạo thì nhíu mày lại, vừa định mở miệng gọi 'gia' như để cự tuyệt thì đã bị thị đồng Thị Diệu của Khâu Cẩm Minh khiển trách: 'Đừng không biết tốt xấu, cự tuyệt lòng tốt của gia, phá hỏng hào hứng của gia.' Ba người khác thấy trên mặt Khâu Cẩm Minh có chút không vui, liền kéo tay áo Tô Hạo, vội vàng cảm tạ.

Tú bà đảo mắt, cười quyến rũ với những người kia một tiếng, gọi gã sai vặt, sắp xếp người tiếp đón bốn người kia và Thị Diệu, xong liền dẫn Khâu Cẩm Minh tiến nhã gian. Rót cho Khâu Cẩm Minh một chén, phe phẩy chiếc khăn lụa trong tay, ái muội nói: 'Vị gia này, xin chờ một lát, Như Nguyệt cô nương, lát nữa sẽ tới.' Nói xong liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Khâu Cẩm Minh: 'Tần di, năm năm không gặp, giờ không còn nhận ra ta sao?'

Tên gọi thân mật khiến tú bà sửng sốt, vội vàng xoay người liền nhìn thấy Khâu Cẩm Minh nở nụ cười ấm áp, trong tay không biết đang chơi đùa vật gì, nhìn kỹ, là một không trong tay không biết ở đem ngoạn cái gì đích Khâu Cẩm Minh, nhìn kỹ, là một con dấu bằng ngọc, bên trên còn khắc ký hiệu chữ Tiêu thật to. Khuôn mặt tú bà lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng xoay người đóng cửa lại, bước đến trước mặt Khâu Cẩm Minh hơi cúi người: 'Sao gia lại đến đây? Năm năm không gặp, gia ngày càng tuấn lãng, khiến cho lão thân cũng nhận không ra.' Trong giọng nói mang chút trêu đùa.

Khâu Cẩm Minh thoải mái cười một tiếng, đưa tay đỡ Tần nhân lên: 'Nhớ Tần di cho nên tìm tới.'
Tần nhân ngồi xuống, nghe Khâu Cẩm Minh nói vậy đương nhiên là trong lòng vui vẻ, nhưng vẫn không thể không lo âu nói: 'Ngày mai đã là đại hôn của gia rồi, lần này gia làm vậy không ổn, sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết, thành thân xong rồi hãy hẳn lại đây.'

Khâu Cẩm Minh gấp quạt lại, thản nhiên nói: 'Không ngại, nếu không thì hình tượng ta vất vả tạo ra trước đây chả phải sẽ bị phá huỷ? Lại nói, chốn kinh thành là nơi đầm rồng hang hổ, nếu không phải tất yếu thì chúng ta vẫn nên ít tiếp xúc một chút, tránh khiến người khác nghi ngờ.'

Tần nhân uống một chén rượu, gật đầu, gia vẫn luôn có phân tấc, làm vậy nhất định có đạo lý của hắn. Với nàng Khâu Cẩm Minh không chỉ là chủ tử mà còn như một người cháu trong nhà, quan tâm sẽ bị loạn, chính mình không khỏi có chút nghĩ nhiều. Nhưng quả thật gia thật sự càng ngày càng tuấn lãng, trầm tĩnh, cho kẻ khác cảm giác tín phục.
Không biết khi nào Khâu Cẩm Minh đã đổi món đồ chơi trong tay thành chén rượu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: 'Gần đây trong kinh có biến hoá gì không?'

Tần nhân vừa nghe, phục hồi tinh thần lại, giọng nói trở nên cung kính: 'Trong triều sóng ngầm xao động, hoàng thượng tựa hồ có ý phế thái tử.' Thấy Khâu Cẩm Minh gật đầu lại nói tiếp:' Ỷ Hương truyền lời, tối qua vương phi đã vội vàng xuất phát, đêm nay có thể sẽ tới. Tứ công tử bị Vương gia tù cấm ở từ đường hai ngày nay. Đại công tử lại bị vương gia dùng gia pháp hầu hạ một trận, hiện tại chắc đang dưỡng thương trên giường.'

'Ồ...' Khâu Cẩm Minh cười thú vị, chắc là phụ thân đại nhân đã thu được phần 'đại lễ' kia rồi. 'Ở biên cương thì thế nào?'

'Biên cương không có gì đại ngại, chỉ có điều người Hung Nô sẽ thỉnh thoảng đến cướp bóc thôn làng gần biên giới, nhưng đều bị quân ta cản lại .... Đúng rồi. Tam gia ở biên cương đã là vạn phu trưởng.'
'Rất tốt! Không làm mất mặt Tiễn di!' Khâu Cẩm Minh lộ vẻ vui mừng, vỗ tay thật mạnh, ba năm trước đây, Khâu Du mười hai tuổi nhưng kiên quyết một mình rời đi nhập ngũ thủ biên cương, không dựa vào Khâu vương gia, cũng không cần hỗ trợ bên nhà mẫu thân. Trong vòng ba năm ngắn ngủi đã là vạn phu trưởng, quả thật không làm mình thất vọng. Đúng rồi, nhắc đến Tiễn di, chính mình đến kinh lâu như vậy, còn chưa đàng hoàng đến thăm nàng một lần......

Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của gia, Tần nhân vẫn là nhịn không được mở miệng: 'Gia, Đồng thành mưa to ba đêm đã thành lũ lụt, hoa màu năm nay xem như mất trắng. Không ít dân chúng Đồng thành chạy nạn tứ phương, triều đình đã phái đại thần xuống đấy kêu gọi quyên góp, thương gia các nơi đang xin chỉ thị của gia phải quyên nhiều ít?'
Khâu Cẩm Minh thu hồi nụ cười vui vẻ trên mặt, lạnh lùng nói: 'Bảo bọn họ tự mình cân nhắc xem quyên góp thế nào, một việc nhỏ như thế cũng phải xin ý kiến, vậy ta đây cần bọn hắn làm gì? Bảo ta sau này làm sao có thể yên tâm giao thương nghiệp cho bọn hắn quản lý?'

Tần nhân gật đầu, còn định nói gì đó, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, hai người thức thời ngậm miệng không nói nữa. Ngồi trên ghế nhàn nhã uống rượu.

Chỉ chốc lát, tiếng gõ cửa cũng không có mà cửa đã bị đẩy ra. Nha hoàn của Như Nguyệt cô nương xông vào, kích động nói: ' Tần mụ mụ, chuyện không tốt, Như Nguyệt cô nương bị Trữ công tử bắt gặp, Trữ công tử nhất định phải kéo Như Nguyệt cô nương uống rượu bằng được, nhưng hôm nay Như Nguyệt cô nương không khoẻ trong người, nên hiển nhiên không chịu, trùng hợp lại có một công tử khác ra nói đỡ lời, hiện giờ hai công tử này đang sắp đánh nhau đến nơi.'
Tần nhân lộ vẻ lúng túng. Thường ngày Trữ Mặc vẫn thường ngang ngược càn rỡ, luôn gây chuyện thị phi, nếu lão tử của hắn không phải Trữ thái phó, nàng đã sớm gọi người tẫn hắn một trận! Bảo nha hoàn kia nhanh dẫn đường, áy náy nhìn Khâu Cẩm Minh một cái như lời xin lỗi rồi rời đi.

Khâu Cẩm Minh một mình nhàm chán uống rượu, nhìn canh giờ, thầm nghĩ lúc này đi bái phỏng Tiễn di cũng tốt, Tiễn di hẳn là mới vừa dùng xong cơm chiều. Quyết định xong liền ném thỏi bạc trên bàn, đứng dậy giũ áo rời đi. Tuy nàng là chủ nơi này nhưng không phải ai cũng biết, cho nên vẫn phải làm dáng một tí. Khâu Cẩm Minh vòng vèo đi xuống cầu thang bên kia, quả nhiên như mình suy đoán, Thị Diệu và ba kẻ khác đều đang ôm ấp cô nương hầu hạ mình, nói nói cười cười cực kì vui vẻ, mặt bốn người đã đỏ bừng, đôi mắt đυ.c ngầu đờ đẫn, chắc là uống không ít rượu! Ngược lại trên mặt Tô Hạo lại không chút khác thường, hai mắt sáng ngời hữu thần, tuy trong ngực cũng ôm một nữ tử rồi cũng thỉnh thoảng đáp lời bọn hắn vài câu, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía cầu thang nàng lên khi nãy, Khâu Cẩm Minh lạnh lùng cười, xem ra Tô Hạo cũng là một nhãn tuyến đặt bên cạnh mình, a... Xem ra hôn sự này còn ẩn giấu gì đó! Mở quạt trong tay, tiêu sái phóng khoáng, khôi phục vẻ mặt ôn hoà như trước, chậm rãi đi về phía đám người hầu.
Thị Diệu mắt sắc nhìn thấy gia nhà mình tới, liền đẩy cô nương trong lòng ra, thẳng tắp đứng dậy. Nấc một cái... Ngây ngô cười gọi một tiếng gia. Bốn người còn lại tưởng Thị Diệu rượu say hồ đồ, vừa định mở miệng trêu ghẹo, liền thấy Khâu Cẩm Minh đi tới trước mặt, thế là cũng hoảng sợ vội vàng đứng dậy gọi gia. Sự kinh ngạc trong mắt Tô Hạo chợt loé mà qua. Khâu Cẩm Minh gật đầu, gọi gã sai vặt đến cho hắn năm mươi lượng, ý bảo rời khỏi. Thị Diệu nghĩ trong đầu:" Sao hôm nay gia lại rời đi nhanh vậy?" thì miệng cũng đã nói ra.

Khâu Cẩm Minh cũng không để ý, lắc lắc đầu, mở miệng trả lời: 'Haiz...... Kinh thành quả không được như Thanh Châu, chọn một cô nương mà cũng bị người khác giành mất. Không đi chẳng lẽ lại ngồi đi uống rượu?'
Hả? Lại có người dám giành nữ nhân của gia! Ở Thanh Châu còn chưa có ai to gan như vậy! Thị Diệu vừa nghe, nương hơi rượu mà lá gan cũng lớn hơn. Vội vàng nói với Khâu Cẩm Minh: 'Gia! Người chờ ta một lát.' Nói xong liền chạy về phía ba tên thị vệ thầm thì gì đó, chỉ thấy Thị Diệu mang theo ba thị vệ mặt đỏ bừng bừng đi vào trong, chỉ để lại mình Tô Hạo ở ngoài chờ lệnh.

Khâu Cẩm Minh nghĩ rằng đám người kia quá mót, phe phẩy cây quạt, ngồi xuống chờ đợi. Nửa khắc trôi qua còn chưa thấy Thị Diệu và đám người kia đi ra, Khâu Cẩm Minh đang định gọi Tô Hạo vào xem, bên tai liền truyền đến tiếng Thị Diệu tru lên, không vui nhíu hai đầu chân mày, Thị Diệu này sao cứ thích gây chuyện!? Mang theo Tô Hạo tìm về phía tiếng gào kia, lại tìm đến một tiểu nhã gian có vị trí cực tốt có thể quan sát toàn bộ đại sảnh.
Bước vào nhã gian, liền thấy một nam tử trẻ tuổi tầm hai mươi quần áo hoa lệ thân hình chễm chệ, lảo đảo vòng sang bàn đối diện bắt lấy một thiếu niên ước chừng mười lăm tuổi, nhìn bộ dáng này hẳn đã uống rất nhiều. Mà thiếu niên kia da trắng mặt hồng, tuy hai tay bị người bắt lấy, nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ quật cường, một thiếu niên trẻ tuổi ăn mặc như thư đồng đứng bên cạnh cũng bị bắt. Mà cạnh góc bàn hẻo lánh lại có một nữ tử trẻ tuổi mặt đầy sợ hãi đang co ro run rẩy, quần áo ướt đẫm thành ra có chút xuyên thấu. Mà thư đồng và ba người hầu của mình cũng đang bị bắt sang một bên. Đột nhiên liếc mắt nhìn thấy Tần nhân đang đứng cạnh nam tử trẻ tuổi ấy như đang ra sức khuyên bảo.

Khâu Cẩm Minh cười nhạt, xem ra nam tử trẻ tuổi ấy hẳn là Trữ Mặc nhà Trữ thái phó. Đếm sơ qua thì dắt theo tám người. Trữ Mặc này quả thật ngông nghênh! Nàng kia hẳn là Như Nguyệt cô nương. Mà thiếu niên kia nhìn kỹ thì cũng là... Thật thú vị.
Trữ Mặc dùng một tay đè đầu thiếu niên kia lên bàn, cầm lấy bình rượu trên bàn chế từ đầu xuống, Trữ Mặc cười ha hả: 'Uống nha, ngươi uống thử xem! Dám quản chuyện vui của lão tử, tiểu tử ngươi ăn gan hùm a, cũng không đi hỏi thăm xem gia gia của ta là ai!'

Trong mắt thiếu niên không hề có chút sợ hãi mà còn đầy vẻ tức giận, hai vai không ngừng rung lắc, như đang giãy dụa, nhưng hai tay lại bị người khoá lại tránh không thoát. Ngược lại thư đồng bên cạnh thấy chủ nhân nhà mình bị người ức hϊếp như thế đã không nhịn được khóc rống.

'Trữ gia, ngài bớt giận, đều là đến Phiêu Tiên lâu tìm vui cần gì phải gây gỗ mất vui.' Tần nhân tiến lên ngăn cản khuyên nhủ Trữ Mặc: 'Xem như cho mụ mụ ta chút mặt mũi, tiền rượu hôm nay tính chỗ mụ mụ ta, đợi lát nữa mụ mụ ta giúp ngài tìm vài mỹ kiều nương xinh đẹp cùng ngài khoái hoạt, khoái hoạt, ngài xem được?'
Trữ Mặc buông bình rượu trong tay, xem ra có chút dịu lại, cười đáng khinh, chỉ chỉ nữ tử đang phát run trong góc kia: 'Hảo! Gia vẫn muốn nàng bồi!'

Như Nguyệt cô nương kia vừa nghe, cả người càng trở nên run rẩy, thiếu niên kia giãy dụa cũng càng mạnh mẽ. Đám người Thị Diệu lại gục đầu im lặng không phản kháng, dù sao Trữ Mặc này không phải người mình có thể chọc vào.

'A......' Tần nhân lộ vẻ khó xử: 'Trữ gia, hôm nay Như Nguyệt cô nương thật sự không khoẻ, ngài xem......'

'Thúi lắm, lão tử bảo nàng bồi là xem trọng nàng, một ả thối nát còn giả vờ ngây thơ cái gì.' Đôi mắt khẽ híp lại, giọng lộ vẻ uy hϊếp: 'Tần mụ mụ, ta thấy ngươi này là không còn muốn mở Phiêu Tiên lâu nữa đúng không!'

Tần nhân nơm nớp lo sợ, đầy khó xử: 'Này, này......'
'Ngươi hạ lưu, có gan thì buông ta ra, chúng ta đơn đả độc đấu! Ỷ thế khinh người, lấy nhiều đánh ít, thì tính gì hảo bản lĩnh.' Thiếu niên kia giận dữ hét, giọng lộ đầy ngây thơ.

Trữ Mặc quái dị cười một tiếng, ánh mắt trở nên hung ác: 'Hôm nay gia sẽ cho ngươi kiến thức một chút cái gì gọi là ỷ thế khinh người!' Nói xong phủi ra Tần nhân đang cầm lấy tay áo mình, lượm bình rượu ném tới đầu thiếu niên kia.

'A......' Mọi người hoảng sợ la. Này đập không chết cũng tàn nửa đời.