[Bách Hợp] Cẩm Minh Nghi Ngọc

Chương 7

Tần nhân đang lảo đảo sắp ngã, lui ra sau vài bước, đột nhiên một thân ảnh tím nhạt tiến đến, tay trái ôm lấy thân thể đứng không vững của Tần nhân, tay phải cầm quạt gõ vào tay Trữ Mặc một cái, bình rượu trong tay Trữ Mặc liền đổi hướng bay ra ngoài.

‘Gia……’ Thị Diệu kinh hãi la lên.

Chỉ thấy tay trái Khâu Cẩm Minh thu lại, Tần nhân liền ngã vào lòng nàng: ‘Không thể ngờ được Tần mụ mụ lại vẫn … còn xuân sắc tràn trề, nhuyễn ngọc trong lòng, thật khiến cho tiểu sinh không kiềm được rung động nha.’ Lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ lỗ mang như thế từ miệng Khâu Cẩm Minh ra, phối với nụ cười nhàn nhạt, giọng nói ôn hoà, lại không làm cho người ta cảm thấy bị xúc phạm, ngược lại như đang ca ngợi. Dù là Tần nhân, một người đã nếm trải mùi đời từ lâu cũng không nhịn được mà đỏ mặt.

‘Hừ……’ Trữ Mặc và thiếu niên kia đồng thời hừ lạnh một tiếng, người trước là bất mãn vì lại thêm một kẻ tới xen vào việc của người khác! Mà người sau lại là vì khinh thường, lại thêm một kẻ mặt người dạ thú!

‘Chẳng lẽ người cũng muốn như hắn…’ Ánh mắt lướt về phía thiếu niên đang bị đè trên bàn, ‘Xen vào việc của người khác ư?’

Khâu Cẩm Minh không nói gì, buông Tần nhân trong ngực ra, vòng qua Trữ Mặc đến cạnh Như Nguyệt cô nương vẫn còn đang run rẩy, nhìn vào ánh mắt sợ hãi lại mang chút mong chờ kia, cười ấm áp, cởϊ áσ ngoài của mình ra phủ lên người nàng.

Kẻ này dám lơ mình! Trong kinh thành này còn chưa có ai dám đối xử với hắn như vậy! Trữ Mặc nổi giận, vung nắm tay về phía Khâu Cẩm Minh, đột nhiên tay bị bắt lấy. Đám gia nô thấy tay chủ nhân mình bị người bắt lấy, vừa định tiến lên giải cứu thì đột nhiên Trữ Mặc phất tay, nhìn chằm chằm vào người đột nhiên xuất hiện trước mặt bắt lấy tay mình: ‘Ngươi là ai?’

Chỉ thấy người nọ buông tay Trữ Mặc ra, chắp tay lui một bước, thản nhiên nói: ‘Tô Hạo.’

Trữ Mặc nghe vậy, đang định hỏi tiếp gì đó thì Khâu Cẩm Minh đã bước tới trước mặt hắn, chắp tay nói: ‘Huynh đài, tại hạ không có hứng thú xen vào việc của người khác, nhưng huynh đài lại bắt giữ gia nộ của tại hạ, chỉ sợ việc này tại hạ không mặc kệ được.’

Nhìn theo tầm mắt Khâu Cẩm Minh về phía đám người Thị Diệu bị bắt, Trữ Mặc cười khẽ ‘ Ngươi là cái thá gì, dám quản chuyện của gia? Biết gia là ai không?’

Khâu Cẩm Minh mở quạt, tiêu sái phe phẩy, vẻ mặt thản nhiên chậm rãi nói: ‘Nhi tử của Trữ thái phó đương triều Trữ Mặc, trong kinh thành này ai lại không biết, ai lại không hay, tại hạ ngưỡng mộ đại danh đã lâu.’

Tiếng cười của Trữ Mặc biến mất. Kẻ này biết mình là ai còn dám đến trêu chọc mình, xem ra người này không phải người thường. Xoa cằm hỏi: ‘Xin hỏi xưng hô thế nào?’

‘Gặp lại chắc gì đã biết nhau, có duyên tự nhiên sẽ biết.’

Mặt Trữ Mặc cứng đờ, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Khâu Cẩm Minh, trong lòng có chút chần chừ, xem ra người này cũng không dễ chọc, thời buổi hiện giờ cũng đang hỗn loạn, ít gây chuyện một chút vẫn là tốt hơn, bằng không lại phải chịu chút gia pháp hầu hạ. Phất phất tay, ý bảo gia nô thả đám người Thị Diệu ra: ‘Người, ngươi có thể mang theo, nhưng gia nô của ngươi mạo phạm ta, ngươi phải tự phạt ba chén, là do quản giáo không nghiêm.’

‘Nói hay.’ Gọi gã sai vặt đến, Khâu Cẩm Minh liền cạn ba chén. Xong liền muốn dẫn gia nô rời đi.

Ánh mắt thiếu niên kia trở nên căng thẳng, Như Nguyệt cô nương cũng sợ đến rơi nước mắt, Tần nhân khó hiểu, gia đang làm cái gì vậy?

Không biết bằng cách nào, thư đồng kia đột nhiên tránh thoát trói buộc của gia nô Trữ phủ, nhào tới trước, bắt lấy góc quần Khâu Cẩm Minh, vẻ mặt đau khổ: ‘Đại gia … Ngài không thể đi như vậy, ngài đi rồi tiểu thiếu gia làm sao bây giờ? Nô tài và tiểu thiếu gia trốn ra phủ là không đúng, nhưng ngài cũng không thể thấy chết mà không cứu được nha.’ Cây cỏ cứu mạng này phải nắm cho chặt, nếu không, có chuyện gì không hay xảy ra cho chủ tử thì mông của mình cũng nở hoa. Nhìn vẻ mặt công tử này có vẻ hiền hoà, hẳn là không sao đâu.
Người bên phía Trữ phủ cứng đờ, thì ra là huynh đệ! Lại còn giả vờ!

Thiếu niên kia và đám người Tần nhân cũng sửng sốt, khi Thị Diệu phục hồi tinh thần lại định khiển trách tiểu thư đồng kia, liền thấy gia nhà mình đã đỡ tiểu thư đồng kia dậy. Rồi còn đi về phái Trữ Mặc. Xem ra gia đã chấp nhận tiểu thư đồng kia, gia đang định làm gì vậy?

Hơi men bốc lên đầu, Trữ Mặc giận dữ, cũng không chần chừ nữa! Ngươi cho rằng lão tử sợ ngươi! Mở miệng cười giễu cợt: ‘Thế nào? Ngươi còn muốn mang tất cả mọi người đi? Vậy phải xem ngươi có khả năng đó hay không!’ Phất tay ý bảo gia nô tiến lên.

Thấy đối phương khinh miệt gia nhà mình, Thị Diệu xoa hai tay, định sống chết cùng đối phương một trận, sĩ khả sát, bất khả nhục! Khâu Cẩm Minh đưa cây quạt chắn ngang, ngăn lại đám người Thị Diệu đang ngo ngoe muốn nhào lên, trách cứ lườm bọn họ một cái. Lúc nhìn về phái Trữ Mặc lại thay vẻ mặt lạnh nhạt bằng một nụ cười, chắp tay: ‘Trữ huynh’ có chút thân thiết nói: ‘Hôm nay gia đệ khiến Trữ huynh không vui, tại hạ liền phạt với Trữ huynh.’ Nói xong liền xoay người lại.
Trữ Mặc sửng sốt, không dự đoán được Khâu Cẩm Minh lại đột nhiên ra chiêu này, ngạc nhiên không đoán được trong hồ lô đối phương bán thuốc gì, nhưng điều có thể khẳng định duy nhất là, đối phương không có ý định đánh nhau với mình, phất tay bảo gia nô lui ra.

Khâu Cẩm Minh tiến lên, chỉ chỉ thiếu niên còn đang bị bắt giữ, thản nhiên nói: ‘Trữ huynh, có thể buông gia đệ ra trước được không. Dừng chân nói chuyện một chút.’

Một lát sau, Trữ Mặc phất tay, gia nô bên cạnh hiểu ý, buông thiếu niên kia ra, nhưng tám gia nô này lại nhanh chóng chặn cửa, đóng cửa sổ, bao vây lấy.

Khâu Cẩm Minh không thèm để ý cười cười, gọi Thị Diệu đến, phân phó hắn dọn sạch mọi thứ trên bàn, đặt lên đó một ngọn nến. Sau đó liền kéo một cái ghế ngồi xuống, không thèm quan tâm ánh mắt nghi hoặc của mọi người, chỉ chỉ vị trí bên cạnh, ý bảo Trữ Mặc cũng ngồi xuống.
Trữ Mặc cũng không thắc mắc gì, kéo ghế ra ngồi xuống, hắn không cho rằng người này dám làm gì hắn, đã là vậy, việc gì hắn phải sợ? Nhìn chằm chằm Khâu Cẩm Minh, Trữ Mặc thật muốn nhìn xem hắn có thể bày ra trò gì.

‘Trữ huynh, tại hạ muốn nhờ Trữ huynh giúp tại hạ giám thưởng, giám thưởng món bảo vật này của tại hạ, có giá trị nhiều ít?’

‘Ồ……’ Trữ Mặc miễn cưỡng nhướng mày, cũng không quá nhiều hứng thú. Kì trân dị bảo trên đời, vật nào hắn chưa thấy qua? Đợi một hồi chỉ thấy Khâu Cẩm Minh mỉm cười phe phẩy chiếc quạt, còn cái gọi là ‘ bảo bối’ kia thì ngay cả cái bóng cũng không thấy, Trữ Mặc tức giận: ‘Vị nhân huynh này, ngươi thật sự cho rằng Trữ mỗ ta dễ giỡn mặt à?!’

‘Ồ… Sao Trữ huynh lại nói vậy.’ Khâu Cẩm Minh vờ khó hiểu.
‘Hừ…… Bảo cho bổn thiếu gia giám thưởng bảo vật, đợi cả nửa ngày cũng không thấy cái mà ngươi gọi là bảo vật đâu, không phải ngươi đang giỡn mặt với ta à?’

‘Trữ huynh, hiểu lầm, hiểu lầm.’ Khâu Cẩm Minh thu quạt lại, giơ cây quạt trong tay lên.

‘Ngươi nói bảo vật là chỉ cây quạt này?’ Trữ Mặc có chút nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Mọi người câm nín, có phải gia đùa hơi quá rồi không? Một cây quạt rách mà cũng là bảo vật?

Thấy sắc mặt Trữ Mặc càng ngày càng khó coi, Khâu Cẩm Minh thu lại món đồ chơi: ‘Thị Diệu, thổi tắt tất cả ngọn nến, chỉ chừa lại ngọn đèn trên bàn.’

‘Từ từ!’ Trữ Mặc quát bảo ngưng lại: ‘Ngươi có ý gì?’

‘Sao vậy? Chẳng lẽ Trữ gia lại sợ ta làm gì?’ Khâu Cẩm Minh kɧıêυ ҡɧí©ɧ trả lời. Quả nhiên Trữ Mặc đỏ mặt im lặng, cũng không tiếp tục cản trở nữa.
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn chút ánh sáng mờ mờ, Khâu Cẩm Minh kéo ngọn nến lại gần, mở quạt ra, ánh sáng xuyên qua cây quạt chiếu lên vách tường hình ảnh hai người đang ôm lấy nhau.

‘Này có gì để xem?’ Trữ Mặc khó hiểu hỏi. Mọi người cũng cùng suy nghĩ, gật đầu nhìn Khâu Cẩm Minh.

Khâu Cẩm Minh chỉ cười không nói, tay khẽ phe phẩy cây quạt, chỉ thấy người trên vách tường kia như có sức sống nhấp nhô lên xuống tới lui không ngừng. Oa… Rõ rành rành trước mắt không phải là một xuân cung đồ sao?

Khâu Cẩm Minh đẩy Thị Diệu đang sửng sốt bên cạnh một cái, bảo hắn đốt đèn lên. Trong phòng lại ngập tràn ánh sáng, trừ Khâu Cẩm Minh ra, trên mặt ai cũng đều đỏ ửng. Loáng thoáng còn có thể nghe tiếng thiếu niên kia mắng câu lưu manh. Thấy Trữ Mặc ngơ ngác nhìn chằm chằm cây quạt trong tay mình, Khâu Cẩm Minh giảo hoạt cười, khép quạt lại, đưa cho Trữ Mặc: ‘Nếu Trữ huynh thích, cây quạt này, liền tặng cho Trữ huynh.’
‘Này…… Không ổn đâu.’ Trữ Mặc vờ từ chối, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cây quạt.

‘Ha ha…… Có gì không ổn chứ, tục ngữ có câu bảo kiếm tặng anh hùng, quạt tốt đương nhiên tặng cho người biết cách thưởng thức.’

‘Kia…… Cung kính không bằng tuân mệnh.’ Trữ Mặc đưa tay đón lấy cây quạt, cẩn thận mở ra, bên trên chỉ có hình sông núi và vài câu thơ như bao cây quạt bình thường khác, không nghĩ tới bên trong lại có càn khôn.

‘Nhưng lại có một chỗ Trữ huynh làm không ổn, tại hạ cũng phải nói Trữ huynh một chút.’ Khâu Cẩm Minh nghiêm túc nói.

‘Hả…’ Không theo kịp thái độ chuyển biến của Khâu Cẩm Minh, Trữ Mặc hơi chút ngơ ra.

‘Trữ huynh, có biết vì sao gia đệ gia nô lại kiếm chuyện với Trữ huynh không?’

‘Vì sao?’ Trữ Mặc hoàn toàn bị Khâu Cẩm Minh nắm mũi dẫn đi.
Chỉ chỉ Như Nguyệt cô nương trong góc: ‘Như Nguyệt cô nương vốn là do tại hạ gọi trước, không ngờ Trữ huynh lại ‘đón người’giữa đường, gia đệ cùng gia nô nhịn không được nên mới có thể quấy rầy nhã hứng của Trữ huynh như vậy. Nhưng nói ra thì cũng phải trách Trữ huynh! Tại hạ mới tới nơi này, vốn định vui vẻ nếm thử ‘ phong tình’ nơi đất lạ, không ngờ lại bị Trữ huynh quấy rầu, thật khiến tại hạ cực kì thất vọng. Tuy nói một cô nương cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng Trữ huynh lại nửa đường cướp người còn quấy phá tâm tình của tại hạ, huynh nói xem có nên phạt hay không?’

Trữ Mặc hậm hực cười,‘ Nên phạt nên phạt.’ Lập tức uống cạn ba chén rượu. ‘Bất quá đây chính là không đánh không quen, bằng không làm sao có thể quen biết được hiền đệ. À… Đúng rồi, xin hỏi tôn tính đại danh của hiền đệ.’
‘Ha ha… Trữ huynh cũng đã gọi tại hạ là hiền đệ, nếu tại hạ lại không tự báo danh tính thì chính là tại hạ không đúng. Tại hạ Tiêu Mạc.’ Khâu Cẩm Minh chắp tay. Họ Khâu, danh Cẩm Minh, tự Tiêu Mạc.

‘Hảo! Người tới mang rượu lên, tối nay gia cùng Tiêu hiền đệ không say không về.’ Thấy vẻ mặt Khâu Cẩm Minh cứng đờ lại có chút khó xử, hắn ngạc nhiên hỏi: ‘Sao vậy? Hiền đệ không muốn?’

‘Không, không, không’ Khâu Cẩm Minh lắc tay, đứng dậy nói: ‘Là sắc trời đã tối, gia đệ là trốn ra phủ, nếu bị gia phụ biết sợ rằng sẽ không thiếu một trận đánh mắng.’ Nói xong liền vừa vặn đến cạnh thiếu niên kia, vờ ra vẻ tức giận, giơ tay lên vỗ đầu thiếu niên kia, đôi mắt lại đầy ý cười. Thiếu niên kia trừng Khâu Cẩm Minh một cái, cũng không thể mở miệng phản bác. Chỉ có thể nén cơn giận vào trong.
Khâu Cẩm Minh đứng quay lưng về phía Trữ Mặc, nên đương nhiên là Trữ Mặc không thấy được ý cười trong mắt Khâu Cẩm Minh, nhưng cái câu ‘ đánh mắng’ kia lại khiến cho hắn có cảm giác đồng cảm, nhớ đến khi mình bị phụ thân đánh, không nhịn được run một cái, liên tục mở miệng nói: ‘Kia vi huynh sẽ không giữ Tiêu đệ, ngày khác chúng ta lại không say không về.’ Nói xong phất tay, ý bảo gia nô giữ cửa nhường đường.

‘Kia…… Trữ huynh, sau này gặp lại.’ Đưa tay kéo tay thiếu niên kia, chuẩn bị rời đi, lúc vừa bước qua ngạch cửa, đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay đầu lại, trong giọng đầy lưu luyến và tiếc nuối: ‘Trữ huynh, hôm nay tại hạ còn chưa nếm thử ‘phong tình nơi đất lạ’ nữa.’ Nói với Trữ Mặc nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Như Nguyệt cô nương.
Trữ Mặc hiểu ý, cười đáng khinh với Khâu Cẩm Minh: ‘Hiền đệ yên tâm, trước khi hiền đệ nếm trải ‘phong tình nơi đất lạ’, ai dám chạm vào một sợi tóc của Như Nguyệt cô nương, người đó cũng không xong với Trữ mỗ ta!’

Như Nguyệt cô nương nghe vậy liền càng đỏ mặt hơn. Được đến cam đoan của Trữ Mặc, Khâu Cẩm Minh sang sảng cười, tiêu sái đi ra ngoài, người cửa truyền đến giọng Khâu Cẩm Minh sang sảng hữu lực: ‘Tiêu Mạc cảm tạ Trữ huynh!’

Liếc nhìn theo bóng đám người của Khâu Cẩm Minh đi xa, lại nhìn sang gia nhà mình đang hưng phấn chơi đùa chiếc quạt, dưới ánh mắt áp lực của bảy người còn lại, chỉ thấy một người nhỏ tuổi ăn mặc kiểu gia nô bước lại, cung kính nhìn Trữ Mặc: ‘Thiếu gia…’

‘Cái gì?’ Có chút không vui vì bị quấy rầy, Trữ Mặc hơi chút gằn giọng.
Gia nô kia run lên, vã hết mồ hôi lạnh, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bảy người kia, cắn răng nói: ‘Thiếu gia, tiểu nhân có chuyện không rõ.’

‘Nói, một đại nam nhân mà cứ ấp a ấp úng như một nữ nhân vậy.’ Trữ Mặc khiển trách.

Gia nô kia hoảng sợ, vội vàng nói: ‘Thiếu, thiếu gia, vì sao lần này lại thả bọn hắn đi dễ dàng như vậy?’ Chẳng lẽ chỉ vì một chiếc quạt xuân cung đồ? Tuy hắn cũng rất muốn có nhưng ……

‘Ha ha……’ Trữ Mặc cười đắc ý, ánh mắt đảo qua tám gia nô: ‘Có phải các ngươi cảm thấy gia thật ngốc, quá dễ dàng bị thu mua?’

Tám người kia hoảng sợ, đồng loạt quỳ xuống: ‘Tiểu nhân không dám.’

‘Dám cũng được, không dám cũng được, các ngươi có biết Tô Hạo là ai không?’ Thấy tám gia nô kia đồng loạt lắc đầu, hắn mới nói tiếp: ‘Tô Hạo chính là võ trạng nguyên ba năm trước! Là quan ngũ phẩm giữ chức ngự tiền thị vệ! Có thể được một thị vệ ngũ phẩm bảo hộ, các ngươi thấy được Tiêu Mạc là một người bình thường ư?’ Cười lạnh một tiếng, đôi mắt thâm thúy: ‘Bổn thiếu gia tuy vô học, nhưng cũng hiểu được người nào có thể khi dễ, người nào không thể đắc tội!’
Ra khỏi Phiêu Tiên lâu, chỉ thấy thiếu niên kia đột nhiên tựa như ghét bỏ giãy khỏi tay Khâu Cẩm Minh, còn lấy khăn ra lau tay, khinh bỉ mắng: ‘Ngụy quân tử, hạ lưu.’ Thư đồng đi theo cả kinh, kéo tay áo thiếu niên kia, sao chủ nhân không cảm tạ người ta mà lại còn mắng người ta nữa vậy?

‘To gan. Thằng nhãi nông cạn! Nếu không phải gia cứu ngươi, thì bây giờ người vẫn còn chịu tội trong tay Trữ công tử rồi! Giờ lại dám mở miệng chửi bới!’ Thị Diệu trách.

Khâu Cẩm Minh cười cười không thèm để ý, phe phẩy tay phải theo thói quen, sau đó mới nhận ra cây quạt trong tay đã sớm tặng người, quả thật là có chút không quen, nàng đã phí hết bao công sức mới đoạt được cây quạt đó, lại … Haiz, khẽ thở dài một tiếng: ‘Thị Diệu’, mở miệng gọi thư đồng vẫn còn đang tranh cãi với thiếu niên kia,‘ Nên về phủ.’
Ai ngờ kia thiếu niên còn không chịu bỏ qua: ‘Chủ tử ngươi còn chưa nói gì, ngươi loạn cắn cái gì? Một cẩu nô tài nho nhỏ, dựa vào cái gì mà mở miệng.’

‘Thị Diệu…’ Thấy thư đồng còn muốn tiếp tục tranh luận với thiếu niên kia, Khâu Cẩm Minh quát bảo ngưng lại, hừ lạnh một tiếng: ‘Chẳng lẽ chó cắn ngươi một cái, ngươi còn muốn cắn lại? Không sợ cắn phải một đống lông sao?’ Nói xong không để ý tới khuôn mặt tái mét của thiếu niên kia, nhấc chân bỏ đi.

‘Ngươi nói ai là chó hả!’ Thiếu niên kia giận dữ gầm lên, bước tới nắm lấy vạt áo Khâu Cẩm Minh: ‘Ngươi hạ lưu, vô sỉ, ngụy quân tử!’ Giáo dưỡng tốt đẹp khiến hắn không tìm ra từ khó nghe để mắng người. Đột nhiên Khâu Cẩm Minh nương theo lực kéo của hắn, sát đến gần mặt hắn, thiếu niên kia quýnh lên: ‘Ngươi, ngươi muốn làm gì?’
Chỉ thấy Khâu Cẩm Minh tà mị cười, tới gần bên tai hắn, đè thấp giọng: ‘Ta hạ lưu, ta vô sỉ, kia chẳng qua là bản tính của nam nhân, nhưng lại không biết ngươi...một nữ nhân gia, lại cũng yêu thích chốn phong trần này, nếu lệnh tôn biết, không biết sẽ có cảm tưởng gì.’

‘Ngươi, ngươi, nói bậy.’ Hai bên tai nóng lên, cảm giác khác thường truyền đến, nhưng lời Khâu Cẩm Minh lại làm cho hắn càng bối rối, vội vàng phản bác.

‘Ha ha… Ta nói bậy cũng được, chẳng qua là lần sau ấy, nếu tiểu thư muốn ra ngoài phong lưu, kia tại hạ xin khuyên tiểu thư một câu, không cần cải trang thành hình tượng đứng đắn như vậy, tốt nhất là nên xoã tóc ra, sẽ che khuất được lỗ tai bấm lỗ của ngươi,’ Dừng một chút, ngắm nhìn ngực của thiếu niên kia, mỉm cười tà ác, ‘Nơi này tốt nhất cũng nên buộc chặt một chút.’ Cảm giác mặt thiếu niên kia nóng đến mức như sắp bốc hơi nước, không biết do tức giận hay lại do…? Khâu Cẩm Minh giựt lại vạt áo của mình khỏi bàn tay kia, cảm giác cả người thiếu niên kia run lên, nên cũng không thèm trêu đùa nàng nữa, cười sang sảng, vòng qua thiếu niên, đi về phủ của mình.
Trong mắt người ngoài, hành động vừa rồi của Khâu Cẩm Minh rất thân mật, Thị Diệu buồn bực, chẳng lẽ gia chuyển sang thích nam nhân? Kinh hãi run lên, lắc lắc đầu, kéo vạt váo, vội vàng đuổi theo bước chân Khâu Cẩm Minh.

Thấy tiểu thư nhà mình đỏ bừng mặt, cương cứng tại chỗ, lại liếc nhìn Khâu Cẩm Minh đang rời đi, không nhịn được run lên một cái, đột nhiên nghe thấy tiểu thư nhà mình nén giận gằng giọng: ‘Xảo nhi, tra cho ta! Tra xem tên vô sỉ này là ai!’

Người ăn mặc theo kiểu thư đồng kia chính là nha hoàn Xảo nhi, trong lòng không khỏi phát lạnh, xem ra cừu oán của hai vị này là xác định rồi. Khẳng định tiểu thư lại muốn ra phủ, mông của mình lại nở hoa. Cái gì đó chợt loé lên trong đầu, Xảo nhi hốt hoảng, mặc kệ về sau thế nào, nếu bây giờ mà bị lão gia phát hiện tiểu thư không ở phủ, chính mình liền xong đời, vội vàng khuyên nhủ chủ tử: ‘Hảo hảo, nô tì nhất định giúp tiểu thư tra xét, nhưng mà tiểu thư à, về phủ trước đã, nếu lão gia phát hiện là xong đời.’
Thiếu niên kia không nói gì, mặc nha hoàn lôi kéo tay mình về phủ, nhưng trong lòng lại thầm nhủ: ‘Tiêu Mạc, ngươi chờ đấy, sỉ nhục ngày hôm nay, bổn tiểu thư nhất định đòi lại!’