[Bách Hợp] Cẩm Minh Nghi Ngọc

Chương 10

Đi quanh thành hai vòng xong cũng đã tới trưa, một canh giờ, thành viên của đội nghênh thân không ai là không mồ hôi nhễ nhại, Khâu Cẩm Minh lau mồ hôi trên trán, tay trái giữ chặt dây cương, tay phải nắm lấy cây quạt ở đai lưng, mở ra quạt quạt, trên mặt còn lộ ra nụ cười nhạt, nhìn thoáng qua lại trông có vẻ khá là anh tuấn lại phong lưu tiêu sái, trong phút chốc khiến không ít tiểu thư nơi khuê phòng rung động không thôi.

Khâu Cẩm Minh cưỡi ngựa mang cả đội nghênh thân đi về phía phủ phò mã, trong đầu suy nghĩ, mình đi quanh thành hai vòng, cũng có không hề ít dân chúng đang bàn tán về nàng, không phải ca ngợi mà là bàn tán! Thậm chí còn đào ra cả chuyện phong lưu khi xưa của nàng ở Thanh Châu, Thanh Châu và kinh thành xa cách chân trời, một vài chúng dân tầm thường làm sao có thể biết được những việc nàng gây nên ở Thanh Châu? Chưa hết, nếu như mọi người bắt đầu bàn sang chuyện khác, thì sẽ có người chú ý mà kéo câu chuyện trở lại trên người nàng, ngoài miệng là cảm thán thiếu niên đáng thương, thật ra lại đang trào phúng hoàng gia mất mặt. Bởi vậy, xem ra lời đề nghị này của Tương vương cũng không phải nhất thời nổi hứng, mà đã sớm có mưu đồ….Quả thật hoàng quyền ám đấu vô số, chính mình cũng biến thành một con cá mắc cạn!

‘Chờ chút!’ Đột nhiên nàng bị một người anh tuấn cao lớn mặc đồ thị vệ chặn phía trước.

‘Hu……!’ Khâu Cẩm Minh cả kinh, chân đạp yên ngựa, vội vã kéo cương, làm cho ngựa ngừng lại, rồi khiển trách người phía trước: ‘Tô Hạo! Ngươi muốn làm cái gì!

Chỉ thấy nam tử kia hơi xoay người cung kính nói: ‘Bẩm cáo phò mã gia, hoàng thượng có chỉ, thành thân sẽ cử hành ở điện Kiến Phúc, thỉnh phò mã gia cùng công chúa dẫn đoàn nghênh thân quay lại hoàng cung.’

Khâu Cẩm Minh nghe vậy liền gật đầu cười khẽ: ‘Tô thị vệ, xin hãy đứng lên, vừa rồi bổn quan có chút nóng nảy, ngươi không nên để trong lòng, Tô thị vệ vất vả, thỉnh đi trước dẫn đường.’ Nói xong liền chắp tay với Tô Hạo, sau đó liền bảo Mạnh ma ma: ‘Hồi cung!’

Tô Hạo sửng sốt, hắn từng gặp qua rất nhiều vương tôn công tử có địa vị thân phận thấp hơn hắn, nhưng chưa thấy ai lại đi giải thích xin lỗi thuộc hạ. Thấy Khâu Cẩm Minh và một đám người vẫn đang nhìn hắn chờ hắn đáp lời, hắn liền có chút xấu hổ trả lời ‘Vâng!’ rồi lập tức mang đoàn người chậm rãi tiến về hoàng cung.

Xa xa đã thấy được thái tử Hác Văn Diệp dẫn một đám đại thần đứng ngoài điện Kiến Phúc chờ, bên cạnh còn có vài thái giám và cung nữ. ‘Hạ kiệu.’ theo giọng la của Mạnh ma ma, đoàn người của Khâu Cẩm Minh dừng lại trước cung Kiến Phúc, Khâu Cẩm Minh xuống ngựa, cúi người trước thái tử: ‘Điện hạ cát tường.’

Hác Văn Diệp vội vàng tiến lên làm ra thế đỡ: ‘Muội tế mời đứng lên, hôm nay là ngày vui của ngươi, theo lời phụ hoàng thì không cần đa lễ.’ Giọng nói ôn hoà, không có khí thế vương giả mà lại mang theo hơi thở của nho gia, nhưng hôm nay thái tử lại không còn vẻ thẫn thờ bàng quan khi xưa, ngược lại mặt mũi lại trông rất sáng sủa.

Khâu Cẩm Minh tặng lại nụ cười nhàn nhạt, đứng dậy. Mở quạt, phe phẩy, cố gắng quạt đi hơi nóng đang toả ra từ người mình, một ngày nóng như vậy, đứng không cũng cảm thấy khó chịu, càng đừng nói tới việc đi vòng vòng dưới ánh mặt trời, đi cả ngày trời! Khâu Cẩm Minh đứng ngẫm nghĩ, đón tân nương xong rồi thì sẽ tới đón tân khách, vừa lúc mình cũng đói bụng.

Lúc này Mạnh ma ma lại la lên: ‘Mời phò mã gia đá kiệu hoa.’ Khâu Cẩm Minh đang nghĩ tới việc lát nữa là có thể an ủi cái bụng của mình thì tâm tình trở nên tốt đẹp, trước cái nhìn của mọi người liền đi đến cạnh kiệu hoa đá một chút. Nhưng trong khoảnh khắc không kiểm soát được lực mà làm kiệu hoa lắc lư một chút. Mọi người liền bật cười, Hác Văn Diệp cũng cười khẽ vài tiếng, thấy mặt muội tế nhà mình bắt đầu đỏ lên vì xấu hổ thì liền bảo Mạnh ma ma mau tiến hành bước tiếp theo.

Mạnh ma ma cũng là người lanh lẹ, lập tức gọi người mang chậu thang đến, hắn giọng nói: ‘Mời phò mã gia và công chúa bước qua chậu thang.’

Khi Khâu Cẩm Minh phục hồi tinh thần lại thì tì nữ bên cạnh đã đỡ Hác Linh ra ngoài, nhớ tới khi trước xem người khác thành thân, hình như tân lang đều cõng tân nương bước qua chậu thang, trong mắt chợt loé lên ánh sáng, Khâu Cẩm Minh cười giảo hoạt, dưới tiếng hô thất thanh của mọi người đã một tay ôm lấy Hác Linh vào lòng, rất nhẹ, chẳng lẽ trong cung không cho ăn cơm? Còn chưa đợi Khâu Cẩm Minh nghĩ xong thì một mùi hương thơm ngát đã truyền đến, không giống mùi son phấn gắt mũi của những cô nương chốn thanh lâu, Khâu Cẩm Minh không khỏi hít một hơi thật mạnh. Hành động này lại khiến mọi người xung quanh mỉm cười trêu ghẹo, tì nữ bên cạnh đỏ bừng mặt, còn Mạnh ma ma lại phải vội vàng lại gần nhắc nhở. Khâu Cẩm Minh mỉm cười ôn hoà với người xung quanh, như có chút thẹn thùng, giọng nói mang theo run rẩy: ‘Mất, mặt, mất mặt, quả thật công chúa động lòng người không thôi, Khâu mỗ kìm lòng không đặng, thất, lễ, thất lễ.’ Câu này ý nói là đừng trách ta ý tứ chính là nói đừng trách ta lỗ mãng phong lưu, muốn thì phải trách cô nương nhà người ta quá đẹp.
Mọi người lại một lần nữa cười to, lòng gào thét: Giỏi cho một thiếu niên phong lưu.

‘Ui……’ Khâu Cẩm Minh hít một ngụm khí lạnh, nhích lại gần người trong ngực, mặt cơ hồ sắp dán lên khăn phượng, liếc liếc bàn tay mềm mại vẫn còn đang véo chặt lấy hông mình, khẽ nói: ‘Vi phu sức yếu, nếu công chúa lại không buông tay, mà vi phu có lỡ tay làm rơi công chúa, thì xin công chúa không nên trách tội vi phu.’ Người trong ngực nghe vậy liền hung hăng ngắt thêm một cái nữa mới buông tay. Khâu Cẩm Minh ôm Hác Linh bước qua chậu lửa, than thở trong lòng, sao công chúa này lại bá đạo dữ vậy?

Khâu Cẩm Minh đang định thả Hác Linh ôm trong lòng xuống, thì đột nhiên Hác Văn Diệp đứng một bên lại mở miệng: ‘Không bằng như vầy, thỉnh phò mã gia ôm công chúa về động phòng luôn đi, mọi người thấy thế nào?’ Thái tử gia cũng đã nói vậy, ai còn dám nói không? Một đám đại thần vội vàng phụ hoạ, ồn ào lên.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Khâu Cẩm Minh chảy xuống, tuy nói công chúa không nặng, nhưng bả vai mình vẫn còn bị thương từ tối qua, từ đây tới tân phòng lại còn một khoảng xa! Đổi lại bình thường nàng đương nhiên không ý kiến, đang định mở miệng cự tuyệt, đột nhiên cảm giác được người trong lòng mình cứng đờ, Khâu Cẩm Minh khẽ cười một tiếng, nhớ tới lời hoàng đế lão tử từng nói ai đó cứng đờ như khúc gỗ. Dù vết thương của mình còn chút đau đớn, nhưng người trong ngực lại càng có vẻ khó chịu, không được tự nhiên. Cắn răng, sang sảng cười to: ‘Mỹ nhân trong lòng, cớ sao không làm?’ Khâu Cẩm Minh bày ra bộ dáng phong lưu mà đồng ý lời thái tử, dưới lời trêu chọc của mọi người ôm Hác Linh đến tân phòng. Thái tử đứng phía sau khẽ giọng: ‘Xem ra Khâu Cẩm Minh cũng là một thiếu niên anh tuấn, đứng cùng hoàng muội thật ra cũng xứng đôi, mong rằng hắn sẽ không phụ hoàng muội ……’
Đến giờ Tuất, Khâu Cẩm Minh và Khâu Phi Minh cùng nhau tiếp đón các đại thần đến dự tiệc, không khí náo nhiệt vui vẻ. Khâu Cẩm Minh cảm giác cơ mặt của mình cũng cười đến đơ, đừng nói là cơm, ngay cả rượu cũng không kịp uống, cả ngày hôm nay là chưa hề được ăn gì, thành thân quả thật là mệt người nha. Khâu Phi Minh đứng cạnh thấy nàng mệt mỏi khó chịu thì có chút khinh miệt: ‘Đường đường nam nhi đại trượng phu có một chút đã chịu không nổi, ngày sau lấy gì gánh vác đại cục? Hừ,’ Lắc lắc ống tay áo, ‘Từ xưa đến nay, cử hành đại hôn ở hoàng cung, ngoại trừ hoàng đế, thái tử ra cũng không còn ai khác, hiện giờ ngươi và công chúa có thể ở cung Kiến Phúc thành thân, cũng nói lên việc hoàng thượng có bao nhiêu ưu ái công chúa. Bổn vương vẫn là câu nói tối hôm qua, vinh nhục hiện giờ của ngươi đã gắn liền với Khâu vương phủ, tốt nhất ngươi nên thu hồi cái tính phong lưu tuỳ tiện của ngươi lại cho bổn vương.’
‘Vâng, hài nhi đã hiểu.’ Khâu Cẩm Minh đầy khϊếp sợ trả lời, sau đó lại hỏi: ‘Phụ thân đại nhân, hài nhi muốn xin chỉ thị, sau đại hôn hài nhi có thể về Thanh Châu không?’

‘Hừ, ngu xuẩn!’ Khâu Phi Minh lạnh lùng nói.‘Ngươi thành thân xong thì chính là phò mã, là Hàn Lâm học sĩ mà hoàng thượng đích thân sắc phong, vô cùng tôn quý, há có thể về lại Thanh Châu!’

‘Nhưng, phòng thờ tổ ở Thanh Châu không thể không có ai chăm lo, nếu con không về, chẳng phải sẽ bỏ trống.’

‘Ngươi có thể ở, sao đại ca ngươi không thể, đại ca ngươi là trưởng, đại ca thay ngươi không phải được rồi, việc này bổn vương sẽ an bài, ngươi không cần lo lắng, làm tốt vai trò phò mã của ngươi, lấy lòng công chúa là được.’

‘Vâng……’ Khâu Cẩm Minh cúi người, thì ra ta ở trong lòng ngươi còn không bằng cả đại cả, không bằng cả một thứ tử! Hừ, nực cười, nực cười.
‘Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá lâm……’ Xa xa truyền đến âm giọng cao vυ"t của Tôn công công, chỉ chốc lát liền thấy hoàng đế lão tử mang theo hoàng hậu, và một đám thái giám cũng nữ phía sau đi đến. Mặt đầy vui vẻ, xem ra tâm tình hoàng đế lão tử hôm nay rất tốt. Sau khi hoàng đế lão tử đến, khung cảnh náo nhiệt cũng nhất thời trở nên tĩnh lặng, mọi người đồng loạt quỳ xuống cao giọng hô: ‘Hoàng thượng thánh an, hoàng hậu nương nương cát tường.’

Hoàng đế lão tử mang hoàng hậu đi thẳng đến chủ vị ngồi xuống. Đưa tay ra hiệu: ‘Chư vị ái khanh đều bình thân, hôm nay là ngày vui của nữ nhi, không cần quá chú ý lễ tiết tục tằng này….Đúng rồi, hiền tế của trẫm đâu?’

Khâu Phi Minh dẫn Khâu Cẩm Minh tiến đến, đồng loạt cúi người mở miệng: ‘Hoàng thượng.’
‘Hảo! Hảo! Thật là một lang quân chính trực tuấn lãng!’ Hoàng đế lão tử vỗ tay thật mạnh: ‘Không cần đa lễ, Phi Minh nha… Ngươi sinh được một nhi tử tốt!” Hoàng đế lão tử nhìn Khâu Cẩm Minh rồi nói với Khâu Phi Minh.

‘Hoàng thượng khen lầm.’ Khâu Phi Minh mỉm cười cung kính nói, nhưng trong lòng lại chìm xuống, sợ rằng lời này của hoàng đế lão tử có thâm ý khác, hắn có thể có được địa vị không thể lật đổ ngày hôm nay là nhờ hắn có thể mẫn cảm sâu sắc nhanh chóng đoán được thánh ý.

‘Ha ha … Tôn công công, cử hành lễ bái đường đi, chớ để cho hiền tế của trẫm nôn nóng.’ Hoàng đế lão tử trêu ghẹo, trên mặt lộ vẻ vui mừng. Chỉ chốc lát liền thấy Mạnh ma ma đỡ tân nương tử ra, mọi người tự giác đứng ở hai bên, chừa ra vị trí chính giữa cho đôi tân lang tân nương, Mạnh ma ma mỉm cười cầm một đầu dây của quả cầu đỏ đưa cho Khâu Cẩm Minh, Khâu Cẩm Minh nắm một đầu dây khác của quả cầu đỏ đã được Hác Linh cầm một đầu, dừng lại ở vị trí cách Hác Linh vài bước, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người liền bắt đầu trở nên ngại ngùng hồi hộp.
‘Nhất bái thiên địa.’ Theo âm giọng cao vυ"t của Tôn công công, xoay người ra ngoài điện quỳ gối gập người vái trời đất. Thấy hai người vái xong đứng dậy Tôn công công liền hô tiếp: ‘Nhị bái cao đường.’ Khâu Cẩm Minh thấy Hác Linh được Mạnh ma ma đỡ người xoay về phía hoàng đế lão tử và hoàng hậu ở chủ vị, kế bên là phu thê Khâu Phi Minh, thế là nàng cũng xoay theo tiến hành lễ bái. ‘Phu thê giao bái.’ Hương vị thơm ngát kia lại chui vào mũi, trong lòng nàng thầm nghĩ, công chúa này thiệt là thơm! Ngay cả nàng cũng không tự nhận ra nụ cười cương cứng nơi khoé miệng đã đổi thành nụ cười phát ra từ trong tâm.

‘Mang vào động phòng.’ Hai người bước vào động phòng cùng lời chúc và tiếng cười của mọi người.

‘Mời phò mã vén khăn trùm’. Mạnh ma ma cầm gậy như ý cung kính nói. Khâu Cẩm Minh đưa tay trái nhận gậy như ý, liếc nhìn Mạnh ma ma đang mỉm cười vui một cái rồi đi đến gần người đang ngồi trên giường, cứ mỗi bước chân thì nhịp tim lại nhanh hơn một chút, ngay cả nàng cũng không hiểu mình bị hồi hộp cái gì. Hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống cạnh giường, đang định vén khăn trùm thì đột nhiên cảm giác như có gì đó cấn cấn bên dưới, Khâu Cẩm Minh đứng dậy xốc tấm trải lên thì thấy một đống hồng tảo, quế viên, liên tử. (Táo tàu, long nhãn, hạt sen)
Như là nhìn ra sự nghi hoặc của Khâu Cẩm Minh, Mạnh ma ma tiến lên nói: ‘Hồng tảo, ngụ ý gia sự nghiệp tảo hồng (sớm thăng tiến). Quế viên, là ngụ ý công chúa cùng phò mã gia phú quý cát tường, cuộc sống viên mãn. Liên tử, bên dưới là ngẫu liên (ngó sen) ngụ ý: Công chúa cùng phò mã là “Giai ngẫu thiên thành” (Trời sinh một đôi).’ Nói xong thấy Khâu Cẩm Minh lại lần nữa ngồi xuống, trong lòng thở phào một hơi, may mà không thả hoa sinh (đậu phộng), bằng không với trạng huống đặc thù của gia như này thì nàng quả thật không biết giảng giải làm sao.

Khâu Cẩm Minh không nhịn được cười thầm, hồng tảo, hoa sinh, quế viên, liên tử thả trên giường là có ngụ ý tảo sinh quý tử (sớm sinh quý tử), nàng cũng biết điều này, điều nàng nghi hoặc chính là sao lại không có hoa sinh, cũng làm khó Mạnh ma ma giải thích một cách phấn khích như vậy. Một lần nữa ngồi xuống, gậy như ý trong tay nhẹ nhàng vén khăn trùm đầu lên, Khâu Cẩm Minh ngây ngẩn cả người, đẹp, đẹp…… Quả thật là ‘Phương bắc có giai nhân, duy mình nàng tuyệt sắc. Liếc nhìn thành quách xiêu, ngoảnh đầu nước ngả nghiêng. Màng chi thành nước đổ? Giai nhân gặp mấy lần!!’
‘Mời phò mã gia và công chúa uống rượu hợp cẩn.’ Mạnh ma ma đứng một bên lại mở miệng nói, phất tay bảo tì nữ bên cạnh bưng rượu tới.

‘Hảo hảo hảo, uống rượu……’ Khâu Cẩm Minh phục hồi tinh thần lại, sao tự nhiên lại thất thần? Cảm giác có chút xấu hổ, đáp lung tung rồi cầm lấy chén rượu kia, ngửa đầu định uống.

Mạnh ma ma thấy thế vội vàng ngăn cản: ‘Phò mã gia, gia! Rượu hợp cẩn không phải là uống như vậy, gia và công chúa phải vòng tay nhau uống.’ Phò mã gia sao tự nhiên chưa uống đã say? Mạnh ma ma vừa nói xong thì các tì nữ bên cạnh liền không nhịn được che miệng cười.

Trên mặt Khâu Cẩm Minh cũng hiện lên vẻ ngại ngùng, ho nhẹ vài tiếng, chỉ chỉ rượu giao bôi, sau đó nói với Hác Linh đang ngồi bên cạnh: ‘Công chúa, mời.’ Hai người vừa mới uống xong rượu giao bôi, Khâu Cẩm Minh liền đặt chén rượu xuống, chắp tay: ‘Công chúa, Khâu mỗ đi đón tân khách, xin cáo từ trước.’ Nói xong liền vội đứng dậy rời đi, chỉ vì lúc nãy xốc lên khăn phượng nhìn thấy trong cặp mắt vốn bảo trì vẻ lạnh nhạt kia xuất hiện ý cười, điều này làm cho nàng càng thêm cực kì xấu hổ. Ai biết vừa mới đứng dậy bước một bước, Khâu Cẩm Minh lại lảo đảo mém chút té sấp mặt tới trước, may mà người bên cạnh đưa tay kéo nàng lại, hai người liền song song ngã xuống giường, bốn mắt giao nhau, dưới cái nhìn chăm chú của cặp mắt thanh lãnh kia, tự nhiên trong lòng xẹt qua một rung động khác thường, làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ. Nàng lập tức ngồi xuống, cúi đầu, chắp tay: ‘Khâu, Khâu mỗ thất lễ, mong công chúa lượng thứ.’
‘Không sao, về sau phò mã cẩn thận chút là được.’ Hác Linh cũng đứng dậy, chỉnh lại vạt áo có chút loạn.

Giọng nói lành lạnh lại mang chút buồn cười, làm cho người ta cảm giác như cơn gió mùa xuân. Mạnh ma ma một bên che miệng cười trộm, sao tự nhiên nhìn gia càng giống một tiểu nương tử?

‘Khâu mỗ tạ công chúa quan tâm.’ Khâu Cẩm Minh chậm rãi nói, trong giọng còn có chút không được tự nhiên, qua một hồi lâu, có chút xấu hổ buông tay, cúi người tìm kiếm nguyên nhân khiến mình suyết ngã sấp mặt. Làm cho mình suyết ngã sấp mặt quả thật là một nút thắt thắt hai góc áo!?

Nhìn thấy Khâu Cẩm Minh thắc mắc, Mạnh ma ma tiến lại nói: ‘Nút thắt này là vĩnh kết đồng tâm (trọn đời gắn bó), ngụ ý chúc phò mã gia và công chúa quấn quýt triền miên, trăm năm hảo hợp.’ Thì ra nhân lúc Khâu Cẩm Minh xốc khăn phượng của Hác Linh rồi đứng sững sờ, Mạnh ma ma đã cột góc áo của hai người thành một nút thắt.
Khâu Cẩm Minh thấy toàn bộ người trong phòng trừ mỗi nàng ra thì ai cũng đang cố nén cười, mặt càng đỏ hơn, vội vàng cởi bỏ nút thắt kia, hành lễ với công chúa một cái rồi vội vàng chạy mất, đột nhiên như nhớ tới cái gì, Khâu Cẩm Minh gọi Mạnh ma ma đến, dặn dò cái gì đó không biết rồi mới rời đi.