[Bách Hợp] Cẩm Minh Nghi Ngọc

Chương 17

Một ngày bắt đầu, giờ Mão, Khâu Cẩm Minh liền khoác lên người triều bào tím, mơ mơ màng màng chuẩn bị vào cung. Vốn chỉ cầu một cuộc sống yên vui, tự do, thoải mái, sao lại khó đến vậy? Mới sớm ra đã phải dậy lên cái gì triều! Nàng lại không quan tâm quốc gia đại sự, lên triều làm gì? Nếu không phải chức Hàn Lâm học sĩ này có thể tiếp xúc được với sử sách các triều đại đã được biên soạn và sửa chữa, nàng đã sớm từ quan, ai mượn nàng lỡ đem lòng yêu công việc nghiên cứu văn sử chứ. Chẳng qua là, tại sao tấu chương của bách quan văn võ lại đưa đến chỗ công chúa, cho dù công chúa tham chính, nhưng phê duyệt tấu chương là trách nhiệm của trữ quân, cho dù không đưa đến chỗ hoàng đế, cũng nên đưa đến chỗ trữ quân là thái tử mới đúng chứ. A, xem ra Đại Hưng vương triều sắp đổi gió rồi! Khâu Cẩm Minh cảm thấy cực kì thú vị, mà không hề có chút lo lắng. Từ xưa đều là thắng làm vua thua làm giặc. Nếu công chúa có năng lực đó, đến lúc đó mình trợ nàng một tí lực lại có hề gì?

Bước ra đại môn, Khâu Cẩm Minh nhìn bốn phía một vòng, lại chưa hề nhìn thấy xe ngựa của mình, đang buồn bực chẳng lẽ tiểu tử Thị Diệu kia lại ngủ quên nên quên luôn đi đón mình? Thì một vị tì nữ liền tiến đến, Khâu Cẩm Minh nhận ra được đó là nha hoàn hầu bên người công chúa. Chỉ thấy nàng tiến tới cúi người nói: ‘Mời gia theo nô tì, công chúa đợi phò mã đã lâu.’

Nói xong liền dẫn Khâu Cẩm Minh đến một chiếc xe ngựa được trang trí đơn giản nhưng lại không mất đi nét nhã nhặn, nhưng nếu xét về vẻ xa hoa thì còn chưa bằng chiếc xe ngựa của mình. Thị Diệu đã ngồi sẵn bên ngoài xe ngựa, xem ra hôm nay hắn đảm nhiệm vai trò xa phu. Thấy Khâu Cẩm Minh đến Thị Diệu liền nhảy xuống xe, tiến lên đón, tinh thần phấn chấn thỉnh an: ‘Gia cát tường.’

‘Ừ……’ Khâu Cẩm Minh khẽ gật đầu, liền lướt qua hắn, đi thẳng đến chiếc xe ngựa phía sau, xốc lên rèm che, chui vào ngồi xuống, tuy xe ngựa không xa hoa, nhưng cũng khá rộng rãi, vừa vào liền nhìn thấy Hác Linh đang cầm sách đọc đến nhập thần, hai vành mắt có vết thâm nhàn nhạt, xem ra là tối qua không nghỉ ngơi tốt. Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cơn giận, sao lại không biết yêu thương bản thân mình như vậy? Chả lẽ là sợ sách mọc chân chạy mất thật sao! Khâu Cẩm Minh liền muốn nhắm mắt ngay lập tức, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng vẫn ngại mất lễ nghi, thế là đành chắp tay nói: ‘Công chúa vạn an.’

Cảm giác được xe ngựa rung lên, xem ra là đã xuất phát về hướng hoàng cung. Bên tai cũng trùng hợp vang lên giọng chào của Khâu Cẩm Minh, Hác Linh liếc nhìn nàng một cái, rồi lập tức dời mắt trở lại trang sách, thản nhiên nói: ‘Sau này phò mã dùng chung một chiếc xe ngựa với bổn cung mà vào triều. Để tránh người ngoài bàn tán bổn cung và phò mã không hợp.’

‘Điện hạ vào triều, sao lại chỉ có một xa phu cùng một tì nữ hầu hạ, sao bên cạnh lại không có một thị vệ nào bảo hộ?’ Khâu Cẩm Minh không đáp mà hỏi ngược.

Lần này Hác Linh nâng đầu lên nhìn thẳng Khâu Cẩm Minh: ‘Chẳng lẽ phò mã nghĩ dưới chân thiên tử còn có thể có người dám can đảm hành thích bổn cung? Mà cho dù có người dám hành thích bổn cung, cũng phải xem hắn có năng lực đó hay không! Trong kinh thành này mỗi chỗ đều có vệ binh liên tục tuần tra, bổn cung lại có gì phải sợ hãi?’ Kỳ thật cũng không phải Hác Linh quá mức cuồng vọng tự tin, mà là nàng đã sớm an bài ảnh vệ bảo hộ ở bên cạnh, có điều Khâu Cẩm Minh không phát giác thôi.

Khâu Cẩm Minh bị chặn họng đến không nói nên lời, liền im miệng, thấy Hác Linh lại tiếp tục vùi đầu vào trong sách, nàng không vui nhíu mày, nhích người, ngồi đến cạnh Hác Linh, rút quyển sách trên tay Hác Linh đi, kéo Hác Linh vào lòng, thấy Hác Linh cũng không giãy dụa mà lại lạnh lùng nhìn mình, Khâu Cẩm Minh cũng không để ý mà trả lời: ‘Tri thức trong sách không thể học hết một sớm một chiều, nhưng nếu phượng thể của điện hạ lại không nghỉ ngơi, kia nhất định sẽ bị chướng khí xâm nhập, vậy thì vi phu và Vân nhi nhất định đau lòng không thôi, hiện giờ cách hoàng cung còn một đoạn đường, vẫn là mời điện hạ chợp mắt nghỉ ngơi một hồi, nếu vi phu có chỗ mạo phạm, mong điện hạ lượng thứ.’ Nói xong liền nhắm mắt lại chợp mắt một hồi. Cũng không quản Hác Linh có phản ứng gì. Kỳ thật cho dù Khâu Cẩm Minh có bất phàm như thế nào đi nữa, nàng cũng chỉ mới có mười lăm tuổi, cũng có tính tình của một hài tử mười lăm tuổi.
Một câu ‘vi phu’ này của Khâu Cẩm Minh chính là đang nhắc nhở Hác Linh, trượng phu quan tâm thê tử là một việc hiển nhiên mà nàng phải làm. Nếu phạt nàng, ngược lại có vẻ là Hác Linh không đúng. Hương rượu ngày ấy lại một lần nữa chui vào trong mũi, Hác Linh tham lam hít một hơi, phò mã này làm từ rượu à? Đại hôn ngày ấy uống rượu có mùi rượu cũng không có gì lạ, nhưng vì sao lúc này lại có mùi rượu? Chẳng lẽ mới sáng thức dậy phò mã đã uống rượu? Lại còn là loại rượu nữ nhi hồng khó kiếm? Ngẫm nghĩ, Hác Linh cũng quên mất phải so đo với hành động vô lễ vừa rồi của Khâu Cẩm Minh, cảm giác buồn ngủ ập tới, Hác Linh cũng không ráng nữa mà chợp mắt nghỉ ngơi.

‘Gia, gia, gia……’ Thị Diệu ở ngoài xe khẽ gọi vài tiếng, thấy bên trong không hề có động tĩnh gì, thế là liếc mắt cùng Phán nhi cũng đang đứng canh chừng một bên, cả hai liền cùng nhau xốc màn xe lên, vừa lúc nhìn thấy Khâu Cẩm Minh vừa tỉnh ngủ, cả hai vội vàng hô: ‘Nô tài/tì chưa thấy gì hết, đã đến hoàng cung, mời gia và công chúa chuẩn bị vào triều.’ Nói xong hai người liền đỏ bừng mặt buông rèm, nhảy xuống xe đứng chờ, trong lòng đều suy nghĩ: Tình cảm của công chúa cùng phò mã khi nào lại tốt như vậy? Lại còn ôm nhau ngủ?
Tuy giọng hai người không lớn, nhưng hợp lại vẫn có chút âm lượng, Hác Linh trong lòng cũng bị bừng tỉnh giấc, mở mắt liền nhìn đến ánh mắt ngây ngốc của Khâu Cẩm Minh, theo ánh mắt kia nhìn xuống, hai tay Khâu Cẩm Minh ôm chính mình, mà chính mình cũng tùy thế dựa vào người nàng, này cũng không có gì, chẳng qua là không biết thế nào mà phần áo vai trái nàng lại có chút hỗn loạn, lộ ra xương quai xanh tuyết trắng, nhất thời gia tăng không ít hương vị ái muội, Hác Linh theo bản năng giơ tay lên, một bàn tay quét qua, lập tức đứng dậy, sửa sang lại quần áo, xoay người lạnh lùng nói: ‘Nếu lần sau phò mã vẫn lỗ mãng như thế, thì đừng trách bổn cung không khách khí!’

Khâu Cẩm Minh không kịp phòng bị gì đã trúng một bàn tay, nhìn theo bóng dáng Hác Linh rời đi, không khỏi kêu oan, sao mình lại lỗ mãng? Quần áo cũng không phải do mình làm loạn! Mà, lòng yêu thích cái đẹp ai mà chẳng có, chính mình không nhịn được nhìn đến ngây ngươi cũng là lẽ thường tình. Xoa xoa má trái bị đánh, cũng theo xuống xe. Cái tát này cũng thật đánh cho Khâu Cẩm Minh ngu người, nên cũng không phát giác vệt đỏ ửng bất thường trên mặt Hác Linh ……
‘Thần có chuyện khải tấu’ Lễ bộ Thượng thư Lưu Dương vội vã bước ra ngoài, quỳ thẳng hai gối, có chút kích động chỉ Hác Linh nói: ‘Thần muốn buộc tội Nghi Ngọc điện hạ!’

Trong lúc quần thần đều đang cảm khái Lưu Dương không sợ chết dám buộc tội công chúa mà hoàng thượng sủng ái nhất, thì hoàng đế lão tử vuốt râu khẽ cười một tiếng, trên mặt không chút hờn giận, ngược lại là tràn đầy thú vị và tò mò: ‘Ồ? Lưu ái khanh sao lại ra lời ấy? Nghi Ngọc phạm tội lớn gì? Lưu ái khanh không cần kích động, bình than trước đã, chậm rãi nói cho trẫm nghe, trẫm nhất định vì ái khanh làm chủ.’ Buộc tội là một chuyện tốt, này chứng minh trên người Linh nhi vẫn có chỗ không tốt cần phải cải thiện.

Lưu Dương đứng dậy, thấy Hác Linh chỉ lạnh lùng liếc nhìn mình một cái, trên mặt cũng không chút hoảng sợ và tức giận, hắn liền nhận định Tư Đồ Vân dám cao ngạo như thế là do nàng quá nuông chiều, không khỏi tức giận, nhất thời mặt lại đỏ bừng lên, kích động nói: ‘Bệ hạ nhất định phải làm chủ cho vi thần. Công chúa không biết dạy con, ngày hôm qua quận chúa đã cột nhi tử của vi thần lên cây, còn cầm roi đánh. Hôm qua về phủ thấy tiểu nhi tử ngơ ngác, vừa thấy thần lại oà khóc thảm thiết, vi thần và nội nhân phải dỗ dành một hồi lâu, tiểu nhi tử mới kể lại việc này! Bệ hạ nhất định phải làm chủ cho tiểu nhi tử, cũng xin công chúa ước thúc lại Vân Duyệt quận chúa cho đàng hoàng, tránh cho tương lai bị nuông chiều thành tánh, trong mắt không có vương pháp, gây hoạ quốc gia……’
‘Được rồi! Nếu việc này là thật, sợ là Vân nhi nhất thời đùa hơi quá, lời Lưu ái khanh cũng quá nặng rồi!’ Hoàng đế lão tử vừa nghe Lưu Dương đề cập đến Tư Đồ Vân, sắc mặt liền trầm xuống, nghe Lưu Dương phê phán ngày càng nặng nề, hắn lại càng không vui. Tiểu ngoại tôn nữ là người hắn đặt trong lòng yêu thương ngay từ khi còn nhỏ, hắn còn không nỡ trách phạt một câu! Sao lại có thể để người khác trách mắng như vậy! Hung hăng nhìn Lưu Dương một cái, bênh vực nói: ‘Không phải là Lưu ái khanh hiểu lầm rồi chứ? Có thể là quận chúa và lệnh công tử chơi đùa chút trò trẻ con, không cẩn thận đùa quá lố ấy mà?’

Chơi cái gì mà chơi đến mức treo lên trên cây, lại còn cầm roi đánh? Lưu Dương vừa nghe hoàng đế lão tử mở lời bênh vực, nhất thời hoảng hốt, chắp tay lại hô: ‘Phò mã gia có thể làm chứng, xin bệ hạ tra xét.’
Hoàng đế lão tử vừa nghe, lông mi giựt một cái, Lưu Dương này rất không biết thức thời! Giọng đầy không vui: ‘Phò mã! Có việc này ư?’

Uổng cho Lưu Dương đã làm Thượng thư hai năm, lại không hề đoán ra thánh ý, không biết tiến lùi! Xem ra Lưu Dương nhất định phải cáo lão hồi hương rồi. Nhẹ nhàng nhích người, bước khỏi hàng, như đã dự đoán được Lưu Dương sẽ nhắc tới mình, giọng điệu không chút kinh hoảng, chắp tay nói: ‘Bẩm phụ hoàng, Vân nhi quả thật đã làm việc này……’

Còn chưa đợi Khâu Cẩm Minh nói xong, Lưu Dương liền hét lớn một tiếng: ‘Phò mã đã làm chứng, mong bệ hạ làm chủ cho tiểu nhi tử!’

Mặt hoàng đế lão tử nghiêm lại, phò mã này sao cũng không biết phân nặng nhẹ như vậy! Nhưng nếu lúc này không trách phạt Linh nhi cùng Vân nhi, sợ là không được, nếu là trách phạt nhẹ, sợ quần thần sẽ nói hắn thiên vị, nếu nọng, hắn lại không nỡ! Đang lúc hoàng đế lão tử phân vân, học sĩ Viên Quan Văn nhắm chuẩn thời cơ mà bước ra khỏi hàng, giơ cao sổ gấp hô: ‘Vi thần có việc khải tấu!’
Lúc này rồi mà Viên Quan Văn còn muốn kêu gào cái gì nữa? Nghĩ đến Viên Quan Văn cũng muốn theo Lưu Dương buộc tội Hác Linh, trong lòng lại càng không vui, nhưng thân là đế vương, nếu bác bỏ lời bẩm tấu của hạ thần, nghe cũng không thèm nghe, kia lần tới còn có ai dám bẩm tấu nữa? Một tiếng rống to: ‘Tấu!’, chỉ mỗi một từ mà làm cho quần thần cả kinh, nếu còn không nhìn ra hoàng đế lão tử đang nổi giận, vậy thì về nhà trồng rau nuôi vịt được rồi, còn làm quan làm cái gì?

Viên Quan Văn có chút kinh hãi nói: ‘Thần muốn buộc tội Lưu Dương Lưu Thượng thư, không biết dạy con.’ Lời vừa ra, bách quan xôn xao.

‘Ngậm máu phun……’

Hoàng đế lão tử vung tay lên, cắt ngang lời Lưu Dương: ‘Để cho Viên ái khanh nói hết lời!’

Thấy Lưu Dương ngậm miệng, Viên Quan Văn chắp tay nói: ‘Hôm qua Lưu Uyên tiểu nhi nhục mạ Vân Duyệt tiểu quận chúa, bởi vậy nên Vân Duyệt tiểu quận chúa mới trói Lưu Uyên tiểu nhi lên cây, may mà có phò mã tới kịp, phò mã cũng gọi vi thần đến mắng một trận. Vi thần tự nhận dạy trò không nghiêm, để Lưu Uyên nói năng lỗ mãng, làm cho tiểu quận chúa chịu uỷ khuất, thần hổ thẹn với bệ hạ, cũng hổ thẹn với tiểu quận chúa, muốn buộc tội Lưu đại nhân không biết dạy con, cũng buộc tội mình dạy trò không nghiêm, xin bệ hạ trách phạt!’ Nói xong liền dâng sổ gấp trong tay lên, Tôn Ngu thấy hoàng đế trầm tư, liền xuống dưới tiếp nhận quyển sổ gấp kia.
Một hồi sau, hoàng đế uy nghiêm nói: ‘Phò mã, lời Viên ái khanh có phải thật không?’

‘Quả thật lời Viên đại nhân và lời quận chúa nói với nhi thần ngày hôm qua, không sai một chữ.’ Khâu Cẩm Minh chắp tay thản nhiên nói.

‘Thần oan uổng! Nếu như thế, sao nhi tử thần lại chưa hề nhắc qua?’ Lưu Dương nhất thời kinh hoảng, tuy nói trẻ nhỏ không cố kị lời nói, nhưng nhục mạ hoàng thất chính là tội lớn mất đầu nha.

‘Hừ… Nếu Lưu đại nhân không tin, cứ việc về phủ hỏi quý công tử là biết, chẳng lẽ hạ quan và phò mã còn có thể vu oan cho ngài?’ Viên Quan Văn lạnh lùng nói.

‘Ngươi!……’ Lưu Dương đang muốn mở miệng biện giải liền nghe giọng khiển trách của hoàng đế lão tử truyền đến.

‘Làm càn! Trên triều há có thể để cho các ngươi ầm ĩ như thế ư!’ Hoàng đế lão tử vỗ mạnh xuống tay ghế, cất giọng khiển trách.
‘Bệ hạ bớt giận, xin bệ hạ bảo trọng long thể!’ Bách quan đồng loạt quỳ hô, mặt Lưu Dương lại càng tái mét.

Hoàng đế hít sâu một hơi, nhìn Hác Linh đang mặt lạnh đứng một bên, nói: ‘Việc này là quốc sự, cũng là gia sự, liền để cho công chúa quyết định đi. Trẫm mệt, về tẩm cung nghỉ trước.’ Hoàng đế vừa nói xong, cũng không lại để ý đến tiếng đưa tiễn vui vẻ phía sau, thở phì phò đi về Kiền Khôn cung. Xem ra phải bảo vệ Vân nhi chặt thêm nữa! Vân nhi bị người bắt nạt trong địa bàn của mình, chính mình lại không hề hay biết!

Đợi hoàng đế vừa đi, bách quan lại không ai dám cầu tình cho Lưu Dương. Công chúa so với hoàng đế càng không dễ chọc, làm việc cực kì máu lạnh, quyết đoán, bọn họ đã từng chứng kiến qua, bọn họ không có gan đến trêu chọc. Vẫn nên bảo toàn bản thân là tốt nhất.
Chỉ thấy Hác Linh lạnh mặt, lạnh lùng nói: ‘Lưu Uyên nói năng lỗ mãng, nhục mạ hoàng thất, nhưng niệm tình tuổi nhỏ, loại bỏ tư cách thị đồng cùng học. Mà Lưu Dương không biết dạy con, không phân rõ phải trái, lại hồ đồ vu cáo, uổng cho bản thân nắm chức đại thần đương triền, nay cách chức Thượng thư, biếm về Tần châu giữ chức Tri châu đi. Mặt khác, Viên Quan Văn dạy trò không nghiêm, mắc tội thất chức, bổn cung niệm tình này đã biết hối cải, liền phạt nửa năm bổng lọc, lấy đó cảnh cáo, nếu về sau còn có loại việc tương tự phát sinh, nhất định gϊếŧ không tha!’

‘Tạ điện hạ long ân.’ Lưu Dương thở phào một hơi, vội vàng tạ ơn. Tuy bị biếm chức, nhưng ít ra còn giữ được cái đầu. Ngày sau nhất định phải rút kinh nghiệm!

‘Tạ điện hạ long ân.’ Viên Quan Văn cúi người chắp tay, quả như lời phò mã, nếu đợi Lưu Dương buộc tội công chúa xong, mình lại ra buộc tội Lưu Dương, liền có thể tránh thoát một kiếp. Bất quá là, sao phò mã lại biết trước Lưu Dương sẽ dâng tấu buộc tội?
‘Điện hạ anh minh!’ Bách quan đồng loạt hô. Lần này Hác Linh trách phạt khá tốt, không nhẹ cũng không nặng, cũng không hề lấy công làm tư, thái độ công chính nghiêm minh, được không ít quan viên tán thưởng. Trong lòng đều than: Nếu này công chúa sinh ra là nam nhi, đó là phúc của vương triều Đại Hưng ta.

Khâu Cẩm Minh cũng không nhịn được thầm khen Hác Linh, này lại không phải là ân uy vừa vặn cùng ban phát? Giờ Lưu Dương cũng nợ công chúa một ân tình. Ngày khác nếu công chúa gặp nạn, Lưu Dương nhất định ra tay hỗ trợ! Nàng không khỏi liếc nhìn thái tử dửng dưng vô hồn đứng ở một bên, cùng Tương vương mang vẻ mặt trầm trọng, không khỏi nở nụ cười, triều đình về sau nhất định là cực kì thú vị.