[Bách Hợp] Cẩm Minh Nghi Ngọc

Chương 20

Trời vừa tờ mờ sáng, Khâu Cẩm Minh và mọi người dùng điểm tâm xong liền vội vàng chạy đến Đồng thành. Đợi mọi người tới Đồng thành thì vừa lúc cổng thành cũng đã mở, Khâu Cẩm Minh cười hiền hoà với bé con ngồi trong lòng Hác Linh, thoạt nhìn mang bộ dáng văn vẻ nho nhã nhưng lời nói ra lại khiến cho người ta cảm giác như một kẻ bất tài vô dụng: ‘Vân nhi, đợi nương thân và Tô hộ vệ bàn chính sự, phụ thân dẫn Vân nhi dạo chơi Đồng thành một vòng có được không?’

Tư Đồ Vân nghe vậy liền nở nụ cười ngọt ngào, gật đầu cái rụp, đôi mắt bé nhỏ đầy chờ mong. Hác Linh lại dùng đến ánh mắt trách cứ lạnh lẽo liếc Khâu Cẩm Minh một cái, lại dạy hư Vân nhi của nàng! Nhưng khi cúi đầu thấy vẻ mặt bé con như thế, lời trách mắng đang định nói ra lại nuốt ngược vào trong…Khó khi nào Vân nhi lại hưng phấn như thế, đã vui vẻ, thì cứ mặc bọn họ vậy.

Mà Tô Hạo ở một bên đã sớm miễn dịch, ít ra hắn cũng đã đi theo Khâu Cẩm Minh hơn nửa tháng, cũng đã quen cái dáng vẻ thiếu gia ăn chơi của Khâu Cẩm Minh, nếu không phải ngày ấy phò mã triển hiện uy phong trên triều, hắn quả thật bị vẻ ngoài ăn chơi kia lừa gạt. Nếu nói công chúa là một con sư tử ngủ say, thì phò mã chính là con hổ mỉm cười ăn thịt người không chút nhăn mày! Trong lòng thầm thấy may mắn công chúa đã gọi mình về bên người…Thấy Hác Linh và Khâu Cẩm Minh đều xuống ngựa, Tô Hạo cũng xuống ngựa vào thành theo.

Trên đường đi, trừ bỏ vài vị tướng sĩ canh giữ cổng thành ra thì không thấy nửa bóng người dân! Một cơn gió lạnh thổi qua, bốc lên lớp tro bụi cùng vài cọng rơm rạ lá cây trên mặt đất … Giống như bước vào một toà thành chết. Không khí bắt đầu có vẻ quỷ dị. Cảm giác được thân mình nữ nhi khẽ run rẩy, biết nữ nhi sợ hãi, Hác Linh liền ôm bé con vào lòng, không cất lời trấn an, mà chỉ ôm lấy thật chặt. Khâu Cẩm Minh thấy vậy liền bước tới bắt lấy cương ngựa của Hác Linh, giọng có chút nghiêm túc: ‘Dù cho thiên tai có nghiêm trọng bao nhiêu, nhưng cũng không đến nỗi không có tí hàng quán bán buôn nào chứ! Lại càng không thể không một bóng người đi lại trên đường như vầy! Không bình thường, rất không bình thường! Đây là gặp thiên tai chứ không phải một toà thành chết!’

Tô Hạo nghe vậy cũng nói ra nghi hoặc trong lòng, chắp tay: ‘Vừa rồi chúng ta vào thành, hai tướng sĩ thủ thành kia ai cũng mang vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt ảm đạm không có sức sống, càng không chút tâm phòng bị! Thấy chúng ta vào cũng không thèm có lệ tra hỏi. Nếu ấn theo luật pháp, gác giữ lơi lỏng như thế, phạt ba mươi trượng rồi cách chức! Mà bọn hắn lại vẫn dám lơi lỏng như thế, không sợ pháp luật Đại Hưng!?’

Hác Linh nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn bốn phía, lạnh giọng: ‘Kia nghĩa là ở Đồng thành này có gì đó khiến bọn hắn càng lo sợ hơn! Nếu là thế, bổn cung càng nhất định phải tìm hiểu Đồng thành này kĩ càng một chút!” Lạnh lùng cười, chỉ khói bếp bốc lên cách đó không xa: ‘Đi thôi, ăn no bụng một chút, mới có tinh thần ứng phó sự việc tiếp theo!’

Như không tin trước mắt đột nhiên xuất hiện ba vị công tử, một vị tiểu thiếu gia, một tiểu gia hoả tầm mười bảy mười tám tuổi mặc như điếm tiểu nhị ngồi ở cửa không thể tin nổi dụi mắt, nhìn lại lần nữa, thấy trước mặt quả thật là bốn người sống sờ sờ cộng thêm ba tuấn mã, điếm tiểu nhị vụt đứng dậy, hưng phấn chạy vào trong: ‘Chưởng quầy! Chưởng quầy! Có khách đến!’

Một người tầm sáu mươi tuổi bước ra, trước người quấn tạp dề, trong tay cầm cái thìa, tóc đã muối tiêu, nhưng vẫn có thể nhìn ra người nọ vẫn còn rất tráng kiện, cái thìa trên tay gõ một phát thật đau lên điếm tiểu nhị sắp sửa đυ.ng trúng mình, giận dữ hét: ‘Miêu tử! Sao lại dám ngủ gật ban ngày! Lại còn nói lung tung! Đồng thành gặp thiên tai, đâu đâu cũng là dân tị nạn, giờ kẻ nào đi ngược vào thì chỉ có ngốc …’ Đột nhiên liếc thấy bốn người đứng đó, điếm chưởng quầy sửng sốt một hồi, sau đó cởi tạp dề rồi đặt nó và cái thìa lên bàn, chắp tay mỉm cười hỏi: ‘Không biết mấy vị công tử đến ở trọ hay dùng cơm?’
Biết sau cái câu chưa kịp nói xong kia của chưởng quầy là hai chữ ngốc tử, Khâu Cẩm Minh không thèm để ý mỉm cười: ‘Làm phiền chưởng quầy xếp chỗ cho ngựa của chúng ta trước, chúng ta định ở đây vài ngày, sau đó lại phiền chưởng quầy chuẩn bị chút rượu và thức ăn.’

‘Tốt thôi tốt thôi, mời các vị công tử vào.’ Chưởng quầy vui vẻ nói, đưa tay ra dấu mời vào liền xoay người quát điếm tiểu nhị đang đứng ngó: ‘Còn không mau đi xếp chỗ cho ngựa của mấy vị công tử!’

‘Vâng vâng vâng!’ Điếm tiểu nhị nhếch miệng cười xong liền nhận lấy ba sợi dây dắt ngựa, dắt qua hướng bên kia.

Thấy Khâu Cẩm Minh và mọi người vào chỗ xong, chưởng quầy liền niềm nở hỏi: ‘Khách quan muốn ăn gì? Tiểu điếm có thịt vịt nướng ba vị, sườn xào chua ngọt, gà rút xương ……’
‘Tuỳ tiện đem leen vài món là được.’ Hác Linh không kiên nhẫn cắt đứt giọng ra rả không ngớt của điếm chưởng quầy, sửa sang lại quần áo, lạnh lùng hỏi: ‘Vừa rồi chưởng quầy nói, bên ngoài đâu đâu cũng có dân tị nạn,…… Dù vậy, nhưng trên đường lại không hề có bóng người đi lại? Mà nguyên cả con đường, chỉ có mình nơi này của chưởng quầy là còn khói bếp bốc lên. Chẳng lẽ nguyên thành chỉ còn có mỗi nhà chưởng quỹ?’

‘Ha ha …’ Điếm chưởng quầy cười gượng hai tiếng, vẻ mặt khẽ biến: ‘Xin hỏi mấy vị công tử từ đâu tới? Lại định đi đâu? Hỏi thăm những thứ này để làm gì?’

‘Chúng ta từ Ngô Châu đến, định đến Hán Trung làm chút buôn bán nhỏ về lá trà, có gì không ổn sao?’ Hác Linh không nhanh không chậm trả lời.

‘Này…’ Giọng điếm chưởng quầy có chút chần chờ.
Khâu Cẩm Minh nghe vậy liền không nhịn được cười, công chúa đại nhân nói dóc đã đạt đến trình độ mặt không hề đỏ giọng cũng không hề run, liếc nhìn bé con một cái, có điều … Ai lại tin tưởng người đi làm ăn buôn bán lại dắt theo hài tử bốn tuổi bên cạnh? Khâu Cẩm Minh vươn tay trái ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của mỹ nương tử bên cạnh, âm thầm dùng sức, tay trái kéo lại, mỹ nương tử kia liền ngồi trong lòng chính mình. ‘Nhà tại hạ quả thật là buôn bán lá trà, có điều ……’ Giọng Khâu Cẩm Minh có chút khó xử, thâm tình nhìn Hác Linh ở trong lòng với vẻ mặt ngày càng lạnh lẽo: ‘Gia phụ phản đối việc của tại hạ và Ông lang, nên tại hạ liền cùng Ông lang mang theo hài tử này và gia vệ dạo chơi thiên hạ. Không ngờ đến quý địa thấy được hiện tượng này, nên có chút tò mò mà thôi, nếu chưởng quầy cảm thấy khó mở lời, vậy cũng không cần giải thích.’
Đoạn tụ……! Trong đầu điếm chưởng quầy hiện lên hai chữ này, trong lòng thầm than một tiếng, đáng tiếc, hai hậu sinh tuấn tú thế này….

Phò mã gia lại đang làm trò gì vậy? Tô Hạo trợn mắt, thầm nghĩ.

Phụ thân đang làm gì vậy? Cái đầu bé nhỏ của Tư Đồ Vân lại hiện ra vài dấu chấm hỏi. Còn chưa kịp đợi bọn họ phản ứng lại thì…

‘Bốp…’ Không hề báo trước, một tiếng vã giòn giã vang lên. Hác Linh lạnh mặt hạ giọng, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy: ‘Bổn cung từng nói qua, nếu phò mã lại tiếp tục khinh suất vô lễ thì đừng trách bổn cung không khách khí!’

Khâu Cẩm Minh sờ sờ bên má phải đã hiện đủ bàn tay năm ngón, nhanh chóng cúi đầu lướt qua đôi môi đỏ mọng mê người kia, tay phải lập tức bắt lấy bàn tay ngọc bay tới chào hỏi má phải mình lần nữa, tà tà cười, cúi đầu đến gần tai Hác Linh, cũng dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe: ‘Người xưa có câu: Yêu nhau lắm, cắn nhau đau. Đánh là thương, mắng là yêu. Người ta lại có câu: Làm người quân tử có đi thì phải có lại. Vi phu vẫn luôn muốn được một lần làm vị quân tử kia, cho nên nếu về sau nương tử đại nhân đánh vi phu một cái, vi phu liền cười trộm một lần!”
‘Vậy phò mã cứ việc thử xem!’ Giỏi lắm Khâu Cẩm Minh! Hai chữ ‘vi phu’ không ngừng treo trên đầu lưỡi, không phải là đang muốn nhắc nhở bổn cung mọi việc ngươi làm đều là quyền lợi mà một trượng phu nên có ư?! Hác Linh ngẫm nghĩ thì đột nhiên trong mắt ánh lên tia sáng giảo hoạt, thừa dịp Khâu Cẩm Minh chưa chuẩn bị thì tay còn lại đã lặng lẽ bò đến phần thịt hông mềm mại của Khâu Cẩm Minh hung hăng véo một cái, sau đó liền nhẹ nhàng nhích người, đảo mắt cái liền ngồi trở về chỗ ban đầu của nàng, ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt khẽ biến sắc của Khâu Cẩm Minh, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác vui sướиɠ, xem ra cái nhéo cuối của nàng, xuống tay không hề nhẹ. Khóe miệng không khỏi vểnh lên, phò mã, là ngươi chọc bổn cung trước, không oán được bổn cung.
Cũng vì mọi người không nghe được lời thì thầm giữa hai ngươi, cho nên hành động qua lại giữa hai người thoạt nhìn có vẻ ái muội không thôi. ‘Ha ha…’ Điếm chưởng quầy cười hai tiếng, phá vỡ cảnh hai người chăm chú liếc mắt đưa tình qua lại. Mở miệng nói: ‘Lão hủ vẫn xin khuyên hai vị công tử một câu, nếu là dạo chơi thiên hạ, vậy cũng không nên để ý quá nhiều thứ, cũng không nên có quá nhiều hiếu kỳ, người ta nói: Việc không dính đến mình, mau cao chạy xa bay.’

Khâu Cẩm Minh xoa xoa phần hông bị công kích, chưởng quầy lại nói thế kia, nghĩa là đã tin lời nàng, cười ấm áp, lấy ra cây quạt, đứng dậy phe phẩy, bộ dáng thật là tiêu sái mê người. Lại lấy trong cổ tay áo ra tờ ngân phiếu hai trăm nhét vào tay điếm chưởng quầy, thấy điếm chưởng quầy có chút từ chối liền cố tình làm khó nói: ‘Mong chưởng quầy giải đáp lòng hiếu kỳ của bọn ta, bằng không sợ là đến tối tại hạ lại phải trải nệm nằm đất …’ Khâu Cẩm Minh vừa dứt lời, sắc mặt Hác Linh lại càng trở nên khó xem, mà Tô Hạo ở một bên lại không nhịn được cười trộm trong lòng. Phò mã này cũng thật là thú vị.
‘Ha ha ha…… Không nghĩ tới công tử lại là một người ‘cụ nội’(sợ vợ), được rồi…’ Điếm chưởng quầy nghe vậy sang sảng cười, thu lấy hai trăm ngân phiếu, chậm rãi nói: ‘Mấy tháng nay Đồng thành chịu thiên tai gây hoạ, vốn cũng không phải là việc lớn gì, chỉ cần triều đình phái người đến cứu trợ thiên tai là được. Mà triều đình cũng đã phái Nguỵ Lương Quyền đến thật, Nguỵ đại nhân đã đến, chẳng qua là bảy mươi vạn lượng bạc trắng mà Nguỵ đại nhân mang đến lại đặt ở ‘ Tổ Hoàng miếu’, trong một đêm lại chỉ còn sáu vạn ba ngàn bốn trăm bảy mươi hai lượng, số ngân lượng còn lại không cánh mà bay. Mà trên vách đá lại xuất hiện tên và ngày sinh tháng đẻ của một người, các lão nhân trong thành nói, đó là Tổ Hoàng gia hiển linh, chắc là muốn chúng ta mang người này đến tế tổ mới có thể tiêu trừ thiên tai lần này.’
‘Hoang đường! Ta thấy có lẽ tên Nguỵ Lương Quyền kia đã khiêng hòm không vào, còn bản thân lại nuốt hết tiền cứu trợ, nhưng lại sợ triều đình trách tội, nên mới bày ra cái trò này, các ngươi sao có thể ngu muội như thế!’ Tô Hạo trách mắng dữ dội.

Điếm chưởng quầy không vui cau mày: ‘Vị công tử này không biết rõ tình hình thì đừng tuỳ tiện nói bừa! Hừ!’ Hừ lạnh một tiếng, lắc lắc ống tay áo: ‘Ngụy đại nhân trung tâm vì dân, căn bản là sáu vạn hơn kia không dùng được bao lâu, mà Ngụy đại nhân vì dân chúng đã bán sạch gia sản, cùng bách tính Đồng thành đồng cam cộng khổ!’

‘Tô Hạo!…… Chưởng quầy đừng giận.’ Khâu Cẩm Minh cúi người, có chút xin lỗi nói: ‘Gia vệ không biết giữ miệng, mong ngài lượng thứ, có điều…… Tại hạ cũng có chút nghi hoặc, vì sao chưởng quầy lại cho rằng Ngụy đại nhân không thể lén nuốt tiền cứu trợ?’
Thấy Khâu Cẩm Minh có lễ độ như vậy, chưởng quầy cũng không tiện tức giận nữa, nói tiếp: ‘Tổ Hoàng miếu kia được lập để thờ hoàng đế khai quốc Đại Hưng, Dân Thành đế. Nơi đó được nhiều thế hệ bách tính Đồng thành cung phụng hương khói, càng được bách tính Đồng thành xem là phúc trạch của đế vương, đồn rằng, năm Văn Tuyên đế thứ tám, Tần Thần tướng quân chống giặc Phiên Di, không ngờ bị người ám toán, trốn vào Tổ Hoàng miếu, tối đó, trên vách đá của Tổ Hoàng miếu liền hiện lên một cái tên, biết là Dân Thành đế hiển linh, sau khi Tần Thần tướng trở về liền chém đầu hữu tướng, sau đó liền đại tháng Phiên Di. Thì ra vị hữu tướng quân kia là gian tế Phiên Di phái đến. Biết ơn Dân Thành đế hiển linh, Tần Thần liền lệnh cho binh sĩ tinh nhuệ nhất của mình thủ vệ Tổ Hoàng miếu. Mà hơn trăm tên tướng sĩ kia lại dạy toàn bộ bản lĩnh của mình cho đệ tử thu nuôi, trách nhiệm thủ vệ Tổ Hoàng miếu cũng được truyền qua nhiều thế hệ! Mà Ngụy đại nhân lại cất toàn bộ bảy mươi lượng bạc trắng ở Tổ Hoàng miếu trước mặt bách tính Đồng thành, Tổ Hoàng miếu lại có hơn trăm hoà thượng tinh nhuệ thủ vệ, bằng vào một văn nhân như Nguỵ đại nhân là không thể trộm lấy hơn sáu mươi vạn lượng bạc trong miếu, nếu có tặc nhân khác đến trộm, vì sao không trộm hết toàn bộ, chẳng những thế trên vách đá lại xuất hiện tên người và ngày sinh tháng đẻ, này không phải là Dân Thành đế lại một lần nữa hiển linh thì là gì’
‘Không phải chưởng quầy đã nói là binh sĩ ư, sao cuối cùng lại biến thành hoà thượng bảo vệ tên tuổi của người nọ, đó lại là người phương nào, vì sao chưởng quầy không muốn bọn ta ở lại quá lâu?’ Hác Linh hỏi ra điểm nghi ngờ.

Điếm chưởng quầy vuốt râu nói: ‘Lão hủ cũng không biết khi nào nơi đó lại biến thành chùa miếu, thủ vệ đều là hoà thượng xuất gia. Về phần tên tuổi của người nọ, thứ cho lão hủ không thể nói, nhưng lão hủ vẫn là khuyên chư vị công tử, tốt nhất ngày mai nên rời khỏi đây, sợ là không bao lâu sau, nơi đây liền biến thành một toà thành chết.’ Lời vừa nói ra, không khí liền trở nên ảm đạm.

‘Ha ha ha……’ Khâu Cẩm Minh lắc lắc cây quạt, khẽ cười một tiếng, phá tan bầu không khí ảm đạm: ‘Tại hạ từng nghe, không phải triều đình đã cho vận chuyển bảy mươi vạn lượng bác trắng tới đây sao? Đồng thành cũng chỉ là toà thành chịu thiên tai, sao lại thành toà thành chết được? Chờ đến lúc đại thần An phủ sứ đến cùng với tiền cứu trợ, tai nạn hoá giải, kia những lời đồn đãi vô căn cứ cũng sẽ biến mất! Có lẽ chưởng quầy quá lo sợ chuyện không đâu rồi.’ Cây quạt thu lại, kiên định nói hết lời.
‘Công tử nhà ta nói có lý! Nếu trở thành toà thành chết, kia sao chưởng quầy không rời đi, còn ở lại đây làm cái gì? Đừng nói là chưởng quầy coi chúng ta là người ngoài nên cố ý đe doạ đấy chứ.’ Tô Hạo khinh thường nói.

Chắp tay hướng lên trời: ‘Gia phụ từng nói, điếm còn, người còn, nếu điếm không còn, người cũng diệt vong, lệnh gia phụ không thể trái! Nếu công tử không tin thì thôi, cứ cho là lão hủ nói bậy!’ Như bị Tô Hạo chọc giận, chòm râu điếm chưởng quầy run lên, sắc mặt đỏ bừng trả lời Tô Hạo, tiếp đó lại chắp tay với Khâu Cẩm Minh: ‘Thân mình lão hủ không khoẻ, nếu vài vị khách quan có gì phân phó cứ việc dặn dò tiểu nhị, lão hủ cáo lui trước.’

Thấy điếm chưởng quầy tức giận như thế, lời kia hẳn không phải giả! Mà hắn lại bênh vực Nguỵ Lương Quyền như thế, sợ đây cũng không đơn giản là một vụ án tham nhũng. Hác Linh cùng Khâu Cẩm Minh nhìn nhau một cái, trong lòng đều có chủ ý, đợi dùng cơm xong, Khâu Cẩm Minh giao phó cho Tô Hạo: ‘Tô hộ vệ, bổn quan mệnh ngươi lập tức mang tiểu quận chúa ra khỏi thành, cách thành năm mươi dặm tìm một cô nương gọi là Thị Cầm, nàng sẽ bảo hộ quận chúa, sau đó ngươi cứ nghe lệnh của nàng là được! Nhất định không thể quay lại thành!’
‘Này……’ Thấy Hác Linh khẽ gật đầu, Tô Hạo liền cắn răng nói: ‘Thuộc hạ tuân mệnh! Nhưng công chúa và phò mã định đi nơi nào?’

Nàng tin phò mã sẽ không tổn thương Vân nhi! Cho nên Tô Hạo có thể nghe lệnh này, phò mã là người cẩn thận như thế, tất có chừa lại đường lui, cho nên nàng yên tâm, cho dù không biết Đồng thành lành dữ thế nào, nhưng …… Hác Linh hớp một hớp trà, lạnh lùng nói: ‘Đã có tổ miếu, thân là con cháu Hác gia, nếu không đến bái phỏng hẳn không phải mắc tội đại bất hiếu ư?’ Nàng thật muốn xem xem rốt cuộc miếu kia thần bí cỡ nào.