[Bách Hợp] Cẩm Minh Nghi Ngọc

Chương 22

Cửa mở ra, Vạn Huệ Tâm hơi cúi người với Hác Linh: ‘ Tiểu nữ thấy công tử từ xa đến, sợ là ăn không quen đồ ăn nơi đây, nên tiện tay làm vài món ăn, mong công tử không chê cười.’

‘ Tiểu thư khách khí.’ Hác Linh đưa tay làm ra thế đỡ, nhưng trên mặt không chút vui mừng, ngược lại mày bắt đầu cau lại, chẳng lẽ đúng như lời phò mã, Vạn gia tiểu thư này coi trọng chính mình? Nàng thuận thế phóng mắt về phía nha hoàn đang bưng bữa ăn đằng sau Vạn Huệ Tâm, đúng là người cản ngựa mình ban sáng.‘ Đáng tiếc Ông mỗ đã dùng qua bữa tối, hảo ý của tiểu thư …… Ông mỗ tâm lĩnh.’

‘ Này……’ Nụ cười trên mặt Vạn Huệ Tâm cứng đờ, không nghĩ tới chính mình vất vả một hồi lâu thế nhưng lại đưa trễ? Đối phương cũng không lĩnh tình?

‘ Tiểu sư phụ trong miếu làm đồ ăn quá thanh đạm, công tử là nam nhi thân dài vai rộng làm sao có thể ăn no, chớ không phải là ghét bỏ trù nghệ của tiểu thư nhà ta chứ.’

” Tâm nhi không được vô lễ!” Vạn Huệ Tâm oán trách nói, nhẹ giọng xin lỗi Hác Linh: ” Huệ Tâm không biết quản thúc, mạo phạm công tử, mong rằng công tử không để trong lòng.”

” Không sao, quý tì cũng không có ác ý,” Liếc nhìn nha hoàn đang tỏ vẻ ỷ khuất bên cạnh, quả thật có vài phần giống Phán nhi thϊếp thân nha hoàn nhà mình, đều là người nóng lòng hộ chủ: ” Bất quá… Nghe Tâm nhi cô nương nói vậy, Ông mỗ quả thật có chút đói,” Ôm quyền nói: ” Kia Ông mỗ sẽ không khách khí.” Nói xong liền tránh người làm ra tư thế mời. Mới vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn, liền nghe một tiếng vỗ bàn vang dội, ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía phát ra âm thanh kia.

Vốn Khâu Cẩm Minh thấy Hác Linh phản cảm tình yêu nữ nữ như thế, trong lòng cảm thấy khó chịu liền nhắm mắt nghỉ ngơi, không muốn cùng Hác Linh tiếp tục tranh luận, lúc này lại vừa khéo Vạn Tâm Huệ mang theo đồ ăn đến, mà Hác Linh lại thản nhiên nhận lấy! Một cảm giác tức giận bùng lên, nhịn không được vỗ bàn một cái phá vỡ cái cảnh chướng mắt này. Không thèm quan tâm đến vẻ mặt khó hiểu của mọi người, Khâu Cẩm Minh chậm rãi đứng dậy đến gần Hác Linh, ngồi xuống bên cạnh, liếc mắt nhìn đồ ăn trên bàn, hạt cơm tỏa ra hương thơm ngào ngạt cùng một đĩa rau xào thịt, tuy cũng không phải sơn hào mỹ vị gì nhưng so với ‘bữa tối’ mà mình ăn ban nãy thì tốt hơn rất nhiều! Khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt híp lại: ‘ Ông huynh thật là có phúc, lại được một mĩ kiều nương đến tặng món ngon. Thật sự khiến Tiêu mỗ lòng sinh hâm mộ nha.’

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vạn Huệ Tâm đỏ lên:‘ Công tử chê cười, nếu công tử không chê, vậy cùng ăn chung đi.’

‘ Một mảnh tâm ý của tiểu thư, Tiêu mỗ lại không dám hưởng cùng Ông huynh.’ Vạn Huệ Tâm đơ mặt, Hác Linh lạnh lùng liếc Khâu Cẩm Minh một cái không nói gì. Phò mã lại muốn làm cái gì? Khâu Cẩm Minh lắc lắc đầu, cười khẽ: ‘ Thánh nhân từng dạy, quân tử không đoạt yêu thích của người khác, quân tử không đoạt chỗ tốt của người khác. Đừng nói là Vạn tiểu thư coi trọng Ông huynh nhà ta chứ.’

‘ Tiêu huynh! Không được vô lễ! Sao lại vì ta mà làm bẩn thanh danh của tiểu thư!’

Vạn Huệ Tâm nghe xong câu đó liền cắn cắn môi, lập tức mỉm cười:‘ Không sao đâu Ông công tử, lời của Tiêu công tử không sai, tiểu nữ quả thật yêu thích người.’ Hai mắt nhìn thẳng Hác Linh, kiên định lại mang theo chút thẹn thùng:‘ Không biết Ông công tử đối Huệ Tâm lại có tâm ý thế nào?’

Chậc, chậc…… Xưng hô cũng đã đổi, Khâu Cẩm Minh nhíu mày, giỏi cho một Vạn Huệ Tâm to gan thẳng thắng!

Hác Linh có chút bất ngờ, không phải là tiểu thư đài các hẳn phải xấu hổ e lệ sao? Khi nào lại trở nên to gan như vậy? Tuy sớm nhìn ra Vạn gia tiểu thư có hảo cảm với mình, bất quá nàng không muốn đâm thủng việc này, đến lúc giải quyết xong thiên tai liền rời đi, cũng sẽ không chọc ra phiền toái gì, nhưng phò mã này!…… Mặt khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, buông bát khẽ nói: ‘ Hảo ý của tiểu thư, Ông mỗ cảm kích không thôi, chỉ tiếc ông chỉ là một thảo phu, sợ là không xứng với tiểu thư.’

‘ Vì sao Ông công tử lại thốt ra lời ấy, Ông công tử anh tuấn nho nhã, cử chỉ bất phàm, nếu có chút ý định theo đuổi công danh, tất có thể mưu cầu một phần quan chức, đến lúc đó lại là Huệ Tâm trèo cao ……’ Vạn Huệ Tâm nhất thời bị tình cảm trong lòng quấy nhiễu, không nghe ra ý cự tuyệt của Hác Linh, nghĩ đến Hác Linh để tâm thân phận của mình, liền vội vàng thuyết phục, sợ mình và người trong lòng cứ thế mà bỏ qua nhau.
Hác Linh nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Khâu Cẩm Minh, Khâu Cẩm Minh hiểu ý, cười hiền hoà, cũng đúng, do mình gây ra, làm sao lại để công chúa điện hạ một mình giải quyết? Bất quá…… Trong mắt Khâu Cẩm Minh chợt loé lên giảo hoạt, đưa tay ra ôm lấy vòng eo thon của Hác Linh, âm thầm dùng lực, kéo Hác Linh vào lòng mình, trước vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia. Hác Linh ngây ngẩn cả người, không dự đoán được Khâu Cẩm Minh lại kéo chính mình vào ngực, lại còn trong trường hợp có người đang bày tỏ lòng ái mộ với mình, chưa kịp đợi mình phản ứng lại, trên môi liền có một vật mềm mại áp lên, hương rượu quen thuộc lập tức phủ lấy …… Hác Linh trợn tròn hai mắt, phò mã lại dám không đợi mình cho phép, bất ngờ làm ra cử chỉ khinh bạc! Vươn tay ra hung hăng véo phần thịt bên hông Khâu Cẩm Minh một cái, vốn định làm cho Khâu Cẩm Minh ăn đau buông ra chính mình, không ngờ một vật ấm áp lại tiến vào.
Nhìn thấy người trong ngực mình chuyển sang trạng thái ngây ngốc sững sờ, Khâu Cẩm Minh cười xấu xa, công chúa cũng đã là nương của hài tử (mẹ của đứa nhỏ), vì sao vẫn còn ngây ngô như kiều nương mới gả vậy? Nếu đã như thế, vậy để vi phu hảo hảo dạy ngươi! Khâu Cẩm Minh nâng đầu Hác Linh, kéo gần khe hở giữa cả hai, chiếc lưỡi trong miệng bắt đầu chơi trò đuổi bắt cùng chiếc lưỡi ấm áp đang không ngừng né tránh đằng sau đôi môi mềm mại kia, một hương vị thơm ngát nhàn nhạt lan toả khắp vị giác. Một lát sau, người trong ngực phát ra một tiếng thở gấp, một cảm giác hưng phấn không biết từ đâu trào dâng, khiến Khâu Cẩm Minh không khỏi có chút si mê, không để ý tới người trong ngực đang thở gấp, càng hôn sâu hơn.

‘ Ui……’ Trên môi đau đớn, Khâu Cẩm Minh không thể không chấm dứt nụ hôn này, buông người trong lòng ra. Hơi thở hỗn loạn, liếc mắt nhìn sang Hác Linh vừa lỏng tay một cái đã vội vàng thoát khỏi cái ôm của mình, thấy nàng cũng thở gấp giống mình, sắc mặt đỏ ửng, Khâu Cẩm Minh cười xấu xa, lau vết máu trên môi, công chúa quả thật là càng ngày càng hung ác.
Phò mã quá càn rỡ! Hác Linh âm thầm dùng nội lực điều chỉnh hơi thở đang hỗn loạn, trong miệng thoang thoảng vị máu tươi, thấy một chủ một tớ đang kinh ngạc đứng cạnh nhìn hai nàng, hung hăng trừng Khâu Cẩm Minh một cái, đột nhiên thấy vết máu vừa lau đi trên môi Khâu Cẩm Minh lại rỉ ra, mình cắn quá mạnh? Hác Linh hiếm khi lại sinh lòng áy náy, chẳng qua là khi nhìn thấy nụ cười treo trên khoá miệng của Khâu Cẩm Minh, áy náy liền biến thành tức giận, theo bản năng giơ lên tay phải hung hăng quăng một cái tát tới.

Nụ cười trên khoé miệng Khâu Cẩm Minh cứng đờ, xoa xoa má trái bỏng rát phát đau, cất giọng căm tức:‘ Ông huynh, ngươi làm cái gì vậy!’ Lại bị đánh tới hai lần!

Hác Linh thấy thế lạnh lùng cười:‘ Làm cái gì? Kia Tiêu huynh vừa mới làm cái gì?’

‘ Tiêu mỗ vừa nói khi nãy, quân tử không đoạt yêu thích của người khác, quân tử không đoạt chỗ tốt của người khác! Ông huynh là của Tiêu mỗ! Thế nhưng Vạn tiểu thư lại ở trước mặt Tiêu mỗ bày tỏ yêu thương với Ông huynh, Tiêu mỗ chỉ là đang bảo vệ quyền lợi của mình mà thôi!’
‘ Tiêu huynh! Chú ý ngôn từ của ngươi, khi nào Ông mỗ lại thuộc về ngươi!’ Phò mã bị cái gì mà lại càng nói càng không ra gì thế này!

Vạn Huệ Tâm đang ngây ra lập tức lấy lại tinh thần, nghe Hác Linh nói vậy, xem ra chỉ có Tiêu công tử một bên tình nguyện, Ông công tử cũng không phải là đoạn tụ. Nghĩ như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Vạn Huệ Tâm liền bước ngăn trở giữa Khâu Cẩm Minh và Hác Linh, mở miệng đoạt trước lời Khâu Cẩm Minh: ‘ Tiêu công tử, thánh nhân nói: Quân tử thẳng thắn ung dung. Không gây khó dễ cho người. Tục ngữ cũng nói: Dưa hái xanh không ngọt. Vả lại, Ông công tử đối Tiêu Công tử……‘ vô tình’, sao Tiêu công tử lại cứ cưỡng cầu?’

Như bị Vạn Huệ Tâm chọt trúng chỗ đau, Khâu Cẩm Minh nhìn thẳng Hác Linh, nhẹ giọng hỏi: ‘ Ngươi thật sự đối ta vô tình?’
Hác Linh vẫn luôn có cảm giác câu hỏi này của Khâu Cẩm Minh có ẩn ý khác …… Lắc lắc đầu, sợ là chính mình nghĩ nhiều. Cho dù mình cự tuyệt Vạn Huệ Tâm cũng không cần dùng đến cách này! Xoay người, đứng khoanh tay, lạnh lùng nói: ‘ Vô tình!’ , vừa dứt lời liền cảm giác một bóng người lướt qua mình, vội vàng rời khỏi phòng, lúc xoay người lại thì trong phòng chỉ còn mình và hai vị chủ tớ kia, còn đâu bóng dáng của Khâu Cẩm Minh, không vui cau chặt mày, ngày hôm nay phò mã bị cái gì nhập vậy!

Vạn Huệ Tâm bước tới, cúi người an ủi:‘ Công tử chớ giận, chớ lo lắng, Tiêu công tử chỉ là khó lòng chấp nhận sự thật trong nhất thời, đợi qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi.’

Hác Linh chắp tay với Vạn Huệ Tâm, nàng bị Khâu Cẩm Minh nháo một trận như vậy cũng không còn tâm tình đâu đi ứng phó người khác, thẳng thừng nói: ‘ Biết được tình cảm của tiểu thư, nhưng Ông mỗ khó lòng đón nhận tâm ý này, mong tiểu thư thứ lỗi, thời gian không còn sớm, tiểu thư nên về sớm nghỉ ngơi đi. Ông mỗ sẽ không tiễn.’
Vạn Huệ Tâm sửng sốt, đây là nàng cũng bị cự tuyệt?: ‘ Ngươi đừng không biết tốt xấu! Tiểu thư nhà ta coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, đừng nói là ngươi thực sự có tình ý gì với Tiêu công tử nha? Đừng nói ngươi thực sự là đoạn tụ chứ!’ Nha tì được gọi là Tâm nhi không chịu nổi cảnh tiểu thư nhà mình chịu uỷ khuất, tinh thần hộ chủ dâng cao bắt đầu buông lời khiển trách.

‘ Tâm nhi!’ Vạn Huệ Tâm lên tiếng! Thấy Hác Linh vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt cự người ngàn dặm như khi mới gặp, nàng mỉm cười chua sót trong lòng, sợ là thực sự không hề có tình cảm với mình, chính mình lại không sớm nhìn ra! Nàng hơi cúi người với Hác Linh: ‘ Tiểu nữ quấy rầy, nếu có chút quấy nhiễu công tử, mong công tử thứ lỗi, việc đêm nay, công tử không cần để trong lòng, xem như là tiểu nữ nhất thời lỡ lời, cáo từ!’
‘ Tiểu thư……’ Thấy nha tì còn muốn nói gì đó, Vạn Huệ Tâm không đáp lời mà lại xoay người rời đi, nha tì kia hung hăng lườm Hác Linh một cái, liền vội vàng đuổi theo, quả nhiên không có bất kì nam nhân anh tuấn nào là tốt cả!

Ra khỏi phòng Hác Linh, Vạn Huệ Tâm cảm thấy có chút phiền muộn trong lòng, liền cho Tâm nhi rời đi, tự mình đi dạo một lúc, thứ khiến mình coi trọng Ông Nghi không chỉ là vẻ ngoài xuất chúng cùng khí độ bất phầm, hơn hết thảy chính là một loại cảm giác an toàn, và trực giác…… Ông Nghi là một người bất phàm, nếu có thể kết duyên cùng hắn, có lẽ là, hắn có thể giúp mình có một chỗ đặt chân trong cái gia tộc ăn thịt người này, có thể che chở nàng và mẫu thân bình an…… Đáng tiếc, ha ha, Vạn Huệ Tâm cười chua sót, chẳng lẽ chính mình thật không trốn được số mệnh đã định trước?
‘ Vạn tiểu thư suy nghĩ việc gì mà lại nhập thần như thế, ngay cả một người sống lớn sờ sờ như Tiêu mỗ đây cũng không nhìn thấy?’ Một giọng uể oải vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vạn Huệ Tâm, vốn định đi xuyên qua đình viện, ai ngờ có một giọng quen thuộc vang lên từ băng ghế bên kia gọi lại, đương nhiên Vạn Huệ Tâm biết đó là ai, vì bản thân là một người được dạy dỗ đàng hoàng, nên Vạn Huệ Tâm dừng chân, xoay người đi về phía người nọ. Lúc này Khâu Cẩm Minh đang ngồi trên băng ghế, tay nắm một bình hồ lô ngọc. Vừa mới tới gần liền có hương rượu thoang thoảng bay tới, trong bình kia hẳn là rượu, chẳng lẽ Tiêu công tử bị cự tuyệt khó chịu nên mượn rượu giải sầu? Vạn Huệ Tâm nghĩ thầm, có thể, nhưng lại không giống, hai mắt Tiêu công tử cực kì tỉnh táo ngắm nhìn trăng sáng trên trời, nào có nửa điểm say rượu bất tỉnh? Vạn Huệ Tâm đến gần, hơi cúi người chào: ‘ Tiêu công tử gọi tiểu nữ, không biết là có gì muốn chỉ giáo?’
Khâu Cẩm Minh cầm lấy hồ lô rót một chén rượu đưa cho Vạn Huệ Tâm, ý bảo nàng ngồi xuống, thấy Vạn Huệ Tâm nhận chén rượu ngồi xuống nhưng lại không uống, Khâu Cẩm Minh khẽ cười một tiếng: ‘ Tiểu thư yên tâm, rượu này không có độc.’ Như sợ Vạn Huệ Tâm không tin, Khâu Cẩm Minh nói xong còn ngửa đầu uống một hớp lớn.

Vạn Huệ Tâm thấy thế, che miệng nhấp môi, rượu trượt vào cổ họng, vừa vào miệng có vị ngọt, uống xong liền có hương rượu nhàn nhạt quấn quanh đầu lưỡi, rượu ngon! Hai mắt Vạn Huệ Tâm sáng ngời, tuy mình chỉ là một nhà buôn bán nhỏ, nhưng tính ra cũng đã uống qua vô số loại rượu, thế nhưng lại chưa bao giờ nếm qua loại rượu này, nếu bán loại rượu này, tất có thể làm cho Duyệt Hưng tửu lâu càng thêm đắt khách! Nàng hung phấn hỏi:‘ Đây là rượu gì mà chỉ có chút cay, uống xong lại còn lưu lại mùi hương. Tiểu nữ chưa từng nếm qua loại rượu ngon này, cũng chưa bao giờ nghe nói tới.’
Khâu Cẩm Minh cười đắc ý:” Rượu này do Tiêu mỗ tự pha chế ra, tiểu thư không biết rượu này cũng là lẽ thường. Rượu này gọi là” Hương miên tửu”. Hương rượu cực kì mê người, gần gần với hương của ‘Nữ nhi hồng’. Rượu này cũng không mạnh như Nữ nhi hồng, nhưng mùi hương của nó so với Nữ nhi hồng càng thơm lâu, rượu này tới đêm mới phát tác, có tác dụng an thần, mà ngày hôm sau cũng không làm đầu bị đau …”

” Lại có loại rượu lạ như này!?” Mặt Vạn Huệ Tâm không hề đổi sắc, nhưng âm vực cao vυ"t lại tiết lộ tâm tình hung phấn hiện tại của nàng.

Khâu Cẩm Minh nhận lại hồ lô từ tay Vạn Huệ Tâm, đóng nút treo lên bên hông, lấy ra cây quạt chậm rãi phe phẩy:” Rượu lạ cũng thế, vật lạ cũng thế, đều là thuộc về Tiêu Mạc ta! Thứ thuộc về ta … Bất kể là vật hay người, Tiêu Mạc ta có thể cho phép người ngoài sinh lòng nhung nhớ nhưng tuyệt không cho phép người ngoài nảy sinh ý đồ!” Mỗi câu mỗi chữ đều là dùng một chất giọng ôn hoà nói ra, nhưng khí phách và quyết ý bên trong giọng điệu lại không thể không khiến người khác kinh ngạc.
Vạn Huệ Tâm sửng sốt, lập tức nở nụ cười, không thèm để ý uy hϊếp của Khâu Cẩm Minh, nói thẳng thừng: ‘ Một món rượu lạ, có lẽ là thuộc về Tiêu công tử, người ngoài tự nhiên là không thể nảy sinh ý đồ, thế nhưng một người …… Cũng không nhất định thuộc về Tiêu công tử! Nói vậy, vừa nãy Tiêu công tử cũng nghe được rõ ràng ý của Ông công tử, Ông công tử không hề có tình với ngươi, tự nhiên là không thuộc về ngươi! Mà…… Trước không bàn đến Ông công tử có ý với ngươi hay không, cổ nhân có câu: Bất hiếu có ba điều, không người nối dõi là tội lớn nhất. Nếu Tiêu công tử thực lòng yêu thích Ông công tử, tự nhiên sẽ không sẽ để Ông công tử trở thành loại người bất hiếu kia! Huống hồ, Tiêu công tử có từng nghĩ tới lệnh tôn của Ông công tử? Có từng nghĩ tới nếu ở bên cạnh ngươi, Ông công tử phải chịu đựng ánh mắt khinh thường của người khác? Có lẽ có một ngày sẽ rơi vào kết cục chúng bạn xa lánh, người người phỉ nhổ.’
Khâu Cẩm Minh nghe vậy liền trừng mắt nhìn Vạn Huệ Tâm:‘ Ta tuyệt đối sẽ không để ngày đó có cơ hội phát sinh!’ Công chúa đã có Vân nhi, vậy sẽ không bất hiếu, về phần thân phận của mình …… Nếu có người dám nhúng tay, nhất định gϊếŧ không tha!

Cảm giác được trên người Khâu Cẩm Minh toả ra sát khí, Vạn Huệ Tâm ảm đạm cười, xoay người chuẩn bị rời đi.

‘ Ngươi cười cái gì! Chẳng lẽ là cười ta cuồng vọng tự đại?’ Gấp quạt lại, giọng nói đầy vẻ không vui.

Vạn Huệ Tâm xoay người lại, khóe môi nhếch lên: ‘ Cũng không phải, tiểu nữ thấy công tử cũng không phải loại người cuồng vọng tự đại. Chẳng qua là, công tử có năng lực đó, vì sao lại muốn khuấy vào vũng nước đυ.c kia? Xem ra công tử cũng chỉ là một phàm phu tục tử, bị tình trói buộc, một khi rơi vào bể tình, tự đắm chìm.’ Nói xong, cúi người, không thèm quan tâm người trước mặt trả lời thế nào, xoay người rời đi.
Đột nhiên phía sau truyền đến lời Khâu Cẩm Minh như đang tự nhủ: ‘ Ta quả thật là một kẻ phàm phu tục tử, nhưng ta lấy năng lực bản thân cầu một tấm chân tình bên nhau đến già, không phụ thuộc kẻ khác, đây chính là chỗ bất phàm!’

Vạn Huệ Tâm hơi khựng lại, rồi lại tiếp tục bước đi. Không phụ thuộc kẻ khác ……. Ha ha, buồn cười, ngươi lại nói như thế, mà cũng đúng, vì ngươi là nam nhi, nếu là một nữ tử, nói dễ hơn làm!

Nhìn bóng lưng Vạn Huệ Tâm rời đi, Khâu Cẩm Minh mỉm cười sâu xa. Ngón tay chạm lên bờ môi, vì sao Hương miên tửu lại không có thơm như công chúa nhỉ?