[Bách Hợp] Cẩm Minh Nghi Ngọc

Chương 24

Giờ Mão (5 giờ - 7 giờ sáng)

Trời tờ mờ sáng, vừa thấy một tiểu tăng bưng đồ ăn đi thẳng đến, hai bóng người liền nhanh chóng nhảy tới nấp sau cây cột. Tiểu tăng kia vừa vào cửa, thì bên trong liền có hai vị tiểu tăng khác bước ra, Khâu Cẩm Minh liếc nhìn Hác Linh miễn cưỡng nói:” Chỉ là một tiểu viện lại có hai người gác, có thể thấy được bên trong đang nhốt một nhân vật rất quan trọng, thế nhưng tiểu tăng kia lại bưng cơm chứ không phải cháo.” Ăn còn sướиɠ hơn cả các nàng! Trong tình huống tai hoạ ngập đầu như vầy còn có thể ăn được cơm, bởi vậy có thể nhìn ra lão trọc rất kính trọng người này! Nhưng không biết vì cớ gì lại phải cầm tù người này!” Công chúa phát hiện ra nơi này khi nào vậy? Đột nhiên ánh mắt Khâu Cẩm Minh trợn tròn: ” Người bị nhốt bên trong là Ngụy Lương Quyền?”

Hác Linh nhàn nhạt cười:” Đêm qua phò mã cùng phương trượng luận bàn Phật pháp, bổn cung tuỳ ý đi dạo liền phát hiện nơi này.” Nói xong cũng vừa lúc tiểu tăng kia bước ra, đợi tiểu tăng kia đi xa, Hác Linh chậm rãi nói tiếp:” Đi vào xem một chút thì sẽ biết thôi!” Đảo mắt lại thấy hai vị tiểu tăng kia quay lại chỗ bí mật đứng gác, làm cho người ta nhìn không ra nơi này có gì lạ, Hác Linh ra hiệu cho Khâu Cẩm Minh đi vào tiểu viện, Khâu Cẩm Minh hiểu ý đi theo, lòng thầm than: Công chúa quả thật không đơn giản. Như vậy cũng tốt, thích một người thông minh, ngày sau nhất định cũng sẽ thú vị!

Hác Linh cùng Khâu Cẩm Minh lặng yên lẻn ra phía sau hai tiểu tăng gác cửa, ánh mắt ra hiệu, Hác Linh đưa tay chém vào cổ tiểu tăng kia, tiểu tăng kia liền lập tức ngã xuống, cùng lúc đó tiểu tăng bên phía Khâu Cẩm Minh cũng ngã xuống theo. Khâu Cẩm Minh vẫy vẫy chiếc khăn trong tay:” Mê hồn hương tự chế, một canh giờ sau sẽ tỉnh lại.”

Hác Linh liếc nàng một cái, lạnh lùng nói:” Mấy trò hạ lưu này, phò mã vẫn nên học ít thôi.” Nói xong xoay người đẩy cửa tiến vào, Khâu Cẩm Minh nghe vậy, nhét khăn vào trong ngực, cười xoà theo sau.

Khâu Cẩm Minh vừa mới khép cửa, bên tai liền vang lên giọng nói lạnh lùng của Hác Linh:” Ngụy đại nhân khẩu vị không tồi, trong thành năm vạn dân chịu thiên tai đói khổ! Mà ngươi– lại vẫn có thể tránh ở nơi đây an tâm ăn cơm!” Nhìn theo ánh mắt của Hác Linh liền thấy một vị nam tử tầm ba mươi mặc thường phục bối rối đứng dậy, còn làm chén đũa ngã nhào xuống đất, trong mắt còn mang theo kinh ngạc, hô lên:” Sao điện hạ lại đến Đồng thành?”

Hác Linh liếc nhìn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, đi về phía chủ vị, ngồi xuống:” Nếu bổn cung không đến, chỉ sợ Đồng thành này liền hủy trong tay Ngụy Lương Quyền ngươi! Ngươi có xứng với tín nhiệm của triều đình, tín nhiệm của dân chúng, tín nhiệm của bổn cung?”

Một tiếng bùm vang lên, Hác Linh vừa dứt lời thì Ngụy Lương Quyền liền quỳ xuống, dập đầu từng một cái thật mạnh, chắp tay hô:” Hạ quan thẹn với trọng thác của triều đình, thẹn với kỳ vọng của dân chúng, thẹn với điện hạ đã một tay đề bạt… Thần có tội!”

” Đương nhiên ngươi có tội! Nhưng giờ phút này không phải lúc luận tội của ngươi! Bổn cung muốn biết nguyên nhân! Chẳng lẽ Ngụy Lương Quyền ngươi thật sự có ý đồ với bảy mươi vạnngân lượng cứu trợ kia? Hay thật sự là do … Dân Thành đế hiển linh!?” Thấy Ngụy Lương Quyền có chút băn khoăn nhìn Khâu Cẩm Minh đang đùa nghịch ngọc bội ở bên cạnh, sao phò mã không không lúc nào đàng hoàng nghiêm túc hết vậy?! Hác Linh giải thích một câu:” Ngươi cứ nói thẳng đừng ngại, hắn là phu tế của bổn cung.” Hai chữ phu tế xác nhận thân phận của Khâu Cẩm Minh, cũng ám chỉ Khâu Cẩm Minh là người một nhà.
Quả nhiên, Ngụy Lương Quyền nghe xong liền không hề băn khoăn nữa mà chắp tay với Khâu Cẩm Minh:” Hạ quan bái kiến phò mã gia.” Nói xong lại chắp tay nghiêm túc trả lời Hác Linh:” Trên đường hạ quan đi qua huyện An Châu trước, không ngờ tri phủ An Châu lại chậm chạp không chịu cho chúng ta ra thành, lại dùng đủ loại cớ đến ngăn cản … Còn cực kì rõ ràng ám chỉ hạ quan phải để lại” Phí qua cửa” mới thả cho đi, hạ quan không thể không nhịn nhục, không ngờ những quan viên canh giữ cửa ải khác trên đường cũng đều giống tri phủ An Châu, lấy một hồi thì đến Đồng thành chỉ còn sáu vạn hai… Một văn tiền hạ quan cũng chưa từng tham quá … Nếu công chúa trị hạ quan tội thất trách, hạ quan xin nhận, nhưng nếu là tội tham ô, hạ quan thật sự oan uổng! Mong công chúa điện hạ minh xét …”
” Vậy sao ngươi không báo lên trên?” Hác Linh lạnh lùng hỏi, trên mặt nhìn không ra biến hóa.

Ngụy Lương Quyền đờ người, có chút bất đắc dĩ nói:” Hạ quan không có bằng chứng thì lấy cái gì khiến điện hạ tin tưởng? Dù cho hạ quan chờ nổi, vạn dân Đồng thành cũng chờ không nổi a!”

” Ngu muội!” Rầm… Hác Linh vỗ tay xuống bàn một cái, hơi thở phập phồng dồn dập, có thể thấy được là đang rất tức giận:” Mặc kệ ngươi báo là thật hay giả, sự tình liên quan đến bách tính Đồng thành! Bổn cung cũng sẽ cho người ra roi thúc ngựa đến hỗ trợ trước! Thế nhưng… Chính vì sự ngu muội và càn rỡ của nhà ngươi mới khiến cho quan viên các nơi ăn theo tri phủ An Châu!” Ngụy Lương Quyền là người nàng tự tay cất nhắc từ khi còn nhỏ, khi chỉ là quan thất phẩm đến hiện giờ đã là quan ngũ phẩm, cũng là người nàng đề cử đảm nhận chức vụ đại thần đi quyên góp cứu tế, hiện giờ lại biến chuyện cứu tế thiên tai thành một đống hỗn loạn như vầy, làm sao nàng có thể không buồn! Làm sao nàng có thể không giận!
Bộp một tiếng, Ngụy Lương Quyền lại dập đầu một tiếng thật vang, giọng cực kì hối hận” Thần— tội đáng muôn chết!”

” Vậy câu chuyện Tổ Hoàng miếu kia lại là thế nào? Sao trên vách đá lại có khắc tên người? Khắc là tên người nào? Làm sao ngươi qua mặt được tăng chúng trong miếu?” Khâu Cẩm Minh vuốt ve ngọc bội thân thiện hỏi, Hác Linh nghe vậy cũng nhíu mày không nói, xem ra cũng muốn biết đáp án.

Ngụy Lương Quyền ngẩng đầu, chắp tay chậm rãi nói:” Vì quan lại các nơi tham ô, ngân lượng hạ quan mang đến Đồng thành cũng chỉ còn sáu vạn hai, trong Đồng thành đã dần dần xuất hiện tình trạng thiếu lương thực, nếu để cho bách tính trong thành biết ngân lượng không đủ tất sẽ gây ra bạo loạn! Đang lúc hạ quan phiền não thì một phu tử trong thành kêu là Cừu Vi Thiên tìm đến, Cừu tiên sinh lại vô tình phát hiện ra việc ngân lượng bị thiếu, hạ quan hết cách liền kể cho Cừu tiên sinh chuyện ngân lượng bị tham ô, Cừu tiên sinh nể tình hạ quan là một người có lòng vì dân nên giúp hạ quan ra một kế, Cừu tiên sinh bảo hạ quan dùng rương chứa đá tảng rồi rải một lớp bạc trắng lên trên để tránh tai mắt người ngoài, sau đó khiêng vào Tổ Hoàng miếu, ngày hôm sau thắp hương cầu an theo tục lệ nơi đây. Thế nhưng hạ quan không ngờ rằng bọn hắn lại nói ngân lượng đã bị Dân Thành đế lấy đi, còn khắc trên vách đá khuê danh và ngày sinh tháng đẻ của công chúa điện hạ! Còn việc làm sao bọn hắn qua mặt tăng chúng trong miếu để dời rương đá đi cũng như khắc chữ lên vách đá, cái này hạ quan cũng không biết … Công chúa! Mau rời Đồng thành đi! Bách tính Đồng thành điên hết rồi, bọn chúng đang mưu tính dùng công chúa huyết tế thánh tổ, sợ là muốn dĩ hạ phạm thượng gây bất lợi cho công chúa! Mà hạ quan bị nhốt tại đây là bởi vì bọn họ sợ hạ quan báo tin cho công chúa!”
Khâu Cẩm Minh cùng Hác Linh nhìn nhau, Cừu Vi Thiên này quả thật không đơn giản… Hác Linh nhìn thẳng Ngụy Lương Quyền:” Nếu tội tham ô không có chứng cớ, kia tức là vu hãm, chẳng lẽ Ngụy đại nhân muốn bổn cung tin tưởng lời nói miệng của ngươi?”

” Hạ quan hiểu được, hạ quan cũng biết sẽ có một ngày này nên hạ quan đã chép ra một quyển sổ, bên trong ghi lại cụ thể rành mạch vị quan nào thu bao nhiêu tiền. Hạ quan đã giao sổ cho thê tử của bằng hữu bảo quản.” Nói xong liền lấy trong ngực ra một lệnh bài cung kính dâng lên:” Điện hạ chỉ cần vào thành tìm Tiếu thị, mẫu thân của Tần tri phủ là được. Hạ quan đã chuyển bạc sang dạng ngân phiếu thông qua ‘Hội phong phiếu hành’ rồi mới giao cho chư vị đại nhân, nếu công chúa vẫn còn nghi hoặc có thể tìm ” Hội phong phiếu hành” để đối chiếu xác minh số lượng trong sổ sách. Mong công chúa minh xét!”
” Bổn cung đã biết.” Hác Linh nhận lấy lệnh bài, đứng dậy đưa tay ra hiệu Ngụy Lương Quyền đứng lên:” Mời Ngụy đại nhân đứng lên, nếu thật sự như lời ngươi nói, bổn cung nhất định sẽ giúp ngươi thoát tội chết trước mặt phụ hoàng! Nhưng việc hôm nay chớ nói cùng người khác, ngươi liền ở tạm nơi đây đi.”

” Vâng, hạ quan tuân mệnh. Hạ quan tạ ơn điện hạ!” Ngụy Lương Quyền có chút cảm kích đứng dậy cúi đầu nói tiếp:” Thế nhưng hai vị tiểu sư phụ ngoài cửa …” Đột nhiên bả vai bị cái gì đó gõ nhẹ một cái, Ngụy Lương Quyền ngừng lời, quay đầu nhìn về phía phò mã đại nhân không biết khi nào đã đổi sang chơi cây quạt.

Khâu Cẩm Minh xoay xoay cây quạt trong tay, cười nói:” Ngân lượng cứu trợ thất thoát ở trong miếu, tăng chúng trong miếu không báo quan mà lại thuận nước đẩy thuyền làm cho bách tính thực sự tin rằng Dân Thành đế hiển linh, sợ tổn hại danh tiếng mà giấu giấu giếm giếm như thế… Ngươi cho rằng đợi hai vị tiểu tăng kia tỉnh dậy, thấy người mình trông coi vẫn còn, bọn hắn sẽ ngu đến mức nói với người bên ngoài việc bọn hắn tắc trách ư?”
” Được rồi. Ngụy đại nhân ngươi nghỉ ngơi đi, bổn cung cùng phò mã đi trước.” Nói xong cũng không quản Khâu Cẩm Minh có kịp phản ứng không đã đi ra ngoài trước. Khâu Cẩm Minh bất đắc dĩ thở dài, công chúa không thể thân cận với nàng một chút sao? Nâng chân định đuổi theo bóng người kia, một ý tưởng giảo hoạt loé lên, Khâu Cẩm Minh xoay người lại gần Ngụy Lương Quyền nói một câu:” Ngụy đại nhân, ngươi không chỉ phải nghỉ ngơi, mà còn phải nhớ kỹ một điều, đó là không có chuyện tham ô! Chỉ có chuyện thánh tổ– Dân Thành đế hiển linh!”

” Ngụy Lương Quyền cả kinh, nhưng đa phần là nghi hoặc:” Phò mã gia có ý …” Còn chưa kịp đợi hắn hỏi ra miệng, trong phòng chỉ còn có mình hắn, còn đâu bóng dáng người khác.

” Tiêu công tử, Ông công tử, mới sáng sớm hai vị muốn đi đâu?”
Hác Linh cùng Khâu Cẩm Minh vừa rời khỏi chỗ Ngụy Lương Quyền, đang định về phòng thì phía sau đột nhiên vang lên câu hỏi. Hai người đồng loạt chắp:” Cừu tiên sinh.” Thầm nghĩ: Thật đúng là oan gia ngõ hẹp! Khâu Cẩm Minh cười hiền hoà:” Chắc là do cháo hôm qua không đủ dằn bụng, nên mới sáng sớm tại hạ bị đói tỉnh, không còn cách nào khác đành phải lôi kéo Ông huynh cùng nhau đi ra ngoài xem có tìm được chút đồ dằn bụng không, ai ngờ… Ha, lại là công dã tràng.” Khâu Cẩm Minh vừa nói vừa vỗ bụng, bộ dáng cực kì vô hại, làm cho người khác không nhìn ra chút giả dối. Kỳ thật cũng không thể trách người khác nhìn không ra, nàng quả thật rất đói.

” Ta thắc mắc là ai mới sáng sớm đã kêu gào, thì ra là Tiêu Công tử nha.” Xa xa liền nghe được tiếng tiểu tì Tâm nhi theo hầu Vạn Huệ Tâm. Khâu Cẩm Minh ngẩng đầu liền thấy Vạn Huệ Tâm mang theo tiểu tì đi về phía các nàng, trong tay tiểu tì còn bưng điểm tâm, Khâu Cẩm Minh cười gian xảo, thừa dịp Cừu Vi Thiên nhìn về phía Vạn Huệ Tâm, Khâu Cẩm Minh âm thầm dùng lực đá cục đá nhỏ dưới chân vào đầu gối tiểu tì nữ. Tỳ nữ ăn đau, cả người bổ nhào tới, chén cháo nóng trong tay cũng ụp thẳng về phía Cừu Vi Thiên, tiểu tì hết cả hồn. Vạn Huệ Tâm vội vàng lại gần cúi người xin lỗi:” Gia tì vô lễ, mạo phạm tiên sinh, tiên sinh không sao chứ.”
” Không sao, không sao…” Sắc mặt Cừu Vi Thiên có chút khó coi, hắn lùi lại, giũ giũ vạt áo:” Tại hạ trở về phòng đổi quần áo, thất bồi.”

Thấy Cừu Vi Thiên đi xa, Vạn Huệ Tâm nhìn tiểu tì vẫn đang ngồi dưới đất ngẩn người, nghiêm giọng:” Còn không mau mau đứng dậy dọn dẹp đồ dưới đất, lần sau không được lỗ mãng như thế!” Tâm nhi cũng không phải người xấu, chỉ là có chút mồm miệng lanh lẹ! Thân phận của Tiêu Mạc không rõ, một nô tì nho nhỏ há có thể trêu chọc.

Tâm nhi có chút ủy khuất đứng dậy thu dọn bát đũa dưới đất, chỉ là lúc đang định nhặt bát cháo dưới đất lên, không ngờ đã có một bàn tay dành nhặt trước, nhìn lại thì đúng là tay của kẻ khiến người chán ghét Tiêu Mạc, thấy vẻ mặt hắn luyến tiếc nhìn bát cháo trong tay, miệng còn thầm thì:” Đáng tiếc cho một bát cháo ngon, lại không dành cho người ăn nữa rồi.” Tâm nhi liền nổi nóng, tên Tiêu Mạc này thực sự muốn ăn đòn, muốn ăn chửi! Tiếc cho vẻ ngoài ưu tú kia, bộ dạng anh tuấn như vậy làm cái gì! Hành động cử chỉ lại khiến cho người ta chán ghét như vậy! Khâu Cẩm Minh đặt bát vào tay tiểu tì:” Phát ngốc gì vậy? Không tranh thủ dọn dẹp tiểu thư nhà lại nổi giận cho xem. Chẳng lẽ ngươi muốn ăn đòn ăn mắng một trận?” Nhìn vẻ mặt tiểu tì kia nhất định là không nghĩ chuyện tốt! Phủi phủi vạt áo đứng dậy liền bắt gặp Hác Linh và Vạn Huệ Tâm đang trò chuyện không biết tự khi nào.
‘ Tiểu nữ vốn định mang điểm tâm cho công tử, không ngờ công tử lại không ở trong phòng, mà giờ điểm tâm lại…… Nếu công tử không chê, vậy liền chờ một lát, tiểu nữ lại đi chuẩn bị một phần, không biết ý công tử thế nào?’ Vạn Huệ Tâm cúi người, nhẹ nhàng chậm rãi nói.

Hác Linh lui ra sau một bước nhỏ, kéo ra một khoảng cách, khom người chắp tay: ‘ Đa tạ hảo ý của tiểu thư, bất quá tại hạ cùng Tiêu huynh có một số việc cần vào thành, hảo ý của tiểu thư tại hạ tâm lĩnh.’

‘ Vào thành?’ Vạn Huệ Tâm khó hiểu nhíu mày:‘ Hiện giờ phần lớn bách tính trong thành đã tập trung ở đây, công tử muốn đi đâu?’

‘ Vào thành tìm tri phủ Tần Vân Thanh.’ Khâu Cẩm Minh ngắt lời. Dù sao trong thành khong ai, lại không biết đường tới phủ quan đi thế nào, hỏi Vạn tiểu thư này một chút cũng tốt.
Còn chưa kịp đợi Vạn Huệ Tâm mở miệng, tiểu tì đang ngồi dưới đất dọn dẹp đã mở miệng: ‘ Ngươi tìm biểu thiếu gia của chúng ta làm cái gì?’

‘ Ồ? Tần tri phủ là biểu ca của tiểu thư?’ Trong mắt Hác Linh toát ra kinh ngạc. Nàng lập tức nói: ‘ Gia mẫu Vũ thị cùng Tiếu thị mẫu thân Tần tri phủ từng là hảo bằng hữu chốn khuê phòng, tại hạ đang định thay gia mẫu đến thỉnh an Tiếu phu nhân, không biết tiểu thư có thể dẫn đường hay không?’

Vạn Huệ Tâm mỉm cười: ‘ Đương nhiên là có thể.’ Vì sao chưa nghe di mẫu nhắc tới cố nhân này bao giờ nhỉ?

‘ Tiểu thư, Tiểu thư…… Đại sự không tốt.’ Một gia nô vội vàng chạy đến.

‘ Vạn Hoa, chuyện gì lại hoảng hốt kích động như vậy? Chẳng lẽ là bệnh cũ của mẫu thân tái phát chứ?’ Vạn Huệ Tâm khẩn trương hỏi. Vạn Hoa là gia nô hầu bên người mẫu thân, cầu mong mẫu thân không xảy ra chuyện gì bất trắc.
‘ Hôm qua đại thiếu gia ngã ngựa hôn mê, đến nay vẫn chưa tỉnh lại, đại, đại phu nhân lo lắng đến mức bệnh, bệnh cũ tái phát. Lão gia bảo tiểu nhân, mau mang tiểu thư về phủ, xe ngựa đã chuẩn bị bên ngoài rồi.’ Tên gia nô kia vừa thở vừa nói.

‘ Ông công tử, Tiêu công tử’ Vạn Huệ Tâm nói lời xin lỗi với cả hai: ‘ Tiểu nữ tử có việc gấp nên không mang hai vị đến Tần phủ được.’ Lại quay sang gia nô đang thở dốc bên cạnh dặn dò:‘ Vạn Hoa, ngươi mang hai vị công tử đến chỗ biểu thiếu gia. Tâm nhi, ngươi cùng ta về phủ. Cáo từ công tử.’ Biểu ca là người đứng đầu thành, mong hai vị công tử này không làm ra việc gì gây hại đến Tần phủ.

‘ Ông Nghi đa tạ tiểu thư, tiểu thư đi cẩn thận.’ Hác Linh cúi đầu nói. Thấy Vạn Huệ Tâm đã đi xa, Hác Linh lạnh lùng nói với gia nô bên cạnh: ‘ Ngươi đi trước dẫn đường, ta muốn đến phủ của Tần tri phủ ngay bây giờ.’
Gia nô kia sửng sốt, bị ép bởi khí tràng lạnh lẽo phát ra trên người Hác Linh, run rẩy nói: ‘ Vâng, tiểu nhân tuân mệnh.’ Nói xong liền chạy ra ngoài. Đầu năm nay làm gia nô cũng không dễ dàng nha.

‘ Ta……’ Thấy Hác Linh đã nhích người rời đi. Khâu Cẩm Minh lại một lần nữa bất đắc dĩ thở dài, ta còn chưa kịp ăn sáng. Đành vậy, vỗ vỗ hồ lô chứa hương miên tửu bên hông, đi theo sau.

Thấy gia nô kia cưỡi ngựa dẫn đường phía trước, Hác Linh theo sát phía sau, Khâu Cẩm Minh thúc ngựa đuổi theo. Đợi ngựa của mình chạy song song ngựa Hác Linh, nàng thản nhiên nói:‘ Người khắc chữ trên vách đá là một người khác, không phải Cừu Vi Thiên, hẳn là có đồng đảng.’ Lúc nữ tì hất bát cháo về phía Cừu Vi Thiên, Cừu Vi Thiên lại không hề né tránh, hiển nhiên là bị doạ sợ, nhưng cũng chứng thật Cừu Vi Thiên không phải người tập võ! Nếu là người tập võ, khi gặp nguy hiểm sẽ né tránh theo bản năng. Mà chữ khắc trên vách đá kia, nếu không có chút võ nghệ nào, chỉ dựa vào tay không chống đỡ thì không thể nào chống nổi sức nặng của cơ thể, càng không thể đu trên vách đá khắc hết hàng chữ.
Hác Linh nghe vậy liền siết chặt cương, nhăn mày: ‘ Vụ tì nữ bị ngã là do ngươi cố ý!? Lén lút đả thương người khác không phải là hành vi của quân tử!’ Buồn cười! Nàng đường đường là công chúa đương triều, khi nào lại kinh sợ bọn phản loạn?

‘ Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, vả lại……’ Khâu Cẩm Minh cười ấm áp:‘ Cẩm Minh cũng không phải quân tử, cũng khinh thường làm quân tử.’ Khâu Cẩm Minh nói xong liền giựt cương ngựa tăng tốc. Hác Linh nhìn bóng lưng Khâu Cẩm Minh cũng liền tăng tốc đuổi theo. Phò mã, ngươi quả thật làm cho bổn cung bất ngờ– nhìn không thấu……