[Bách Hợp] Cẩm Minh Nghi Ngọc

Chương 30

Trong sương phòng, Khâu Cẩm Minh đặt Hác Linh xuống giường, cho người lui xuống, ngồi bên mép giường, ngắm nhìn dung nhan thiên hạ đang say ngủ, sinh lòng thương tiếc, nắm lấy tay người nọ chẩn mạch, tuy thân mình không có gì quá đáng ngại, nhưng cả người mấy ngày không ăn gì, lại mất nước nghiêm trọng, cho nên cực kì suy yếu. Trong lòng thở dài một tiếng, nương tử đại nhân của ta, không biết Cẩm Minh đã qua được khảo nghiệm của nàng chưa?

Khâu Cẩm Minh lấy bình hương miên tửu vẫn giắt ở ngang lưng, ngửa đầu hớp một ngụm lớn, cúi đầu liền hôn lên đôi môi có chút tái nhợt kia, chậm rãi mớm từng ngụm nhỏ qua cho người kia. Cảm giác được người đang nằm khẽ mυ"ŧ lấy rượu đồng thời cổ họng cũng hoạt động, Khâu Cẩm Minh cười xấu xa, nhanh chóng rót hết rượu trong miệng vào miệng người kia, rồi cùng chiếc lưỡi trong miệng người kia chơi đùa, Khâu Cẩm Minh ôn nhu khẽ mυ"ŧ lấy hương rượu còn sót lại trong miệng người kia. Không khỏi trở nên si mê …… Một hồi lâu, cảm giác được tiếng hít thở đứt quãng truyền đến từ người kia, Khâu Cẩm Minh mới chấm dứt nụ hôn này, nhìn công chúa đại nhân nhắm mắt cau mày, mặt ửng đỏ một cách bất thường, hơi thở phập phồng có chút đứt quãng, Khâu Cẩm Minh khẽ cười, nếu công chúa biết chính mình lại mạo phạm nàng, không biết sẽ làm ra phản ứng gì? Tuy công dụng chính của hương miên tửu là an giấc, nhưng cũng có tác dụng tẩm bổ thân thể, đây là loại rượu rất khó ủ ra, nàng vốn là có ý tốt…… Thế nhưng lúc này là do điện hạ người hấp dẫn Cẩm Minh, Cẩm Minh cũng không phải Liễu Hạ Huệ. Lúc này liền không thể tính là Cẩm Minh mạo phạm……

Ngày ba tháng mười một năm thứ hai mươi Huệ Văn đế, Nghi Ngọc công chúa cùng Phò mã bình định thiên tai ở Đồng thành.

Bên trong đại sứ quán, một đám người đang quỳ dưới đất, Tô Hạo chắp tay bẩm với Hác Linh đang ngồi ở chủ vị: ‘ Ti chức đã chiếu theo điện hạ phân phó, chọn ra ba ngàn tinh binh trong hai vạn đại quân đóng ở Đồng thành, những người còn lại theo lệnh đại nguyên soái triệt doanh, rút về đóng ở biên cương.’

Thấy Tô Hạo bẩm báo xong, Tần Vân Thanh liền chắp tay báo: ‘ Hạ quan đã phân phát toàn bộ lương thực cho nạn dân, nạn đói trên cơ bản đã được khống chế.’

Vạn Huệ Tâm từ tốn nói: ‘ Tiểu nữ đã cho người tu bổ lại một số phòng ốc cũ hoặc bị hư hại ít, cũng đã an bài xong chỗ ăn ở cho nạn dân…Hiện tượng mê tín cũng dần giảm bớt.’

Khâu Cẩm Minh nghe vậy khẽ cười, chơi đùa chiếc quạt trong tay, chậm rãi nói: ‘ Nói vậy có nghĩa là trong bách tính Đồng thành vẫn có người ôm ý nghĩ ‘ tế tổ úy thiên’, muốn làm ra việc đại nghịch bất đạo?’

Hác Linh liếc nhìn sang Khâu Cẩm Minh đang ngồi đối diện, chân mày cau lại. Tô Hạo, Tần Vân Thanh, Vạn Huệ Tâm thấy vậy liền cả kinh, lập tức dập đầu: ‘ Điện hạ bớt giận!’. Một người bình thường cũng không thể chấp nhận được người uy hϊếp mình tồn tại, càng đừng nói chi đến người dưới một người trên vạn người là công chúa điện hạ.

Tần Vân Thanh chắp tay nghiêm cẩn nói:‘ Cừu Vi Thiên có thể mê hoặc dân tâm xui khiến bách tính dĩ hạ phạm thượng, nhất định là đã mưu đồ từ lâu, xâm nhập vào nền tảng của bách tính, vậy làm sao bách tính trong thành có thể thay đổi suy nghĩ chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi? Điện hạ thánh uy! Chúng thần tin tưởng một thời gian nữa, bách tính sẽ hiểu được, sẽ hối hận vì việc mình bất kính với điện hạ, sẽ vạn phần cảm kích đối với lòng độ lượng của điện hạ ngày hôm nay!’

Hác Linh lạnh lùng cười, nâng chén trà khẽ nhấp: ‘ Có phải các ngươi đều cho rằng bổn cung là một kẻ lạnh lùng khát máu? Ha, yên tâm, bổn cung sẽ không đồ thành. Truyền lệnh đi, giờ ngọ một khắc bổn cung sẽ đến Tổ Hoàng miếu tẫn trách nhiệm của con cháu, bái tế tổ tiên, đồng thời hành quyết Cừu Vi Thiên ở nơi đó, để cho một vài người có uy vọng trong thành cũng đến xem!’

‘ Tuân mệnh.’ Tô Hạo/ Tần Vân Thanh/ Vạn Huệ Tâm đồng loạt chắp tay cúi người thưa. Thấy Hác Linh nhẹ phất tay, Tô Hạo cùng Vạn Huệ Tâm hiểu ý đứng dậy lui ra. Mà Tần Vân Thanh lại đứng dậy chắp tay thưa với Hác Linh: ‘ Điện hạ, thần xin mạo muội cầu tình cho những quan binh trong thành – những người lúc trước bị phò mã phế truất cả đời không thể làm quan. Mong điện hạ niệm tình bọn hắn vì triều đình bán mạng nhiều năm, tha cho bọn hắn nhất thời hồ đồ, cho bọn hắn một cơ hội lấy công chuộc tội.’
Choang~ Hác Linh đột nhiên hất chén trà xuống đất, xoay đầu lạnh lùng nói: ‘Làm càn! Tần đại nhân thân là người đứng đầu một thành, hẳn nên biết người nào có thể cầu tình còn người nào không thể cầu tình!’

Tần Vân Thanh cương cứng người, chắp tay quỳ nói: ‘ Chính vì hạ quan là người đứng đầu một thành nên mới phải vì con dân trong thành suy nghĩ, điện hạ cũng biết nếu hơn trăm tên quân binh không thể tiếp tục cống hiến cho triều đình, điều đó cũng chính là cắt đứt đường sống của bọn họ, điện hạ muốn cho gia đình của trăm tên quan binh kia về sau phải sống thế nào? Điện hạ làm vậy so với lấy mệnh bọn hắn thì có gì khác nhau? Hạ quan không rõ vì sao điện hạ có thể khoan thứ cho con dân trong thành nhưng lại không thể khoan thứ cho thần dân trong thành vì triều đình cống hiến?’
‘ A, nghe Tần đại nhân nói vậy, bổn cung quả thật là kẻ tội ác tày trời.’ Hác Linh lạnh lùng cười, hai mắt trở nên sắc bén: ‘ Chú ý ngôn từ của ngươi! Thu hồi lòng tốt dạt dào kia của ngươi lại! Ý bổn cung đã quyết, lui xuống đi!’

Tần Vân Thanh chắp tay: ‘Điện hạ! Lời ấy của hạ quan không phải là vì lòng thương hại, hạ quan chỉ là muốn vì bách tính mà lên tiếng. Cừu Vi Thiên phạm tội liên luỵ quân binh, bọn họ thực sự vô tội? Mong điện……’

Khâu Cẩm Minh thản nhiên lên tiếng cắt đứt lời lẽ hùng hồn của Tần Vân Thanh: ‘ Tần đại nhân… Bổn quan cùng công chúa còn có việc phải thương lượng, ngươi lui ra trước đi.’ Tần Vân Thanh này cũng quá mức cố chấp bảo thủ, chẳng lẽ không biết người làm quan phải hiểu được đạo lý khéo đưa khéo đẩy thì mới có thể sinh tồn sao?!
Tần Vân Thanh giật giật khóe miệng, thấy Khâu Cẩm Minh hờ hững, Hác Linh lạnh lùng, cuối cùng không nói thêm gì nữa, cúi người:‘ Hạ quan cáo lui.’ Rồi xoay người rời đi.

Đợi Tần Vân Thanh rời đi, Hác Linh lườm Khâu Cẩm Minh một cái rồi cũng đứng dậy, lúc chuẩn bị rời đi liền thản nhiên bỏ lại một câu: ‘ Bổn cung không biết thì ra phò mã cũng là người có tâm địa Bồ Tát?’

Khâu Cẩm Minh nghe vậy liền khẽ cười: ‘ Cẩm Minh không quan tâm sống chết của người khác, chỉ là không muốn thấy công chúa khó xử thôi.’

Hác Linh đang sắp bước ra khỏi cánh cửa, nghe vậy thân mình liền khẽ run lên, quay đầu lại nhìn Khâu Cẩm Minh một cái đầy thâm ý, sau đó xoay người rời đi. Ngay cả phò mã đều nhìn ra khó xử của nàng, mà Tần Vân Thanh kia thân là dòng dõi quan lại, chẳng lẽ lại không biết khó xử của người trên cao!? Nàng là người của hoàng thất, nắm trong tay quyền sinh tử, nhưng rất nhiều việc cũng không thể tuân theo ý muốn nàng, nếu là theo ý nàng phán quyết, tội của hơn trăm tên quan binh hôm nay nhẹ nhất chính là chém đầu cả nhà! Như lời Tần Vân Thanh nói, nàng có thể độ lượng với con dân của mình, nhưng không thể độ lượng với thần dân phạm thượng vung đao về phía nàng! Nếu nàng rộng lòng tha thứ, vậy ngày sau những quan viên khác cứ thế làm theo, kia hoàng thất chẳng phải là lung lay sắp đổ?!
Nhìn bóng dáng Hác Linh rời đi, Khâu Cẩm Minh lấy hương miên tửu bên hông ra khẽ hớp một ngụm, cười hoà ái, tâm địa Bồ Tát? Ha, điện hạ của ta, người cũng biết, nếu Cừu Vi Thiên dám động người một sợi tóc, ta liền thật sự đồ thành!

Buổi trưa, thôn dân đứng đông nghịt bên ngoài Tổ Hoàng miếu, mà tuỳ ý lướt mắt cũng có thể thấy nơi nơi đều có binh lính trấn thủ, Hác Linh đi phía trước, sắc mặt trang nghiêm bước vào trong Tổ Hoàng miếu, Khâu Cẩm Minh nắm tay Tư Đồ Vân theo sát ở phía sau, đi theo phía sau còn có Tần Vân Thanh và một đám người.

Mọi thứ trong miếu cũng được trang hoàng cực kì trang trọng làm cho bầu không khí cũng trở nên nghiêm trang, hai bên trái phải đứng đầy tăng chúng, Niệm Trần khoác áo cà sa, tay trái để trước ngực, bước về phía Hác Linh nghênh đón: ‘ Lão nạp Niệm Trần bái kiến công chúa điện hạ cùng phò mã gia.’
Niệm Trần vừa nói xong thì tăng chúng hai bên cũng chắp tay đồng loạt hô: ‘ Tiểu tăng bái kiến công chúa điện hạ, phò mã gia.’

Hác Linh đi đến trước bức tượng ngọc rồi mới dừng lại, không nhìn những người đang hành lễ với mình, vẻ mặt không thay đổi đánh giá xung quanh, Khâu Cẩm Minh thấy vậy, cười hoà ái, nhẹ phất tay: ‘ Tất cả miễn lễ đi, điện hạ thân là con cháu hoàng thất, giờ đại diện cho hoàng thất đến bái tế tổ tiên, mọi người không cần câu thúc. Phương trượng, đến giờ ngọ một khắc, phiền phương trượng tự thân vì điện hạ đốt hương.’

Niệm Trần hiền lành cười: ‘ Lão nạp cực kì vinh hạnh.’ Nói xong liền bước tới gần Khâu Cẩm Minh khẽ nói: ‘ Cũng mong phò mã gia đừng quên quân tử chi ước cùng lão nạp.’

‘ Phụ thân, cái gì là quân tử chi ước?’ Tư Đồ Vân kéo kéo góc áo Khâu Cẩm Minh, chớp đôi mắt to tròn, thắc mắc hỏi.
Khâu Cẩm Minh cười khẽ: ‘ Nào Vân nhi lớn sẽ hiểu được. Đợi nương của Vân nhi tế bái xong, phụ thân liền mang Vân nhi hồi kinh, hảo hảo du ngoạn xung quanh, vậy có được không?’

‘ Hảo.’ Tư Đồ Vân cười ngọt ngào, trong mắt toát ra sự hưng phấn, trong nháy mắt lực chú ý đã bị lời nói của Khâu Cẩm Minh dời đi.

Đối với việc Khâu Cẩm Minh qua loa, Niệm Trần cũng không vạch trần, thấy Hác Linh nhìn những chữ viết trên vách đá, Niệm Trần liền tới gần chắp tay: ‘ Lão nạp vốn định cho người huỷ đi chữ trên vách đá, nhưng bởi vì chính những chữ này mà bách tính Đồng thành suýt nữa rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, lão nạp không dám tự tiện làm chủ, nếu điện hạ phê chuẩn, lão nạp lập tức cho người thu dọn.’

Hác Linh phục hồi tinh thần lại, bình thản nói: ‘ Không cần, chuẩn bị bái tế đi.’
‘Vâng!’ Mọi người chắp tay.

Hác Linh nhận lấy nén hương trong tay Niệm Trần, cúi người vái lạy bức tượng ngọc kia, sau khi đưa lại nén hương cho Niệm Trần, lại tiếp tục hành đại lễ ba quỳ chín lạy với bức tượng ngọc, cúi đầu khấn: Con cháu bất hiếu của Hác thị– Hác Linh, nhận tội thay lịch đại tiên hoàng bởi vì quốc sự bận rộn mà không thể rời kinh đến tế bái, cầu Tổ Hoàng rộng lòng tha thứ. Quỳ thứ hai: Tổ Hoàng có thể tiếp tục phù hộ hoàng thất Hác thị xuất hiện hiền tài, thiên hạ hưng thịnh. Quỳ thứ ba: Tổ Hoàng có thể ban cho triều ta hiền thần, giúp hoàng huynh định quốc an bang, để con cháu hoàng tộc tránh được thế cục tàn sát tranh đoạt hoàng quyền.

Khâu Cẩm Minh và Tư Đồ Vân cũng theo Hác Linh quỳ lạy bức tượng ngọc trang nghiêm sống động kia, ba người vừa mới đứng dậy, đột nhiên mặt đất trong Tổ Hoàng miếu rung lên, Khâu Cẩm Minh vội vàng ôm lấy bé con bên cạnh, tay trái giữ chặt Hác Linh, nhún người nhảy lên chỗ tượng ngọc.
Tô Hạo vội vàng la lên: ‘ Bảo hộ điện hạ, phò mã gia.’ Tiếp theo liền nghe dồn dập tiếng bước chân hỗn loạn.

Sau khi sàn nhà rung lên, tro bụi tán đi, mọi người liền thấy chỗ ba người Hác Linh vừa bái tế đã được Tô Hạo và binh sĩ xếp thành một vòng tròn bao lấy, ở phía sau bọn hắn còn có một loạt rương gỗ được niêm phong. Hác Linh nhún người nhảy xuống đất, Khâu Cẩm Minh cũng ôm Tư Đồ Vân về tới vị trí vừa bái tế ban nãy. Tất cả mọi người ở đây thấy Hác Linh và Khâu Cẩm Minh đều bình yên vô sự liền thở phào một hơi, đồng loạt quỳ xuống: ‘ Điện hạ……’ Trong giọng vẫn còn kinh ngạc trước sự việc đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Hác Linh nhìn thấy đống rương hòm này liền khẽ cau mày, phất phất tay áo. Mọi người đứng dậy, Tần Vân Thanh cúi đầu tiến tới, giọng nói mang theo kinh ngạc và run rẩy: ‘ Đây không phải là rương bạc Ngụy đại nhân bị mất trong Tổ Hoàng miếu sao? Chẳng lẽ thánh tổ Dân Thành đế lại một lần nữa hiển linh?……’ Thấy Hác Linh mắt lạnh nhìn mình, Tần Vân Thanh có chút không được tự nhiên im miệng… Hắn cũng không định yêu ngôn hoặc chúng đâu nha...
Hác Linh liếc sang Khâu Cẩm Minh một cái, vừa lúc nhìn thấy trên khoé miệng Khâu Cẩm Minh một nụ cười như có như không, phò mã lại muốn bày trò gì? Ngụy Lương Quyền cũng đã nói trong đó chứa đầy đá, hiện giờ…… Phò mã ngươi muốn làm cái gì? Hác Linh phục hồi tinh thần lại, lạnh lùng nói với những người đang chăm chú nhìn mình: ‘ Mở niêm phong, kiểm tra.’

Đợi đến khi từng rương một được mở ra, trong tất cả các rương đều là bạc trắng lấp lánh, mọi người không khỏi sợ hãi ồ lên, Tần Vân Thanh gật đầu với vài người bên cạnh, bọn họ lập tức hiểu ý bước lại kiểm kê ngân lượng, sau một hồi rỉ tai nhau, một người đại diện bước tới chắp tay nói: ‘ Bẩm đại nhân, tổng ngân lượng là sáu mươi ba vạn sáu ngàn năm trăm hai mươi tám lượng, so với số ngân lượng Ngụy đại bị mất ở Tổ Hoàng miếu, không thiếu một xu, những rương này cũng có dấu niêm phong của Ngụy đại nhân lúc ấy, nếu tiểu nhân đoán không sai, đây chính là ngân lượng mà Ngụy đại nhân bị mất ở Tổ Hoàng miếu.’ Lời vừa nói ra lại khiến mọi người bắt đầu trở nên ồn ào.
Còn chưa kịp đợi Tần Vân Thanh nói gì, đột nhiên trong đám đông liền vang lên một tiếng thét kinh hãi: ‘ Mau nhìn kìa, trận động đất ban nãy làm cho vách đá hiện lên chữ mới!’ Người đó vừa la lên xong, mọi người liền vội vàng nhìn về phía vách đá, tiếng nghị luận ồn ã trong nháy mắt im bặt, bầu không khí bắt đầu trở nên khẩn trương. Hác Linh bước lại nhìn, mọi người liền cúi người cung kính nhường ra một lối: Kẻ mạnh là vương không là hoàng đế, xuyên tạc ý trời gây hoạ muôn dân. Xưa nay nữ đế sinh thời thịnh thế, thiên hạ thái bình bách tính phồn vinh.

Hác Linh vung tay áo, sắc mặt trở nên khó coi, phò mã đùa cũng hơi quá rồi! Mà cái vung này lại làm cho mọi người tỉnh táo lại, cũng không biết là ai la lên một câu‘ Thánh tổ hiển linh! Điện hạ chính là người thừa kế mà thánh tổ ám chỉ, điện hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.’ Những người khác cũng quỳ xuống theo, dập đầu hô vạn tuế, tiếng hô ầm ĩ tiếng sau đè tiếng trước.
‘ Làm càn! Thái tử triều ta là một người hiền đức lễ nghĩa, các ngươi sao có thể chỉ vì mấy câu nói mà trở nên dao động với địa vị của thái tử trong triều! Những lời đại nghịch bất đạo như vậy, nếu lại có người nhắc tới, bổn cung quyết không khoan thứ!’ Hác Linh lạnh lùng nói.

Không khí bắt đầu trở nên có chút quỷ dị,‘ Báo……’ Một binh sĩ chạy đến, quỳ gối chắp: ‘ Bẩm điện hạ, Cừu Vi Thiên đang ở bên ngoài, hắn đã được mang đến từ giờ ngọ một khắc (11h15), phải chăng điện hạ muốn ra xem?’

‘ Ừm……’ Hác Linh nghe báo liền đi ra ngoài, Khâu Cẩm Minh nắm tay Tư Đồ Vân đuổi theo, để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Vừa thấy đám người Hác Linh đi ra, Cừu Vi Thiên liền cất lời trào phúng: ‘ Ha ha ha…… Không thể tưởng được đường đường Nghi Ngọc công chúa lại cũng làm ra việc hoang đường như thế, từ không mà biến có!’ Cừu Vi Thiên đã được mang đến đây từ sớm, nên sự việc diễn ra trong miếu vừa rồi cũng dừng trong tai hắn.
Giờ phút này tóc tai Cừu Vi Thiên hỗn loạn, tuy trên người không có vết thương, nhưng làm cho người ta cảm giác suy sút không thôi, Hác Linh đến gần lạnh lùng nói: ‘ Bổn cung đi đứng đường hoàng, làm việc đoan chính, sao có thể làm ra những trò giả thần giả quỷ như vậy? Bổn cung chỉ hỏi ngươi, người nào phái ngươi đến?’

Cừu Vi Thiên lạnh lùng cười: ‘ Hiện giờ điện hạ hỏi cái này còn có ý nghĩa gì sao? Muốn chém muốn gϊếŧ chỉ cần một câu.’

‘Nói– bổn cung liền cho ngươi một cái chết toàn thây, bổn cung cũng nên biết bổn cung chịu khổ mấy ngày nay là do người nào ban tặng chứ?’ Hác Linh nhìn chằm chằm Cừu Vi Thiên, lạnh lùng nói.

Cừu Vi Thiên cười giả tạo, chắp tay nói: ‘ Ồ. Vậy thảo dân liền tạ ơn điện hạ. Chỉ là người nọ tốt xấu gì cũng là chủ tử của thảo dân, nếu như cứ thế nói ra trước mặt bàn dân thiên, chỉ sợ mang tiếng bất trung bất nghĩa, đành phải mời điện hạ dời bước, cho thảo dân nói nhỏ vào tai.’
Hác Linh tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn phất phất tay, ý bảo người khác không cần đi theo, một mình tiến lên. Cừu Vi Thiên tới gần Hác Linh, đột nhiên rống lớn một tiếng: ‘Ta là từ trời cao phái xuống, thay trời trừ đi kẻ hoạ thuỷ nhà ngươi!’ Nói xong thừa dịp Hác Linh chưa kịp phản ứng lại liền dùng xích sắt trong tay siết lấy cổ Hác Linh.

Mọi người đồng loạt hoảng sợ hô: ‘ Điện hạ!……’

‘ Cừu Vi Thiên!’ Khâu Cẩm Minh bước tới một bước, nổi giận nói ‘ Nếu ngươi dám làm nàng bị thương, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!’

‘ Ha ha ha……’ Cừu Vi Thiên ngửa mặt lên trời cười dài ‘ Nếu Cừu Vi Thiên ta sợ chết thì đã không đến Đồng thành. Nữ tử sao có thể lên triều nhϊếp chính! Việc này chính là trái với thiên lí cương thường, nếu không trừ đi, lấy gì cai trị thiên hạ! Vì thế, Cừu mỗ vạn chết không chối từ!’ Cừu Vi Thiên nói xong liền tăng lực trên tay, tất cả mọi người lập tức trở nên khẩn trương.
Hác Linh cố nén cảm giác nghẹt thở khó chịu, lạnh lùng nói: ‘ Ngươi…… Không phải người thất hoàng huynh phái, phái tới!’ Thất hoàng huynh không có uy thế để có thể thu phục một người như Cừu Vi Thiên! Đột nhiên một cơn gió kỳ quái thổi đến, Cừu Vi Thiên nhất thời bị hạt cát trong cơn gió kia thổi vào mắt, Cừu Vi Thiên lập tức nới lỏng tay, muốn đưa tay dụi mắt, mà đúng ngay lúc đó Khâu Cẩm Minh canh chuẩn thời cơ vọt tới, rút bảo đao bên hông chém đứt xích sắt trong tay Cừu Vi Thiên, đạp vào mặt hắn một đạp, thuận thế kéo Hác Linh ôm vào trong ngực.

Khâu Cẩm Minh gỡ sợi xích sắc đang quấn trên người Hác Linh ra, mà Cừu Vi Thiên lúc này đã bị binh sĩ chung quanh bắt lấy, Hác Linh ho nhẹ vài tiếng, tiện thể đẩy Khâu Cẩm Minh ra muốn đến gần Cừu Vi Thiên. Khâu Cẩm Minh có chút lo lắng trở tay giữ chặt Hác Linh, Hác Linh ném cho nàng một ánh mắt ý bảo yên tâm, sau đó liền tránh thoát tay Khâu Cẩm Minh, bước tới, nhìn Cừu Vi Thiên bị đè trên mặt đất, lạnh lùng nói: ‘ Bất kể tiên sinh là do ai phái đến, tiên sinh cũng là con dân của triều ta, nếu không phải quen biết tiên sinh trong tình huống này, bổn cung thật sự muốn cùng tiên sinh uống hai chén,’ Hác Linh rút lấy đao của một binh sĩ bên cạnh: ‘ Học giả hẳn có tôn nghiêm của học giả, tiên sinh liền dùng thanh đao này tạ tội đi.’ Có lẽ có thể khẳng định một chút là Cừu Vi Thiên cũng tâm vì bách tính thiên hạ, nếu không hắn sẽ không vì bách tính Đồng thành mà buông tha chính mình trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc như thế. Mà bất kể hắn có mưu hại mình thành công hay không, hắn đều không tránh khỏi cái chết! Chỉ bằng điểm ấy hãy chừa lại cho hắn chút tôn nghiêm cuối cùng, nói đến cùng hắn cũng chỉ là một quân cờ của vòng xoáy tranh đấu hoàng quyền mà thôi.
Hác Linh nói xong liền nắm tay Tư Đồ Vân‘ Vân nhi cùng nương về đại sứ quán, ngày mai sẽ khởi hành hồi kinh được không?’

‘ Hảo.’ Tư Đồ Vân gật đầu một cái thật mạnh, bàn tay nhỏ bé chỉ vết hằn đỏ trên cổ Hác Linh ‘ Vân nhi về bôi thuốc cho nương nha.’ Hác Linh mỉm cười gật đầu, lúc chuẩn bị rời đi thì bị Tư Đồ Vân kéo trở lại, dùng một bàn tay nhỏ bé khác nắm lấy tay Khâu Cẩm Minh, thấy Hác Linh không phản đối, Khâu Cẩm Minh cũng nở nụ cười đứng dậy rời đi.

Cừu Vi Thiên nhìn bóng lưng ba người rời đi, chua sót cười, đột nhiên thấy bầu trời bị nhuộm thành sắc tím, hắn không khỏi sửng sốt. Tổ Hoàng miếu nằm ở phía đông, bây giờ lại bị sắc tím bao phủ, kia không phải là hiện tượng ‘Sắc tím phương đông’ tượng trưng cho đế vương sao?‘ Ha ha ha……’ Thiên hạ này sợ là sắp có biến, ý trời không thể trái nha! Chính mình sao có thể ngăn được cơn sóng dữ? Lại nhìn ngày đó phò mã quyết tâm đồ thành, tương lai sợ cũng là một nhân vật nhấc lên sóng gió, đáng tiếc chính mình không có phúc nhìn thấy. Bất quá, có thể cùng phò mã đọ sức như thế, cũng là đáng giá! Cừu Vi Thiên thẳng tắp quỳ xuống, dập đầu một cái thật vang về hướng Hác Linh rời đi, chắp tay ‘Thảo dân Cừu Vi Thiên, bái kiến– điện hạ!’ Nói xong liền cầm lấy thanh đao trên mặt đất, đâm thẳng vào ngực mình.
Mà những người chứng kiến hiện tượng này sau đó, cũng thông minh không nói gì, chỉ quỳ hướng về phía Hác Linh rời đi, hô to vạn tuế.