[Bách Hợp] Cẩm Minh Nghi Ngọc

Chương 31: Ăn giấm

Ngày kế, một đám người rất có danh vọng trong thành cùng quan viên sắp hàng đi theo một chiếc xe ngựa xa hoa đến cổng thành. Cũng không biết người ngồi trong phượng liễn kia ra hiệu cái gì, liền thấy Phán nhi theo hầu ngoài phượng liễn la to một tiếng: ‘Dừng kiệu.’

‘ Huuuu……’ Khâu Cẩm Minh giữ chặt cương ngựa, đưa tay ra hiệu dừng lại, đảo mắt liền thấy Hác Linh vươn người ra tới, lạnh lùng nói: ‘ Chư vị thần dân đưa đến này liền về đi, không cần tiếp tục đưa tiễn, đều trở về đi.’

Tất cả quan viên bách tính Đồng thành nghe vậy liền đồng loạt cúi người chắp tay: ‘ Hạ quan/ thảo dân– cung tiễn điện hạ.’

Hác Linh khẽ gật đầu trở lại trong phượng liễn, Khâu Cẩm Minh hiểu ý phất tay ý bảo xuất phát, ai ngờ vừa mới đi không bao lâu, phía trước lại xuất hiện một nữ tử cưỡi ngựa đen, nhìn xa xa, bóng dáng mảnh mai yếu ớt, thật có vài phần chọc người thương tiếc. Tô Hạo kẹp ngựa thúc roi, nhanh chóng chạy lên trước, thấy rõ người đến là ai, ánh mắt thay đổi, chắp tay nói: ‘ Vạn tiểu thư, Tô mỗ không muốn làm ngươi bị thương, điện hạ hồi kinh, còn mong tiểu thư mau mau nhường đường.’ Thấy mặt Vạn Huệ Tâm không chút biểu tình, giống như không nghe được lời hắn vừa nói, Tô Hạo lại tiếp tục: ‘ Mong Vạn tiểu thư mau chóng nhường đường, tránh kinh động thánh giá!’ Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng cười sang sảng của Khâu Cẩm Minh, lập tức liền thấy Khâu Cẩm Minh đi đến bên cạnh, Tô Hạo gật đầu chắp tay với Khâu Cẩm Minh, cung kính gọi một tiếng ‘ Gia.’ Nếu nói trước kia hắn đối phò mã vẫn là ôm lòng nghi ngờ, thì sau việc ở Đồng thành chỉ còn lại sự kính nể và thần phục.

Khâu Cẩm Minh mỉm cười gật đầu, vòng qua Tô Hạo, cười niềm nở với Vạn Huệ Tâm: ‘ Tiêu mỗ còn tưởng là ai dám to gan như thế! Dám cản phượng liễn của điện hạ, thì ra là Vạn tiểu thư nha, chẳng lẽ là Vạn tiểu thư còn muốn cản đường đón ‘ phu’?’

‘ Phò mã không được nói bừa!’ Khâu Cẩm Minh vừa dứt lời, liền vang lên giọng khiển trách lạnh lùng của Hác Linh, tốc độ xe của Hác Linh cũng không chậm hơn Khâu Cẩm Minh bao nhiêu, lập tức đã đến trước mặt, cho nên câu nói của Khâu Cẩm Minh liền rơi vào tai Hác Linh, một chữ cũng không thiếu. Phán nhi nghe chủ tử mình mở miệng liền hiểu ý nhấc rèm lên, đập vào mắt là cảnh Hác Linh ôm Tư Đồ Vân lạnh lùng liết Khâu Cẩm Minh một cái, Hác Linh lạnh giọng nói với Vạn Huệ Tâm: ‘ Không biết Vạn tiểu thư có gì chuyện quan trọng, hãy mau mau nói, bổn cung còn phải hồi kinh gấp, không thể chậm trễ được.’

Vạn Huệ Tâm mỉm cười, chắp tay với Hác Linh: ‘ Tiểu nữ không có ý mạo phạm điện hạ, cũng không dám làm trễ thời gian của điện hạ, chỉ là tiểu nữ và phò mã còn có việc chưa kịp giao đãi rõ ràng, nên cố tình muốn hỏi công chúa mượn tạm phò mã một hồi, mong rằng công chúa cho phép.’

Hác Linh nghe vậy, mặt đông cứng, hai hàng chân mày nhíu chặt, nhìn Khâu Cẩm Minh một hồi, lạnh lùng cười:‘ Nếu là như thế, vậy‘ làm phiền’ phò mã giao đãi chuyện của Vạn tiểu thư cho tốt, bổn cung cùng Vân nhi đi trước một bước, liền chờ phò mã phía trước!’ Nói xong liền ngồi về trong kiệu, Phán nhi buông rèm, nhìn Tô Hạo một cái, cả hai đều cảm thấy trong mắt nhau sự kinh hãi, sau đó lập tức hô: ‘ Xuất phát.’

Nhìn đoàn người ngựa vòng qua mình tiến lên trước, Khâu Cẩm Minh không khỏi phát mộng, công chúa này tự dung lại nổi giận chuyện gì vậy? Cương ngựa trong tay siết chặt, khuôn mặt bất động dần nở nụ cười hoà nhã: ‘ Vạn tiểu thư tìm Khâu mỗ có việc gì? Khâu mỗ lại không nhớ có việc gì chưa giao đãi rõ ràng với Vạn tiểu thư, đừng nói là Vạn Tiểu thư coi trọng Khâu mỗ, nghĩ muốn mượn cơ hội này để trèo cao?’

Vạn Huệ Tâm khẽ nhướng mày, thản nhiên cười: ‘ Tiểu nữ xem như phò mã gia là đang trêu chọc tiểu nữ. Chỉ là– Phò mã gia vốn không phải kẻ vô lễ lêu lổng, vụ việc bái tế vừa qua, ta cũng thấy rõ ràng, phò mã gia cần gì phải giả vờ? Tiểu nữ chỉ là một nữ tử nhà phú thương, không uy hϊếp nổi phò mã gia, cũng không muốn làm gì uy hϊếp phò mã gia, phò mã gia yên tâm.’

‘ Ha ha……’ Khâu Cẩm Minh sang sảng cười:‘ Không phải Khâu mỗ muốn giả vờ, mà kia đã thành thói quen rồi, Khâu mỗ không tin bất luận kẻ nào, chỉ tin chính mình, nếu tiểu thư không có việc khác, Khâu mỗ đi trước.’ Khâu Cẩm Minh cầm cương chắp tay nói.

‘ Khoan đã!’ Vạn Huệ Tâm thu lại nụ cười, nghiêm mặt: ‘ Phò mã gia tin tưởng tiểu nữ cũng được, không tin cũng được. Tiểu nữ chỉ muốn biết vì sao bắc Tiêu thiếu chủ lại phải nhất định chỉ thương nghị việc vận lương cùng ta?’ Thế nhân trong thiên hạ đều biết, nam Vạn bắc Tiêu, nam lương bắc mã, nam có Vạn gia lương vương, bắc có Tiêu gia mã hoàng. Nếu là hai nhà hợp lực, có thể nói là phú khả địch quốc, mà trước giờ việc vận lương đến phương bắc đều do đương nhiệm đương gia hoặc đương gia tương lai đảm nhận, trùng hợp là vì việc tế bái mấy ngày trước phụ thân lại muốn trục xuất mình và mẫu thân ra khỏi gia môn, mà vị huynh trưởng mình vẫn luôn một mực tin tưởng ỷ lại từ nhỏ lại sợ liên luỵ mà khoanh tay đứng nhìn! Phụ thân là kẻ phong lưu, mẫu thân lại xuất thân thấp kém, thời tuổi trẻ có vài phần nhan sắc nên bị phụ thân cưỡng ép nạp làm thϊếp, chính mình lại không tranh đua, sinh ra lại mang than nữ nhi! Nếu đương gia đương nhiệm không phải gia gia (ông nội), gia gia lại ngại bác bỏ ý muốn của Tiêu thiếu chủ để mình đảm nhiệm thương nghị việc vận lương! Kia chính mình sẽ mất trắng!
‘ Ồ,’ Khâu Cẩm Minh đùa nghịch dây cương trong tay: ‘ Lời ấy của tiểu thư có chút buồn cười. Làm sao Khâu mỗ biết được vì sao Tiêu thiếu chủ lại yêu cầu ngươi đảm nhiệm chuyện vận lương? Khâu mỗ là quan nhân, không phải thương nhân. Có lẽ là Tiêu thiếu chủ nghe tiếng tiểu thư trạch tâm nhân hậu, nên muốn cố tình kết giao một người bằng hữu. Ngày khác tiểu thư đến phương bắc, tự mình mời Tiêu thiếu chủ giải thích cho ngươi, vậy không phải sẽ biết được sao?’

Vạn Huệ Tâm nghe vậy liền cười khẽ: ‘ Từ đó đến nay, phò mã gia nói chuyện cùng tiểu nữ vẫn chưa bao giờ lấy thân phận quan gia xưng hô, tiểu nữ xem như là phò mã gia muốn kết giao tiểu nữ làm bằng hữu. Tiểu nữ thật vinh hạnh, ngày sau phò mã gia gọi tiểu nữ là Huệ Tâm là được.’ Nói xong làm một chắp tay tiêu chuẩn của nam tử.
Khâu Cẩm Minh xoay đầu ngựa: ‘ Người biết Khâu mỗ đều gọi Khâu mỗ một tiếng gia, thâm giao cùng Khâu mỗ, liền gọi Khâu mỗ– Tiêu Mạc. Nhưng một tiếng Tiêu Mạc này cũng không phải ai cũng có thể gọi! Khâu mỗ có thể trở thành bằng hữu cùng bất kì ai, nhưng Tiêu mỗ chỉ biết kết giao bằng hữu cùng những người thông minh và thành công! Như vậy, xin từ biệt!’ Khâu Cẩm Minh nói xong liền đuổi theo hướng đám người Hác Linh rời đi. Vạn Huệ Tâm, niệm tình ngươi cố ý cứu công chúa ngày đó, ta liền trả ngươi một phần nhân tình, không cần biết ngươi có bắt lấy được cơ hội này không! Có đáng giá ta thâm giao hay không liền nhìn tạo hoá ngày sau của ngươi!

Vạn Huệ Tâm cười thư thái, đột nhiên nhớ ra mình quên cái gì, vội vàng gọi Khâu Cẩm Minh: ‘ Tiêu công tử chờ đã! Biểu ca ta Tần Vân Thanh có việc cần gặp! Một lát sẽ đến!’
Khâu Cẩm Minh không hề quay đầu, giơ roi lên, hô: ‘ Ba năm!– giá!’

Bóng dáng Khâu Cẩm Minh vừa mới biến mất trong tầm mắt không bao lâu, Tần Vân Thanh liền giục ngựa phóng tới. ‘ Huuu……’ Tần Vân Thanh vừa xong việc đã vội đổi quan phục thành thường phục chạy đến. Tần Vân Thanh nhìn bốn phía, cau mày hỏi‘ Phò mã gia đâu? Ngươi không ngăn người lại?’

Vạn Huệ Tâm liếc Tần Vân Thanh một cái, xoay ngựa, khẽ cười: ‘ Ngăn lại, mới vừa đi. Tiêu công tử để lại một câu: Ba năm!’ Nói xong liền chạy về Đồng thành. Trong vòng ba năm, Vạn Huệ Tâm ta tất trở thành gia chủ Vạn gia! Tiêu Mạc, ngươi tặng cho ta cơ hội lần này, Vạn Huệ Tâm lĩnh. Chờ ba năm sau lại đón bái thϊếp của ta đi! Ngươi người bằng hữu này, Vạn Huệ Tâm là giao định!

‘ Ha ha ha……’ Tần Vân Thanh sang sảng cười, cũng xoay đầu ngựa đuổi theo, người thông minh tự hiểu, phò mã gia đã hạ chỉ lệnh cho mình. Xem ra sau ba năm mình không làm ra được chút thành tích nào, cũng không làm được mưu sĩ của phò mã gia hắn! Sao cũng được, hắn còn không tin, hắn đường đường là con cháu quan gia, còn không thể trị nổi một Đồng thành nho nhỏ! Trong vòng ba năm, hắn tất trở thành thành chủ chân chính của Đồng thành! Trong ba năm, hắn nhất định dọn sạch gian tế trong phủ!
” Lần này hoàng nhi đi Đồng thành vất vả. Không hổ là con cháu hoàng thất! Có thể giải quyết nạn thiên tai Đồng thành, chỉnh lý mọi việc đâu ra đấy, còn tìm lại được hơn sáu mươi vạn lượng mất tích, trẫm– cực kì vui mừng, hôm nay tấn phong làm Nội Các đại học sĩ được phép tham dự tất cả chính sự trong triều!” Hác Thừa vuốt chòm râu, mặt cười vui vẻ, trên người không chỗ nào là không cho thấy tâm tình hài lòng của hắn giờ phút này.

Quần thần nghe xong liền cúi người chắp tay chúc mừng:‘ Bệ hạ thánh minh, chúc mừng công chúa thăng chức Nội Các đại học sĩ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế! Công chúa, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.’ Tương Vương lộ vẻ không cam lòng, mà Thái tử vẫn giữ vẻ dửng dưng.

Hác Linh xoay người, cúi người chắp tay với hoàng đế, giọng không chút chập chùng: ‘ Nhi thần tạ phụ hoàng ân điển. Nhi thần nhất định không phụ kì vọng của phụ hoàng.’ Phụ hoàng người làm vậy là muốn bắt đầu đẩy hoàng nhi lên vị trí cữu ngũ chí tôn ư? Nàng xoay lại nhìn kẻ vốn nên là người lập công đầu trong vụ việc lần này, chỉ thấy trên mặt Khâu Cẩm Minh vẫn treo lên nụ cười nhàn nhạt thường ngày, trông giống như một thiếu niên ăn chơi, lại giống như một người xem công danh là mây gió.
Trữ thái phó cùng Tương Vương nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu, bước một bước ra khỏi hang, cúi người chắp tay‘ Thần– muốn buộc tội Ngụy Lương Quyền và phò mã gia Khâu Cẩm Minh!’

‘ Ồ?’ Hác Thừa thu lại nụ cười, vuốt chòm râu: ‘ Nếu là Trữ ái khanh buộc tội Ngụy Lương Quyền, trẫm cũng hiểu được, nhưng phò mã có công giúp đỡ công chúa trấn an nạn dân, đúng ra là phải thưởng, vì sao Trữ ái khanh lại muốn buộc tội?’

Trữ Thái phó ngửa đầu, chắp tay bẩm: ‘ Theo thần biết, vụ việc ở Đồng thành cũng chỉ là một vài nghịch tặc thừa cơ làm loạn thôi. Công chúa thánh minh, nghịch tặc không đáng nhắc tới, nhưng khi nghịch tặc nổi loạn phò mã gia lại vứt bỏ công chúa không thèm để ý, một mình trốn ra khỏi thành, còn xem thường biên quy, lấy thân phận hoàng thất lỗ mãng điều động quân đội, nếu là ngày khác con cháu hoàng thất cũng tự ý điều động như vậy, kia quân đội trấn thủ biên cương quốc gia chẳng phải tan rã? Mặt khác, Ngụy Lương Quyền thân là đại thần vận chuyển ngân lượng đến cứu tế, bị nghịch tặc đùa giỡn, đánh mất ngân lượng, còn giấu mà không báo, đúng ra phải chém! Thần xin bệ hạ trị tội phò mã gia Khâu Cẩm Minh và Ngụy Lương Quyền!’
‘ Bùm’ một tiếng, Ngụy Lương Quyền vội vàng bước ra khỏi hàng quỳ xuống: ‘ Bệ hạ, lời thái phó không sai, tội thần thất chức, cho dù bệ hạ xử thần tội chết, tội thần cũng sẽ không hừ một tiếng, nhưng phò mã gia bị rơi vào tình thế bắt buộc, lúc ấy nghịch dân Cừu Vi Thiên mê hoặc bách tính Đồng thành, muốn hãm hại công chúa, nếu không phải phò mã gia cái khó ló cái khôn cứu công chúa một mạng, sợ là…… Xin bệ hạ minh xét!’

Hác Linh nghe vậy liền cau mày. Hoàng đế nổi giận: ‘ Làm càn! Chớ có nói bừa, trong thành hơn năm ngàn quan binh, sao có thể mặc cho nghịch dân kia làm xằng làm bậy! Ngụy Lương Quyền, ngươi thật xem trẫm là lão hồ đồ sao?’

Ngụy Lương Quyền dập đầu một cái thật vang, rồi quỳ dậy chắp tay: ‘ Tội thần không dám, nếu là dùng võ lực, Cừu Vi Thiên kia tự nhiên không tính là gì, thế nhưng Cừu Vi Thiên mượn dùng lời Thánh tổ, xuyên tạc ý thánh tổ mê hoặc dân tâm. Dân tâm không thể trái! Ý Thánh tổ lại càng không thể trái!’ Ngụy Lương Quyền vừa dứt lời, mọi người liền bắt đầu bàn tán, dù sao cũng liên quan đến Thánh tổ khai quốc, việc này có thể lớn có thể nhỏ!
‘ Làm càn! Đều im miệng hết cho trẫm, bộ triều đình này là cái chợ sao?’ Hác Thừa nghiêm giọng quát, tiếp đó hừ lạnh một tiếng, chỉ Ngụy Lương Quyền: ‘ Trẫm thật muốn nghe một chút thánh tổ có chỉ ý gì! Nếu có một chữ không thật, trẫm lấy mệnh cửu tộc nhà ngươi!’

Ngụy Lương Quyền chắp tay: ‘ Thần không dám. Thánh tổ gia chỉ để lại bốn câu……’

‘ Ngụy Lương Quyền!’ Hác Linh lạnh giọng ngăn cản Nguỵ Lương Quyền đang muốn nói tiếp tục nói.

‘ Không sao!’ Hác Thừa phất tay:‘ Trẫm thật muốn nghe một chút xem là cái gì!’

Ngụy Lương Quyền khẽ liếc qua Hác Linh một cái, trong giọng có chút kích động‘ Là…… Thánh tổ nói: Kẻ mạnh là vương không là đế, trái ngược ý trời hoạ loạn thế. Xưa nay nữ đế sinh thịnh thế, thiên hạ thái bình bách tính vinh.’ Điện hạ khiển trách thật làm cho hắn hoảng hồn không nhẹ, chỉ mong phò mã gia không lừa mình, chính mình thực có thể bảo toàn một mạng, có năng lực trợ điện hạ một tí lực.
‘ To gan! Chớ có nói bậy!’ Trữ thái phó khiển trách.

‘ Thiên tử, chính là con trời, sao có thể do nữ tử đảm nhận!’ Tương Vương trách mắng.

‘ Nếu nữ tử nắm quyền, vậy muốn đem đặt học sĩ triều đình ở chỗ nào!’

‘ Nữ tử nắm quyền, từ xưa đến nay chưa có bao giờ, trái với thiên lí!’

‘ Ngụy Lương Quyền! Ngươi có để bệ hạ, thái tử vào trong mắt hay không? Bệ hạ khoẻ mạnh, thái tử hiền minh, làm sao lại có hoạ loạn thế ở đây!’ Trịnh quốc công trách mắng.

‘ Ngụy Lương Quyền! Ngươi là người điện hạ một tay đề bạt! Sao có thể vong ân phụ nghĩa, biến công chúa thành một người bất trung bất nghĩa!’ Đại học sĩ Hứa Mông trách mắng.

‘ Chúng thần khẩn xin bệ hạ chớ nghe Ngụy Lương Quyền nói bừa, lập tức phán Ngụy Lương Quyền vào tội chém đầu!’ Quần thần phụ hoạ.
Hác Thừa vừa nhấc tay, quần thần liền lập tức ngậm miệng, thở một hơi cũng không dám, chỉ nhìn chăm chú vị cữu ngũ tôn sư kia. Việc này có thể lớn có thể nhỏ, nếu bệ hạ cố ý muốn truyền ngôi cho công chúa như lời đồn, đây quả là một bậc thang tốt. Hác Thừa phóng mắt nhìn mọi người đang quỳ bên dưới: ‘ Hứa ái khanh có kiến giải gì với việc này không?’

‘ Này……’ Vẻ mặt Hứa Mông khó xử.

Hác Thừa có chút không kiên nhẫn phất phất tay: ‘ Nếu lời này mạo phạm, trẫm tha ngươi vô tội.’

‘ Vâng!’ Hứa Mông chắp tay nghiêm cẩn tâu: ‘ Nếu lời Ngụy Lương Quyền là thật, chúng ta hẳn nên tuân theo ý Thánh tổ gia, nếu lời Ngụy Lương Quyền là giả, vậy đó là tội khi quân phạm thượng! Nhưng theo thần thấy, Ngụy đại nhân đã biết chính mình là người mang tội, cũng sẽ không ngốc đến mức bày ra trò nói dối này. Nhưng trữ quân là nữ tử thật có chút không ổn… Phò mã gia đã đi cùng công chúa đến Đồng thành, thần tin tưởng phò mã gia nhất định biết việc này là thật hay giả, xin bệ hạ truyền hỏi.’
Thấy mọi người đồng loạt nhìn mình, da đầu Khâu Cẩm Minh run lên, hứng lấy ánh mắt nóng cháy của mọi người, chậm rãi bước ra khỏi hàng, chắp tay‘ Nhi thần……’

‘ Cẩm Minh! Nói năng đàng hoàng, chớ ăn nói linh tinh!’ Khâu Phi Minh vội vàng quát.

Khâu Cẩm Minh nghe thấy liền cười lạnh trong lòng, lời này nghe vào tai người ngoài thì có vẻ bắt nguồn từ sự quan tâm của từ phụ đối với nhi tử. Nhưng thực chất chỉ là hắn sợ mình liên luỵ Khâu vương phủ mà thôi! Khâu Cẩm Minh ngẩng đầu thấy Hác Linh cũng đang nhìn mình, khóe miệng nàng khẽ nhúc nhích nhưng cũng không nói gì, lòng Khâu Cẩm Minh chợt trở nên ấm áp: ‘ Nhi, nhi thần không biết… Nghịch dân làm loạn, nhi thần nhất, nhất thời hoảng thần. May, may mà có Tô tướng quân ...’

Khâu Phi Minh nghe xong liền không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy có chút mất mặt, ghét bỏ liếc Khâu Cẩm Minh, tính nết của nhi tử hắn vẫn luôn rõ ràng, khó làm nên việc lớn! Phát ngôn trên triều ngày ấy hẳn là có cao nhân giúp đỡ!
Quần thần không khỏi lại bắt đầu tiếc hận giùm công chúa sao lại chọn trúng một người như vậy. Thật sự là bông hoa lài cắm bãi cứt trâu mà! Hứa Mông lại nhìn Khâu Cẩm Minh một cái như có thâm ý khác.

Hác Thừa vuốt chòm râu: ‘ Thái tử cùng Tương Vương thấy thế nào?’

‘ Nhi thần không dị nghị, toàn bộ nghe thánh ý của phụ hoàng.’ Thái tử cười nhạt, chắp tay thưa. Này làm cho người ta cảm giác không phải hoàng đế đang hỏi hắn về vấn đề trữ quân mà như đang hỏi thăm tối nay ăn gì?

Tương Vương hừ lạnh một tiếng‘ Nhi thần cho rằng việc này nhất định là Ngụy Lương Quyền ăn nói lung tung! Phụ hoàng chớ nên lầm tin.’

Hác Thừa nghe vậy, mặt không đổi sắc, lại nhìn về phía Hác Linh:‘ Hoàng nhi…’

Hác Linh khẽ cúi người: ‘ Nhi thần nghĩ rằng: Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ thần.’ Vừa rồi nàng không lên tiếng là vì muốn xem có bao nhiêu người ủng hộ nàng, lại có bao nhiêu người phản đối nàng, nhưng…… Phò mã, vì sao ngươi lại muốn che dấu thực lực của chính mình? Tất cả công lao ở Đồng thành vốn nên thuộc về mình ngươi. Vì sao?
‘ Ha ha ha……’ Hác Thừa sang sảng cười‘ Hảo!’ Là quân chủ phải làm như thế, dù cho đối mắt với sức hấp dẫn cực lớn cũng không thể dao động ý niệm của chính mình!‘ Bất kể vụ việc Thánh tổ là thật hay giả, trẫm xem như chưa từng nghe qua. Về phần Ngụy Lương Quyền thất chức, hôm nay biếm làm tri phủ Vĩnh An huyện, ngày mai lập tức rời kinh nhậm chức. Tô Hộ vệ hộ giá có công, thưởng hoàng kim trăm lượng, đặc biệt ban thưởng một thanh kim đao. Mà phò mã Khâu Cẩm Minh, thân là Phò mã lại chưa thể vì công chúa giải âu lo, hôm nay cách đi chức vị Hàn Lâm học sĩ, ngày sau nhất định phải thêm cần mẫn học tập, đợi đến ngày có thành tựu, tiếp tục cống hiến cho triều đình……. Trẫm mệt mỏi, bãi triều đi.’

‘ Thánh Thượng anh minh, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.’ Quần thần đồng loạt hô. Nhìn bóng người hoàng đế rời đi, hai mặt nhìn nhau, bọn họ đoán không ra tâm tư của hoàng đế. Nếu là hoàng đế cố ý lập công chúa làm trữ quân, vậy thì không có chuyện gì, nếu không, từ xưa đế vương vốn đa nghi, hoàng đế tử cũng nên giáng tội công chúa, gϊếŧ đi hoặc phế truất, nhưng xem thái độ hoàng đế đối với công chúa vẫn là yêu thương trước sau như một.. Tâm tư đế vương sâu không lường được.
Khâu Cẩm Minh phủi phủi vạt áo đứng dậy, không nhịn được mỉm cười, xem như là không quan chức một thân thoải mái, cuối cùng cũng có thể qua những ngày tự tại. Ở trong mắt những người khác đây được xem là mất, nhưng đối với nàng lại chính là được, ngày sau còn dài, không cần phải vội lần này, ngày sau nhất định sẽ đấu một trận cùng đám thần tử cố chấp tự xem mình là hay này, cũng tiện thể giải sầu cho những ngày buồn chán.