[Bách Hợp] Cẩm Minh Nghi Ngọc

Chương 33: Bị Thương

Trịnh Dân Toàn nghe hạ nhân báo lại: Người bắt được tú cầu là một tiểu cô nương. Hắn không khỏi cả kinh, việc như thế này xưa nay chưa từng có, nhưng cũng không thể để cho tiểu muội gả cho một tiểu cô nương được? Theo hướng mà tiểu muội ném tú cầu đi, có khả năng là tiểu cô nương và người mà tiểu muội chọn có quan hệ với nhau, có lẽ nếu thuyết phục được người kia thay tiểu cô nương, mà nếu người nọ không đồng ý thì hắn cũng phải dùng bạo lực ép cho bằng được! Mặt mũi Trịnh gia nhất quyết không thể ném! Nghĩ vậy hắn liền có chủ ý, gọi hạ nhân chuẩn bị yến tiệc, rồi lại sai hạ nhân tiếp cô nương đã bắt tú cầu và người nhà đến.

Thấy một đám vây quanh mình và hạ nhân Trịnh gia, Khâu Cẩm Minh liếc nhìn bé con đang ôm tú cầu đằng sau, không nhịn được buồn cười, thú vị thật. Cùng lúc đó Hác Linh cũng đưa tay ôm lấy bé con, Khâu Cẩm Minh thấy vậy lại cười nói: ‘ Vân nhi còn không mau đem kia tú cầu trả cho người Trịnh gia, đừng nói là Vân nhi thật muốn thú Trịnh gia tiểu thư về phủ đấy chứ?’

‘ Chớ có nói bừa!’ Hác Linh nhíu mày quát, trò cười này nếu đồn ra ngoài, chẳng phải chính là trò cười buồn cười nhất thiên hạ, giờ này mà phò mã vẫn còn tâm trạng để nói giỡn.

Khâu Cẩm Minh khẽ cười một tiếng. Tư Đồ Vân nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nhúm, vội vàng thảy tú cầu trong tay cho Trịnh quản gia trước mặt. Ngày sau Vân nhi muốn vời phu tế giống phụ thân! Mới không cần thú cái gì thê đâu!

Trịnh quản gia cả kinh, lại vội vàng ném trả tú cầu lại cho Tư Đồ Vân, cứ như tú cầu kia là một củ khoai lang phỏng tay, mà lúc này một người mặc kiểu gia nô vội vàng chạy đến, rỉ tai Trịnh quản gia một hồi. Lúc này Trịnh quản gia mới có chút thoải mái cười, chắp tay với Khâu Cẩm Minh và Hác Linh: ‘ Chủ tử nhà ta mời ba vị đến gặp mặt, mời.’ Tuy rằng ngữ điệu của Trịnh quản gia rất cung kính, nhưng nhìn mười tên gia nô cầm gậy gộc vây quanh, xem khí thế này, coi bộ bọn họ không chịu đi cũng sẽ bị áp đi.

Hác Linh và Khâu Cẩm Minh nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu với đối phương, Khâu Cẩm Minh mở quạt phe phẩy, nhanh chóng đi về hướng đài cao. Nước đến đất chặn, binh đến tương ngăn. Nàng còn không tin, một tên Trịnh Dân Toàn dám làm gì các nàng! Nàng vẫn chưa quên, nếu không phải do nàng, người làm phò mã giờ phút này chính là tên Trịnh Dân Toàn kia!

Trịnh Dân Toàn đứng trước bàn rượu, nghe được tiếng bước chân ngoài cửa liền xoay người muốn nhìn xem là kẻ nào không có mắt như vậy, lại làm cho một tiểu hài tử bắt tú cầu! Xoay người lại nhìn thấy đám người Khâu Cẩm Minh, hắn không khỏi cả kinh‘ Phò mã gia, điện hạ, quận chúa?’ Trịnh Dân Toàn vừa dứt lời, đột nhiên Trịnh Nhàn Ý phía sau đã rút kiếm của thị vệ bên cạnh lướt qua Trịnh Dân Toàn đâm thẳng về phía Khâu Cẩm Minh. Trịnh Dân Toàn cả kinh, hô‘ Không thể!’ Hắn đưa tay muốn cản Trịnh Nhàn Ý lại nhưng lại chụp hụt.

Vốn Khâu Cẩm Minh chỉ cần nhích người qua là có thể trốn được một kiếm đang đâm tới trước mặt, nhưng phía sau còn có Hác Linh và Tư Đồ Vân, nếu chính mình trốn, kia tất đâm trúng hai mẹ con phía sau! Khâu Cẩm Minh dung quạt cản thanh kiếm đang đâm tới thẳng mặt, kiếm xuyên qua cây quạt, dừng trước cổ họng Khâu Cẩm Minh. Mượn thế cây quạt đang kẹp lấy lưỡi kiếm, Khâu Cẩm Minh dung lực ném thanh kiếm đi. ‘ Phập……’ một tiếng, thanh kiếm và cây quạt cùng nhau cắm vào tường. Thừa dịp đối phương thất thần, Khâu Cẩm Minh tiến lên bắt lấy Trịnh Nhàn Ý, kéo một cái, Trịnh Nhàn Ý liền ngã vào lòng Khâu Cẩm Minh, hai tay bị Khâu Cẩm Minh bắt, Khâu Cẩm Minh dành ra một tay bóc khăn che trên mặt Trịnh Nhàn Ý xuống, hai mắt nhìn thẳng, trong giọng có chút kinh ngạc: ‘ Là ngươi……’
Trịnh Nhàn Ý cười lạnh một tiếng, nghiến răng nói:‘ Phò mã có trí nhớ thật tốt, chỉ là không biết tiểu nữ nên gọi người là phò mã gia hay vẫn là– Tiêu Mạc!’ Dù cho ngươi chính là hoàng thân quốc thích, Trịnh Nhàn Ý ta cũng nhất định đòi lại cho đủ, trò đùa bỡn bên ngoài Phiêu Tiên Lâu ngày đó, nỗi nhục nhã ném tú cầu hôm nay! Thì ra Trịnh Nhàn Ý chính là cô nương nữ phẫn nam trang bị Trữ Mặc bắt nạt ngày đó~

‘ Nhàn nhi! Không được vô lễ với phò mã!’ Trịnh Dân Toàn quát, khẽ chắp tay với Khâu Cẩm Minh:‘ Xá muội đùa hơi quá, mong phò mã chớ trách.’ Nói xong lại quỳ xuống hành một lễ quân thần tiêu chuẩn với Hác Linh phía sau: ‘ Mạt tướng Trịnh Dân Toàn không biết điện hạ giá lâm, có chỗ thất lễ, xin điện hạ thứ tội.’

Cảm giác được hàn ý phía sau, Khâu Cẩm Minh vội vàng buông Trịnh Nhàn Ý ra, lùi sang bên cạnh một bước. Hác Linh thả Tư Đồ Vân xuống, tiến lên đưa tay ra hiệu Trịnh Dân Toàn đứng dậy:‘ Trịnh tướng quân không cần đa lễ, là bổn cung cùng phò mã, Vân nhi lỗ mãng, nhiễu loạn đại điển chiêu than của Trịnh tiểu thư, là bổn cung thất lễ.’ Nếu nói vô lễ thì việc phò mã ôm Trịnh gia tiểu thư mới gọi là thực sự vô lễ, dù nói rằng là Trịnh gia tiểu thư vô lễ trước, tốt xấu gì Trịnh gia tiểu thư cũng là cô nương khuê phòng, sao phò mã lại có thể tiếp xúc da thịt như vậy!
‘ Tạ ân điện hạ không trách! Mời điện hạ nhập tịch.’ Trịnh Dân Toàn đứng dậy trách cứ nhìn Trịnh Nhàn Ý một cái, chẳng lẽ Nhàn nhi không biết phò mã là một kẻ phong lưu ăn chơi? Sao lại còn trêu vào? Về sau bị truyền ra sợ là vấy bẩn thanh danh!

‘ Trịnh tướng quân không cần khách khí, bổn cung còn có việc trong người, sẽ không tiện ở lâu.’ Nhìn Tư Đồ Vân một cái, lấy tú cầu trong tay Tư Đồ Vân trả lại cho Trịnh Dân Toàn: ‘ Hôm nay Trịnh tiểu thư chiêu tế, toàn do ý trời, tiểu nữ nhi ham chơi, không cẩn thận nháo ra việc hôm nay, sợ cũng là ý trời, ngày khác thiên tử nhất định trả cho Trịnh tiểu thư một lương tế (rể hiền) khác.’ Nói xong liền nắm tay Tư Đồ Vân rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn Khâu Cẩm Minh một cái.

Trịnh Dân Toàn nhận lấy tú cầu, cúi người chắp tay:‘ Mạt tướng thay xá muội tạ ơn điện hạ.’
Khâu Cẩm Minh liếc nhìn đôi huynh muội kia một cái, rút lấy cây quạt đã rách tan nát dưới lưỡi kiếm, có chút đuối lý đuổi theo sau.

‘ Ca…… Ngươi cứ buông tha tên đăng đồ lãng tử kia như vậy à? ’ Trịnh Nhàn Ý tức giận nói.

‘ Hừ! Nhàn nhi, ngươi đừng nói cho ca, lúc ngươi ném tú cầu thì nhìn không ra người đó là phò mã gia! Ngày đó phò mã đại hôn, ngươi đi cùng ta, khi đó sắc mặt ngươi đã không đúng rồi, ta lại vạn vạn không thể ngờ được ngươi lại có dính líu với hắn! Hắn là phò mã, là phu tế của công chúa mà hoàng thượng sủng ái nhất! Cho dù hắn có dám thú, ta còn không dám để cho ngươi gả đâu! Huống hồ, không phải ngươi không biết hắn là người không trọn vẹn, sao ngươi lại hồ đồ như vậy! Là do ngày xưa ta cùng phụ mẫu quá dung túng ngươi, ngươi mới có thể dám càn rỡ như vậy! Việc hôm nay ta tất bẩm báo cho phụ thân, ngươi liền hảo hảo ngốc trong phủ đi! Việc chiêu tế này, ngày sau lại bàn, chỉ sợ hôn sự đã không do ta ngươi làm chủ nữa!’ Thiên tử? Sợ là hôn sự của Nhàn nhi chỉ có thể do hoàng thượng tứ hôn!
Trịnh Nhàn Ý đuối lý, ủ rũ nghiêng đầu sang một bên, tay nắm chặt khuyên tai ngọc treo bên hông. Nàng sao lại không biết người nọ là phò mã, là…… Người không trọn vẹn, nhưng nếu tìm không thấy người đó, vậy nàng tình nguyện gả cho một thái giám cả đời giữ thân như ngọc! Chẳng sợ người nọ chính là người mình chán ghét!

Hác Linh vừa về phủ liền giao Tư Đồ Vân cho Ngọc ma ma, phân phó Tô Hạo bên ngoài: ‘ Hôm nay không được để bất luận kẻ nào tới gần thư phòng một bước, kẻ trái lệnh, trảm!’ Nói xong liền đóng cửa phòng lại.

Mà tất cả gia nô trong phủ thẩy chủ tử như vậy cũng thấy sợ hãi, bắt đầu cẩn thận làm việc, tránh việc sơ sẩy một chút là đánh mất cái mạng nhỏ! Tuy tò mò vì sao chủ tử nhà mình lại tức giận, nhưng đây cũng không phải thứ bọn hắn có thể quan tâm, tò mò hại chết mèo a. Khâu Cẩm Minh đuổi tới phía sau, thấy Ngọc ma ma đang ôm quận chúa đi vào nội việng, liền lên tiếng hỏi: ‘Điện hạ đâu?’ Vừa nói vừa đưa tay muốn ôm Tư Đồ Vân.
Đột nhiên Tư Đồ Vân đẩy tay Khâu Cẩm Minh ra, vùng vẩy thoát xuống, hô với Khâu Cẩm Minh:‘ Vân nhi không cần phụ thân ôm, phụ thân là người xấu! Phụ thân ôm nữ nhân khác, Vân nhi chán ghét phụ thân!’ Nói xong liền khóc chạy vào nội viện.

Mọi người ngẩn ngơ, tuy có thể mơ hồ đoán được là phò mã chọc chủ tử nhà mình, nhưng không thể tưởng tượng được phò mã lại dám to gan như thế– ôm nữ nhân khác trước mặt công chúa! Phò mã phong lưu, nam nhi thường tình, nhưng phò mã này đã không …… Sao còn phong lưu như thế? Ngọc ma ma lộ vẻ khó xử: ‘ Điện hạ ở thư phòng,’ liếc thấy vẻ mặt có chút khó coi của Khâu Cẩm Minh, cúi người thêm một câu: ‘ Điện hạ còn nói không được để bất luận kẻ nào tới gần thư phòng một bước, kẻ trái lệnh– trảm.’

Khâu Cẩm Minh ngẩn ra, cũng có chút nổi nóng, là Trịnh gia tiểu thư muốn đâm mình trước, mình cũng không phải cố ý ôm Trịnh gia tiểu thư đích. Này không khỏi cũng quá không nói đạo lý! Lạnh lùng để lại một câu: ‘Hảo hảo chăm sóc quận chúa, có gì sai sót, hỏi tội các ngươi!’ liền phất tay rời đi, để lại gia nô hai mặt nhìn nhau, một người đến thư phòng, một người vào nội viện, một người lại đi ra ngoài.
Màn đêm buông xuống, Hác Linh gập sổ trong tay lại thật mạnh, liếc nhìn bên trái còn hai chồng sổ gấp chưa phê, lửa giận không khỏi bùng lên, đám quan lại này có phải rất rảnh rỗi hay không? Một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi cũng phải tấu lên! Vốn là việc đơn giản, lại dùng một đống chữ đi kể lể, vừa dài vừa chán!

‘ Cộc cộc cộc……’ Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

‘ Tô Hạo, có việc gì?’ Hác Linh lạnh lùng hỏi.

‘ Đã trễ rồi mà điện hạ chưa ăn gì, thuộc hạ khẩn mong điện hạ dùng bữa, thân thể làm trọng.’ Ngoài cửa truyền đến âm thanh cung kính của Tô Hạo, mượn dùng ánh trăng còn có thể nhìn ra được Tô Hạo đang cung kính chắp tay ngoài cửa.

Hác Linh thở dài trong lòng một tiếng, đứng dậy, mở cửa, nhìn Tô Hạo một cái: ‘ Bổn cung biết, phân phó phòng bếp chuẩn bị vài món đơn giản dâng lên.’ Chính mình không ăn, không phải Tô Hạo cũng đứng giữ cửa một ngày không ăn? Cũng không biết vì sao, đương chính mình nhìn đến phò mã cười khẽ ôm nữ nhân khác, trong lòng không nhịn được tức giận, cũng tĩnh nỗi tâm.
‘ Vâng! Thuộc hạ lĩnh mệnh.’ Tô Hạo cười, vội vàng chắp tay cáo lui, đi về phía phòng bếp.

Hác Linh nhìn lên bầu trời đầy sao, khoanh tay lạnh lùng gọi:‘ Dư Vũ.’ Vừa dứt lời, một bóng đen từ trên mái nhà xuất hiện chắp tay quỳ xuống, vẻ mặt Hác Linh không đổi, lạnh lùng hỏi: ‘ Phò mã đâu?’

Ám vệ được gọi là Dư Vũ cúi đầu thưa: ‘ Sau khi phò mã theo điện hạ về phủ, giống như đã xảy ra hiểu lầm gì đó với quận chúa, nên đã rời phủ, đến nay chưa về.’

Hác Linh nghe vậy, hai hàng lông mày nhíu chặt: ‘ Phò mã ra phủ? Đi nơi nào?’

‘ Thuộc hạ đáng chết!’ Dư Vũ đang quỳ, dập đầu một cái, hắn là người phụ trách giám sát động tĩnh trong phủ, hắn vốn tưởng rằng phò mã là một kẻ phong lưu, cũng không có bao nhiêu tác dụng, ai ngờ được hôm nay điện hạ lại hỏi tới, thật sự là thất chức!
Trong lòng Hác Linh có chút không vui, phất tay: ‘ Nếu có lần sau, ngươi liền tự xử đi.’

‘ Tạ điện hạ.’ Dư Vũ chắp tay nói, nhích người biến mất trong màn đêm.

Hác Linh lại đứng một hồi, đột nhiên thấy trong phủ có một chỗ sáng lên. Đèn Khổng Minh!? Là ai thả đèn Khổng Minh ở chỗ này? Hác Linh nghĩ như vậy, hai chân cũng đã đi về hướng ánh đèn. Nơi nàng đến là một khu vườn nhỏ nằm ở chỗ khuất nhất trong phủ, khi Tư Đồ phò mã khi còn sống thích điêu khắc gỗ, nơi này trước kia là xưởng điêu khắc của Tư Đồ phò mã, chỉ là khi Tư Đồ phò mã đi rồi, nơi đây liền bỏ hoang. Hác Linh bước vào khu vườn nhỏ, tuỳ tiện nhìn quanh cũng có thể thấy vài khối gỗ nằm đó, mà đèn Khổng Minh cũng được thả lên từng cái một, Hác Linh đến gần nhìn một cái, nhíu mày nói: ‘Thị Cầm, ngươi đang làm gì?’
Thị Cầm nghe thấy liền ngừng động tác thả đèn Khổng Minh, xoay về phía Hác Linh, cúi người cung kính thưa: ‘ Nô tì là thay mặt gia thả đèn Khổng Minh, gia nói hôm nay làm ra một hành động vô ý, chọc giận người trong lòng, nên gia muốn cầu xin lên trời cao, cầu cho người nọ có thể tha thứ hắn.’

Hác Linh nghe xong cũng không nói gì, nếu thật sự là có tâm, vì sao không tự mình thả …… Hác Linh liếc qua những đèn Khổng Minh còn lại dưới đất một cái, bên trên một chữ cũng không có. Như là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hác Linh, Thị Cầm khẽ cười một tiếng, cúi người, nhìn thoáng qua căn phòng nhỏ trong góc tối: ‘ Gia chờ điện hạ ở bên trong, xin điện hạ dời bước.’

Hác Linh lạnh lùng liếc Thị Cầm một cái, liền đi thẳng đến căn phòng nhỏ kia, nàng thật muốn xem thử một chút phò mã muốn đùa nghịch cái gì! Đẩy cửa phòng, trở tay đóng cửa. Đột nhiên căn phòng như sáng lên, bên tai lập tức vang lên tiếng tiêu tuyệt mỹ. Từng con đom đóm thắp sáng căn phòng, Khâu Cẩm Minh đứng ở một góc, tay cầm ngọc tiêu, tiếng tiêu du dương động lòng người truyền vào tai Hác Linh, trong lòng Hác Linh dâng lên một cảm giác khác thường, sững sờ ở tại chỗ.
Khúc tiêu mà Khâu Cẩm Minh thổi chính là: Theo Tôn Tử Trọng, dẹp loạn Trần Tống. Không theo ta về, lòng buồn rười rượi. Nằm lại nơi đó. Chôn ngựa nơi đó. Muốn tìm kiếm chi. Tìm trong cánh rừng. Chết sống xa cách, cùng người thề ước. Cùng nắm tay người, cho đến bạc đầu. Than ôi xa cách, ta không còn nữa. Than ôi nguyện ước, ta đành thất hẹn. Cùng nắm tay người, bên nhau suốt kiếp. Cùng nắm tay người, cùng người say giấc. Cùng nắm tay người, cho đến bạc đầu. Cùng nắm tay người, còn cầu gì hơn. (Kích cổ-Khổng Tử)

Một khúc tiêu kết thúc, Khâu Cẩm Minh nhét ngọc tiêu vào lại bên hông, bước lại nắm lấy tay Hác Linh, cười nói: ‘ Nếu Nghi Ngọc là vì chuyện Trịnh gia tiểu thư hôm nay mà buồn bực, vậy liền không cần thiết, Cẩm Minh đối nàng vô tình, tâm của Cẩm Minh vẫn như thuở đầu vừa gặp Nghi Ngọc: Ta nguyện cầm tay Nghi Ngọc, bên nhau đến bạc đầu. Một đời một kiếp này chỉ nắm chặt tay Nghi Ngọc mãi không xa rời. Nếu nàng nguyện ý ta dùng cả đời cam kết, cuộc đời này không còn gì hối tiếc!’
‘ Ồ?’ Hác Linh nhướng mày: ‘ Nam nhi thế gian bạc tình, chẳng lẽ chỉ bằng hai câu tuỳ tiện này, phò mã lại muốn bổn cung tin phục?’

Khâu Cẩm Minh cười khẽ, đưa tay còn lại lên thề: ‘ Là sống hay chết, nếu Khâu Cẩm Minh ta phụ Nghi Ngọc, vậy liền để ta chết trong tay Nghi Ngọc, không oán không hối hận!’

Hác Linh rút tay mình ra, lơ đãng hỏi: ‘ Những con đom đóm này là phò mã tự mình bắt?’

Khâu Cẩm Minh cười hiền, thấy Hác Linh nói sang chuyện khác cũng không giận, điện hạ của ta, Cẩm Minh biết người đã tin Cẩm Minh. Khoanh tay khẽ nói: ‘ Nói vậy cũng không phải, phò mã tài cán gì lại có thể quơ được nhiều đom đóm như thế, huống hồ nếu là như thế thì Cẩm Minh nào còn khí lực vì điện hạ thổi một khúc tiêu?’

Hác Linh xoay người, khóe miệng không nhịn được nhếch lên: ‘ Phò mã hảo tài nghệ, xem ra ngày sau nhất định phải tìm phò mã hảo hảo lãnh giáo một phen! Bổn cung đói, nói vậy phò mã hẳn cũng chưa ăn gì, vậy liền cùng bổn cung đến thiên phòng dùng bữa đi.’ Nói xong liền xoay người rời đi. Phò mã, bổn cung tin ngươi, mong ngươi ngày sau chớ đừng phụ bổn cung!