[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 1: Chương 2

Chương 2: Bao che khuyết điểm

Đến khi nghị sự xong, mọi người ra về hết, Vân Bái Hâm xử lý xong chính sự đã đến giờ tý. Tần Diệc thu dọn đồ vật trong thư phòng thật gọn gàng, kéo lê cơ thể mệt mỏi khóa kỹ cửa phòng mới chuẩn bị về phòng mình.

Từ thư phòng đi đến chỗ ở của hạ nhân phải đi qua hơn phân nửa phủ Thừa Tướng, cầm ngọn đèn nhỏ đi theo hành lang uốn khúc, tâm trạng của nàng lại con chút biến động, tất cả điều nàng trải qua trước mắt này đây tựa như mộng cảnh, mái đình cong cong với những họa tiết tao nhã, duy chỉ có điều không phải chính là không có mộng, cũng không có bóng lưng áo xanh thân thuộc.

Cùng phòng với nàng là Vân Đào đã sớm nằm ngủ nhưng vẫn chu đáo để lại cho nàng một chén đèn đầu, bếp lò ở góc tường vẫn còn chút một chút than lửa đun nước ấm. Nhanh nhẹn cọ xát tắm rửa, cũng không biết thân thể này năm nay bao nhiêu tuổi, nghe Vân Đào nói là mười bốn tuổi, lại gầy teo, không có chút dấu hiệu dậy thì, như vậy cũng tốt, giúp nàng có thể tiếp tục che dấu thân phận. Phủ Thừa Tướng quy củ nghiêm ngặt, thư phòng không cho phép nữ tử đi vào, ngay cả đại phu nhân cũng không ngoại lệ, nếu như nàng bị phát hiện là nữ nhân, kết cục cuối cùng chỉ có thể là bị đánh chết.

Nhẹ nhàng bò lên chiếc giường đất vừa lạnh vừa cứng, Tần Diệc chỉ thấy vô cùng hoài niệm chiếc giường êm ái khiến nàng có thể nằm tuyệt đối không ngồi, giường là một phần quan trọng trong cuộc sống. Không dễ dàng gì nàng miễn cưỡng xuyên vào cơ thể này, nàng mỗi ngày làm việc đều nghĩ ngợi lung tung, rốt cuộc chủ nhân của thân thể này vì cái gì mà nữ cải nam trang ở phủ Thừa Tướng làm thư đồng, chẳng lẽ là người nằm vùng? Nhưng trong mấy tháng này, chính mình luôn làm việc tại thư phòng, nghe mọi việc triều chính, chú ý từng chút một nhưng cũng không có người liên hệ với nàng... chưa nghĩ ra lý do vì sao nàng đã chìm vào trong mộng đẹp.

Đang lúc ngủ say bỗng nhiên bị tiếng huyên náo bên ngoài đánh thức, Tần Diệc mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng của Vân Đào, mở mắt nhìn về phía cửa sổ, trời đã sáng hẳn, nàng liền coi như mình nằm mơ, thời điểm này Vân Đào chắc đang làm việc tại thư phòng. Chuyển tư thế để chuẩn bị tiếp tục ngủ lại nghe bên ngoài truyền vào giọng nói cộc cằn: "Đại phu nhân bị mất một bộ vòng vàng, ta phụng mệnh tới tìm, ngươi dám chặn ta?"

Vân Đào cuối cùng nhỏ giọng nói: "không phải là ta chặn cô nương, mà là đây là ngoại phủ, chúng ta không có đi qua nội viện, mất đông mất tây thế nào lại lục soát ở chỗ chúng ta?"

"Ai biết các ngươi có thể hay không cùng người nội viện nội ứng ngoại hợp, ngươi trái ngăn phải chặn như vậy có phải hay không sợ ta tìm ra được nhân chứng, vật chứng?" Giọng nữ nhân ngày càng sắc nhọn.

Đầu óc Tần Diệc lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại, đứng dậy bất chấp chưa kịp mặc áo ngoài, vọt tới trước mở tung cửa ra, quả nhiên làm Vân Đào khó xử là Bích Đào, người bên cạnh đại phu nhân, hay bới móc người khác, thấy nàng thật là tức giận.

Tiếng cửa phòng khiến cho Vân Đào cùng Bích Đào quay đầu lại, bỗng nghe tiếng Bích Đào "A!" thật chói tai, nàng chỉ Tần Diệc nói: "Ngươi... ngươi không biết xấu hổ..." Bích Đào ở tại nội viện hầu hạ phu nhân, cùng lắm gặp qua lão gia mấy phủ, còn nam nhân xiêm áo không chỉnh tề nào đã gặp qua, liền xấu hổ giận dữ nói không ra lời.

Tần Diệc thuận theo ngón tay nàng cúi xuống đánh giá bản thân một chút, thấy bản thân mặc áo dài, quần dài, trừ tay chân thì không nửa phân lộ ra cái gì. Bỗng nghĩ đến cổ đại sợ là quá bảo thủ, liền ngoài mặt cười nói nhưng trong lòng không cười: "Ta vốn là ở trong phòng đang ngủ mê mệt, nghe thấy gian ngoài tiếng chim nói chuyện, nghĩ là có Hỉ Thước bay ngoài viện, vội chạy ra xem, hóa ra là Bích Đào tỷ".

Bích Đào không nghe ra sự châm chọc trong lời nói của nàng, sắc mặt có chút hòa hoãn, nhưng vẫn không khoan dung, lên mặt giáo huấn: "phủ Thừa Tướng là cao môn thế gia, các ngươi là người bên cạnh lão gia, thế nào lại không có quy củ, y phục không chỉnh tề liền chạy ra ngoài, nếu người ngoài thấy cho rằng phủ chúng ta quản không nghiêm, thật không biết bình thường Thụy quản gia quản giáo các ngươi như thế nào."
Tần Diệc cố ý hướng về phía sau Bích Đào, âm thầm đánh giá nàng cả nửa buổi, thấy nàng sắp nhịn không được mời quay đầu nói: "Bích Đào tỷ, ta nhớ không nhầm nơi đây là ngoại viện, chỗ cho hạ nhân chúng ta ở, tỷ là nha hoàn nội viện, sáng sớm xông thẳng vào chỗ ở của đám nam nhân xấu xí bọn ta, vô tình thấy cái gì không nên thấy, cũng không thể trách chúng ta được. Có thật là Bích Đào tỷ tuân lệnh phu nhân tới? Chẳng lẽ đây chính là quản giáo của nội viện sao?" Nàng thấy Bích Đào một thân một mình tới đây, liền khẳng định là nàng ta đến để soi mói, nói chuyện liền không chút khách khí: "Tạm thời không nói đến chuyện dạy dỗ của quản sự ở trong phủ, chúng ta tốt xấu gì cũng là hai thư đồng bên cạnh lão gia, đại phu nhân dù không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, không thể cho tỷ đến đây ầm ĩ như vậy, nói tìm liền tìm. Nói đi nói lại, Bích Đào tỷ, tỷ muốn tìm cũng không phải là không thể, tỷ hãy đến trước phòng nói rõ ràng, nếu tìm không có ở đây thì tỷ định làm gì?"
Bích Đào bị nàng nói làm cho mặt lúc đỏ lúc trắng, nàng ta thật ra là tìm cớ để bới móc, đại phu nhân chưa từng mất vòng vàng gì đó, bây giờ bị Tần Diệc chế nhạo một phen, tức giận không có chỗ phát tác, gương mặt đỏ bừng, nước mắt trực chờ nơi hốc mắt như sắp rơi xuống.

Thật ra trước mắt bọn nàng cũng không phải việc gì quá lớn, thân phận Bích Đào đối với bọn nàng cũng không có gì khác biệt, lại luôn mong muốn bấu víu lão gia, lão gia mắt nhìn cao, nhìn trúng Vân Đào hiền lành thật thà, ba ngày hai bữa nàng ta lại chạy ra ngoại viện, lấy cớ phu nhân truyền lệnh gì đó mà làm khó dễ, Vân Đào lạ quá thành thật làm theo mà không chút nghi ngờ.

Mới đầu còn yên ổn, vào hai tháng trước thì bỗng phát sinh xung đột, chuyện là Vân Đào đem một bộ y phục của Bích Đào cho Tần Diệc. Tần Diệc không chút suy nghĩ đi ra bị một nha hoàn nội viện nhìn thấy, nàng ta trở về một truyền mười, mười truyền một trăm, đến lúc Bích Đào nghe tin, hạ nhân trong nội viện đã ồn ào huyên náo không thể cứu vãn.
Thế là ba người liền hợp lại giải quyết, Bích Đào có cơ hội liền muốn tới chỉ trích bới móc, Vân Đào lại là người thành thật, hơn nữa Tần Diệc nêu rõ nguyên nhân với mọi người, Bích Đào càng cảm thấy mình đuối lý, dù có ỷ lại vào ai cũng không dám lên tiếng.

Tần Diệc cũng không phải là người hay chấp nhặt người khác, đối với việc nàng ta hay châm chọc bới móc mình cũng không để trong lòng, dù sao thì nàng ta cũng chỉ là nha đầu mười mấy tuổi, không đáng so đo. Nhưng mỗi lần thấy nàng ta như muốn trèo lên đầu Vân Đào mà ngồi thì cảm thấy vô cùng tức giận, xem ra thói quen "xấu" này dù có ở trong thân thể khác cũng không thể thay đổi.

Nghĩ đến việc xảy ra ở đây, Tân Diệc cảm thấy vô vị, bản thân đã sống hai đời, lại ở đây cùng một tiểu nha đầu ganh đua, mới sáng sớm còn không quay trở về ngủ, nàng cũng quên hỏi vì sao giờ này Vân Đào còn ở trong phòng, hướng về phía Bích Đào phất tay nói: "Xin Bích Đào tỷ quay về, chỗ này của bọn ta sẽ làm bẩn giày thêu của tỷ, không may phu nhân hỏi đến thì nói không phải ở chỗ bọn ta."
Đuổi xong Bích Đào, Tần Diệc xoay người trở lại phòng vội nhào lên giường, chuyển mình vài lần liền tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.