[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 1: Chương 3

Edit: LianXie

Chương 3: Yến tiệc vương phủ

Vừa mới chuẩn bị nằm xuống tiếp tục ngủ, Vân Đào lại sống chết tới túm nàng dậy, nàng cảm thấy hơi phiền, phất tay, than thở nói: "Hôm nay không phải ngày làm việc của ta, người đừng quấy rầy ta."

Nhưng Vân Đào hôm nay không buông tha cho nàng chút nào, vội vàng nói: "Vân Thư mau lên, hôm nay lão gia nói sau khi hạ triều muốn tham gia yến tiệc, Thụy quản gia nói muốn ngươi đi theo hầu hạ, vừa rồi chậm trễ cả nửa ngày, ngươi dù có nhanh hơn nữa cũng đã muộn".

Nghe đến hai chữ cuối cùng, nàng giật mình một cái nhảy dựng lên vội xuống giường, lần trước bởi vì ngủ quên mà bị phạt quỳ đến bây giờ nàng vẫn ám ảnh, bây giờ nghe vậy vội vàng tỉnh táo, miệng vẫn rảnh rỗi hỏi: "Vân Đào, không phải nói sông Lăng bị vỡ đê à? Sao vẫn còn rảnh rỗi tổ chức yến tiệc?". Thật ra nàng cũng không biết yến tiệc lần này rốt cục là thế nào. Bất quá cũng không thể hỏi được, chắc là tổ chức để kết giao ư?

"Việc của lão gia không phải hạ nhân chúng ta có thể ho đến, người nên hầu hạ thật tốt, đừng nên hỏi nhiều".

Khó thấy Vân Đào nghiêm mặt dạy bảo nàng, cảm thấy không thú vị, vểnh môi lên nói: "cầm lược chải tóc giúp ta, chân tóc kéo đau cũng không sao".

"Ngươi kéo xuống đi, lát nữa mất sạch tóc giờ." Vân Đào vừa bực mình vừa buồn cười đạt lấy lược, giúp nàng chải tóc.

Là người đến muộn, Tần Diệc mau chóng lau mặt, thật là thô ráp, lau đến phát đau, lại không nhịn được hỏi: "Hôm nay là ngày làm việc của ngươi, vì cái gì mà bắt ta đi theo?".

Vân Đào đưa mặt ra, chỉ vào chóp mũi cho nàng xem, lúc này nàng mới phát hiện trên chóp mũi hắn có một cái mụn to, đỏ rực, trông vô cùng buồn cười. Nhìn Vân Đào mím miệng lại, nàng ngại ngùng nhịn cười, thật là khổ cực.

"Muốn cười liền cười đi." Vân Đào chải đầu rất nhẹ nhàng, rồi lại nói: "ngươi làm gì lúc nào cũng phải xung đột cùng Bích Đào, nàng là nha hoàn cạnh phu nhân, lời nói có chút trọng lượng, vạn nhất nàng không may nói ngươi cái gì, ngươi lại tránh không được phải chịu khổ."

"Ta thấy nàng đến bới móc ngươi, ta nhịn không được, không có biện pháp, chọc ta không sao nhưng chọc tới người của ta là liền nổi cáu, lúc đó đừng trách ta không nể tình. Ta nói này, phu nhân ăn chay, tâm hướng phật, luôn yên vị, trước giờ chưa quản chuyện bên ngoài, ngươi cứ yên tâm." Tần Diệc tùy ý nói, không để ý Vân Đào tay ngừng chải đầu một chút, sau một lúc mới nhanh tay giúp nàng búi tóc, lấy khăn trùm đầu cố định lại trên đỉnh đầu.

Nàng dùng khăn tay nhúng nước lạnh liên tục chà sát lên mặt, cuối cùng xua tan hoàn toàn cơn buồn ngủ, lúc này mới nhìn ra phía ngoài cửa sổ hỏi: "Bây giờ là giờ nào?" nàng vẫn không học được cách tính giờ ở đây.

Vân Đào biết Tần Diệc có tật xấu là ngủ nướng, hôm nào nàng không làm việc liền lưu ý để lại cho nàng chút bữa sáng. Hắn để lên bàn một cái khay được đậy nắp, mở ra bên trong là một chén cháo nhỏ cùng bánh bao nói: "Thời gian không còn sớm, còn nhiều nhất là thời gian một nén nhang, không kịp đưa cơm nóng cho ngươi."

Vừa nghe nói không còn nhiều thời gian, Tần Diệc không dám chậm trễ, mặc áo ngoài, từ tay Vân Đào nhận lấy đồ ăn. Ăn vài ngụm cháo liên ăn bánh bao vô bụng, vỗ ngực cho đỡ nghẹn, lại húp nốt bát cháo, vội vàng đuổi theo người của Thụy quản gia, người ở dưới hiên không thể không cúi đầu, chỉ là không muốn tìm phiền phức cho bản thân.

Có lẽ bởi vì việc lũ lụt nên thời gian hạ triều rõ ràng muộn hơn nhiều, xe ngựa tụ tập xe ngựa của các phủ, bất quá xe ngựa Vân phủ vẫn là có dấu hiệu nổi bật nhất trong đây. Không cần vén rèm lên Tần Diệc cũng biết Thụy quản gia nhất định là đang đứng chắp tay sau lưng, bộ dạng đắc ý đối mặt với những lời tâng bốc của hạ nhân quan viên khác, lúc này hắn sẽ không tới quản mình cho nên Tần Diệc cũng lười xuống xe, thừa dịp chợp mắt một chút, thẳng đến lúc tiếng trống ha lưu triều vang lên nàng mới bừng tỉnh, nàng sờ cằm không có nước dãi chảy ra trong lúc ngủ, lúc này mới nhanh nhẹn đi đến sau xe.
Vân Bái Hâm xuất cung cùng một nam tử, nhưng Tần Diệc lại phát hiện ý cười như có như không ở trên mặt nam tử. Nói đi nói lại thì đây cũng là bí quyết của Vân Đào, ở gần lão gia trước đó cần quan sát sắc mặt, sau đó tùy cơ ứng biến mà làm việc, cũng may bản thân nàng không bị cận thị, nếu không chỉ là một mảng mơ hồ, cái gì cũng không rõ. Nhìn mặt gửi lời thì Tần Diệc đã nắm chắc bước đầu, nhưng để thành thạo sử dụng thì Tần Diệc vẫn đang ở giai đoạn lần mò.

Đầu óc nàng nhanh nhẹn ném mấy ý nghĩ này ra phía sau, thấy hai người phía trước sắp đến gần, nàng cụp mi mắt, vội cúi đầu xuống, chỉ nghe Vân Bái Hâm không nhanh không chậm nói: "Lão phu đa tạ tam hoàng tử giúp đỡ, trung quân là bổn phận của thần tử chúng ta".

Không biết vừa rồi nói cái gì, chỉ nghe được một câu như vậy, không có nói tiếp, tâm lý Tần Diệc trở lên chán nản, cùng hoàng tử đi lướt qua nhau, không thấy được hoàng tử rõ ràng, nghĩ nghĩ nếu là ở hiện đại chắc chỉ có thể đi ngắm thi thể ở lăng tẩm thôi.
Hiện tại nàng không thể nghĩ nhiều, đưa Vân Bái Hâm lên xe ngựa, nàng cũng liền ngồi vào ghế nhỏ bên ngoài, điểm tâm cũng đã dọn ra xong, trước đưa cho lão gia khăn ấm, sau thì ngồi tại một góc nhỏ pha trà. Thật ra nói thật lòng thì chủ tử của nàng cũng là người dễ hầu hạ, bình thường chỉ cần tay chân nhanh nhẹn, giữ đúng bổn phận thì có thể yên ổn mà sống. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể nghĩ ra được khi thân thể này bắt đầu dậy thì, ra ráng nữ nhi thì làm sao mà che giấu đây?

Xe vững vàng chạy ở trên đường, một chút sóc nảy cũng không có, xe dần đi đến nơi vô cùng xa hoa ở đất Thanh Thạch này, có vẻlaf phủ đệ của vị quan lại quyền quý nào đó. Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng sau khi xuống xe, Tần Diệc vẫn vô cùng sửng sốt, trên cửa phủ có một tấm bảng to ghi năm chữ: "Diệu Thân Vương Phủ", thì ra là phủ đệ của tam hoàng tử, khó trách tại thời điểm bận rộn như vậy lại tổ chức văn yến.
Hầu hạ Vân Bái Hâm từ cửa chính vào trong, Tần Diệc cùng Thụy quản gia chia ra cung kính đứng ở cửa vương phủ, một đường đi vào, trước mắt là nơi chốn xa hoa, xanh đỏ tím vàng rực rỡ nhưng lại không có chút thẩm mỹ nào, tràn ngập cảm giác thô bỉ của bọn nhà giàu mới nổi. Văn yến được diễn ra ở trong hoa viên, bởi vì toàn phủ là nơi hỗn độn bảy màu, nên nghĩ hoa viên này được xem là một nơi thanh tĩnh tao nhã nhất, đáng tiếc hiện tại cả vườn nồng nặc mùi hương nhang khiến cho người ở đây choáng váng đầu óc. Phía đông có ba cái bàn giữa hai cây cổ thụ, nam bắc hai bên còn hơn mười cái bàn, trên vẫn còn bày ván cờ dở dang cùng giấy và mực bừa bãi, phía tây gần đó phía dưới mấy bậc thềm có căng dây, không biết dùng để làm gì.

Vừa rồi ngoài cửa Vân Bái Hâm nói chuyện cùng một nam tử, chắc là chủ nhân của phủ trạch này, tam hoàng tử Uất Trì Diệu. Hắn đã đổi quan phục thành y phục thường, nàng khẽ đánh giá hắn một chút, da mặt trắng ngần, hai mắt phượng sáng ngời có thần, cằm có để chút râu, có ria mép, nhìn qua thấy vô cùng giảo hoạt. Tần Diệc nhanh tiến đến đứng ở phía sau lưng Vân Bái Hâm liền nghe thấy ngoài vườn có tiếng báo: "Quân thân vương đến".