[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 1: Chương 4

Chương 4: Hoạ phúc khó liệu.

Ánh mắt mọi người chủ yếu tập trung vào nhân vật ngồi ở giữa vườn, Tần Diệc là hạ nhân nên một mực quỳ xuống. Nàng thấy không có người chú ý đến mình, liền quay đầu thoáng nhìn lên, người đến là một thanh niên trông khá ốm yếu, có vẻ khéo léo, màu da tái nhợt không bình thường, một thân áo dài xanh đen, hai má gầy hơi hơi lõm xuống, tựa hồ một trận gió có thể thổi bay. Đi đến gần, biểu tình ngoài cười nhưng trong không cười, chắp tay nói: "Gặp qua hoàng huynh."

"Ngũ đệ không cần khách khí, nơi này cũng không có người ngoài, cứ như trước đây gọi ta tiếng Tam ca thân thiết đi, chúng ta là huynh đệ, không cần phải nhiều nghi thức xã giao như vậy." Uất Trì Diệu khách sáo, hạ tay xuống.

Uất Trì Quân như vậy cũng không có vái chào, thuận thế đứng thẳng dậy, Vân Bái Hâm chờ quan viên đi hết mới tiến lên chào Uất Trì Quân, trong viện ồn ào nhiều tiếng động.

"Ha ha, ta đã đến trễ, xem ra để cho ta phải tự phạt trước một ly." Uất Trì Quân nhìn xung quanh Viên Trung, cười ha ha nói.

"Tự phạt một ly, sao có thể, ai chẳng biết Ngũ đệ ngươi tửu lượng kinh người, ít nhất cũng phải tự phạt ba chén, ngạn ngữ nói rượu vào lời ra, để mọi người nhìn ngươi mãnh liệt!"

"Tam ca thật sự là nói đùa, ta sẽ không ra tay, hôm nay chủ yếu là ở đây xem các vị tuấn kiệt mãnh liệt như thế nào, ngươi và ta liền uống rượu thưởng bình, cũng là một chuyện vui."

Thừa dịp hai vị lão đại nói xong những lời không mặn không nhạt đầy khách sáo, Tần Diệc đã đem giấy và bút mực mình chuẩn bị kỹ ở nhà bày ra ở mấy cái bàn dài, kỳ thật nàng mãi vẫn không nghĩ ra, vì sao tham gia văn yến lại muốn chuẩn bị vài thứ này? Lại nhìn thấy Vân Bái Hâm sử dụng giấy đều là đặc chế, nàng mới nhịn không được líu lưỡi, này thật đúng là kẻ có tiền văn nhã xa xỉ.

Nhận lấy trang giấy, Tần Diệc ngẩn người, nàng đi đến nơi này mấy tháng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất là cái gì, dĩ nhiên là vẽ rồi, đã vài tháng không thấy qua bút vẽ, không nói đến niên đại này có hay không bức tranh màu, chỉ là trang giấy này, mình chỉ là một tiểu thư đồng làm sao có thể có thể mua được.

Uất Trì Diệu không biết đi nơi nào, Vân Bái Hâm đang ở cùng bàn với Uất Trì Quân trò chuyện cái gì đó, trông có vẻ là cục diện khá hài hoà , thỉnh thoảng còn phát ra một trận cười.

Tiếng cười làm thức tỉnh lại Tần Diệc đang ngẩn người, nàng dùng thìa gỗ lấy nửa thìa nước trong, chậm rãi đổ vào giữa nghiên mực, xắn tay áo lên, trước đó đem khuấy nhẹ, đợi hơi hơi nhuyễn, mới dùng sức.

Nhưng dần dần, nàng cảm thấy tựa hồ có một ánh mắt sáng quắc, càng ngày càng tập trung ở trên thân thể của nàng, nàng quỳ có chút không yên, đang muốn nhân cơ hội đi lấy bút, giương mắt lên nhìn xem rốt cuộc là ai, bên tai lại nghe được âm thanh Uất Trì Quân nói: "Vân Tướng, thư đồng này tựa hồ như là lần đầu tiên gặp, làm sao lại không mang Vân Đào?"

"Aiy, đây là mới điều lại đây hầu hạ, người coi như lanh lợi." Vân Bái Hâm không để ý lắm nói.

Nghe qua có vẻ hai người này rất là quen thuộc, Uất Trì Quân ngay cả tên thư đồng của Vân Bái Hâm đều biết, chẳng lẽ chính là phe hoàng tử? Hiện tại Thái Tử bị áp chế, hoàng tử trong lúc này đúng là nên tính kế, lục đυ.c với nhau, chẳng lẽ Vân Tướng nói là Ngũ hoàng tử. Tần Diệc lung tung cân nhắc, nhưng mà những lời nói kế tiếp bắt đầu làm cho nàng cảm thấy nguy hiểm từng bước tới gần.

"A, xác thực so với Vân Đào nhìn thuận mắt hơn, xem thư đồng của Vân Tướng này, cổ tay trắng như tuyết, nghĩ chắc so với thiếu nữ xinh đẹp không kém là bao."

Mấy câu nói đó nói thật là ngả ngớn, Tần Diệc nhìn không thấy gương mặt của hắn nhưng cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng mê đắm của hắn, trong lòng kinh ngạc, hắn sao lại càn rỡ như vậy, ở văn yến lại nói ra những lời không lịch sự như thế.
Thật ra kẻ có tiền nuôi dưỡng nam sủng, nữ sủng được cho rằng đây là phong nhã, cho nên Uất Trì Quân này nói như vậy cũng không co cái gì sóng to gió lớn, ngược lại còn vang lên vài tiếng phụ họa.

Đối với Vân Bái Hâm, lễ giáo tư tưởng thâm căn cố đế trên người, một phen nói như vậy hiển nhiên làm cho hắn có chút không vui, nhưng hắn cũng không có nói cái gì, chỉ nâng chén uống trước một ngụm, dấu đi ánh mắt bất mãn chợt lóe lên rồi biến mất.

"Ha ha, Ngũ đệ vẫn là như vậy, nhân sinh lạc thú, vi huynh rất là hâm mộ."

Uất Trì Diệu cười bưng chén rượu nhỏ lên trở lại chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống uống một hơi cạn sạch nói, "Không biết Ngũ đệ trước đó vài ngày thu vào phủ hai nam nhân, tư vị như thế nào, nhanh như vậy liền chỉ thấy người mới cười không nghe thấy người cũ khóc, cũng không phải là ngươi một mực thương hương tiếc ngọc!"
Uất Trì Quân nghe nói như thế liền có chút để ý, ngữ khí liền bắt đầu không tốt: "Lời ấy của Tam ca là ý gì, ta bất quá là thấy thư đồng của Vân Tướng lanh lợi, có khen ngợi một câu thôi. Nói thật cùng lắm chỉ là một thư đồng, dù ta có mở miệng xin, Vân Tướng còn có thể không nể mặt ta."

Như vậy một câu rõ ràng, cùng Uất Trì Diệu giận dỗi, nhưng thật ra lại ngầm đem Vân Bái Hâm đi vào. Tần Diệc quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, trong tay tiến hành động tác nghiền nát máy móc, lại không thấy được nước trong nghiên mực đã sắp tràn ra ngoài. Đầu xuân thời tiết còn mát mẻ, nhưng trong lòng bàn tay nàng đã tràn đầy mồ hôi. Từ lần trước ở Tướng phủ, nhìn thấy hạ nhân bị trượng đánh ngã, nàng nhớ vô cùng rõ, nơi này không phải là nàng nằm mơ, mà rõ ràng là thời cổ đại, hạ nhân mệnh thấp kém như cỏ.
"Tam đệ lời ấy sai rồi, không phải ta làm huynh trưởng giáo huấn ngươi, ngươi và ta tuy là hoàng tử, nhưng ngôn hành phải làm gương cho thiên hạ, như thế nào có thể làm việc đoạt người. Phải biết rằng trên đời này, sẽ có thứ gì đó, không phải chỉ cần ngươi xem rồi thích, là có thể được tới tay."

Uất Trì Diệu cuối cùng nói một câu nhẹ nhàng, nhưng mọi người nghe vào lại là một phen ý tứ.

Hai bên giao tranh ngôi vị càng ngày càng đậm, ngay cả Tần Diệc đều đa nghe ra trong lời nói của Uất Trì Diệu căn bản không phải đang nói chính mình, nói vậy chỉ là bọn họ suy tưởng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, nhưng bản thân mình hiện tại lại tự dưng bị cuốn vào trung tâm trận chiến. Hơn nữa nghe ý tứ của hắn, Uất Trì Quân muốn mình phải làm nam sủng, đối bản thân mà nói cũng thật là chỉ còn đường chết.
Bỗng nhiên Vân Bái Hâm khoan thai mở miệng nói: "Hai năm trước, Huệ phi nương nương cùng Lục điện hạ từ từ lớn lên, liền dặn dò thần tìm vài đứa nhỏ tuổithông minh, gia thế trong sạch, đưa vào hầu hạ. Thần vẫn nhớ trong lòng, lại không dám tùy tiện chọn người, cho nên nhìn thấy người thích hợp, trước hết đặt ở bên người hầu hạ để quan sát một thời gian, mấy ngày trước nương nương đã phái nội quan đến xem qua Vân Thư, rất là vừa lòng, ta liền chuẩn bị đưa vào cung."

Mọi người lúc bắt đầu cũng chưa hiểu được, hắn như thế nào đột nhiên nói sang chuyện khác, đi nói đến Huệ phi nương nương, nhưng sau khi nghe hết mới biết được, nguyên lai thư đồng này là người Huệ phi coi trọng, chuẩn bị tiến cung hầu hạ Lục điện hạ. Kể từ đó hai vị hoàng tử tuy rằng vẫn có chút không vui, nhưng cũng hoàn toàn biểu hiện trên mặt, hừ ha vài câu đều tự tìm đến bậc thang, đoạn nhạc đệm vang lên, ánh mắt mọi người một lần nữa tập trung lên màn trình diện bên trên.
Tần Diệc như vừa ở quỷ môn quan trở về, cảm thấy thật mệt mỏi, chợt nghe Vân Bái Hâm nói: "Đổi nước một lần nữa rồi nghiền nát."

Nàng cúi đầu mới phát hiện nghiên mực tràn đầy nước, sắp chảy lên trên bàn, mà tay phải nàng đã khẩn trương cứng ngắc, nửa ngày mới có thể hoạt động.

Không khí văn yến càng ngày càng thân thiện, nghe mọi người nói cười, cũng có người nói được câu hay, cuối cùng hai vị hoàng tử còn có Vân Bái Hâm cũng đều múa bút, văn yến chấm dứt, chỉ có Tần Diệc đối với tiền đồ của mình một mảnh mờ mịt, chỉ cảm thấy họa phúc khó liệu.

-----------------------

Dạo trước bận quá, giờ mới có thời gian đăng chương mới. 😂😂😂

Bây giờ nghỉ dịch nên có thời gian, chắc sẽ ra thường xuyên hơn.