[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 1: Chương 8

Edit: LianXie

Chương 8: Dưới tán cây áo trắng

Hứng thú của Huệ phi đối với Tần Diệc không lớn, nói qua loa vài câu lại quay lại chủ đề trước, hỏi Thụy quản gia: “Biểu ca gần đây sức khỏe ổn chứ? Chị dâu vẫn là ăn chay lễ Phật?......”

Lại hỏi đến các tiểu bối trong phủ mấy lần, sau đó mới phân phó mang đến dược liệu, kinh Phật, tơ lụa, vải vóc, sách mới trong cung ban cho mọi người trong Tướng phủ.

Kèm năm kẹp bảy trì hoãn gần nửa cái canh giờ, đợi Thụy quản gia lĩnh thưởng được ban cho đi rồi, Huệ phi lúc này mới phân phó nói: “Vân San, ngươi đem đứa nhỏ này đưa đến chỗ ở của Hi Nhi, trên đường dặn dò chút quy củ, tìm lão cung nhân (*) coi chừng dạy bảo. Trong cung không thể so nơi khác, nhớ lấy phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, an tâm hầu hạ, mới là lẽ phải.” Những lời cuối cùng này là nói với Tần Diệc.

(*) Người già trong cung. Ý chỉ những người ở trong cung lâu năm, có đầy đủ kinh nghiệm.

Tần Diệc quỳ xuống nhận lấy lời dạy bảo, nói vài câu nịnh hót, đến lúc nghe được thanh âm sau bình phong xa dần, mới từ từ đứng lên. Lại liếc mắt một cái thấy sắc mặt Vân San nghiêm túc từ phía sau bình phong đi ra, lại chắp tay thở dài nói: “Làm phiền Vân San tỷ tỷ.”

Vân San thần sắc phức tạp nhìn nàng một cái, chỉ lạnh lùng nói: “Đi theo ta.”

Mới ra khỏi cửa phòng, chỉ thấy một thân ảnh thấp bé màu hồng nhạt từ phía sau bụi hoa chạy vội đến, vừa nhào vào trong lòng Vân San, âm thanh như chuông bạc kêu: “Vân San cô cô.”

Gương mặt nghiêm túc của Vân San bỗng nhiên thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, ngồi xổm xuống ôn nhu hỏi: “Ngâm Nhi công chúa đây là vừa đi chơi ở nơi nào, xem này mặt nhiều mồ hôi.” Rồi từ trong tay áo lôi ra cái khăn, cẩn thận lau sạch mồ hôi.

Nghe nói đây là tiểu công chúa, khoảng bảy tám tuổi, Tần Diệc đành lại phải quỳ xuống dập đầu, không ngờ lại dọa tiểu công chúa sợ tới mức trốn phía sau Vân San, chỉ lộ ra nửa cái đầu, một đôi ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng, như là nhìn thấy cái gì cổ quái.

Thời điểm Vân San xoay mặt nhìn về phía Tần Diệc, lại khôi phục khuôn mặt nghiêm túc: “Đứng lên đi, niệm tình ngươi không hiểu quy củ, ta sẽ giảng cho ngươi biết.”

Nghe nói là đi gặp Lục hoàng tử, tiểu công chúa liền kéo vạt áo Vân San, nhõng nhẽo, cứng rắn đòi đi theo, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải gọi vài thị nữ lại, mang kiệu đến, thế này mới chậm rãi đi về hướng nam. Đi được không xa, Tần Diệc liền phát giác, Vân San kỳ thật người mặt lạnh nhưng tâm không lạnh, đem tình huống trong cung thật thà kể lại, nghe đến chuỗi dài về hậu cung phi tần cùng con nối dõi, thật có chút choáng váng đầu, cuối cùng mới nghe được nàng nói đến Uất Trì Hi.

“Lục điện hạ là do Uyển Tiệp dư sinh hạ, đáng tiếc người có phúc nhưng bạc mệnh, không lâu liền buông tay ra đi. Điện hạ lúc đó vẫn còn trong tã lót liền để nương nương chúng ta trông nom, qua sinh thần tháng giêng năm nay thì vừa vặn lên chín, mới chuyển đến cung phía tây.”

Hình như là thương tiếc cho thân thế Uất Trì Hi, thanh âm Vân San có chút trầm thấp.

Tần Diệc lại không như nàng có nhiều thương cảm, từ xưa hậu cung đã đen tối, bao nhiêu sinh mệnh còn chưa tới kịp sinh trưởng đã hóa thành oan hồn, như vậy xem ra, Uất Trì Hi vẫn là rất may mắn. Lại nghe Vân San nói tiếp: “ Con nối dõi của Hoàng gia, muốn tồn tại thì vô cùng gian nan, đương kim Thái Tử điện hạ chưa đăng cơ do Thánh Thượng lúc trước cùng Vương phi cũng chính là hoàng hậu nương nương bây giờ sinh hạ. Mà không biết vì sao, sau đó liên tiếp vài vị hoàng tử công chúa chết non, cuối cùng có vị thế ngoại cao nhân nói là Hoàng Thành quý khí quá nặng, tiểu hài tử tam hồn chưa định nên dễ bị tổn thương, rồi đưa ra một biện pháp, đó là sau chín tuổi thì đi theo mẫu phi, cung nhân nghi thức bình thường, sau đó quả nhiên liền bình yên vô sự, cho nên giống hôm nay ngươi như vậy, tùy tiện quỳ xuống, nếu là ở chỗ của điện hạ đã sớm mang ngươi ra ngoài đánh chết."
Vân San hai câu cuối cùng nói có chút hung tợn, tựa hồ muốn che giấu chút quan tâm của chính mình.

Đường đi trong cung thật phiền phức, không bao lâu thì đi qua hai cây cầu, cuối cùng dừng lại ở một cửa cung, Vân San nói: “Nơi này đi qua chính là tiền cung, là chỗ ở cửa Thánh Thượng, Thái Tử cùng với các vị điện hạ, cũng nơi thượng triều để xử lý công việc.”

Tuy nói đã sớm dự đoán được Uất Trì Hi sẽ không được sủng ái, ở trong cung sợ là phải bị chịu lạnh nhạt, nhưng tình hình trước mắt đã vượt qua dự đoán của Tần Diệc, đoàn người bọn họ đứng ở trong viện một lúc lâu mới có một thư đồng chạy đến.

Vân San vừa hỏi xong thì giận tím mặt, toàn bộ trong điện nhưng lại không ai biết Uất Trì Hi đi nơi nào, nàng ánh mắt đảo qua, liền nhìn ra trong viện tất cả mọi người đang quỳ đã là toàn bộ người hầu của hoàng tử, lấy địa vị của Uất Trì Hi tự nhiên là sẽ không có nhiều người hầu, nói cách khác hiện tại hắn chính là một mình một người ở nơi nào đó trong cung. Nàng bất chấp dạy dỗ bọn chúng, chỉ bảo vài cung nhân, nói mấy chỗ kêu bọn họ phân công nhau đi tìm. Không bao lâu liền có người trở về bẩm báo: “Lục điện hạ đang ở bờ sông liễu phía tây hoa viên, tiểu nhân không dám quấy nhiễu, nên vội vàng trở về bẩm báo nữ quan.”
Cũng không biết Vân San khuyên như thế nào mà lại làm cho tiểu công chúa thành thành thật thật đứng ở trong điện chờ, dẫn Tần Diệc đi ra ngoài, nói : “Ngươi theo ta đi nghênh đón điện hạ trở về.”

Tây cung cùng tây hoa viên cách nhau không xa, đi vài bước liền thấy được vườn xanh um tươi tốt, đi đến mép vườn, Vân San bỗng nhiên thấp giọng nói một câu: “Là một đứa nhỏ đáng thương, hãy chiếu cố người thật tốt .”

Tần Diệc quay đầu nhìn nàng, đã thấy biểu tình của nàng trở về như trước, không có chút dấu hiệu gì cho thấy là đã nói chuyện.

Cách thật xa hai người liền nhìn thấy một thân ảnh màu trắng, ôm chân ngồi trên cỏ ở bờ sông liễu rủ xuống, thân ảnh màu trắng cô đơn ở giữa thảm cỏ xanh nên dễ dàng thấy được. Vân San đi mau vài bước, nâng người đang ngồi dưới đất lên, sẵng giọng: “Điện hạ, đã nói qua bao nhiêu lần rồi, không nên trực tiếp ngồi dưới đất, dễ bị nhiễm bệnh.”
Tần Diệc lúc này vừa vặn đi đến bên cạnh, vừa do dự có nên hay không dập đầu thỉnh an, liền thấy một đôi mắt với ánh mắt ôn nhu, cặp mắt nai con mang theo ánh mắt tò mò nhìn nàng, nàng chỉ cảm thấy trong lòng mình có một trận va chạm mạnh. Bảy năm trước cũng có một đôi mắt giống như vậy, mang theo sự thấp thỏm không yên nhìn nàng, nhút nhát kêu một tiếng “Tỷ tỷ”, nàng liền học rất nhiều, gánh vác gánh nặng lập nghiệp......

Bị tiếng ho khan đánh gãy dòng hồi tưởng, nàng lúc này mới tỉnh táo lại, sao lại ở trước mặt nhìn chằm chằm hoàng tử, sau đó liền quỳ xuống thỉnh an, lại bị một đôi tay nhỏ bé nâng dậy, thanh âm non nớt trên đỉnh đầu truyền xuống nói: “Không phải người ngoài, không cần hành đại lễ.”

Nàng vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp thiếu niên áo trắng, vóc người dài, đứng ở chỗ liễu rủ xuống, mang theo ý cười, môi ẩn hiện lộ ra một chiếc răng nanh, ngay cả trong ánh mắt đều là ý cười nói: “Ánh mắt ngươi thật sự rất đẹp.”
Tần Diệc không biết nên đáp lại như thế nào, ánh mắt hướng Vân San xin giúp đỡ, Vân San lại thoáng nhìn quần áo sau lưng Uất Trì Hi tất cả đều là bùn đất, tiến lên kéo lấy cánh tay hắn, không ngờ hắn lại cười tươi, vội vàng hướng đến trốn ở phía sau cây. Vân San biến sắc, kéo tay áo của hắn lên, chỉ thấy trên cánh tay tất cả đều là những vết xanh tím, thanh âm run run hỏi: “Tại sao lại bị thương?”

Tần Diệc cũng bị những vết thương kia làm hoảng sợ, không biết ai lại đối với tiểu hài tử xuống tay ngoan độc như vậy, huống chi đây vẫn là hoàng tử. Nghe ý tứ Vân San chắc đây không phải là lần đầu, khó trách trên đường đi đến đây nàng lại nói như vậy với mình.

“Ta….ta trèo cây không may bị ngã.”

Uất Trì Hi khẽ cắn môi dưới nói, dường như sợ Vân San trách cứ lại nói, “Vân San cô cô, Hi Nhi biết sai, lần sau định sẽ không như vậy nữa.”
Vân San nhìn khuôn mặt hắn trắng nhợt gầy yếu, mắt đỏ lên nói: “Về sau phải để ý nhiều, thật sự không được......”

Nói còn chưa xong đã bị Uất Trì Hi chặn ngang nói: “Cô cô, Hi Nhi tốt lắm, thật sự tốt lắm.”