[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 1: Chương 10

Edit: LianXie 

Chương 10: Còn nhỏ quỷ đại

Những ngày trong cung so với trong tưởng tượng thì thoải mái hơn, có lẽ là bản thân đi theo chủ tử không thích chọc người, tóm lại Tần Diệc ở một bên đánh thọc sườn biết rằng, thế giới này không có thái giám, như vậy người lập tức thoải mái. Vấn đề về thân thế của nàng tuy rằng còn giống như một cái bom hẹn giờ, nhưng nàng hoàn toàn không có nhân mạch, không có bối cảnh, muốn đi điều tra cũng không biết tra từ đâu, lâu ngày bình an vô sự, liền cũng không để ở trong lòng, bất quá hai đồ vật từ Tướng phủ mang đến, nàng vẫn là giấu ở chỗ ổn thỏa.

Đảo mắt, nàng vào cung đã hơn một tháng, đã sớm phát hiện chủ tử Uất Trì Hi này, so với Vân Bái Hâm càng thêm dễ dàng hầu hạ, nếu không phải Tần Diệc làm việc cẩn thận, hai người sợ là ngay cả phân chia cao thấp đều không rõ ràng.

Lúc này nàng đang đứng ở cửa văn lan các chờ hắn mở khóa, sau khi vào cung sau nàng muốn làm rõ ràng, trong hoàng cung hiện tại chỉ có Lục hoàng tử ở cung học đọc sách, Thuận Khang Đế liền hạ lệnh cho dòng họ bên nội chọn các nam đồng vừa độ tuổi, đưa hơn mười người tiến cung làm thư đồng. Đây cũng là vấn đề mà nàng suy nghĩ trăm lần cũng không thể hiểu, vì sao mấy thư đồng này lấy đâu ra can đảm khi dễ hoàng tử.

Mấy ngày trước đây Uất Trì Hi lại một lần đυ.ng đầu gối, lại vẫn hỏi như thế nào đều chỉ nói là tự mình ngã, Tần Diệc rốt cuộc không để ý phản đối của hắn, trên cơ bản đối với hắn một tấc cũng không rời, đi học cũng là tự mình đưa đi đưa về. Trong đó tuy đối với hắn thương tiếc, nhưng có hơn phân nửa là để bảo toàn mạng nhỏ của mình, hoàng cung là nơi ăn tươi nuốt sống, ai biết vạn nhất việc này bị hoàng đế phát hiện, tất cả người ở điện này sợ là đều phải bị phạt trượng.

Đang nghĩ thì trong viện truyền đến tiếng chuông mở khóa, Tần Diệc hướng vào trong viện nhìn xung quanh, Uất Trì Hi không giống như bình thường, bay nhanh chạy đến tìm nàng, sau một lúc lâu mới kéo dài cước bộ đi ra cửa. Sắt mặt nàng biến đổi, trực giác cảm thấy có chuyện gì sắp phát sinh, bước nhanh tới đón hắn, sau đó không đợi hắn nói chuyện, liền đem hắn kéo đến bên cạnh Lang Hạ ngồi xuống, ngồi xổm xuống, tự mình kéo vạt áo của hắn.

Uất Trì Hi cả kinh lui lại, trực tiếp đến cây cột sau lưng trốn, nhưng làm sao có thể trốn được. Tần Diệc nhanh tay nhanh chân cởi giày của hắn, kéo ống quần lên liền phát hiện trên đùi có một mảng sưng đỏ. Nàng còn chưa kịp hỏi, chợt nghe hắn nói: “Là... là ta không chú ý.”

Câu nói dối này thật hoàn hảo, nghe thế Tần Diệc nhất thời đánh vào không khí, người khác còn có thể dấu được, đứa nhỏ này ngay cả nói dối đều không được. Trong lòng phát hỏa, Tần Diệc nhất thời đã quên đây là ở hoàng cung, tựa hồ lại nhớ tới thời điểm vài năm trước vì một cái đứa nhỏ đại náo trung học, đứng thẳng thân mình đi vào trong các. Uất Trì Hi thấy nàng vẻ mặt tức giận hướng vào trong, liền sợ hãi bất chấp chân mình, nhảy xuống đi tới sau lưng ôm nàng, thanh âm run run nói: “Đừng... đừng đi, sẽ gặp rắc rối.”

Bị hắn giữ lại, đầu óc Tần Diệc cũng thanh tỉnh lại, mới nhớ tới này không phải trường trung học ở Hàng Châu, là Danh Dương hoàng cung. Cưỡng chế cơn tức trong lòng, trở lại giúp Uất Trì Hi đi lại giày, trực tiếp đưa hắn về phía tây cung, vào cửa sau lớn tiếng phân phó: “Ngươi tới, đi thỉnh ngự y.”

Tuy rằng nàng mới vừa vào cung không lâu, là Vân Tướng đưa vào, Vân San an bài cho nàng chức trưởng điện, xưa nay tự nhiên là không có người nghe theo sự quản giáo của nàng, nàng sau khi đứng vững cũng không tính xung đột với ai, nhưng là theo chức mà nói, hạ nhân trong điện tất nhiên là đều phải nghe nàng phân phó.

Tính tình nàng bình thường là người không thích so đo, hơn nữa Lục hoàng tử lại càng không phải là đứa nhỏ thích sinh sự, cho nên người trong điện nhân vẫn sinh hoạt bình thường, ban đầu đối với sai bảo của nàng còn có chút nghe theo, đến bây giờ đã hoàn toàn xem nhẹ. Lúc này nghe được nàng gầm lên một tiếng, tất cả mọi người cảm thấy ngạc nhiên, nhưng thật ra là chạy đi ra xem náo nhiệt, gặp Uất Trì Hi là bị cõng trên lưng trở về, vẫn là có hai tên nhát gan có chút hoảng hốt, sợ hãi đi lên giúp đỡ Tần Diệc đem hắn an trí vào trong phòng. Tần Diệc đuổi rồi một tên đi thỉnh ngự y, lại phái một tên khác đi pha trà, lúc này mới đứng ở bên giường nhìn chằm chằm người trên giường, cân nhắc nửa ngày mới mở miệng hỏi: “Điện hạ thích Tần Diệc sao?”
Uất Trì Hi nghĩ đến nàng nhất định phải truy hỏi việc bị thương, lại nghe một câu như vậy, sửng sốt một chút mới nói: “Đương nhiên thích, trong cung chỉ có mẫu phi, Vân San cô cô cùng ngươi đối với ta tốt nhất.”

“Nếu Tần Diệc chết, điện hạ sẽ thương tâm sao?” Tần Diệc gương mặt bình tĩnh tiếp tục hỏi.

“Đương nhiên rồi, xảy ra chuyện gì sao?” Uất Trì Hi như là bị lời của nàng dọa đến, sắc mặt thoắt cái trở nên trắng bệch, vẻ mặt có chút đăm chiêu.

“Dựa theo cung quy, hạ nhân quản lý không tốt làm cho chủ tử bị thương, nhẹ thì sung quân, nặng thì đánh chết.”

Ở chung nhiều ngày, Tần Diệc đã phát hiện hắn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ra, tựa hồ đối với việc bản thân bị khi dễ không chút nào để ý, đành phải từ góc độ khác, xem có thể hay không làm cho hắn có ý thức phản kháng.
Úy Trì Hi ngày thường tuy rằng thường bị khi dễ, nhưng cũng không đại biểu hắn ngốc, rất nhanh liền hiểu được ý Tần Diệc, cắn môi dưới nói: “Nếu bị phụ hoàng hoặc là mẫu phi biết ta bị thương, nhất định là muốn trách tội của ngươi.”

Tần Diệc vừa muốn tiến thêm một bước khuyên bảo, Úy Trì Hi bỗng nhiên vỗ vỗ bên người, kéo tay áo của nàng muốn nàng ngồi xuống, ôm chân mình ngồi ở trên giường, đầu chôn ở giữa hai đầu gối, nhẹ giọng nói: “Ta thường xuyên nghĩ, nếu mẫu thân ta còn sống, hết thảy có thể hay không không giống với bây giờ, ta có phải hay không sống như vậy.”

Những lời này nói được thật sự không giống hắn ngày thường, trong lòng Tần Diệc cả kinh, chẳng lẽ đứa nhỏ này xưa nay là ở......!?

Chỉ nghe hắn thanh âm trầm thấp nói: “Thực xin lỗi, là ta nghĩ không chu toàn, ta chỉ cố tận lực không muốn người chú ý, lại không nghĩ rằng bên người bên cạnh sẽ bị ta liên lụy. Ngươi yên tâm, ta về sau sẽ không như thế nữa.”
Còn không đợi Tần Diệc hỏi kỹ, ngoài cửa liền truyền đến thông báo, nàng vừa đứng dậy thì ngự y đã vòng quá bình phong đi vào bên trong, không phải trong tưởng tượng là một lão nhân râu bạc, là một nam tử trung niên ba mươi tuổi, mặt mày phổ thông bình thường, để dâu dài trông thật đặc sắc, thật sự là làm cho nàng không dám khen tặng.

Mỹ Nhiêm Công tự hướng về phía Uất Trì Hi hành lễ, không nói chuyện với Tần Diệc, tự mình lấy cổ tay hắn, một tay bắt mạch, một tay không ngừng vuốt râu dài, rung đùi đắc ý nửa ngày, lời nói lưu loát nho nhã.

Tần Diệc nghe được không hiểu ra sao, trên đầu đầy hắc tuyến nhìn Mỹ Nhiêm xuay quanh thân hắn, muốn mở phần dưới, tức giận đến há mồm nói: “Đại nhân, thỉnh ngài tới là muốn xem vết thương ở chân điện hạ.”

Không ngờ Mỹ Nhiêm Công này so với nàng tính tình còn khó hơn, hướng nàng thổi râu trừng mắt nói: “Không nói đạo lý, bản quan chỉ xem xét mạch tượng, chân bị thương thì mời tạp y (*), bó xương, xử lý vết thương thậm chí châm cứu, sao lại mời ta đến?”
(*) đại loại là người chữa trị vết thương liên quan đến xương khớp, các vết thương ngoài da. 

Tần Diệc nghe hắn nói chuyện bằng ngôn ngữ cổ chưa thích ứng được, nửa ngày mới phản ứng lại, chính mình vừa rồi phái người đi thỉnh ngự y, chưa nói là nhìn cái gì tật xấu, hóa ra là thỉnh sai người. Đành phải cười trừ xin lỗi sau lại vội hỏi bệnh tình, Mỹ Nhiêm Công nói sau một lúc lâu cái gì tính khí hư hàn, điều trị không hợp linh tinh gì đó, cuối cùng mới nhấc bút viết một tập, nàng xem nửa lời cũng không hiểu, rồi lẩm bẩm đứng dậy rời đi.