[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 1: Chương 11

Edit: LianXie

Chương 11: Trọng Ngũ hoàng yến

Thời tiết ngày một nóng hơn, đảo mắt cũng đã đến tiết Trọng Ngũ (*), cũng chính là đầu tháng năm, ở thời không này không có Khuất Nguyên (**), tự nhiên cũng không có bánh chưng. Ở Cảnh Triêu tiết Trọng Ngũ là ngày hội Hoa Thần, hàng năm vừa đến này ngày, các gia các hộ đều phải ở trong phòng, trong phòng ngủ đều trưng bày lên hoa tươi, nam tử ở đai lưng đeo bội hoa, nữ tử cài trâm hoa, một ngày này tất cả đồ ăn đều lấy hoa làm chủ, hoặc phối liệu chế thành, uống trà hoa, bách hoa rượu, trong thành các khu vườn lớn còn có hội ngắm hoa, thật sự là làm cho người ta cảm thấy toàn bộ Danh Dương thành đều ngâm mình tắm trong hoa.

(*) ở đây có nghĩa là một ngày lễ.

(**) Nhân vật Khuất Nguyên (340-278 trước CN) tên thật là Bình, người trong hoàng tộc nước Sở, học rộng, nhiều tài, nhưng bị vua ghét bỏ vì nghe lời gièm pha của kẻ xấu, buồn bã mới viết ra thiên "Ly tao" để bộc bạch nỗi lòng, sau ôm một phiến đá nhảy xuống sông Mịch La tự vận.

Năm 278 trước công nguyên, quân Tần đánh kinh đô nước Sở. Khuất Nguyên nhìn thấy tổ quốc bị xâm lược, lòng đau như dao cắt, trước sau ông vẫn không từ bỏ tổ quốc của mình, vì thế vào ngày mồng 5 tháng 5, sau khi viết thiên Hoài sa , Khuất Nguyên đã nhảy xuống sông Mịch La tự tận, lấy sinh mệnh của mình viết nên khúc nhạc yêu nước tráng lệ. Truyền thuyết kể rằng, sau khi Khuất Nguyên mất, bách tính nước Sở vô cùng đau buồn, lũ lượt kéo đến bên sông Mịch la điếu Khuất Nguyên. Ngư phủ chèo thuyền trên sông tìm vớt thi thể của ông. Có một người vì Khuất Nguyên đã dùng cơm nắm, trứng gà chuẩn bị trước, quăng xuống sông, hi vọng giao long ăn no không làm hại đến thi thể Khuất Nguyên. Mọi người nhìn thấy cũng bắt chước theo. Lại có một vị thầy thuốc lấy một vò rượu Hùng hoàng rót xuống sông, nói rằng để cho giao long thuỷ thú say, tránh làm hại đại phu Khuất Nguyên. Về sau vì sợ cơm nắm bị giao long ăn, mọi người lại nghĩ ra cách dùng lá gói lại, bên ngoài cột dây tơ màu, sau phát triển thành bánh ú. Hàng năm vào ngày mồng 5 tháng 5, có đua thuyền rồng, ăn bánh ú, uống rượu Hùng hoàng, lấy đó để kỉ niệm thi nhân yêu nước Khuất Nguyên.

Uất Trì Hi từ sau lần trước bị thương ở chân, không còn bị thương nữa, về phần hắn làm như thế nào thì hắn không nói, Tần Diệc liền cũng không có lắm miệng hỏi đến, trong điện mọi người khi gặp chủ tử tựa hồ có chút không giống lúc trước, đối đãi có chuyển biến tốt, chưa nói tới dễ sai khiến, nhưng cũng xem như có chỗ làm.

Hai lão nhân chỉ huy một đám cung nữ ở trong điện các nơi bày hoa tươi, Tần Diệc lần đầu tiên thấy qua ngày hội này, rất là hiếu kỳ, đi theo phía sau cung nữ giúp đỡ, nàng bộ dạng thanh tú miệng lại ngọt, một câu kêu mỹ nhân tỷ tỷ, hai câu mỹ nhân muội muội, làm các cung nữ đỏ bừng mặt, đối với những câu hỏi đông tây của nàng không thấy phiền chán.

"Đây là kiếm lan, ngươi xem này đóa hoa bộ dáng giống một thanh bảo kiếm, cây này hẳn là đặt ở chỗ điện hạ bình thường tập võ trong điện."

"Này là một chậu ngân hà, ngươi tới nghe đây, hoa này hương vị thanh lương nâng cao tinh thần, đặt ở trên bàn trong thư phòng là thích hợp nhất."

"Đây là chi lăng tử, buổi tối nở hoa, hương vị có thể an thần trợ ngủ, cho nên để ở trong phòng ngủ."

Các cung nữ ngươi một lời ta một câu giúp Tần Diệc giới thiệu, một bàn nói chuyện làm cho trong điện nhất thời náo nhiệt vô cùng, mỹ nhân đang cầm hoa tươi qua lại, thật sự là một sự kiện thưởng thức vui mắt. Nữ nhân đều là xinh đẹp, Tần Diệc nhịn không được nhớ tới dung mạo của mình, trước khi xuyên qua không là mỹ nữ, sau khi xuyên qua cũng không phải mỹ nữ, hiện tại này thân hình tướng mạo không thể nói xấu, nhưng là thật sự không thể coi là xinh đẹp, bởi vì làn da trắng nõn cho nên coi như là thanh tú, duy nhất đó là ánh mắt ngày thường vô cùng tốt, hẹp dài nhỏ, mắt xếch, một đôi con ngươi đen bóng có thể chiếu ra bóng người đến.
Lúc này thấy cung nữ đang đem một chậu lan treo lên bàn tại Lang Hạ, tay áo kéo xuống một nửa, lộ ra một cánh tay nhỏ trắng nõn, đeo vòng tay xanh biếc, trông rất đẹp mắt. Tần Diệc thốt ra: "Thật là mỹ nhân đẹp như hoa, cổ tay trắng như tuyết."

"Ha! Hai câu này nói rất hay."

Uất Trì Hi không biết khi nào thì đã trở về, cũng không có nghe tiếng người thông báo đã đi vào trước điện, nghe được lời nói của Tần Diệc, vỗ tay khen hay: "Tần Diệc quả nhiên thường xuyên nói ra lời hay."

Tần Diệc buồn rầu nhức đầu, cũng lười giải thích, nàng dần dần phát hiện, thế giới này tựa hồ thường xuyên có người xuyên qua, bởi vì nàng nghe Uất Trì Hi cũng đọc Tứ Thư Ngũ Kinh (*) tác giả lại thay đổi, Tứ Thư cư nhiên là cùng một người sở hữu, bị nơi này tôn là văn thánh. Lý Bạch, Đỗ Phủ, Bạch Cư Dị, Tô Thức (**) thật nhiều thi nhân cũng đều xuất hiện, nhưng là tác giả của đủ loại. Nàng nguyên bản cũng không có chủ ý đạo thơ văn, tuyệt đối không có ý niệm này trong đầu. Bất đắc dĩ là, nàng ngẫu nhiên nói ra một hai câu tục ngữ thành ngữ, lại trùng hợp là không phải đạo văn, vì thế liền bị Úy Trì Hi vô cùng khen ngợi.
(*) Tứ Thư là bốn tác phẩm kinh điển của Nho học Trung Hoa, được Chu Hy thời nhà Tống lựa chọn. Chúng bao gồm: Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử. Ngũ Kinh là năm quyển kinh điển trong văn học Trung Hoa dùng làm nền tảng trong Nho giáo. Theo truyền thuyết, năm quyển này đều được Khổng Tử soạn thảo hay hiệu đính. Sách kinh điển gồm hai bộ: Ngũ Kinh và Tứ Thư. Năm quyển Ngũ Kinh gồm có: kinh thi, kinh thư, kinh lễ, kinh dịch, kinh xuân thu. Thông thường người ta hay nói là: Tứ Thư Ngũ Kinh. Tứ Thư và Ngũ Kinh hợp lại làm 9 bộ sách chủ yếu của Nho giáo. Các sách này còn là những tác phẩm văn chương cổ điển của Trung Quốc.

(**) Lý Bạch, tự Thái Bạch, hiệu Thanh Liên cư sĩ, là một trong những nhà thơ theo chủ nghĩa lãng mạn nổi tiếng nhất thời Thịnh Đường nói riêng và Trung Hoa nói chung. Suốt cuộc đời của mình, ông được tán dương là một thiên tài về thơ ca, người đã mở ra một giai đoạn hưng thịnh của thơ Đường.
Đỗ Phủ, biểu tự Tử Mỹ, hiệu Thiếu Lăng dã lão, Đỗ Lăng dã khách hay Đỗ Lăng bố y, là một nhà thơ Trung Quốc nổi bật thời kì nhà Đường. Cùng với Lý Bạch, ông được coi là một trong hai nhà thơ vĩ đại nhất của lịch sử văn học Trung Quốc.

Bạch Cư Dị, biểu tự Lạc Thiên, hiệu Hương Sơn cư sĩ, Túy ngâm tiên sinh hay Quảng Đại giáo hóa chủ, là nhà thơ Trung Quốc nổi tiếng thời nhà Đường. Ông là một trong những nhà thơ hàng đầu của lịch sử thi ca Trung Quốc. Đối với một số người yêu thơ văn thì người ta chỉ xếp ông sau Lý Bạch và Đỗ Phủ.

Tô Thức, tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
Gặp Uất Trì Hi trở về, hai cung nữ tiến ra đón, giúp hắn cởi xuống ngọc quan, đai lưng, rồi sau đó nói: "Nước đã chuẩn bị tốt, thỉnh điện hạ đi vào tắm rửa thay quần áo."

"Hả? Sắc trời còn sớm, vì sao đã tắm rửa thay quần áo?" Tần Diệc kỳ quái nhìn xem sắc trời hỏi.

"Ngươi đấy, ngày hôm qua đã nói với ngươi mà cũng chưa nhớ rõ, đêm nay phụ hoàng thiết yến, ở phía sau hoa viên ngắm hoa." Uất Trì Hi từ chỗ thị nữ đem quần áo của mình cởi ra, chỉ còn một lớp áo.

"Ách...."

Tần Diệc ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, buổi tối ngày hôm qua Uất Trì Hi ham chơi cho tới hơn phân nửa đêm, nàng ở một bên tiếp khách, làm sao còn nhớ rõ hắn nói cái gì, nhưng khi nghe được thiết yến ngắm hoa, ánh mắt nàng bắt đầu lòe lòe tỏa sáng, đây chính là hoàng yến.

Uất Trì Hi thấy bộ dáng này của nàng, làm sao còn không hiểu được lòng của nàng, cười nói: "Ngươi cũng đi xuống dọn dẹp một chút, buổi tối ta mang ngươi qua."
"Đa tạ điện hạ!" Tần Diệc trong lòng vui mừng nhưng trên mặt lại chỉ mang ý cười nhạt, đợi Uất Trì Hi đi vào tắm rửa, mới một đường chạy chậm trở về phòng.

Buổi tối hoàng yến diễn ra tại hậu cung Liễm Diễm các, cạnh Đan Lộ trì, nhóm nữ quyến ở trong các, hoàng thân quốc thích cùng các đại thần ở ngay tại bên cạnh ao trong rừng, cạnh đó đặt mấy cái bàn, một chậu hoa tươi kiều diễm tùy ý có thể thấy được, cũng không biết trong rừng là loại cây gì, sau khi mặt trời lặn thì nở ra một dải hoa màu trắng, còn tản ra một mùi hương thanh mát ngọt ngào.

Bàn Uất Trì Hi ngồi đặt ở chỗ tối cuối cùng của của các hoàng tử, cách hoàng đế hơi xa,Tần Diệc thoáng nhẹ nhàng thở ra, nàng cũng không nghĩ sẽ cùng vua của một nước chăm chú ngắm hoa, bất quá đối với hoàng đế này vẫn là có chút tò mò, vụиɠ ŧяộʍ vươn cổ hướng bên cạnh ao xem xét một lúc lâu, cũng không thấy được người ở nơi nào.
Nhân lúc tốp năm tốp ba người đến, không sai biệt lắm mới nghe được có người nói: "Hoàng Thượng giá lâm."

Tần Diệc thế mới biết, Hoàng Thượng đây là vừa tới, khó trách mình tìm như thế nào đều không được, sau đó theo mọi người quỳ xuống.

"Đều đứng dậy đi." Một thanh âm hùng hậu vang lên, chút ý cười dấu không được sự uy nghiêm.

Lúc Tần Diệc đứng dậy nhịn không được nghiêng đầu nhìn trộm, ngồi ở vị trí bên cạnh ao, đúng là Cảnh Triêu hoàng đế, Thuận Khang Đế Uất Trì Sí, người khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu đội kim quan, mặc y bào màu vàng Long Văn, ánh mắt lợi hại hướng trong rừng nhìn qua, mỗi người bị người xem qua đều bình thường, lại hù Tần Diệc rụt cổ lại.

Thuận Khang Đế ở trên nói nói mấy câu giản lược, tất cả đều là văn ngôn Tần Diệc nghe được cái được cái không, đại khái biết là cảm tạ Hoa Thần cái gì đó, xung quanh vô cùng im lặng, chỉ ngẫu nhiên nghe được một hai tiếng côn trùng kêu vang, nói xong lời cuối cùng, chỉ thấy người đứng dậy cầm trong tay một ly rượu nhỏ nghiêng đi, đem ly rượu thứ nhất đổ vào bên trong chậu hoa trước mặt, tất cả mọi người cũng đều noi theo, tựa hồ là nghi thức nào đó của tiết Trọng Ngũ.
Nghi thức qua đi, Thuận Khang Đế hướng phía sau phân phó một câu, không bao lâu tiếng ti trúc (*) vang lên, trong vườn lúc này mới bắt đầu náo nhiệt đứng lên. Cổ nhân yến hội, đơn giản là nghe diễn, nghe khúc, ngâm thơ đối chữ, mà hoàng yến lại nhiều hơn một chút, đó là ca tụng công đức. Ca nhạc hôm nay tất cả đều thanh nhã nhu hòa, vô cùng phù hợp với khẩu vị Tần Diệc, nàng nghe thấy rất hay, nhưng thường thường có người đứng dậy ngâm tụng thơ ca làm cho nàng không dám khen tặng, rõ ràng là một kiểu vuốt mông ngựa (**).

(*) đàn và sáo.

(**) vuốt mông ngựa ý chỉ việc nịnh hót, tâng bốc.

Thời điểm hội ngắm hoa gần kết thúc, bỗng nhiên có một thị vệ tiến đến, cũng không biết nói gì đó, làm cho sắc mặt Thuận Khang Đế nhất thời khó coi đứng lên, thần sắc phức tạp đem ánh mắt quét qua trên người ba vị hoàng tử, ba người tất cả đều rùng mình trong lòng, không biết là xảy ra chuyện gì.