[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 2: Chương 23

Edit: LianXie

Chương 23: Say rượu chưa tỉnh

Bị Uất Trì Hi lôi kéo một ngày, buổi tối Tần Diệc mệt mỏi liền tiến vào mộng đẹp, nàng căn dặn thị nữ ngồi quạt ở khối băng phía sau, đến giờ tý không cần lại quạt miễn cho cảm lạnh. Nàng lững thững đi vào phòng ngủ, tòa nhà này là do một phú thương địa phương cống hiến làm nơi Uất Trì Hi đặt chân. 

 

Vườn kỳ thật coi như tinh xảo, không giống mấy nhà giàu mới nổi, nhưng nàng dù sao đầu tiên là ở Tướng phủ rồi sau đó là vào cung, nhãn giới cao đương nhiên không có quá nhiều cảm xúc. Đang muốn tùy ý đi dạo, liền cảm thấy một ánh mắt vô cùng lo lắng chăm chú nhìn sau lưng nàng, nàng mạnh quay đầu lại không thấy có bóng người.

Nàng suy nghĩ một lát, đi lấy một vò rượu ngon, đi thẳng đến sân chỗ Lý Tranh, trong viện tối tăm không một bóng người, nàng liền tiến đến cái bàn đá dưới cây Bồ Đào trước mặt ngồi vào chỗ của mình. Chủ nhân nhà này rất biết hưởng thụ, cái ghế không phải làm bằng đá tầm thường mà là từ một khối đá lớn mài thành hình dáng dài. Tần Diệc mừng rỡ tự tại ngửa mặt nằm xuống, mặt đá bóng loáng thấm lạnh, buổi chiều gió nhẹ, nắng nóng nháy mắt tiêu tan, xuyên thấu qua những lớp lá Bồ Đào có thể nhìn đến ánh sao trên trời.

Lý Tranh lúc này đứng ở trước cửa viện của mình suy nghĩ, nhìn chằm chằm Tần Diệc, không ngờ Tần Diệc lại đi vào trong viện của mình, không biết rốt cuộc là muốn làm gì, lo lắng nửa ngày, cuối cùng vẫn làm bộ như không, đi vào trong viện.

“Lý Đại nhân, lại đây ngồi.”

Tần Diệc nằm ở trên ghế đá lười đứng dậy, Vân Tướng vì việc này có thể mượn thượng lực Lý Tranh, trước đó vài ngày liền cho hắn nói ra chức quan, hiện tại là ngũ phẩm Cấm Vệ phó thống, có thể nói là thăng ba cấp cho nên Tần Diệc gọi Lý Đại nhân cũng coi như không gọi sai.

Lý Tranh lúc này mới làm bộ như vừa phát hiện có người, đi tới chắp tay nói: “Hóa ra là Tần chưởng điện.”

Tần Diệc cũng không vạch trần hắn, chỉ chỉ vào một cái ghế khác bên cạnh ý bảo hắn ngồi xuống, chính mình cũng xoay người ngồi dậy, cười nói: “Là ta không phải, đã sớm nói không khách sáo với nhau. Lý đại ca, ta chuẩn bị chút rượu nhạt chúc mừng huynh thăng quan.”

Dứt lời liền cầm vò rượu lên mở ra, đem rượu đổ vào hai chén, tự mình ngửa đầu uống một chén, cũng không quản Lý Tranh có uống hay không, lại xoay người nằm trên ghế đá.

“Nếu Tần huynh đệ đã có ý tốt, ta sẽ không chối từ, tất cả đều là nhờ phúc của điện hạ.”

Lý Tranh cũng nâng chén uống một hơi cạn sạch, nhưng không có ngồi xuống, sau khi thưởng thức rượu, nhìn chằm chằm Tần Diệc một lúc lâu mới nói: “Rượu này rất nhạt, cùng nước giống nhau uống không thoải mái. Ta đi lấy rượu ngon do Tề Quốc tiến cống, cùng Tần huynh đệ uống một phen thoải mái.”

“Ta cũng hiểu được rượu này không có mùi vị gì cả, vậy làm phiền Lý huynh.”

Tần Diệc thật sự là cảm thấy rượu này như không, ngay cả chút cay đều không có, thật khó uống, lại không nghĩ rằng lời này của Lý Tranh ngầm có ý thử.

Lúc Lý Tranh vào nhà lấy rượu thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự là mình nghĩ sai, nói đến rượu ngon Tề Quốc tiến cống, 'hắn' (*) thế nhưng hoàn toàn không có phản ứng, ngay cả ánh mắt cũng không có một tia dao động. Nếu không phải 'hắn' thật sự hoàn toàn không biết thì người này thật sự quá mức đáng sợ. Bất quá trái lo phải nghĩ, lấy tuổi của 'hắn' tuyệt đối không làm được như vậy, hơn nữa vừa rồi ở chợ đêm cũng thử ra 'hắn' không hề có căn cơ võ công, hẳn là chính mình nghĩ nhiều.

(*) hắn ở đây chỉ Tần Diệc. 

Trong phòng Lý Trang thật sự có rượu ngon, nhưng chỉ có một vò, sau khi đổ ra hai chén đã đi hơn phân nửa, còn chưa chờ hắn mở miệng, Tần Diệc liền nhanh tay bưng lên một chén uống một hơi cạn sạch, lúc này một vị cay nồng bốc lên, rượu này không thể so với rượu nhạt vừa rồi, thật là cay, nàng chỉ cảm thấy một cỗ cay nồng từ trong miệng xông thẳng xuống, nước trong mắt nghẹn lại, mắt đảo quanh, từ trong miệng tới bụng tất cả đều dần nóng lên.
Sau khi kính rượu, nàng giương mắt trừng Lý Tranh nói: “Lý huynh, huynh và ta tuy rằng giao tình không sâu, nhưng tiểu đệ vẫn xem huynh như Đại ca mà kính trọng, huynh vì sao ba bốn lần gặp đều nghi ngờ ta?”

Trên mặt Lý Tranh trên mặt không có biểu hiện gì, bưng chén rượu nhỏ lên, lại rũ mắt xuống che khuất một tia tính kế trong mắt. Quả nhiên bị phát hiện, xem ra 'hắn' thực sâu sắc, muốn nói lại thôi, chỉ mơ hồ nói: “Ngươi cùng ta có một chút gì đó giống nhau, không biết Tần huynh đệ quê nhà ở nơi nào?”

Lời này nói ra Tần Diệc tất nhiên là không tin, bất quá vẫn là trả lời: “Tiểu đệ nguyên quán Giang Nam, Dụ Phong phủ huyện Minh Cốc, nhưng là thuở nhỏ đã cùng người nhà chia lìa, đối với chuyện trước đây đều không nhớ rõ.”

Nàng bỗng nhiên cười khổ một chút, "Ngay cả nguyên quán này đều là ta theo trí nhớ ở trên cuốn 'Giang sơn chí' tự mình tìm. Ta không biết nhà của ta ở nơi nào, bởi vì nhà ta căn bản không ở nơi này, không, kỳ thật ta căn bản là không có nhà, mặc kệ là trước kia hay là hiện tại, ta có chính là phòng ở, chính là lối ra, sống tạm bợ…. "
Thấy nàng nói năng càng ngày càng nói lộn xộn, Lý Tranh giương mắt nhìn lên mới phát hiện người đã say rượu gục trên bàn, hai mắt khép kín, lông mi thỉnh thoảng chớp động một chút, hai gò má ửng hồng, miệng còn thì thào tự nói gì đó nghe không ra. Vừa rồi thấy nàng uống rượu vô cùng dũng cảm, không ngờ là bởi vì không biết sự lợi hại trong đó.

Thấy sắc trời không còn sớm, Lý Tranh liền ôm lấy Tần Diệc, không nghĩ tới vào tay lại nhẹ như thế, cảm giác nhẹ nhàng phiêu phiêu không có sức nặng, trong lòng hắn thầm nghĩ, như vậy làm sao còn có thể bảo hộ Lục điện hạ, đến lúc đó không biết là ai bảo vệ ai, nhất định phải kéo hắn thao luyện nhiều hơn.

Hai người ngay tại một giường ngủ, ngày hôm sau Tần Diệc rêи ɾỉ một tiếng nâng tay vịn thái dương, chỉ cảm thấy hai huyệt thái dương nhảy lên, đầu đau không thôi. Trợn mắt lại vừa vặn nhìn thấy Uất Trì Hi mang theo đôi mắt buồn cười, mạnh ngồi dậy mới phát giác mình đã ở bên trong xe ngựa, vừa muốn thỉnh tội lại bị hắn giữ chặt nói: “Ngươi đừng lộn xộn, có phải hay không rất đau đầu? Chưa thấy qua ngươi uống rượu còn cố tình thể hiện, rượu mạnh như vậy liền một ngụm uống hết, ngay cả những người thường uống rượu cũng không dám, ngươi thật đúng là không biết không sợ.”
“A...”

Tần Diệc ngồi dậy liền cảm thấy trời xoay đất chuyển, ngực có cảm giác buồn nôn, liền nằm xuống không dám cử động, oán giận nói: “Ta nào biết đâu rằng rượu Tề Quốc mạnh như vậy.”

“Ha ha, ta xem ngươi thật sự là uống đến hồ đồ, Tề Quốc bên kia rất vui vẻ, còn chăn thả đánh cá và săn bắt, làm sao làm ra rượu tốt gì.”

Uất Trì Hi xốc rèm che lên, ngoắc tay kêu một người hầu đến phân phó vài câu, rồi sau đó lại trở về cười nàng, “Kia là rượu Thiên Ngu làm ra, trình tự làm ra cực kỳ phức tạp lại vô cùng khó khăn, nghe nói ở bên ngoài mười kim (*) mới đổi được một vò nhỏ, hàng năm Thiên Ngu tiến cống  chỉ có trăm vò, không duyên cớ lại bị ngươi đạp hư.”

(*) kim: vàng, đơn vị tiền tệ trong truyện. 

Tần Diệc nâng tay xoa mạnh trán, đầu đau vô cùng, nhắm mắt lại nghĩ, Lý Tranh rõ ràng là đem rượu Thiên Ngu nói là rượu Tề Quốc, khẳng định không phải hắn nói sai, rốt cuộc là có dụng ý gì?
Úy Trì Hi ngoài miệng thầm oán nàng, lại vẫn là cẩn thận gọi người cho nàng canh giải rượu, cũng không biết bên trong có phải hay không có thuốc an thần, nàng sau khi uống xong chỉ cảm thấy đỡ đau đầu hơn  lại vô cùng buồn ngủ, không bao lâu sau liền ngủ. Mà khi nàng tỉnh lại cũng là bị tiếng binh khí va chạm ngoài xe làm bừng tỉnh.