[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 2: Chương 27

Edit: LianXie

Chương 27: Tranh thủ đồng minh

Lý Tranh bị lời nói của nàng làm cho sợ hãi, kéo nàng đến nơi vắng vẻ, nhìn xung quanh bốn bề vắng lặng thế này mới hỏi kĩ càng. Nghe nàng nói xong từ đầu đến cuối, lúc này liền cả giận nói: “Chuyện lớn như vậy vì sao không nói sớm?”

Tần Diệc bĩu môi nói: “Ai biết có phải huynh làm hay không!”

“Ngươi!”

Lý Tranh bị nàng nói nghẹn một lúc lâu nói không nên lời, kỳ thật vừa khi nãy nói ra, hắn đã nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả, chính là nghĩ đến Tần Diệc đối chính mình có che giấu ý đồ gì đó, không nghĩ tới nàng trực tiếp như vậy. Hắn sau một lúc lâu buồn bực lại hỏi ra một câu ngớ ngẩn, “Vậy tại sao hiện tại ngươi lại nói cho ta biết?”

“Ta đương nhiên là đã thử huynh mới yên tâm mà nói với huynh.”

Tần Diệc liếc nhìn hắn một cái, tựa hồ cảm thấy vấn đề đơn giản như vậy mà nghĩ không không thông, thật sự là đần muốn chết.

“Ngươi chỉ bằng ta không vội vã cho điện hạ uống trà an thần liền cảm thấy ta không phải người xấu?”

Lý Tranh không biết chính mình là đang làm sao, vậy mà lại cùng nàng tranh cãi, “Đây là không phải quá bất cẩn sao?”

“Thật ra huynh là người Vân Tướng phái tới, ta đương nhiên là không nên nghi ngờ huynh." Tần Diệc quyết định hôm nay một hơi đem mọi chuyện nói ra, miễn cho bản thân trong lòng nghi thần nghi quỷ, còn không có người để thương lượng, “Nhưng những đồ ăn ở trong hòm kia là ta tự mình cất vào khóa lại, cái chìa khóa cũng chỉ có một, cũng là cất giấu bên người ta, trừ tối hôm qua ta uống rượu, ta thật sự nghĩ không ra còn có thời điểm nào có thể bị người khác động thủ.”

Nói đến việc này, bỗng nhiên nhớ tới, nếu thật là có người trộm chìa khóa, chẳng phải là trước ngực đã bị sờ soạng, tuy nói hiện tại này thân mình còn chưa có phát triển nhưng tốt xấu gì cũng là nữ nhân.

Lý Tranh đang cúi đầu nghe nàng nói chuyện, thấy nàng đột nhiên đỏ mặt, làn da bình thường trắng trẻo bỗng lộ ra một tầng đỏ ửng như quả lựu chín, trong suốt hồng nhuận. Ánh mắt cũng trở nên mê ly như là muốn kéo lòng người vào lốc xoáy, nhìn chăm chú không dứt ra được. May mắn hắn thuở nhỏ tập võ, một chút định lực vẫn phải có, phát hiện mình đang thất thần liền phản xạ có điều kiện ngưng thần tĩnh khí, thế này mới từ trong mê loạn thanh tỉnh. Hắn tất nhiên là không biết Tần Diệc suy nghĩ cái gì, tưởng bởi vì hiểu lầm mình mà đỏ mặt, thầm mắng chính mình.

Tần Diệc lúc này nhưng cũng đang suy nghĩ miên man đương nhiên sẽ không phát hiện Lý Tranh khác thường, vất vả thu hồi tưởng tượng của mình, liền nói: “Dù sao ta cảm thấy người đáng để nghi ngờ tổng cộng có vài người, chỉ cần cẩn thận tìm cách, bọn họ sẽ để lộ ra dấu vết.”

Hai người thấp giọng thương nghị vài câu thì thấy nha dịch dẫn đường lúc trước mang theo một lão sư phụ hơn năm mươi tuổi vội vàng đi tới, trông có vẻ ương ngạnh. Tần Diệc trước đưa người đi đến lương đình bên cạnh, phân phó người đưa trà mát đến, ngồi vào chỗ của mình cùng lão sư phụ kia nói chuyện phiếm vài câu, thấy vẻ ương ngạnh dần dần biến mất, người cũng không còn câu nệ, thế này mới đưa mấy tấm vải dệt vừa rồi cắt ra, hỏi: “Lão sư phụ, có thể giúp nhìn xem mấy khối vải dệt này là cái gì, chỗ nào làm ra?”
Lão sư phụ cầm lấy vải dệt, trước dùng ngón cái và ngón trỏ ấn ấn ở cùng một chỗ, rồi sau đó trải phẳng vải dệt xem tỉ mỉ chất liệu, cuối cùng theo góc rút ra sợi dây nhỏ, lấy ra đá lửa đem đi châm, lấy tay ấn ấn lần nữa rồi lại đặt ở mũi ngửi mùi hương, mỗi xấp vải tất cả đều như thế như vậy nghiêm tra một lần, rồi sau đó nói: “Theo như lời nói của vị đại nhân này, mấy tấm vải dệt ở đây phân thành hai loại, đại bộ phận chỉ là vải bông trắng bình thường đều được sản xuất ở phía nam, ở đó cũng có mấy nơi sản xuất, nhưng tấm vải màu đen này...."Hắn từ giữa lấy ra một tấm vải dệt màu đen nói, "Vải dệt này là đặc sản của quận Định Xương, so với vải dệt bình thường cứng cáp hơn hẳn, ánh sáng cũng không lọt nhưng lại thoáng khí, là vật thượng đẳng Định Xương ti làm ra.”
“Định Xương ti?”

Tần Diệc tiếp nhận tấm vải dệt trong tay lão sư phụ nghiên cứu, quả nhiên là hàng tốt, tiếp xúc với da mềm mại giống như không có gì, “Loại này là đặc sản của Định Xương ti?”

Nàng không hiểu rõ lắm hỏi lại.

“Hồi đại nhân, loại này là làm từ tơ tằm Định Xương, con tằm được nuôi dưỡng trên cây dâu ở sâu trong hang núi, mới vừa rồi sản xuất. Cây dâu trong hang núi này cũng thật kỳ lạ, lại cắm rễ ngay tại bờ biển cạnh núi nham thạch, trồng ra nơi khác thì không sống được, cho nên cũng chỉ có Định Xương mới làm ra, mọi người liền đã kêu nó là Định Xương ti. Vải dệt này thực sự rất quý giá, bởi vì số lượng cây dâu này rất ít, hàng năm cũng không được mấy chục, nghe nói hơn phân nửa là đưa vào trong cung cho nhóm quý nhân dùng, tiểu nhân là do mười mấy năm trước có đi ngang qua chỗ một quý gia công tử thấy qua.”
Tuy rằng hắn nói chỉ thấy quá một lần nhưng Tần Diệc không chút hoài nghi hắn nhìn nhầm, bởi vì những lão nhân này thường rất tinh tường, nếu là những chuyện chưa xác định rõ thì sẽ không mở miệng nói. Nếu nói đạo lý rõ ràng thì nhất định là không phân biệt sai. Nàng cười cười lại lấy ra thỏi bạc thưởng cho, khách khí hai câu liền gọi người đưa hắn đi ra ngoài, thấy người đã đi xa, mới thưởng thức vải dệt, cười lạnh nói: “Hừ, Định Xương, nhưng lại chỉ cần chọn Định Xương đến hãm hại, một chiêu này đảo ngược tư duy thật khéo léo!”

“Cái gì?”

Lý Tranh có chút nghe không rõ, cũng là không làm ra vẻ, trực tiếp hỏi nàng.

“Lý huynh, huynh nói đi, một đường này không yên ổn là vì sao?" Tần Diệc không có trực tiếp trả lời, hỏi lại hắn.

“Loại trừ Lục điện hạ, đồng thời hại chết Thái Tử, một hòn đá ném trúng hai con chim.”
Tuy rằng biết xung quanh không có ai nghe lén nhưng Lý Tranh vẫn đè nén âm thanh xuống cực thấp.

“Vậy huynh nói xem những ai có hiềm nghi?” mí mắt Tần Diệc khẽ nâng, cười như không cười nhìn hắn.

Vừa bắt gặp đôi mắt đen láy kia, Lý Tranh lập tức rũ mắt xuống, cảm thấy nàng hỏi vấn đề này có chút không ý nghĩa: “Đương nhiên là không ngoài hai vị điện hạ.”

“Không chỉ vậy, thật ra phe Thái Tử cũng sẽ muốn phá hư việc này, nhưng mục đích của bọn họ không phải là ám hại điện hạ, mà là không hy vọng lấy được giải dược cổ độc.”

Tần Diệc cảm thấy chính mình thật sự là càng có áp lực lại càng có động lực, tại tình huống bốn bề đều là địch này, đầu óc so với ngày thường thanh minh hơn rất nhiều.

“Vì sao?”

Lý Tranh cảm thấy mình giống như nghĩ tới cái gì, nhưng lại đảo mắt rồi biến mất, cau mày nhìn chằm chằm Tần Diệc hỏi.
“Hunh nói xem nếu lần này mà lấy được giải dược, vị trí Thái Tử còn có thể giữ vững?”

“Đương nhiên là không thể.”

Lý Tranh nói ra những lời này mới nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả, “Ngươi là nói bọn họ......”

“Đúng, bọn họ hiện tại cần phải làm là kéo dài, bệnh của Thái Tử cũng không trí mạng chỉ là thần chí hoảng hốt mà thôi. Nay Thánh Thượng thân mình còn khoẻ mạnh, cùng Hoàng Hậu cảm tình vô cùng tốt, hơn nữa các mặt lo lắng, đương nhiên là không đành lòng dưới tình huống như vậy phế Thái Tử.”

Tần Diệc híp mắt lại, trong đầu lướt qua một ý nghĩ xấu xa như tiểu hồ ly.

“Chẳng lẽ không thể kéo dài được nữa?”

Lý Tranh cảm thấy bản thân mình ngày thường cũng không phải ngu ngốc, vì sao ở trước mặt tiểu tử này lại luôn xuống thế hạ phong.
"Đương nhiên là kéo dài tới lúc có sự chuyển biến, mà sự chuyển biến này, có thể là Hoàng Hậu có thai, có thể là không kiềm chế được hai vị điện hạ khác, bị nắm giữ nhược điểm, có thể là hãm hại hai vị điện hạ còn lại thành công, thật sự không được còn có thể là Thái Tử chết bất đắc kỳ tử (*).”

(*) Bất đắc kỳ tử: chết vì tai nạn, bị gϊếŧ, mắc bạo bệnh... Nghĩa là không được chết già, một cách tự nhiên

Môi của nàng cuối cùng nhẹ nhàng phun ra mấy chữ làm cho Lý Tranh có chút khó hiểu lại vô cùng kinh hãi - chết bất đắc kỳ tử.