[CĐ, XK] [EDIT] Cẩm Quan

Quyển 2: Chương 29

Edit: LianXie

Chương 29: Trong kế có kế

Dẫn Mộ Dung Thiên Thương đi vào hậu viện, Tần Diệc mới phát hiện không ngờ Đào Kiệt đang chờ ở trong viện, hai người liền đi lên gặp hắn, ba người chào nhau lại mất không ít thời gian, Đào Kiệt thế này mới nói rằng mình truy tìm tặc nhân vừa mới trở về, phòng trong thị nữ nói điện hạ còn đang ngủ, liền chờ ở nơi này.

"Đúng vậy, hôm nay bị tập kích, điện hạ tựa hồ có chút kinh hãi cho nên dặn không được cho người vào quấy rầy."

Lúc Tần Diệc nói chuyện nhanh mắt nhìn chằm chằm biểu tình của Đào Kiệt, ngay cả Lý Tranh đều phải thử qua, không lý gì buông tha cho hắn.

Đào kiệt ánh mắt quả nhiên lóe lên một chút, vội vàng hỏi: "Có nấu trà an thần cho điện hạ uống chưa?"

"Đương nhiên là có nấu, điện hạ dùng một chén liền cho mọi người ra ngoài rồi đi ngủ."

Tần Diệc trong lòng đối với hắn đã nổi lên đề phòng, liền đón tiếp hai người bọn hắn vào trong nhà, đợi bọn hắn sau khi ngồi xuống thì tự mình đi về phía sau bưng trà lạnh đi ra.

Đào Kiệt ở bên ngoài chạy hơn phân nửa ngày, sớm đã khát nước không nhịn được, nhìn thấy trà lạnh liền bưng lên uống nhanh hai ngụm, trong tai chỉ nghe Tần Diệc chậm rì rì nói: "Điện hạ phân phó ta nấu trà an thần cho các vị đại nhân cùng dùng, ta cố ý đặt ở trong nước giếng lạnh băng......"

Câu nói kế tiếp Đào Kiệt đã hoàn toàn không có nghe vào trong tai, chỉ nghe đến ba chữ trà an thần kia cũng đã khiến hắn hồn phi phách tán, nước trà uống được một nửa trong miệng bị nghẹn lại làm hắn ho khan không ngừng, chén trà "Ba" một tiếng rơi trên mặt đất, người đã chạy vội ra khỏi phòng, ở chỗ hành lang vuốt yết hầu muốn nôn hết ra, đáng tiếc trong bụng rỗng tuếch chỉ mới uống hai ngụm nước trà, làm sao có thể nôn ra cái gì.

Âm thanh của Tần Diệc trên đỉnh đầu truyền đến: "Đào thống lĩnh, ngài đây là làm sao vậy? Đây là nôn cái gì?"

Đào Kiệt làm sao còn có thời gian lo lắng để ý đến nàng, một mực vuốt yết hầu, lại cảm thấy ánh sáng xung quanh mất dần, giương mắt nhìn mới phát hiện là có vài cấm vệ quân vây quanh lại đây, vừa thấy tất cả đều không phải những gương mặt mình quen biết, trong lòng liền cảm thấy không tốt, nhưng vẫn cứng rắn cãi lại: "Ta là thống lĩnh, các ngươi đây là muốn tạo phản sao?"

Không có người trả lời câu hỏi của hắn, bỗng nhiên có một cái đầu heo bị người khác vứt ở trước mặt hắn, hai mắt trợn tròn, tứ chi cong cong quỷ dị, khóe miệng còn có vết máu đen kéo dài, bộ dạng rất là khủng bố.

Chỉ nghe Tần Diệc còn nói: "Nhưng sợ là chính mình sau khi uống trà an thần xong cùng con heo này không khác nhau nhỉ, bộ dạng chết vô cùng thê thảm?"

Đào Kiệt lúc này biết mình đã bại lộ nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Mỗ không hiểu ngươi đang nói cái gì."

Lúc nói chuyện ánh mắt hắn đảo loạn nhìn xung quanh, muốn tìm một cơ hội chạy trốn, nếu Uất Trì Hi đã chết bất đắc kỳ tử thì mình hồi kinh tất nhiên là có thể lĩnh công, nếu hắn bình yên vô sự thì mình mai danh ẩn tích tốt xấu còn có thể lưu lại cái mạng, nhưng nhìn mọi nơi nửa ngày cũng không phát hiện có chỗ yếu điểm nào có thể đột phá.

Đang ở lúc này một thanh âm đánh nát hy vọng xa vời cuối cùng của hắn, ngẩng đầu liền nhìn thấy Uất Trì Hi mặt trầm như nước từ trong phòng đi ra, liếc nhìn hắn một cái nói: "Đào thống lĩnh đây là làm sao vậy, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, là bị con lợn chết này dọa sao? Người đâu, ban thưởng một chén trà an thần cho Đào thống lĩnh."
Lúc này bốn cấm vệ tiến lên gắt gao bắt lấy tứ chi Đào Kiệt, đem hắn ấn ngã xuống đất, còn một người khác thì bưng bát dược trà màu đen lại gần, giữ lấy đầu của hắn cứng rắn đổ vào.

Tần Diệc bị hù nhảy dựng, thời điểm mình cùng Uất Trì Hi định mưu kế, cũng không có nói cuối cùng sẽ hạ thủ, vô luận như thế nào, một người rõ ràng như vậy lại bị độc chết ngay trước mắt của nàng, thật sự làm cho nàng không đành lòng.

Vừa muốn cất bước tiến lên nói chuyện thì lại cảm thấy trên vai trầm xuống, quay đầu chỉ thấy Mộ Dung Thiên Thương đưa tay đè lên đầu vai của nàng, nhưng không có nhìn nàng cũng không có nói chuyện. Trong lúc đang phân thần công phu, chén dược kia đã đổ hơn phân nửa, tứ chi Đào Kiệt run rẩy quay cuồng trên mặt đất, nhìn vậy nàng cảm thấy không đành lòng, lui về phía sau vài bước vô lực nhắm hai mắt lại.
Bỗng nhiên nghe được Uất Trì Hi ở phía trước nàng hỏi: "Ngươi cảm thấy ta tàn nhẫn?"

Ngẩng đầu thấy đứa nhỏ kia đang đứng trước người mình, trong ánh mắt tựa hồ có chút xa lạ gì đó đối với nàng, đây thật sự vẫn là thiếu niên ôn nhu sợ sệt lúc ban đầu ở bên bờ sông liễu rủ nàng nhìn thấy sao?

Uất Trì Hi giữ chặt tay nàng, dắt nàng tiến lên chỉ vào thi thể nói: "Nếu không phải ta mệnh lớn thì hiện tại đã rơi vào kết cục như hắn."

Tần Diệc trong lòng rùng mình, đúng vậy, đây là cổ đại, là đoạt đích chi chiến, là đấu tranh ngươi chết ta sống, không phải nơi mà mình có thể tồn tại lòng trắc ẩn. Nghĩ đến đây, nàng liền quyết tâm, trầm giọng nói với cấm vệ xung quanh: "Các ngươi hôm nay tất cả đều thấy, Đào thống lĩnh lấy thân thử trà, thay điện hạ cản trận tai hoạ này, đây là hành vi trung quân hộ chủ, thực là đáng quý. Nhưng chúng ta còn có công vụ trong người, không thể trì hoãn nhiều trong lúc này được, trước tiên đưa thi thể Đào thống lĩnh mai táng, đợi lúc chúng ta hồi kinh, trở lại kinh thành giao cho người nhà hậu táng."
Thấy Tần Diệc lại khôi phục vẻ lanh lẹ chu toàn như ngày thường, Uất Trì Hi yên lòng, dặn nàng để ý tốt việc này rồi mang theo Mộ Dung Thiên Thương đi vào buồng trong.

Mộ Dung Thiên Thương đi lên phía trước lễ bái, thấy Uất Trì Hi bình lui trái phải, thế này mới tiến lên hỏi: "Điện hạ hôm nay có từng chấn kinh?"

"Đương nhiên là vô sự, mọi việc đã chuẩn bị tốt còn có thể chấn kinh, ngô chẳng phải là quá mức vô dụng sao."

Úy Trì Hi dùng cái chén gạn vụn trà, rũ mắt hỏi, "Việc lưu lại manh mối có làm thỏa đáng?"

"Điện hạ yên tâm, đương nhiên là làm thỏa đáng."

Mộ Dung Thiên Thương thầm kêu may mắn, vốn muốn làm cho tên có võ công kém cỏi nhất đeo cái khăn che mặt Định Xương ti, không ngờ tên kia quyền cước tuy không tốt nhưng công phu bảo mệnh lại rất tốt, chút nữa thì tên đó đã thoát được, cuối cùng vẫn là tự mình đi đến chém một kiếm giữa ngực hắn, vừa vặn đem chém lên trên vết đao của cấm vệ quân, thế này mới lui lại.
Thấy Uất Trì Hi chỉ cúi đầu uống trà, cái gì cũng chưa nói, hắn liền lại nói: "Tần Diệc này vốn dĩ ở quý phủ Tướng gia có gặp qua, chẳng qua hiện tại so với lúc trước thì thần thái hơn, làm việc cũng rất thoả đáng, xem ra là mầm tốt, cũng phải mệt điện hạ dạy dỗ tốt."

"Ừm, ánh mắt Vân Tướng không sai, là đứa nhỏ lanh lợi."

Uất Trì Hi tựa hồ không muốn lãng phí lời nói ở trên người Tần Diệc, lại hỏi: "Trước khi ngươi tới, Vân Tướng có phân phó gì không?"

"Phân phó thì thật ra không có, Vân Tướng chỉ là cho tiểu nhân truyền lời, trong kinh hết thảy đều bình an, nói điện hạ trên đường làm việc thì căn cứ tình hình mà quyết định, không cần quá mức cố kỵ, trong kinh người đã bày trí thỏa đáng."

Kỳ thật hắn đến bây giờ còn không hiểu được, vì sao Vân Tướng đối với này đứa nhỏ hơn mười tuổi này có vài phần kính trọng.
"Ừm."

Uất Trì Hi tựa hồ đối với lời nói của Vân Tướng không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng mà lên tiếng, buông chén trà, ở phòng trong đi thong thả vài bước, quay đầu đối với hắn nói: "Nếu đã đến đây thì ở trong này nghỉ một đêm đi, đem thời cuộc chính sự cùng Tần Diệc nói một chút, hơn nữa ta cũng không có cách nói cho hắn, ngươi cũng chỉ điểm cho hắn một chút."

Mộ Dung Thiên Thương đồng ý, đang chuẩn bị lui ra ngoài, chợt nghe Uất Trì Hi gọi hắn lại nói: "Lần này chuyện bị tập kích, không chỉ là phải đem tin tức báo lên trên, còn phải phát tán ra, hiểu chưa?"

Trong lòng hắn cân nhắc một chút, thế này mới mến phục khom người lui ra.