TRÁI (NỢ) (KOOKMIN/JIKOOK)

Chương 6

"Bánh xếp đúng là tình yêu của em!" Thức ăn vừa bưng lên Jeon Jungkook liền vui vẻ hát vu vơ một câu, giọng của cậu quá lớn, Park Jimin nhìn thấy bàn trước bàn sau đồng loạt quay đầu sang, vô cùng ngạc nhiên mà nhìn hai người.

Trong lòng cảm thấy xấu hổ cực kỳ, Park Jimin nhanh chóng gắp một cái bánh xếp vào đĩa nhỏ, rồi hơi hơi quay người sang một bên,dùng tay trái che mặt mình lại.

"Anh đang làm gì vậy?" Nhìn thấy động tác kỳ quặc của người trước mặt, Jeon Jungkook một đũa gắp ba cái bánh xếp nhét vào miệng mình, nhồm nhàm hỏi.

"Giả bộ không quen em."

"Tại sao?" Jeon Jungkook hỏi nhưng tay lại gắp thêm ba cái nhét tiếp vào miệng.

"Ê thằng kia em đang diễn xiếc đó hả!" Thấy Jeon Jungkook mỗi đũa gắp hẳn ba cái nhét miệng, Park Jimin quên luôn lấy tay che mặt mà mở to mắt nhìn, một l*иg tổng cộng chỉ có mười cái, Jeon Jungkook gắp thêm cái nữa thôi là hết sạch một l*иg!

Jeon Jungkook còn không thấy ngại mà cười, tay không do dự tí nào gắp tiếp ba cái duy nhất còn dư "Em đói mà, tối qua trước khi ngủ bụng đã đánh trống rồi, sáng ra còn đợi anh lâu như thế, ra khỏi nhà còn bị trì hoãn thêm một hồi, nếu không phải sợ doạ đến anh em còn có thể một đũa mười cái cơ."

Park Jimin nhíu mày "Bữa này em ra tiền."

"Hihihi không thành vấn đề." Jeon Jungkook vẫy tay ý bảo đây chỉ là chuyện nhỏ, chỉ mấy l*иg bánh xếp thì hết bao nhiêu tiền được. Chỉ là lời vừa dứt thì Park Jimin liền đứng dậy hỏi người phía xa xa "Dì ơi cho hỏi sáng có bán tôm sú hấp với cua hoàng đế không?"

Jeon Jungkook "......"

Mới sáng sớm đã ăn tôm cua các thứ cũng không sợ bị nghẹn hả.

Park Jimin dường như có thuật đọc tâm "Anh chính là thích ăn hải sản vào buổi sáng."

Jeon Jungkook âm thầm trợn mắt "Nhưng mà tại sao anh nãy phải giả bộ không quen em?"

"Ăn thì ăn đi còn bày đặt hát hò, ban nãy tụi mình bị mấy người quay sang nhìn đó!"

"Chỉ vậy thôi hả?"

"Chứ sao nữa? Lần nào ra đường với em cũng gây chú ý, nếu mà còn chỗ trống anh chắc chắn đã đổi chỗ khác ngồi." Park Jimin nói xong cũng nhìn tứ phía, bộ dạng y như muốn tránh cậu càng xa càng tốt. Thật ra anh chỉ muốn ghẹo cậu thôi, không có muốn đổi chỗ thật, ai ngờ đâu Jeon Jungkook lại không nhảy cẫng lên nổi điên như anh nghĩ, cậu nghe xong anh nói chỉ bình tĩnh là rút tờ khăn giấy ra lau tay, dáng vẻ ung dung như báo hiệu một trận mưa sa bão táp sắp đến, Park Jimin còn lạ gì nữa, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu, anh đang định nói gì đó thì thấy Jeon Jungkook đứng bật dậy la lớn "Tôi tên là Park Jimin! Tôi đang làm việc tại khoa cấp cứu của bệnh viện thành phố!"

Cậu giơ thẳng hai tay lên, âm thanh to đến mức khách ngồi ngoài cửa cũng quay lại nhìn, Park Jimin chết đứng, nhưng anh chỉ ngây ra ba giây liền nhanh chóng hoàn hồn.

Park Jimin cảm thấy chắc đây là lần duy nhất trong đời anh phát huy hết tốc độ của mình, Jeon Jungkook còn chưa kịp mở miệng lần thứ hai thì anh đã dùng động tác nhanh như chớp mà bịt miệng lôi cậu qua một bên ngồi, giọng nói cố đè nén sự tức giận "Em quá đáng rồi đó!" mà cũng không khác nghiến răng nghiến lợi là bao.

Jeon Jungkook dương dương đắc ý, kiêu ngạo nhìn anh "Lát nữa bọn họ sẽ lan tin bác sĩ Park ở bệnh viện thành phố là tên điên đó nha."

Park Jimin nhìn vẻ mặt cười xán lạn kia thì hận không thể bóp chết cậu "Bánh xếp cũng không ngăn được cái mỏ của em!"

"Khụ khụ khụ" Jeon Jungkook vỗ vỗ bàn tay anh ra hiệu anh ghìm chặt quá, Park Jimin tuy rằng tức giận nhưng vẫn thả lỏng tay. Người mới được thả ra lại bắt đầu vờ đáng thương "Còn không phải tại anh ghét bỏ em trước hay sao? Nếu không phải tại anh đòi đổi chỗ em cũng không làm ra chuyện hạ sách này đâu!"
Ê ê ê.

Giờ làm chuyện xấu mà còn đi cáo trạng trước hả.

Park Jimin giờ hối hận sao không bóp chết Jeon Jungkook luôn cho rồi.

"Jeon Jungkook, em không đi làm diễn viên thì đúng là sự mất mát của giới giải trí!"

"Hihihi, em cũng thấy vậy. Chỉ tiếc là Hee Ae không thích." Jeon Jungkook tiếc hận nói, nghe tới cái tên này phản ứng đầu tiên của Park Jimin là ngây ra, tiếng chuông điện thoại của Jeon Jungkook cũng theo đó vang lên.

Như là tâm linh tương thông, cả hai cùng lúc nhìn sang màn hình điện thoại, Jeon Jungkook nhìn xong liền quay sang nhìn Park Jimin, nhưng Park Jimin đã nhanh chóng cúi đầu chuyên tâm ăn sáng.

Jeon Jungkook rề rà không nghe, đầu dây bên kia cũng không bỏ cuộc. Độ rung của điện thoại không nhỏ, đến nỗi cái bàn cũng kêu 'ong ong' theo, chiếc bánh xếp trên đũa đã chấm đầy giấm, mắt thấy đã đưa đến miệng nhưng vẫn ngừng lại. Park Jimin thở dài, bánh xếp trơn 'bẹp' một cái rớt lại vào chén giấm cũng không lo "Em đi đi, giờ này mà tìm em thì hơn nửa là có việc."
Nghe thấy hai từ 'có việc' Jeon Jungkook liền ngẩng đầu lên, Park Jimin ghét nhất là thấy cậu nhưng vậy, bản thân rõ ràng muốn đi, nhưng lại cố tình muốn anh mở miệng đuổi người, chẳng qua là cũng muốn cho bản thân một lý do hợp lý mà thôi.

Làm anh tức hơn là, rõ ràng biết là Jeon Jungkook đang nghĩ gì, bản thân cũng đương theo mà biện cho cậu một lý do.

Hai người ở chung, có nhất thiết là phải suy trước tính sau nhiều chuyện như thế không?

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh cũng không tin là hai người đã quen nhau nhiều năm như thế.

"Có thể có việc gì cơ chứ......" Jeon Jungkook lí nhí

"Em đi thì không phải sẽ biết sao?" Jeon Jungkook hươ hươ tay "Mau cút, đừng làm phiền anh ăn sáng."

Nụ cười của Jeon Jungkook cũng có chút xấu hổ "Vậy em hôm nay lại không thể đưa anh về nhà rồi."
"......Nói như em từng đưa anh về qua vậy."

"Vậy em trả tiền! Anh cứ từ từ ăn." Jeon Jungkook vừa nói vừa đứng dậy.

Park Jimin cũng không ngẩng đầu, như là bánh xếp trước mặt hôm nay đặc biệt ngon, anh gắp liên tục mấy cái, đến khi Jeon Jungkook đi đến quầy tính tiền cũng chỉ ngồi yên chuyên tâm mà ăn.

Jeon Jungkook trả tiền xong quay đầu lại nhìn thì thấy Park Jimin vẫn tư thế đó, cậu cũng không để ý, vẫy tay rồi to tiếng nói "Em đi thật đây!"

Động tác Park Jimin dừng lại, nhưng đến cuối vẫn không ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh rơi xuống chén giấm, chỉ thấy nửa cái bánh xếp ban nãy không cẩn thận làm rơi giờ đã dính đầy giấm, anh ngây người một lát, vẫn là gắp lên nhét thẳng vào miệng. Nhè nhẹ nhai, vị chua của giấm lập tức tràn ra cả khoang miệng, nhưng trên mặt anh vẫn không có bất kỳ biểu tình gì. Bên tay trái anh vẫn còn dư âm của điện thoại rung, như biểu thị sự gấp gáp của Jeon Jungkook.
Cơ hồ như trôi qua cả một thế kỷ.

Anh nhai đến khi trong miệng chẳng còn gì cả, nhai đến răng tê hết cả, đến khi không còn thấy được bóng hình của Jeon Jungkook nữa, mới nuốt xuống.

"Đi đường cẩn thận." Park Jimin đột nhiên ngẩng đầu, cũng không biết là hướng về đâu, nhàn nhạt cất tiếng nói một câu.

____________________________________

Yong: Tự nhiên nhớ đến 1 cảnh trong phim "Dear Ex", đây là 1 phim điện ảnh của Đài Loan, phim rất ý nghĩa, mình recommend cực mạnh nhé 

TRÁI (NỢ) (KOOKMIN/JIKOOK) - Chương 6