Băng Cửu 2

16

Khốn Tiên Tác vừa trói chéo ra sau, Thẩm Thanh Thu đã cảm thấy thân thể nặng đi không ít, nó vừa lên thân, đó chính là hoàn toàn cách trở, giống như bỗng nhiên bị biến thành phàm nhân.

Lão cung chủ nói: “Kỳ hẹn công thẩm, liền định ở một tháng sau, chư vị nghĩ như thế nào?”

Một đám chưởng môn ở bên đó cò kè mặc cả, Thẩm Thanh Thu hiện tại chẳng còn có tâm tình liền nghĩ đến một chuyện, vội nói: “Không cần nhiều lời. Nghe cung chủ an bài. Một tháng.”

Đến đây thì đến bằng xe ngựa, lúc bắt người thì lại ngự kiếm mà đi. Làm đường đi rút ngắn, chưa đầy hai canh giờ đã tới nơi.

“Thỉnh tiền bối đeo cái này vào.”

Thẩm Thanh Thu cúi đầu một cái, một vạt vải đen hoành ngang, che đi tầm mắt của hắn.

Kỳ thật đây thuần túy là thừa thãi, cho dù bị che hai mắt, một thân tu vi của hắn cũng có thể nhận biết được bách biến huyền cơ của mê trận Huyễn Hoa Cung

Đang nói, thì đã đến nơi tạm thời giam giữ hắn. Cởi xuống vải đen trên mắt, tầm mắt dần dần sáng lên, chỉ thấy họ đứng ở trước một nhũ động rất lớn.

Đáy động là một mặt hồ tối đen, bốn vách tường phân bố bất quy tắc những cây đuốc tôi tối, ánh lửa phản chiếu trên mặt nước, tùy sóng gợn loạn. Giữa hồ nhô lên bãi đá màu trắng nhân tạo. Màu sắc trong suốt, một số gần như xanh ngọc, tất nhiên là chất liệu đặc thù.

Một tên đệ tử bên trái lấy ra một chùm chìa khoá, đυ.ng đến một nham thạch, một phen thao tác, đáy hồ truyền đến tiếng bánh răng vận chuyển ken két, dâng lên một thạch đạo, nối thẳng tới bãi đá giữa hồ.

“Tiền bối, thỉnh.”

Đệ tử bên phải nhặt lên một khối đá bình thường, nói: “Nhìn đi!”

Hắn ném cục đá kia vào trong hồ nước, cục đá cư nhiên trôi nổi trên mặt nước mà không chìm, sau một lát, truyền đến tiếng động xì xì, giống như biến thành một khối thịt trên chảo nóng, mặt ngoài sủi đầy bọt khí, nhanh chóng bị ăn mòn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tên đệ tử bên phải đắc ý nói: “Nếu ai muốn chạy trốn khỏi nơi này, hoặc là cướp người ra từ nơi này, đó là si tâm vọng tưởng!”

Thẩm Thanh Thu đi qua thạch đạo đến bãi đá giữa hồ xong, tên đệ tử bên trái lại xoay chìa khoá, đường nhỏ thông giữa hồ lại chìm vào đáy hồ, hắn lại dùng chìa khoá khởi động một cơ quán khác. Bỗng nhiên, đỉnh đầu truyền đến tiếng dòng nước ào ào, Thẩm Thanh Thu nhấc đầu, vừa vặn nhìn thấy từ trên không bốn phương tám hướng rơi xuống từng dòng nước sẫm màu, hình thành rèm nước kín không kẽ hở, vây hắn ở trong bãi đá sáu trượng vuông.

Lại thêm một canh giờ trôi qua

Thẩm Thanh Thu biết, nhất định sẽ có người tới tìm phiền toái, nhưng hắn cũng không dự đoán được lại nhanh như vậy.

Thẩm Thanh Thu chính là bị một chậu nước lạnh hất tỉnh.

Hắn rét đến mức giật mình một cái,  vẫy vẫy đầu, cố gắng nháy mắt, cảm giác nước hồ lạnh băng tiến vào mắt cực không thoải mái. Trên người quấn một trăm tám mươi vòng Khốn Tiên Tác cực nhỏ, lại chặt chẽ khóa linh mạch của hắn, thậm chí ngay cả huyết mạch cũng bị gò đến mức chảy không thông, năng lực chống lạnh đầu hàng, không khỏi run run một chút.

Rèm nước bốn phía ngừng chảy, đường thông giữa bãi đá và bên ngoài cũng thăng lên.

Tầm mắt từ từ rõ ràng. Nhìn lên trên, đầu tiên thấy một đôi giầy thêu nhỏ xinh lả lướt, hướng lên trên nữa, lại là làn váy hồng nhạt. Chỉ thấy một tiểu cô nương phục trang đẹp đẽ đầy người, mày liễu dựng thẳng mắt hạnh trợn lên, đang căng một cái roi trừng mắt hắn.

Thẩm Thanh Thu nhíu mày một cái.

Lạc Băng Hà quả nhiên đủ sức ép người, không tự mình đến thì ra là đợi người khác tới dạy dỗ hắn trước.
Tiểu cô nương cầm roi nhắm thẳng vào hắn: “Tỉnh cũng đừng giả chết, Bổn cung chủ có chuyện hỏi ngươi!”

Thẩm Thanh Thu thấp giọng nói:"Với bối phận của tiểu cung chủ, cho dù hiện tại Thẩm mỗ thật là tù nhân, cũng không tới phiên tiểu cung chủ đến thẩm vấn."

Tiểu cung chủ thẹn quá hóa giận, giơ tay lên, roi dài vung ra!

Thế roi tới ào ạt, tiếng xé gió bén nhọn đến cực điểm, Thẩm Thanh Thu bị Khốn Tiên Tác gò bó linh lực vận chuyển, thân thủ thì còn chưa thoái hóa, lăn một vòng trên đất, thân roi vừa vặn nện bên chân hắn chưa đến ba thước.

Bãi đá bị đập đến mức vụn đá cũng vẩy ra mù mịt, Thẩm Thanh Thu quỳ một gối xuống đất, ổn định thân hình

Tiểu cung chủ một kích không trúng, lửa giận càng tăng lên, quát một tiếng, quay về thế nhấc roi. Bãi đá chỉ lớn có từng này, Thẩm Thanh Thu lại bị trói, phản ứng nhanh đến mấy, cũng khó tránh khỏi vị đầu roi quét tới, quần áo rách mấy chỗ, còn chưa có thương tổn tới da thịt. Nhưng liên tục trốn tránh, rất nhanh liền thối lui đến bên rìa bãi đá, mắt thấy lui không thể lui, chỉ có thể ngoan cường chịu một roi, Thẩm Thanh Thu cắn răng đứng nghiêm, nhắm mắt chờ đợi đau nhức đột kích!
Nhưng đợi một lúc lâu sau, nửa ngày cũng không cảm giác da thịt chịu đau. Hắn mạnh mở hai mắt, vừa thấy phía trước, tim nháy mắt chìm xuống.

Lạc Băng Hà tay không cầm dây roi, trong mắt phảng phất có hai luồng ma trơi tối đen thiêu đốt, vừa lạnh vừa làm cho người ta sợ hãi.

Y không phải tới đúng lúc, y là đứng ở ngoài nhìn nãy giờ mới vào

 Tiểu cung chủ nhìn thấy y không khỏi rút lui vài bước, ngập ngừng nói: “Ta… Ta… Ta tìm phụ thân xin yêu bài, đến thẩm vấn hắn một chút…”

Lạc Băng Hà lạnh lùng thốt: “Tứ phái liên thẩm là một tháng sau.”

Lạc Băng Hà cũng không quay đầu lại, ném roi sắt trong tay vào hồ, tiếng ăn mòn xì xì xèo xèo không ngừng bên tai, hờ hững nói: “Trở về.”

Tiểu cung chủ trơ mắt nhìn vật yêu dấu liền như vậy biến thành một đống cặn bã, “A” một tiếng, không thể tin được.
Nàng khóc nức nở chỉ một ngón vào Thẩm Thanh Thu: “Ngươi, ngươi cư nhiên vì sư phụ ngươi đối với ta như vậy…” còn chưa nói xong nàng đã xoay người vừa khóc vừa chạy mất.

Không gian chỉ còn lại mình Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà. Hai người đối lập cực điểm, hắn quần áo tả tơi cả người ướt sũng, y đoan đoan chính chính sạch sẽ vô cùng

Tiểu cung chủ đi chưa được bao lâu, Lạc Băng Hà đã đổi mặt, bước tới trước người Thẩm Thanh Thu nắm cằm hắn hướng về phía mình:"Sư tôn, người nói xem tư vị ở nhà lao không biết như thế nào ha?"

Thẩm Thanh Thu :"Súc sinh"

Lạc Băng Hà :"Chỉ sợ sư tôn chưa thấy bộ dạng súc sinh của ta."

Lạc Băng Hà di chuyển tay từ cằm xuống cổ áo hắn nhẹ nhàng nới lỏng một chút:"Sư tôn lúc trước đối với ta như vậy liệu có từng nghĩ tới ngày này chưa?" 
Thẩm Thanh Thu vẫn im lặng không nói. Tay hắn lại trượt xuống một chút tới đai lưng rồi dừng ở đó

Lạc Băng Hà :"Thật ra, nếu sư tôn không có tội, ta cũng không thể ra tay."

Thẩm Thanh Thu :"Ngươi nghĩ một Thu Hải Đường có thể gây khó dễ cho ta sao?"

Lạc Băng Hà :"Hình như sư tôn hiểu nhầm rôi, ta vốn không muốn sư tôn thân bại danh liệt, ta chỉ muốn cùng sư tôn ở thủy lao chơi một chút thôi."

Một tay y vươn lấy liền xé toạt cái tay áo đáng thương, làm rách một đường từ vai xuống lưng áo. Thẩm Thanh Thu hai tay bị trói chật vật vô cùng, phía sau là bãi đá, lùi cũng không được, chạy cũng không xong. Lạc Băng Hà thấy hắn giẫy lại nắm chân hắn kéo về, trực tiếp lột cả quần.

Thẩm Thanh Thu thuận theo tự nhiên khép chặt hai chân lại, lại bị y mạnh mẽ tách ra chen vào giữa:" Súc sinh, ngươi cút ngay!"
Lạc Băng Hà không nghe hắn nói, đưa một ngón tay vào miệng hắn :"Sư tôn vẫn độc miệng như ngày nào."

Thẩm Thanh Thu bị buộc há miệng , ngậm ngón tay của Lạc Băng Hà đưa vào trong miệng mình . Ngón tay thon dài trong khoang miệng ấm áp lục lọi làm cho chiếc lưỡi mềm kia càng thêm tươi sáng . Một ngón không đủ , chỉ chốc lát sau , ngón thứ hai nhét vào . Nhìn bộ dạng Thẩm Thanh Thu cố gắng đem chúng đẩy ra càng làm chúng ướŧ áŧ hơn , ánh mắt Lạc Bằng Hà nổi lên thích thú , rút ngón tay ra , đi tìm kiếm phía dưới người Thẩm Thanh Thu.

Còn chưa tới một khắc, Thẩm Thanh Thu đã cảm nhận được phía sau hậu huyệt có một dị vật xâm nhập, là một ngón tay của y tiến ra tiến vào ngay cửa, nơi tư mật chưa từng bị người chạm qua liền trong phút chốc bắt đầu ẩm ướt, đợi đến khi hắn thả lỏng một chút thì ngón thứ hai đã chen vào.
Nhập khẩu quá nhỏ, chỉ mới hai ngón tay đã khiến Thẩm Thanh Thu thật sự phải đổ một tầng mồ hôi. Chân bị gập tới trước bụng, Lạc Băng Hà lại chèn tiếp một ngón tay.

Sở dĩ Thẩm Thanh Thu không kêu la, là vì từ lúc Lạc Băng Hà bước vào, bụng y liền truyền tới cơn đau tê tái, đau đến mức ngay cả muốn phản kháng đều không còn sức lực. Nhưng đáng sợ không phải ở chỗ đó mà là cảm giác đau đớn kia dần biến thành cảm giác vừa tê vừa ngứa, chỗ nào cũng khó chịu, chỗ nào cũng trở nên mẫn cảm, càng kì lạ hơn nơi nào Lạc Băng Hà lướt qua nơi đó đều tựa như được an ủi dễ chịu vô cùng.

Hắn thần trí điên đảo, tình mê ý loạn, một phút thả lỏng liền bị cự vật xâm nhập, nhưng ngay cả một tiếng kêu rên hắn cũng không thốt ra.

Lạc Băng Hà phá vỡ bộ mặt kiêu ngạo hàng ngày của hắn, thỏ thẻ bên tai hắn những lời ám muội, bắt hắn cảm nhận từng tấc trên cơ thể y, nực cười hay hắn thậm chí còn có thể tìm đựơc kɧoáı ©ảʍ trong cơn đau dày vò.
Thủy lao ẩm ướt, ngoại trừ tiếng nước rơi tỏng tỏng trên đá, còn có tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng nước nhớp nháp, đâu đó còn có mùi máu tanh nồng trong không khí.

Chẳng biết qua bao lâu, y mới đi ra, lúc này ngay cả một cái chạm nhẹ cũng khiến hắn toàn thân đau nhức.

Chân hắn không khép nổi, vừa động liền đau buốt lại có một cỗ dịch màu trắng đυ.c chảy ra, thể trạng nhục nhã, cơ thể toàn dấu vết hoan ái. Còn Lạc Băng Hà vẫn như trước một thân hắc y như mực, quần áo chỉ hơi xộc xệch một chút.

Thẩm Thanh Thu nhẹ giọng nói hỏi y một câu:"Đã đủ chưa?"

Lạc Băng Hà nghe câu này lại chẳng thấy thoải mái, thậm chí tâm tình lại xấu thêm, y cười lạnh, nói nhỏ vào tai hắn tựa như tình nhân thì thầm:

"Đủ? Bao nhiêu cũng không đủ!"

Lạc Băng Hà mặc lại quần áo cho hắn, chỉnh lại tư thế rồi quay lưng bước đi. Thẩm Thanh Thu cứ tưởng như vây là xong. Chỉ là một lúc sau liền thấy y trở về còn xách theo một đệ tử xem chừng là đã bị đánh ngất. Y tiến lại trực tiếp bế Thẩm Thanh Thu đi
Lạc Băng Hà thấy Thẩm Thanh Thu nhíu mày liền nói:" Sư tôn đừng nghĩ nhiều, chẳng qua ta chỉ muốn đưa sư tôn đi tắm rửa một chút thôi "

Thẩm Thanh Thu cụp mắt trầm ngâm không nói, hắn trong bụng uất hận muốn điên

Nào có đạo lý đệ tử thượng sư tôn, thật là hoang đường đến không thể hơn, Lạc Băng Hà từng chút đạp vỡ tự tôn của hắn, khơi dậy lệ khí của hắn, hắn hiện tại hối hận rồi, hối hận tại sao năm đó không diệt cỏ tận gốc

Lạc Băng Hà thấy hắn im lặng bất giác lại có chút thương cảm không nên có:" Sư tôn vô tâm vô tình thì vô tâm vô tình đi, cứ như bây giờ cũng khá tốt, ít nhất sư tôn không bao giờ có thể tùy tiện vứt bỏ ta"

Thẩm Thanh Thu nhỏ giọng mỉa mai:"Vô tâm? Hình như người tặng cho ta một lỗ ngay ngực là ngươi thì phải? Ta còn đang thắc mắc ai mới vô tâm vô tình."
Lạc Băng Hà :"Vậy ta để cho sư tôn đâm lại là được."

Thẩm Thanh Thu nghe vậy mắt hơi mở lớn một chút chỉ là sau cùng vẫn là chế giễu y:"Ha! Ta còn ngại bẩn tay"

Thẩm Thanh Thu thực ra không biết khả năng tự phục hồi của Lạc Băng Hà nên mới nhất thời do dự, nếu sau này hắn biết chỉ sợ hắn đâm y cả trăm lần cũng chưa đủ thống khóai.

(Các bạn ạ, mình đọc truyện lại cứ mê Thủy lao play, nên đành phải viết cái này, bà mịa ơi H có hơi chút cua đồng chứ thật ra là do tớ vắt óc hết ra rồi các bạn, nói thật tình yêu của Băng Cửu méo mó quá các bạn ạ, nhiều lúc bị bí không biết Cửu sẽ phản ứng thế nào, nếu viết theo ý mình thì sẽ sợ OCC, tớ lại cực ghét OCC cơ, còn Băng Ca thì càng khó hơn. Lúc đầu tớ định viết phần tiếp theo là lúc Cửu thành nhân côn nhưng như vậy thì toàn ngược tâm ngược thân, tớ muốn họ bắt đầu một cuộc sống mới lúc còn tứ chi thì mới có tình thú nổi các bạn ạ =)) các bạn thấy sao) Nếu xong bộ này, tớ sẽ triển Cp Mặc Thượng dự định mình sẽ cho Thượng có thêm miếng liêm sỉ để thêm miếng tình thú =)))