Băng Cửu 2

15

Lạc Băng Hà :"Ta có một người sư phụ, nhìn thấy ta bị bắt nạt hắn sẽ trơ mắt nhìn, thấy ta luyện tâm pháp sai sẽ cười lạnh, nhìn thấy ta nhập ma đạo liền muốn gϊếŧ ta."

Mạc Bắc Quân:"Người sư phụ này của ngươi cũng đủ nhẫn tâm đấy."

Lạc Băng Hà :"Nhưng ta cũng có một người sư phụ, nhìn thấy ta bị bắt nạt hắn lại không thể không cứu ta, nhìn thấy ta luyện tâm pháp sai vì sợ mất mặt liền chỉnh lại, thấy ta nhập ma liền vứt bỏ ta."

Mạc Bắc Quân:"Kỳ thực người sư phụ thứ hai này của ngươi cũng không khác người trước mấy chỉ là hoàn cảnh khác nên hắn mới làm khác."

Lạc Băng Hà :"Vậy sao?."

"Nhưng mà ngươi biết tại sao ta vẫn chưa chết không?"

Mạc Bắc Quân không nói

Lạc Băng Hà trong giọng nói âm lãnh mang theo bị thương tột độ:"Vì ta trong với suy nghĩ của hắn"

Lạc Băng Hà dừng lại một chút rồi nói tiếp

"Mạnh hơn"

Phải, chỉ có mạnh hơn mới khiến hắn không chết, điều này đối với người khác là may mắn nhưng đối với hắn có lẽ không giống như vậy.

Hắn liếc qua Mạc Bắc Quân:"Trong Huyễn Hoa Cung có một đệ tử họ Thu, đưa nàng đến gặp ta"

Tuy rằng Thu Hải Đường đã không còn là thiếu nữ thanh xuân, nhưng khuôn mặt trắng nõn như ngọc lan, trang điểm diễm lệ, thêm thân hình thon thả bộ ngực đầy đặn, tư sắc thật sự không tầm thường. Nàng đứng trước mặt hắn cười e lệ, hắn ngược lại, càng phối hợp...

Linh Tê Động.

Liễu Thanh Ca tỉnh dậy thấy mình nằm ở trong Linh Tê động, toàn thân bị thương, nhất thời cảm thấy có chút hơi thẹn.

Hắn thẹn không phải là vì nôn nóng tu tập sinh ra sai sót mà là vì hắn lúc đó nhớ được cái gì đã phát sinh.

Hắn thà ngất không nhớ gì còn hơn là xong rồi lại phải từng chút nhớ lại

Có lẽ lúc đó Thẩm Thanh Thu không có năng lực gϊếŧ hắn nhưng sau đó khi tên hắc y nhân đến y hoàn toàn có thể chọn việc làm ngơ, nhưng y lại cố tình cứu hắn

Điều hắn băn khoăn bây giờ là nên đối mặt với y như thế nào

Mới sáng sớm, Thương Khung Sơn Phái đã náo nhiệt

"Huyễn Hoa Cung tại sao hôm nay lại tới đây?" Đây là câu hỏi trong lòng tất cả mọi người. Huyễn Hoa Cung đi đầu, phía sau là vài tiểu môn phái mới thành lập không bao lâu. Chỉ thấy lão cung chủ cho người mang tới một món bảo vật, nhưng nguyên nhân lão tới đây chắc không chỉ có chuyện cần nhờ vả Thương Khung Sơn Phái. Lạc Băng Hà lúc này đương nhiên cũng xuất hiện.

Như thường lệ, Thẩm Thanh Thu vẫn đứng cạnh Nhạc Thanh Nguyên, hắn làm bộ dáng khoanh tay ôm kiếm mặt hờ hững nhìn món bảo vật bày ra trước mắt

Không khí xung quanh im lặng là thế

Bỗng nhiên, có một giọng nữ kiều mỵ nói: “Thẩm Cửu?…Ngươi có phải Thẩm Cửu không?”

Thẩm Thanh Thu liếc qua nàng một chút, mày có nhăn lại trong chốc lát liền trở về như trước. Tất cả mọi sự chú ý trong sảnh đều dồn về hắn

Thu Hải Đường giương kiếm trước ngực, một bộ cùng lắm thì gϊếŧ hắn rồi tự vẫn: “Ta đang hỏi ngươi! Tại sao ngươi không dám nhìn ta?”

Thẩm Thanh Thu từ lúc ấy cũng không liếc nàng thêm cái nào nữa

Thu Hải Đường đầy mặt thê diễm: “Ta đã nói, thảo nào, thảo nào ta tìm rất nhiều năm, cũng chưa thấy qua ngươi. Thì ra, thì ra ngươi đã sớm bay lên nhành đầu, thành chủ nhân của Thanh Tĩnh Phong cao cao tại thượng. Ha ha, hào quang thật lớn!”

Thẩm Thanh Thu vẫn nhìn thẳng phía trước, trên khuôn mặt vẫn là biểu tình xa cách đạm mạc .
Tất cả mọi người khe khẽ nói nhỏ. Nhạc Thanh Nguyên nói: “Thanh Thu, chuyện gì thế này? Vị cô nương này với đệ là quen biết cũ sao?”

Bên kia Thu Hải Đường lại buồn bã nói: “Quen biết cũ? Há chỉ là quen biết cũ… Ta cùng với nam nhân ra vẻ đạo mạo này, từ nhỏ thanh mai trúc mã… Ta là vợ của hắn!”

Nghe vậy, Lạc Băng Hà càng lộ vẻ đắc ý.

Thu Hải Đường cười lạnh nói: “Loại mặt người dạ thú này, tất nhiên không dám nói đến việc hổ thẹn với lòng.”

Thu Hải Đường giờ phút này nghiễm nhiên thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Nàng kích động đến mức nhan sắc ửng hồng, ưỡn ngực, lớn tiếng nói: “Những lời Thu Hải Đường ta sắp nói sau đây, nếu có nửa câu giả dối, ta sẽ bị độc tiễn Ma tộc vạn tiễn xuyên tâm, không được chết tử tế!” Nàng chỉ thẳng vào Thẩm Thanh Thu, trong mắt tức đến sôi máu nói: “Người này bây giờ là Thương Khung Sơn phái phong chủ Thanh Tĩnh Phong Thẩm Thanh Thu, Tu Nhã Kiếm thanh danh truyền xa. Nhưng có ai biết, hắn từng là cái thứ gì!”
Lời nàng nói hơi khó nghe, Nhạc Thanh Nguyên mày kiếm dựng thẳng: “Chú ý cách dùng từ của ngươi!”

Thu Hải Đường bây giờ chỉ là đường chủ của một tiểu môn tạp phái, bị một chưởng môn của một tổ chức lớn như Thương Khung Sơn trách cứ, rút lui từng bước.

Lão cung chủ lại nói: “Nhạc chưởng môn hà tất động khí, để vị cô nương này nói tiếp, có gì không được? Cũng không thể chặn miệng người ta.”

Thu Hải Đường cắn chặt răng, hận ý trong mắt lấp mất sợ hãi, âm thanh lại cao lên: “Khi hắn mười hai tuổi, chẳng qua là một tiểu nô nhà ta mua được từ trong tay buôn lậu ngoại phương, bởi vì là kẻ thứ chín, nên gọi là Tiểu Cửu, phụ mẫu ta thấy hắn bị bọn buôn người ngược đãi, rất là đáng thương, liền mang về nhà, dạy hắn đọc sách viết chữ, cung cấp chi phí ăn mặc, ăn no mặc ấm. Huynh đệ của ta cũng đối với hắn rất thân thiết, vừa được mười lăm tuổi, cha mẹ qua đời, ca ca ta làm chủ đương gia, bỏ nô tịch cho hắn, còn nhận làm nghĩa đệ. Còn ta, bởi vì cùng hắn lớn lên, bị hắn lừa bịp… Cư nhiên thật sự cho rằng… bọn ta là lưỡng tình tương duyệt… Cho nên đính hạ hôn ước.”
Thẩm Thanh Thu liền đứng ở chỗ này, một câu cũng không nói.

Trong mắt nàng bắt đầu hiện lên nước mắt: “Năm huynh trưởng ta mười chín tuổi, trong thành có một tu sĩ đến dạo chơi, nhìn thấy nơi đó linh khí dưỡng người, thiết lập pháp đàn ở cửa thành, thanh niên nam nữ dưới mười tám tuổi đều có thể tiến đến thử linh, y muốn chọn một người thiên tư xuất chúng thu làm đệ tử. Tu sĩ kia người mang tiên thuật, người trong thành không ai không kinh ngạc và thán phục, Thẩm Cửu cũng đi thử linh đàn, hắn tư chất không tệ, được tu sĩ kia nhìn trúng, hắn hoan hỉ chạy về, muốn rời khỏi nhà của ta.”

“Ca ca ta đương nhiên không đồng ý. Ở trong mắt của y, việc tu tiên, chỉ là xa vời, huống hồ hắn đã đính hạ hôn ước với ta, sao có thể bỗng nhiên bỏ nhà ra đi? Hắn và ca ca ta cãi nhau một trận, lúc ấy buồn bực không vui, bọn ta chỉ coi là hắn nhất thời nghĩ không thông, chờ sau khi suy nghĩ cẩn thận, tự nhiên sẽ tiếp nhận.”
Mặt nàng bỗng nhiên biến sắc: “Ai biết được, ngay tại đêm đó, hắn bộc lộ bộ mặt hung ác, cư nhiên phát rồ, một phen gϊếŧ sạch ca ca ta và toàn bộ gia bộc, phơi thây trong phủ, suốt đêm đi theo tu sĩ kia chạy ra khỏi thành!

“Nhà của ta trải qua phen biến đổi này, ta một thiếu nữ, vô lực chống đỡ, gia nghiệp lớn như vậy, liền tiêu tan. Ta đau khổ tìm kẻ thù bao nhiêu năm, vẫn không có tung tích. Tu sĩ năm đó thu hắn làm đồ đệ, đã sớm chết mất mạng, từ đó càng mất manh mối… Nếu không phải hôm nay đến Thương Khung Sơn gặp phải, chỉ sợ cả đời này ta cũng không biết, tiểu nhân vong ân phụ nghĩa chính tay đâm ân nhân này, cư nhiên một đường bò lên, bò tới vị trí một trong các phong chủ của đại phái đệ nhất thiên hạ! Tuy rằng hắn đã rất khác với dĩ vãng… Nhưng khuôn mặt này, khuôn mặt này cho dù hóa thành tro ta cũng tuyệt đối không nhận lầm!”
Thẩm Thanh Thu khoanh tay ôm kiếm trước ngực im lặng nãy giờ, bắt đầu mới lên tiếng:"Thu cô nương, tại hạ quả thật mới gặp cô nương lần đầu, không biết tại hạ đã gây ra hiểu lầm gì khiến Thu cô nương đổ một đống tội lỗi lên đầu tại hạ vậy?"

Thu Hải Đường :"Thẩm Cửu, ngươi đừng có chối."

Thẩm Thanh Thu liếc nhìn Lạc Băng Hà chỉ thấy y làm bộ mặt vô tội nhìn lại:" Thu cô nương, lên án tại hạ kiểu này cũng không thể nói là xong."

Lão cung chủ nói: “Nhạc chưởng môn, xử lý loại sự tình này, thiên vị là không được. Nếu không truyền ra Thương Khung Sơn phái đại phái khí phách bao che một kẻ làm đầy việc xấu, sao có thể phục chúng?”

Nhạc Thanh Nguyên :" Dựa vào một lời nói vô căn cứ liền kết luận sư đệ ta làm đầy việc xấu?"

Lão cung chủ:"Các đệ tử phái khác đều truyền tai nhau về Thẩm Thanh Thu, thêm việc này nữa tất có điều uẩn khúc."
Thẩm Thanh Thu hí mắt nói: “Truyền nhân mười hai đỉnh Thương Khung Sơn rốt cuộc phẩm tính như thế nào, không biết khi nào thì phải dựa vào lời truyền miệng của phái khác để kết luận.”

Lão cung chủ nói: “Nếu là lời truyền miệng, vậy tất nhiên không dễ dàng tin. Chẳng qua, lời này chính là từ bên trong môn nhân quý phái truyền ra.”

Lão nhìn quanh bốn phía, tiếp tục nói: “Chư vị nên biết, đệ tử các phái cá nhân giao hảo, cũng là chuyện thường, khó tránh khỏi có chút lời đồn lọt vào tai. Chỉ riêng một chuyện Thẩm phong chủ cố ý chèn ép tổn hại đệ tử dưới tọa, liền không đảm đương nổi cái từ ‘phẩm hạnh cao thượng’ này.”

Nhạc Thanh Nguyên nghiêm nghị nói: “Nếu đã biết lời đồn khó tin, nhiều lời vô ích. Sư đệ xưa nay cố nhiên không trực diện hỏi han ân cần, nhưng muốn nói tổn hại, cũng không tránh khỏi quá mức.”
Bỗng nhiên, một giọng nói mềm mại vang lên. Tần Uyển Ước rốt cuộc không nhịn được, muốn vì người trong lòng nói chuyện: “Tiểu nữ tử cả gan hỏi Nhạc chưởng môn một câu, lệnh cho một thiếu niên mười mấy tuổi, trực diện nghênh chiến trưởng lão có được trăm năm công lực, mặc áo giáp gai độc, đây có tính tổn hại hay không?”

Nhạc Thanh Nguyên đờ đẫn nói: “Cho nên ý của cung chủ là?”

“Theo ta thấy, tạm thời an trí Thẩm tiên sư ở Huyễn Hoa Cung, chờ điều tra rõ chân tướng mới định đoạt làm như thế nào?”

"Cho nên nói bảo vật đem tới là giả, bắt người mới là thật có đúng không?"

Lúc này Nhạc Thanh Nguyên đã bắt đầu bật vỏ kiếm, Huyền Túc Kiếm chỉ cần ra khỏi vỏ một tấc, khiến mọi người bỗng nhiên có chút hiểu ra.

Có thể ngồi ở chỗ cao nhất của Khung Đỉnh Điện, cũng không phải chỉ cần trầm ổn là được!
Lão cung chủ nói: “Bày trận!”

Chỉ là Thẩm Thanh Thu lại tháo xuống bội kiếm, ném về phía trước

Hắn chỉ cần thấy Nhạc Thanh Nguyên động kiếm vì hắn là đủ rồi, thì ra trong lòng hắn vốn đã tha thứ cho y từ lâu chỉ là cả đời này có lẽ hắn đến chết cũng không nói ra.

Tu Nhã Kiếm thẳng tắp rơi tới trước người cung chủ Huyễn Hoa Cung.

Thẩm Thanh Thu đối với Nhạc Thanh Nguyên nói :"Thanh giả tự thanh, hắn muốn đối phó ta chỉ bằng một vài câu nói suông thì không thể được"

Hắn nói xong không nhìn Nhạc Thanh Nguyên có biểu cảm gì, mà là nhìn lướt qua Lạc Băng Hà. Vẻ đắc ý kia giấu không được trên mặt y, chỉ còn thiếu việc phải cười phá lên

Quăng kiếm đồng nghĩa với với đầu hàng. Lão cung chủ ngẩn ra, xua tay khiến môn nhân trở về vị trí cũ.

Thu Hải Đường vẫn khóc nức nở không ngừng. Tần Uyển Ước đi về phía nàng, an ủi: “Thu cô nương, bất luận sự tình như thế nào, ba phái cuối cùng sẽ cho nàng công đạo.”
Thu Hải Đường vẻ mặt kích động, hai mắt rưng rưng, ngẩng đầu lên nói tạ ơn, thấy Lạc Băng Hà đứng lặng một bên, không khỏi choáng váng.

Lạc Băng Hà nhìn Thẩm Thanh Thu đến mức nóng bỏng, trong mắt  chỉ chứa đắc ý cùng hứng thú, một cái liếc mắt cũng không nhìn nàng.