[连琑反应] Listen to my heart beat

04

"Người nhà đối diện ?"

"Đúng nha, đừng nói là mới đây thôi mà cậu quên đấy nhé ?"

Vương Nhất Bác hạ mắt nhìn lon nước trong tay bảo trì im lặng.

Tiêu Chiến lại nói : "Cậu tên gì ? Để tôi biết còn tiện xưng hô ?"

"Vương Nhất Bác."

"Bác trong 'bác ái' sao ?"

"Ừm."

"Vậy gọi Nhất Bác nhé ? Cậu đến đây khám bệnh ?"

"Không, đến thăm một người bạn...mà cũng không phải bạn."

Tiêu Chiến khó hiểu, chỉ có thể cười nói vậy à với Vương Nhất Bác.

Hai người trò chuyện thêm đôi ba câu nữa thì Tiêu Chiến nói mình còn có việc nên đi trước. Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng Tiêu Chiến khuất dần mới chậm rãi thu hồi tầm mắt lại.

Hắn vốn không thích nói nhiều với những người lạ nhưng Tiêu Chiến lại là một ngoại lệ.

Lí do vì sao ư ?

Hắn cũng không biết nữa.

Chỉ là khi cùng nhau trò chuyện cảm thấy rất thoải mái mà không cần gò bó trong lời nói. Hơn thế nữa, nụ cười của y khiến hắn bị thu hút lấy.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Vương Nhất Bác muốn nhìn Tiêu Chiến cười thêm một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi để hắn có thể ngắm được nụ cười ấy.

Là quá đỗi quyến rũ sao ?

.

.

Chẳng biết là vô tình hay hữu ý mà tần suất Vương Nhất Bác gặp được Tiêu Chiến nhiều hơn. Cả hai không hẹn mà đều sẽ nhìn nhau, sẽ cùng chào hỏi nhau. Mỗi lần như thế, khóe môi Tiêu Chiến đều nâng lên. Vương Nhất Bác sẽ nhìn chăm chú mất mấy giây.

Hắn nghĩ mình sắp điên rồi, vì sao cứ phải khư khư nhìn một nam nhân cười cơ chứ ?

Đến lúc trời sụp tối, Vương Nhất Bác ở trong nhà loáng thoáng nghe được tiếng động bên ngoài. Thân thể nhanh chóng đứng dậy mở cửa nhà ra bắt gặp Tiêu Chiến đang ấn mật mã vào nhà.

"Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến nhận ra giọng nói này, hơi nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác nói : "Xin chào."

"Vừa đi làm về sao ?" Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tiêu Chiến liền hỏi.

"Ừm, hôm nay được về sớm hơn mọi hôm rồi." Tiêu Chiến ấn nốt những số còn lại khẽ khàng đáp.

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, cũng gần 20 giờ rồi mà Tiêu Chiến lại bảo về sớm hơn mọi ngày ? Tức là những lần trước còn về trễ hơn sao ?

Ngực trái đột nhiên nhói lên một chút.

Vì sao ?

"Cậu định ra ngoài ?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác vẫn đứng ở cửa hỏi.

Vương Nhất Bác đưa tay xoa xoa vùng cổ "ừ" một tiếng, mặt không đỏ tim không đập nhanh với lời nói dối này. Nói thêm : "Đi ăn tối, anh đi không ?"

Tiêu Chiến ngẩn người, không nghĩ Vương Nhất Bác sẽ đề nghị mình cùng đi.

Y không đáp trả.

Vương Nhất Bác dựa lưng vào khung cửa, chờ đợi.

Mãi đến khi tưởng chừng Tiêu Chiến sẽ từ chối thì nghe : "Vậy cậu chờ tôi một lát nhé ? Tôi thay y phục đã."

Miệng Vương Nhất Bác hơi hé miệng ra muốn nói lại thôi mà đổi thành cái gật đầu.

.

.

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến tìm một quán ăn mà bước vào trong để lót dạ. Gọi vài món đơn giản, Tiêu Chiến tỳ tay lên bàn nhìn Vương Nhất Bác hỏi : "Cậu năm nay đã bao tuổi rồi ?"

"Vì sao lại hỏi ?" Vương Nhất Bác cầm giấy lau qua thìa cùng đũa một lần rồi đưa sang cho Tiêu Chiến.

"Nhìn cậu còn rất trẻ mà đã sống một mình rồi nên tò mò thôi."

Vương Nhất Bác nhướng mày, nói : "Anh không phải cũng trẻ như tôi sao ?"

Nói xong Vương Nhất Bác hận không thể tát vào mặt mình. Lời nói này có chút không phù hợp, phải không ?

"Trẻ gì chứ, cũng đã 29 mùa xuân rồi, sắp thành ông chú 30."

Tai Vương Nhất Bác ù ù cạc cạc đi. Cái gì 29 cơ ? Rồi 30 cái nào ?

"Anh nói gì cơ ?"

"Tôi nói tôi 29 tuổi rồi, làm sao vậy ?"
"Đừng đùa, trông anh..." như trai đôi mươi có được không ?

Vương Nhất Bác bỏ lửng câu nhìn Tiêu Chiến nghi hoặc. Có phải y đùa giỡn với hắn không đó ?

"Cậu không tin à ? Xem chứng minh thư của tôi không ?" Tiêu Chiến nửa đùa nửa thật mà hỏi.

Có ai mà ngờ được Vương Nhất Bác thật sự gật đầu muốn xem chứng minh thư của Tiêu Chiến.

"Chứng minh thư tôi để ở nhà rồi, một lát sang nhà tôi, tôi cho cậu xem ?" Tiêu Chiến suýt thì cắn phái lưỡi, nhìn Vương Nhất Bác một lúc mới đáp lại.

"Hảo."

Bữa ăn diễn ra không lâu thì kết thúc. Tiêu Chiến giành thanh toán nhưng Vương Nhất Bác cản lại, bảo lần này xem như trả công cho y vì lần trước sang nhà nấu cơm giúp hắn.

Tiêu Chiến nghe vậy không còn cách nào khác mà chỉ có thể ngậm ngùi cất ví tiền đi.

Cả hai sánh vai nhau tản bộ về tiểu khu. Xe cộ qua lại thưa thớt cho thấy trời đã tối muộn rồi.
Vương Nhất Bác theo Tiêu Chiến vào nhà của y, đôi mắt đảo qua đảo lại xung quanh quan sát nội thất cùng cách bày trí bên trong.

Ngăn nắp, sạch sẽ.

Tiêu Chiến đem giấy chứng minh thư đưa cho Vương Nhất Bác xem, hất cầm hỏi : "Tin chưa ? Tôi 29 tuổi rồi."

Vương Nhất Bác cầm giấy trong tay, tròn xoe mắt. Có phải Tiêu Chiến hack tuổi không ? Hắn không tin mình vậy mà nhỏ hơn y hẳn 6 tuổi, nửa con giáp chứ ít gì ?

"Tôi..."

Tiêu Chiến mắt thấy Vương Nhất Bác đã xem xong coi như tin rồi liền đoạt lại giấy chứng minh đem nó đi cất. Vương Nhất Bác chôn chân tại chỗ, đầu óc rối tinh rối mù lên.

Hắn còn ngỡ y nhỏ hoặc bằng tuổi mình đó được không ? Bây giờ thì hay rồi, hắn nhỏ hơn người ta nửa con giáp.

Ở đời đâu ai biết được chữ ngờ ra làm sao thì đúng nhất đâu.

Lúc Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác bày vẻ mặt ngẩn ngơ vỗ vai hắn hỏi : "Sao vậy ? Không khỏe ?"
"Không có."

"Cậu bao nhiêu tuổi nha ? Tôi tò mò lắm đấy."

"23...23 tuổi."

"Ồ, vậy cậu phải lễ phép kêu tôi một tiếng 'ca ca' đó ?" Tiêu Chiến chớp chớp mắt nói.

"..."

Vương Nhất Bác im lặng không đáp. Đại não truyền đến cơn đau đột ngột, hắn hơi nhíu mày. Mọi thứ trước mắt bắt đầu quay cuồng đi.

Đừng là lúc này chứ bạn tôi ơi ?

Thân thể hơi lung lay có chút trụ không vững. Vương Nhất Bác giơ tay về phía Tiêu Chiến vịn chặt lấy vai y giúp cho mình không bị ngã.

Tiêu Chiến hốt hoảng, mở to mắt nhìn biểu hiện kì lạ của Vương Nhất Bác. Mới đây còn khỏe mạnh mà đứng vững sao bây giờ lại như muốn ngã vậy ? Y vội vàng hỏi : "Nhất Bác, cậu làm sao vậy ?"