[连琑反应] Listen to my heart beat

05

Tiêu Chiến hốt hoảng, mở to mắt nhìn biểu hiện kì lạ của Vương Nhất Bác. Mới đây còn khỏe mạnh mà đứng vững sao bây giờ lại như muốn ngã vậy ? Y vội vàng hỏi : "Nhất Bác, cậu làm sao vậy ?"

"Tôi, không sao."

"Tôi đưa cậu đi bệnh viện ? Cậu làm sao đột nhiên đứng không vững ?"

"Không cần đi bệnh viện, chỉ hơi choáng đầu, một chút sẽ hết."

"Choáng đầu ? Chỗ tôi có thuốc giảm đau, cậu uống nhé ?"

Nói rồi cũng không chờ Vương Nhất Bác đáp mà dìu hắn về ghế sofa. Vương Nhất Bác xua tay bảo không cần nhưng Tiêu Chiến đã xoay đi lấy thuốc mất rồi.

Lúc Tiêu Chiến cầm viên thuốc cùng nước ấm trở ra đã thấy Vương Nhất Bác khép hờ mắt lại. Y hơi lay người hắn một cái.

"Uống thuốc này."

Vương Nhất Bác nhận lấy thuốc cùng nước ấm chỉ nhìn chứ không uống. Thứ này vốn dĩ có tác dụng với hắn đâu ?

"Uống nhanh đi, nghe lời của bác sĩ nào bệnh nhân nhỏ."

Vương Nhất Bác hơi nâng môi, bác sĩ ? Rồi bệnh nhân nhỏ ? Y giống sao ? Hắn giống sao ?

Tiêu Chiến thúc giục Vương Nhất Bác thêm lần nữa.

Vương Nhất Bác thở hắt ra một hơi miễn cưỡng nuốt viên thuốc vào bụng theo lời Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đã uống xong liền an tâm phần nào, lại hỏi : "Cậu hay bị đau đầu như ban nãy sao ?"

Vương Nhất Bác cân nhắc đôi chút khẽ gật đầu.

"Đã đi khám chưa ?"

"Không cần khám." Vốn không phải là vấn đề về sức khỏe.

Tiêu Chiến cau chặt mày, nghiêm giọng : "Với một tư cách là bác sĩ, tôi không cho phép mình bỏ lơ người bệnh, lại càng không cho cậu coi thường sức khỏe của mình. Đề nghị cậu Vương dành thời gian đi khám một lần."

Vương Nhất Bác hơi nâng môi, hỏi lại : "Anh là bác sĩ ?"

"Đúng vậy, nếu cậu cần tôi có thể hẹn lịch giúp cậu."

Vương Nhất Bác lắc đầu, bảo mình về nhà đây.

Tiêu Chiến còn muốn nói thì Vương Nhất Bác đã cắt ngang : "Tiêu Chiến, ngủ ngon."

Vương Nhất Bác khép cửa nhà Tiêu Chiến lại hướng về nhà mình mà vào. Thân thể nương theo cánh cửa trượt dần xuống nền gạch, cơn đau lại kéo đến lần nữa. Đôi môi hơi hé ra thì thầm : "Bạn của tôi ơi, cậu đang làm đau chính mình đó có biết không ?"

"Tôi cũng đau, cậu hiểu mà ?"

.

.

Hôm sau Tiêu Chiến sang nhà Vương Nhất Bác gõ cửa. Y không an tâm hoàn toàn về Vương Nhất Bác, rõ ràng hôm qua cơn đau ấy không bình thường.

Vương Nhất Bác cuộn chặt bản thân vào chăn bông, hàng lông mày hơi nhíu lại với âm thanh dồn dập bên ngoài.

Không biết Tiêu Chiến đã đứng đó gõ mất bao lâu và bao nhiêu cái thì Vương Nhất Bác mới ra mở cửa. Hắn nhướng mi mắt, một tay vịn cửa, một tay cào cào mái tóc.

Sắc mặt có chút quạo lên vì bị phá giấc ngủ.

Tiêu Chiến nhìn bộ dạng hiện tại của Vương Nhất Bác vô số câu khuyên hắn đi khám tạm thời nuốt ngược về. Thay vào đó lại nói : "Đã gần 7 giờ rồi mà vẫn còn ngủ ?"

"Tiêu Chiến ca ca ?" Vương Nhất Bác ngáp một cái, mơ hồ hỏi.

Tiêu Chiến ngẩn người.

Hôm qua vốn có thái độ bài xích hai từ 'ca ca' này. Hôm nay đã kêu rồi ?

"Ca ca ?"

"Ân ?"

"Mới sáng sớm đã tìm em có việc gì sao ?"

"Tôi...anh muốn hỏi về việc hôm qua, cái kia..."

Vương Nhất Bác "à" một tiếng cắt ngang : "Em không sao, rất khỏe mạnh, anh đừng lo lắng."

Tiêu Chiến hé miệng ra rồi lại khép vào.

"Anh không đi làm ?"

"Sang hỏi em về việc hôm qua rồi đi này."

Vương Nhất Bác gật đầu, bảo anh đi làm cẩn thận.

Tiêu Chiến thấy không còn việc gì nữa liền rời đi. Nhìn bộ dạng khỏe mạnh kia hẳn không việc gì thật. Có thể do Vương Nhất Bác thiếu máu lên não nên mới choáng đầu thôi.
Mà dáng vẻ ban nãy của hắn, thật đáng yêu. Đồ ngủ hình con bò sữa ? Đây là 23 tuổi sao ? Rõ ràng là trẻ con, vẫn còn rất ấu trĩ !

Khóe miệng Tiêu Chiến không tự chủ mà nâng lên, cười thật dịu dàng mà chính y cũng không biết. Trái tim đập nhanh hơn một nhịp.

Vương Nhất Bác trở vào nhà quyết định không ngủ nữa mà vệ sinh cá nhân chuẩn bị ra ngoài. Trước tiên nên dùng điểm tâm sau đó đến trường đua tập luận cho giải ZIC sắp tới.

.

.

Giờ nghỉ trưa của bệnh viện, Tiêu Chiến cùng Vu Bân xuống nhà ăn dùng bữa trưa. Vu Bân cầm khay thức ăn nói đủ thứ, nào là gần đây cuộc sống của anh nó nhạt nhẽo và vô vị cỡ nào, lại đến mấy bệnh nhân gần đây mà mình tiếp nhận điều trị.

Tiêu Chiến kiếm được bàn trống liền kéo Vu Bân vào ngồi, nói : "Công việc quá nhàn nên cảm thấy nhạt nhẽo sao ?"
"Nhàn cái gì ? Tôi căng thẳng lắm đó. Tiêu Chiến, cậu không biết đâu, tâm lý là một loại bệnh rất khó để chữa cùng chuẩn đoán chính xác."

"..." ?

"Thời gian hình thành cũng như phát hiện ra bệnh rất lâu, chủ yếu là do môi trường sống của bệnh nhân có vấn đề hoặc trải qua tổn thương tâm hồn nghiêm trọng."

"Không phải chuyên khoa của tôi, cậu mau ăn đi."

Vu Bân bĩu môi, nhớ ra gì đó liền nói : "Sáng nay tôi vừa tiếp nhận một bệnh nhân mắc chứng rối loạn nhân cách."

Tiêu Chiến nhai nốt cơm trong khoang miệng, đáp : "Những lần trước không phải là không có đi ?"

"Trọng điểm là người này mắc vào dạng hiếm gặp."

"Là ?"

"Rối loạn nhân cách dạng phân liệt."

Tiêu Chiến lộ nét ngạc nhiên. Đúng là tâm lý không phải chuyên khoa của y nhưng chẳng có nghĩa là không biết gì. Ví như các bệnh tâm lý thường gặp như trầm cảm, tự kỉ, bệnh sạch sẽ hay dạng hiếm gặp gần như không tồn tại với mọi người là rối loạn nhân cách dạng phân liệt và dạng khép kín.
"Người nhà bệnh nhân đó đưa bệnh nhân đến nói tình hình tôi đứng hình mất 5 giây. Tồn tại hai nhân cách cùng sống song song nhau, hồi đi học tôi còn chê giáo viên nói bậy đó. Bây giờ thì, gặp rồi này. Hốt hoảng !"

"Sau đó cậu tư vấn cùng kê thuốc thế nào ?"

"Thì hỏi phát hiện lâu chưa ? Vì sao biết được vần đề ? Nhìn chung thì hai nhân cách của bệnh nhân này sống khá tích cực, không tiêu cực hay tổn thương gì bản thân hay người xung quanh cả, cho nên có thể sống như vậy. Làm gì có thuốc tiên mà xóa bớt một nhân cách đi ?"

Vu Bân xúc cơm cho vào miệng nhai nhai, nói thêm : "Ngược lại nếu hai nhân cách này sống trái ngược nhau thì khá nguy. Vì đôi khi họ sẽ đổi chỗ cho nhau để xuất hiện, sống mà tiêu cực thì dễ làm ra chuyện kinh thiên động địa."

Tiêu Chiến gật gù tiếp nhận thông tin này.
"Còn nữa nha, mỗi khi cần đổi vị trí cho nhau thì khá đau đớn, bệnh nhân đó kể với tôi vậy đó."

"Đau sao ?"

Vu Bân gật đầu, "Tôi không phải người trải nghiệm nên có biết thực hư đâu ? Mà với biểu hiện đó thì dùng đến thuốc giảm đau như không dùng. Nó đau nó tự hết, kiểu vậy."

Khóe miệng Tiêu Chiến giật giật, cái loại biểu hiện bệnh gì mà cổ quái thế ? Làm khổ thân xác hả ?

======================================

Mọi thông tin nói về rối loạn nhân cách dạng phân liệt trên trừ có hai nhân cách ra là đúng thì còn lại đều do tôi bịa đó, không đúng đâu. Trong sách vở mảng tâm lý hình như không có ghi chép như vậy ? Mà không chắc là sách vở có nói nó có tồn tại không nữa ?

Ai biết gì về mảng tâm lý này có thể góp ý cho tôi để hiểu biết thêm không ?

Bịa bậy bạ nên sợ bị phang gạch, ai đọc xong mà có ý định này nhớ báo tôi một tiếng để tôi chuẩn bị tâm lý nhận nhéಥ‿ಥ
Dạo này mạch truyện có vẻ nhạt༎ຶ‿༎ຶ