[连琑反应] Listen to my heart beat

06

Qua một thời gian quan hệ của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tiến thêm một bước phát triển mới. Hai người trở nên thân thiết khi về một số phương diện trong cuộc sống hợp nhau đến lạ.

Mà tình trạng đau đầu của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bắt gặp được nhiều lần, không đếm được trên đầu ngón tay nữa rồi.

Tiêu Chiến không hỏi qua Vương Nhất Bác mà hẹn một lịch khám với vị bác sĩ ở bệnh viện. Y đã quyết tâm phải đưa được Vương Nhất Bác đi khám bệnh. Nếu cứ tiếp diễn chỉ sợ xảy ra điều không hay.

Sáng thứ 5, Tiêu Chiến xin nghỉ để đưa Vương Nhất Bác đi khám. Y vờ hẹn hắn đi ăn sáng, hắn liền vui vẻ đồng ý mà không hề do dự hay hoài nghi.

Dọc đường Tiêu Chiến luôn đi sát Vương Nhất Bác chỉ sợ hắn giữa đường mà chạy mất. Vương Nhất Bác nửa thật nửa mà hỏi : "Tiêu Chiến ca ca, anh đang trông con nít sao ?"

"Đúng vậy, đang trông một chú cún con không biết nghe lời."

"Anh vừa nói gì ? Chú cún con ?"

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác hỏi không phải vậy sao ?

Vương Nhất Bác mặt đầy ghét bỏ nói không phải.

Tiêu Chiến bật cười, "Anh thấy em đôi khi rất giống, đặc biệt lúc làm nũng với anh."

Vương Nhất Bác quay mặt đi nơi khác không đáp.

Đi được một lúc hẳn hỏi : "Qua biết bao quán ăn rồi mà anh không vào ? Đi đâu đây ?"

Tiêu Chiến nói đi một đoạn nữa em sẽ biết.

Đi thêm mấy chục mét nữa bệnh viện đã xuất hiện ngay tầm mắt. Tiêu Chiến nói đến rồi.

Vương Nhất Bác đảo mắt nhìn không thấy quán ăn sáng, chỉ thấy mấy khu nhà cùng bệnh viện to bự. Hắn hỏi : "Tới đâu a ?"

"Bệnh viện."

Vương Nhất Bác : ?

"Anh đã lịch khám cho em, em vào khám đi."

"Anh !"

Vương Nhất Bác nói không nên lời, vì sao phải như vậy chứ ?

Đầu lại truyền đến cơn đau khiến Vương Nhất Bác nhíu mày. Tiêu Chiến bắt gặp được liền vội đỡ lấy hẳn hỏi : "Em lại đau nữa sao ? Nhanh vào bệnh viện kiểm tra."

Vương Nhất Bác không nhúc nhích, hắn cố gắng kiềm chế cơn đau.

Đừng.

Tiêu Chiến cuống cả lên, y thấy hắn trông rất đau đớn đó. Miệng không ngừng thúc giục hằn đi vào bệnh viện, tay mình cũng chả rảnh mà đỡ lấy hắn kéo đi.

Giằng co mất một lúc, cơn đau qua đi, Vương Nhất Bác thỏa hiệp với Tiêu Chiến vào khám bệnh.

Dù có khám cũng không ra bệnh, anh hiểu không ca ca ?

Vị bác sĩ Tiêu Chiến sớm đã chờ đợi hai người đến. Tiêu Chiến ấn Vương Nhất Bác ngồi xuống liền nhìn vị bác sĩ nói : "Phiền cô rồi."

"Bác sĩ Tiêu đừng khách sáo. Bệnh nhân này bị sao ?"

Tiêu Chiến kể ra tình trạng của Vương Nhất Bác cho vị bác sĩ nghe. Cô nghe xong liền tiến hành các bước kiểm tra đơn giản trước sau đó yêu cầu Vương Nhất Bác đi chụp não.

Vương Nhất Bác cũng ngoan ngoãn nghe theo mà đi chụp. Lúc cầm kết quả về cho người ta xem thì bác sĩ kết luận hắn hoàn toàn bình thường.

Tiêu Chiến không tin mà hỏi lại : "Thật đấy chứ ? Em ấy hoàn toàn khỏe mạnh ?"

"Đúng vậy bác sĩ Tiêu, cậu Vương đây không có gì đáng lo ngại cả."

"Vậy, em ấy..." vì sao cứ hay bị đau đầu ? Mà lại còn đau như muốn chết đi sống lại vậy ?

"Cái này..." Vị bác sĩ có chút ngượng ngùng không biết nên nói thế nào, quả thật cô cũng không biết vì sao. Rõ ràng có biểu hiện của bệnh nhưng khám lại không ra bệnh.

Vương Nhất Bác kéo một bên mép áo của Tiêu Chiến nói : "Tiêu Chiền ca ca, anh nghe rồi đấy, bác sĩ nói em bình thường."

Tiêu Chiến hạ mắt nhìn Vương Nhất Bác không đáp. Y bảo có thể kê ít thuốc giảm đau cho hắn dùng hay không ?

Vị bác sĩ gật đầu, kê ít thuốc giảm đau đưa cho Tiêu Chiến.
Hai người chào vị bác sĩ xong liền rời đi. Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến phòng làm việc của mình, nói : "Em vào trong ngồi chờ anh nhé ? Anh đi lấy thuốc cho em."

Vương Nhất Bác gật đầu, mở cửa bước vào trong ngồi.

Cơn đau tìm đến, Vương Nhất Bác vịn lấy ghế sofa ngồi xuống.

Gần đây cậu muốn xuất hiện thật nhiều phải không ? Vì Tiêu Chiến ca ca sao ?

Lúc Tiêu Chiến trở lại đã thấy Vương Nhất Bác đứng bên bàn làm việc của mình nhìn mấy tập bệnh án phức tạp.

"Anh về rồi."

"Ừm, hằng ngày anh đều làm việc ở đây sao Tiêu Chiến ?"

Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên khi Vương Nhất Bác không dùng kính ngữ với mình nữa. Đây là lần đầu tiên hắn như vậy.

"Đúng vậy."

Vương Nhất Bác không nói gì, đi đến cạnh Tiêu Chiến nhìn y.

Tiêu Chiến cũng nâng mắt nhìn lại, kêu một tiếng.
"Em làm sao vậy Nhất Bác ?"

"Đừng gọi tôi là cún con."

Tiêu Chiến sững sờ với ngữ khí này, thật lâu cũng không đáp.

"Chiến ca, anh nghe tôi nói đấy chứ ?"

Tiêu Chiến vẫn không đáp.

Vương Nhất Bác tiến thêm một bước khiến khoảng cách của cả hai thu hẹp lại. Chỉ gần nhau trong gang tấc, đối phương dang tay ra thì có thế kéo người còn lại vào lòng mình.

"Chiến ca ?" Vương Nhất Bác nâng cao giọng kêu lên.

"Ân ?"

"Anh nghe tôi nói gì không ?"

"Vì sao ngữ khí nói chuyện của em có vẻ khác vậy ?"

Vương Nhất Bác nhướng mày, nhích đến gần Tiêu Chiến hơn. Tiêu Chiến theo bản năng lùi dần, đến khi tấm lưng chạm vào cửa mới dừng lại.

Vương Nhất Bác đặt một tay lên cửa, đưa mặt mình đến gần Tiêu Chiến. Chóp mũi của cả hai cách nhau chỉ vài centimet. Hơi thở ấm nóng của đối phương liên tục phả vào mặt nhau. Kể cả mùi hương nhàn nhạt trên trên cơ thể cơ hồ cũng ngửi thấy thoang thoảng.
"Em..." làm gì ?

"Chiến ca."

"Ân ?"

"Anh rất đẹp."

Trái tim Tiêu Chiến nảy lên liên hồi. Y mở to mắt khó hiểu nhìn hắn. Đột nhiên nói vậy là có ý gì a ?

"Cũng rất quyến rũ." Quyến rũ lấy tôi.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu thì thầm qua tai Tiêu Chiến. Cánh môi như vô tình mà chạm nhẹ lên vành tai y.

Tiêu Chiến run lên, y vốn rất nhạy cảm, đặc biệt là ở vị trí tai của mình. Chút đυ.ng chạm nhỏ này khiến y hơi né tránh đi, vành tai đỏ lên cả một mảng.

Vương Nhất Bác thấy được liền cười khẽ một tiếng.

"Em, tránh ra một chút rồi nói, được không ?"

Cánh môi Tiêu Chiến trong mắt Vương Nhất Bác khẽ khàng mà mấp máy. Hắn đột nhiên sinh ra ý muốn hôn lên nó, muốn khi dễ nó.

Chiến ca, anh đang quyến rũ tôi sao ?

Mỗi khi được gặp anh, trái tim tôi rạo rực cả lên.

Như có mèo cào vào khiến nó ngứa ngáy.
Như có lửa bùng lên thiêu cháy nó, nóng rực.