[连琑反应] Listen to my heart beat

07

Tiêu Chiến không thấy Vương Nhất Bác đáp liền kêu hắn một tiếng.

Vương Nhất Bác cụp mí mắt, kéo giãn khoảng cách ra.

Tâm tình vốn đang xao động miễn cưỡng bị áp chế đi.

"Chiến ca, chúng ta về thôi."

Nói rồi Vương Nhất Bác liền đưa tay mở cửa đi ra ngoài trước. Tiêu Chiến giơ tay bịt lại lỗ tai đang nóng rực lên, ngẩn ngơ.

Gì thế ?

Y chỉ là đi lấy thuốc một lúc mà Vương Nhất Bác như người khác vậy ?

.

.

Về đến nhà Vương Nhất Bác nói một lát hắn sẽ sang nhà y ăn cơm trưa. Tiêu Chiến ậm ừ đồng ý. Việc này vốn sắp thành thói quen rồi, Vương Nhất Bác ngày ba bữa thì hết ba bữa sang nhà y dùng cơm.

Biết sao được khi hắn không biết nấu ăn còn y thì biết.

Vương Nhất Bác ngồi trên giường ngủ, thẫn thờ.

Từ khi gặp Tiêu Chiến, hắn thấy bản thân mình sắp không phải là mình rồi.

"Bạn của tôi ơi, cậu có phải cũng cảm thấy chính mình cũng khác thường rồi không ?"

Chính là vì Tiêu Chiến.

Một thứ cảm giác gì đó luôn thôi thúc hắn đến gần y hơn.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ, muốn được đυ.ng chạm da thịt nhiều hơn một chút.

Muốn, ánh mắt của người ấy chỉ được nhìn mình, không phải là ai khác.

.

.

Tiêu Chiến mở tủ lạnh kiểm tra xem còn nguyên liệu hay không, liền đem chúng ra ngoài chuẩn bị cho một bữa trưa đầy đủ dinh dưỡng.

Hình ảnh ban nãy cứ vờn quanh đầu Tiêu Chiến khiến y không thể nào tập trung được.

Vương Nhất Bác hôm nay bị cái quái gì thế ?

Rồi cả y nữa, bị gì vậy ?

Chẳng phải chỉ đứng gần nhau một chút thôi sao ? Xoắn quýt vì cái gì đây ?

.

.

Đúng giờ cơm trưa, Vương Nhất Bác sang gõ cửa nhà Tiêu Chiến. Y tháo tạp dề, lau sạch tay nhanh chóng ra mở cửa.

Vương Nhất Bác tự nhiên bước vào, đến kệ giày dép lấy một đôi dép bông xỏ vào chân mình.

"Nhanh vào nào, cơm chín cả rồi."

Vương Nhất Bác gật đầu, nối đuôi Tiêu Chiến vào bàn ăn.

Một bàn ăn đầy đủ màu sắc, bụng Vương Nhất Bác cồn cào lên. Hắn kéo ghế ngồi xuống, Tiêu Chiến ngồi đối diện.

Tiêu Chiến xới cơm, xúc ra chén đưa sang cho Vương Nhất Bác nói : "Ăn đi ăn đi, nguội rồi không ngon."

"Anh cũng ăn đi."

Cả hai cùng động đũa, Vương Nhất Bác khi ăn rất an tĩnh. Hắn không có thói quen nói chuyện quá nhiều trên bàn ăn. Mà điểm này thì giống với Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác cầm đũa gắp thức ăn đặt vào chén Tiêu Chiến, nhàn nhạt nói : "Anh ăn nhiều một chút, gầy quá rồi."

Tiêu Chiến đột nhiên cảm nhận được trái tim có dòng nước ấm len lõi vào lan tỏa ra toàn thân. Y cười, đáp : "Biết quan tâm đến ông chú như tôi rồi sao ?"

"Anh vẫn còn trẻ."

"30 đến nơi mà trẻ gì nữa."

"Tuổi 30 thì có sức hút của tuổi 30."

"..." Cứ nhất thiết phải xoay quanh vần đề sức hút, đẹp mắt hay sao ?

.

.

Ăn xong Vương Nhất Bác gom chén đi rửa. Tiêu Chiến đứng một bên gọt trái cây. Y gọt được hai quả táo liền nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác hỏi : "Em làm gì ra tiền để ăn mà tối ngày ở nhà miết vậy ?"

"Tôi là tay đua."

"Hả ? Ý em là đua xe ấy à ?"

"Ừm, sắp tới có giải đua, lịch tập luyện hẳn sẽ dày hơn bây giờ."

Tiêu Chiến không đáp, cắt trái cây sắp ra đĩa gọn gàng đem đặt trên bàn. Y đi sang giúp Vương Nhất Bác rửa sạch xà bông cho chén đũa.

Vương Nhất Bác rửa cái bát cuối cùng đưa sang cho Tiêu Chiến, chính mình thì xả sạch xà bông trên tay.

Xong xuôi mọi việc, Tiêu Chiến giũ nước ở tay, cầm khăn lau khô. Y nhìn Vương Nhất Bác liền híp mắt lại mà bật cười.
Vương Nhất Bác hỏi anh cười cái gì ?

"Em đúng thật là..." Tiêu Chiến buông khăn trong tay, hướng về phía Vương Nhất Bác đưa tay lên mặt hắn.

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại một bên má, Vương Nhất Bác ngẩn ngơ nhìn Tiêu Chiến.

Làm gì thế ?

Tiêu Chiến dùng tay lau sạch bọt xà bông dính trên mặt Vương Nhất Bác nói : "Rửa có chút chén đã làm mình dính xà bông lên mặt."

Lau xong liền muốn rụt tay lại thì Vương Nhất Bác đã nhanh hơn nắm lấy mấy ngón tay của y.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác khó hiểu.

Trái tim lại nảy lên vài nhịp.

Vương Nhất Bác nắm được một lúc mà không nói gì. Bàn tay Tiêu Chiến lọt thõm trong tay Vương Nhất Bác.

Hắn thấy tay y nhỏ thật, nhỏ hơn tay hắn một vòng.

Tiêu Chiến dùng sức rụt lại, Vương Nhất Bác cũng dừng sức mà siết lấy.

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, hắn muốn gì đây ? Chê bản thân sống quá lâu rồi nên muốn chết ?
"Rửa sạch xà bông trên tay anh, để em làm."

"Này không cần đâu, chỉ dính chút bọt mà."

"Nhưng dính mấy thứ này vào da không tốt."

"..." Thời gian em nắm tay anh đã khiến nó thẩm thấu qua da rồi, em biết không ? Biết không hả ?

Tiễn Vương Nhất Bác đi về, Tiêu Chiến vào ghế sofa ngồi. Cảm thấy hôm nay y bị bệnh rồi, tim sao cứ có chút đυ.ng chạm là nảy lên.

Nảy lên vì điều gì chứ ?

Không phải mắc bệnh tim đó chứ ?

Không đúng, y là bác sĩ chuyên khoa tim mạch, chế độ ăn tốt cho tim y đều áp dụng mỗi ngày. Không thể mắc bệnh đâu !

.

.

Mấy ngày sau Tiêu Chiến bị điều đi công tác gấp. Y nhanh chóng về nhà thu xếp đồ rời đi. Lúc Vương Nhất Bác từ trường đua về liền ghé sang nhà Tiêu Chiến nhưng không thấy ai. Nghĩ hẳn y chưa về nên quay về nhà mình.

Chờ đến trời sụp tối, Vương Nhất Bác vẫn chưa nghe có động tĩnh của ai về. Hắn cầm di động muốn điện thoại cho Tiêu Chiến mới nhận ra, hắn có số của y sao ?
Cũng thật thảm đi ? Vốn khá thân nhau vậy mà chưa lần nào cả hai trao đổi thông tin liên lạc với nhau cả, đến cả wechat của y là gì, Vương Nhất Bác hắn cũng không biết.

Vương Nhất Bác siết chặt di động trong tay, rời khỏi nhà bắt xe đến bệnh viện. Hắn theo trí nhớ mà tìm được phòng làm việc của Tiêu Chiến. Bàn tay đặt lên tay nắm cửa chưa kịp vặn đã bị y tả kêu giật ngược lại : "Anh kiếm ai ? Vì sao muốn vào phòng của bác sĩ ?"

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn nữ y tá, cánh môi hơi hé ra nói : "Tôi kiếm Tiêu Chiến."

Y tá nhìn Vương Nhất Bác một lúc như là đánh giá hắn, hỏi lại : "Anh kiếm bác sĩ Tiêu ?"

Vương Nhất Bác gật đầu, hỏi anh ấy có ở đây không ?

"Không có, ban nãy viện trưởng đã điều bác sĩ Tiêu đi công tác ở thành phố khác."

"Anh ấy, bao giờ thì về ?"
Y tá lắc đầu, nói không rõ.

Vương Nhất Bác nói cảm ơn, bàn tay đặt ở cửa buông thõng xuống, xoay gót chân rời đi.

Y tá nhìn Vương Nhất Bác đi rồi liền lầm bầm trong miệng, kiếm bác sĩ Tiêu ? Hẳn là người nhà ? Chẳng phải gọi một cuộc điện thoại là được rồi sao ?