[连琑反应] Listen to my heart beat

11

Vương Nhất Bác cõng Tiêu Chiến về đến tiểu khu thì mồ hôi nhễ nhại chảy dọc thái dương, cổ áo cũng ướt một mảng lớn. Hắn đứng trước cửa nhà Tiêu Chiến như dại ra.

Mật mã nhà Tiêu Chiến là gì ấy nhỉ ?

Vương Nhất Bác hơi cử động đầu mình để lay Tiêu Chiến trên lưng.

"Chiến ca, mật mã nhà anh là cái gì ?"

Tiêu Chiến bị quấy phá giấc ngủ liền nhíu mày, cổ họng "ưm" một tiếng thật nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng không đáp lại Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

Tiêu Chiến vẫn không động đậy gì.

Vương Nhất Bác thở dài, cẩn thận ngồi xổm xuống để Tiêu Chiến dựa vào tường. Bàn tay vươn đến ổ nhập mật mã, nghĩ ngợi liền ấn mấy con số có trong đầu.

Âm thanh tít tít liên tục vang lên biểu thị sai mật mã. Vương Nhất Bác đưa tay vò rối mái tóc mình, những số hắn nghĩ được đều ấn cả rồi, vì sao vẫn cứ không đúng ?

Đứng thêm một lúc, đại não chạy qua bốn con số nhưng ngón tay lại lưỡng lự không ấn.

Không biết là do hơi đất bốc lên làm Tiêu Chiến lạnh hay sao nhưng thân thể y đang cuộn tròn lại một cục.

Ngón tay Vương Nhất Bác cử động ấn bốn con số trong đầu mình. Đúng thì vào nhà y không đúng thì để Tiêu Chiến ở lại nhà hắn vậy.

Không gian tĩnh lặng vang lên bốn hồi tít tít. Trái tim Vương Nhất Bác cũng lơ lửng theo, ấn đến số cuối cửa nhà báo được mở ra. Vương Nhất Bác triệt để ngơ ngẩn.

Mật mã nhà Tiêu Chiến vậy mà là 0508, sinh nhật của hắn.

Đầu mày Tiêu Chiến cau lại, miệng nhỏ nói tiếng rõ tiếng không. Vương Nhất Bác đoán chắc y lạnh, vội cuối người đỡ con ma men này vào trong nhà.

Đặt Tiêu Chiến lên giường ngay ngắn liền giúp y tháo giày ra đặt ở chân giường. Chăn bông được kéo cao lên tận ngực. Vương Nhất Bác cảm thấy đã ổn liền muốn rời đi nhưng tay Tiêu Chiến lại đột ngột níu lấy hắn.

"Nước, khát nước."

Vương Nhất Bác vỗ vỗ lên tay Tiêu Chiến, cuối người nói nhỏ vào tai y : "Chiến ca ngoan, tôi đi lấy nước cho anh."

Nói rồi liền nhẹ nhàng gỡ tay Tiêu Chiến ra đặt lên ngực y rời khỏi phòng. Vương Nhất Bác xuống bếp loay hoay kiếm cốc rót chút nước ấm vào.

Đại não ngay lúc này lại có cơn đau truyền đến, Vương Nhất Bác nhíu mày đặt cốc nước lại để nó không bị rớt hay đổ nước ra ngoài. Một tay chống lên mặt bàn, cuối gục đầu xuống, răng cắn lên môi đến trắng bệch ra.

Ước chừng gần năm phút, Vương Nhất Bác liền trở về trạng thái bình thường. Ngoài đôi môi có hằn dấu răng thì chẳng có gì đáng ngại cả. Hắn cầm cốc nước trở lại phòng cho Tiêu Chiến uống nước.

Tiêu Chiến bị lay tỉnh dậy ngồi uống nước. Đôi mắt nhìn người đối diện có chút mông lung.

"Nhất Bác ? Cún con ?" Tiêu Chiến uống cạn nước liền đưa cốc cho Vương Nhất Bác nỉ non kêu.

"Em đây." Vương Nhất Bác nhận lại cốc nước từ tay Tiêu Chiến, ôn nhu nói.

Tay Tiêu Chiến lúc này vòng qua cổ Vương Nhất Bác kéo hắn đến gần mình. Hai đôi môi dán chặt lên nhau. Vương Nhất Bác mở to mắt, thân thể căng cứng như cây đàn.

Tiêu Chiến đang làm gì đó ?

Mượn rượu làm càn ?

Môi Tiêu Chiến từng chút một ngậm lấy cánh môi người kia liếʍ mυ"ŧ. Đến khi cảm thấy đã đủ liền vươn đầu lưỡi ra cố gắng cậy mở hàm răng của Vương Nhất Bác.

Đại não Vương Nhất Bác sớm đã ngưng hoạt động. Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Tiêu Chiến đang đùa giỡn với mình. Người anh em của hắn vì chút nghịch này của Tiêu Chiến mà phản ứng dữ dội hơn ban nãy.

Tiếng chuông hồi báo không ngừng vang lên trong đầu nhưng Vương Nhất Bác lại đẩy nó ra xa. Cánh tay chậm rãi nâng lên đặt qua cổ đối phương, từng chút đáp trả. Hắn hé răng để Tiêu Chiến luồng lưỡi của mình vào trong. Chiếc lưỡi đảo qua mọi ngóc ngách trong khoang miệng hắn, không chừa bất cứ chỗ não. Nó tìm đến đồng loại của mình mà quấn lấy nhau, triền miên dây dưa.
Nhiệt độ trong phòng chớp mắt đã tăng vọt lên. Tay Tiêu Chiến sau gáy của Vương Nhất Bác càng thêm dùng sức siết chặt lấy hắn, môi hôn càng thêm sâu, càng thêm nóng bỏng.

Khi buồng phổi của cả hai hết dưỡng khí mới luyến tiếc tách nhau ra. Nước bọt bóng loáng vươn ở đầu môi, một sợi chỉ bạc mỏng được hình thành.

Vương Nhất Bác vốn đang còn điều chỉnh nhịp thở đã bị Tiêu Chiến dùng sức đè xuống giường. Hắn thấy y cười, chỉ một nụ cười này đã thành công đánh cắp trái tim lẫn thần trí của hắn.

Trầm luân một lần cũng không mất mác cái gì đâu nhỉ ?

Chỉ vì hắn thích y, rất thích.

Tiêu Chiến phía trên nhìn xuống thấy Vương Nhất Bác cứ mãi nhìn chằm chằm mình khẽ hỏi. Giọng nói khàn đi không ít.

"Thích không ?"

"Thích."

"Có muốn tiếp tục không cún con ?"

Vương Nhất Bác không đáp. Hắn đưa tay vòng qua eo của Tiêu Chiến dần dần đem áo của y đẩy lên cao. Bàn tay luồng vào bên trong tiếp xúc với da thịt nóng rực vuốt ve thay cho câu trả lời.
Tiêu Chiến mặc Vương Nhất Bác đang quấy, y tìm đến vành tai Vương Nhất Bác cắn một cái. Hơi thở nóng rực phả vào khiến nó vừa ngứa vừa nóng.

"Hư hỏng."

"Là Tiêu Chiến ca ca dạy em hư hỏng."

Tiếng cười thật khẽ truyền vào màng nhĩ. Vương Nhất Bác đem áo của Tiêu Chiến vứt sang một bên. Nửa thân trên của y cứ vậy mà hiện ra trước mắt hắn.

Điều làm hắn ngạc nhiên chính là eo người này, ấy vậy mà còn nhỏ hơn sức tưởng tượng của hắn.

Vương Nhất Bác chủ động hôn đến mời gọi Tiêu Chiến. Tay Tiêu Chiến dần dần đi du ngoạn ở khắp người Vương Nhất Bác. Chiếc áo thun sớm nhăn nhúm nay bị y cưỡng chế cởi ra, ném vào một xó trong góc phòng.

Nụ hồn trượt xuống cằm, đến vùng cổ, đi qua yết hầu nhô cao, rơi xuống xương quai xanh. Ở đây Tiêu Chiến mυ"ŧ mạnh hơn khiến nó lưu lại vết đỏ thẫm.
Tay Tiêu Chiến nhẹ nhàng gảy lên một bên hạt trân châu của Vương Nhất Bác. Không những gảy lên, y còn ấn ấn vào lại kéo căng ra tạo sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho hắn. Bên còn lại không thoát được mà bị bao lấy trong khoang miệng ấm nóng của y, liên tục bị lưỡi trêu đùa mà dần căng cứng.

Cuống họng Vương Nhất Bác phát ra tiếng gầm nhẹ như là thỏa mãn.

Tiêu Chiến thôi việc nghịch trân châu của Vương Nhất Bác đi, tay di chuyển tiếp xuống bụng hắn. Chỗ này có cơ, rất săn chắc.

Vương Nhất Bác hơi cười, nhìn Tiêu Chiến đang vuốt ve cơ bụng mình hỏi : "Anh thích ?"

"Ừm, thích."

"Sau này, mỗi ngày, em đều cho anh sờ."

Tiêu Chiến không đáp. Đầu gối như vô tình mà chen vào giữa hai chân Vương Nhất Bác cọ qua cọ lại.

"Nơi này của em, cứng rồi."

Vương Nhất Bác cười khổ, nói : "Anh giúp em đi ?"
Tiêu Chiến vươn tay kéo khóa quần Vương Nhất Bác ra, qυầи ɭóŧ bên trong cũng được cởi nốt. Người anh em của hắn lọt vào mắt của Tiêu Chiến khiến y không khỏi kinh ngạc.

Tay Tiêu Chiến đặt lên tính khí của Vương Nhất Bác cảm nhận độ nóng của nó, từng chút một tuốt lộng.

Kɧoáı ©ảʍ đánh ập đến, Vương Nhất Bác không thể không nhịn được tiếng rên thỏa mãn của mình.

Về sau tốc độ của Tiêu Chiến nhanh hơn ép buộc Vương Nhất Bác bắn ra. Dịch trắng dính nhớp nháp đầy tay y, còn thoang thoảng mùi tanh nồng.

"Cún con, cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu." Tiêu Chiến chậm rãi ngồi lên bụng Vương Nhất Bác. Bàn tay dính dịch trắng vẽ một đường trên thân thế hắn, váy bẩn hắn. Nụ cười bên môi càng thêm sâu, nốt ruồi yêu kiều chuyển động theo, muốn có nhiêu động lòng người thì liền có bấy nhiêu.
======================================

Nhá mụt chíu chiu thoiii, trải nghiệm ZSWW = )