[END] Cha Dượng

Chương 10. Chạy trốn

30 vote up tiếp nha tại phần sau là diễn biến gay cấn :'(

Với mình cần tg để chau chuốt cái phần sau tại mình thấy ý tưởng chap sau khá hay

________________

Tỉnh dậy bên trong căn phòng rộng lớn xa lạ làm Tiểu Mạc cũng có chút giật mình, bình tâm lại cậu quan sát xung quanh liền không thấy người đàn ông hôm qua nên trong bụng cũng có chút mừng rỡ.

"Mình phải làm gì đó...phải làm gì đó...làm gì...?" ngồi trên giường tâm trí cứ không yên cậu vừa lo vừa sợ không biết có nên nghĩ kế hoạch chạy trốn không.

"Điện thoại...điện thoại của mình..." cứ lảm nhảm suốt cậu vẫn không tìm ra được điện liền khó chịu đi đến cửa phòng, cứ nghĩ y bắt mình ở đây chắc chắn sẽ khóa cửa rất chắc nhưng không ngờ ngay cả cửa y cũng không đóng kính lại cậu vừa nhìn liền có ngay được kế hoạch chạy trốn, việc bây giờ là cần phải biết được đường về nhà và cơ hội.

"Đúng vậy là cơ hội...cơ hội là thứ quan gọng, mình cần quan sát mọi thứ" miệng cứ lẩm nhẩm cậu bước ra khỏi phòng thấy không có ai liền đi quan sát xung quanh, kiến trúng cũng khá rộng lớn nhưng không biết y ở với ai...

"Tỉnh rồi sao ? Cậu lại đây ! Tôi nhờ một chút" vô tình đi ngang một căn phòng liền nghe được giọng nói gây ám ảnh cậu của y.

Đứng yên một chút cậu không biết mình có nên vào hay không, nếu đi thì sẽ chết chắc nhưng lỡ vào cũng chết chắc thì phải làm sao ? Càng nghĩ càng khó chịu cậu quyết định đánh cược mà bước vào.

"Ừm tôi tỉnh rồi nhưng ở đây là..."

"Không cân hỏi đâu, tôi biết cậu nghĩ gì nhưng hãy giúp tôi làm cái này bài tập lớp 9, nghe nói cậu học giỏi lắm" y chắc nhìn cậu một cái mà cứ nói rồi nói, yêu cầu ngớ ngẩn của y làm cậu khó hiểu không chịu nổi chẳng hiểu sao lại bắt mình làm bài tập.

Nhìn những bài tập đơn giản cậu càng biết bản thân cũng có chút giá trị.

"Tôi có điều kiện"

Y vừa nghe sắc mặt liền vừa không vui vừa ngạc nhiên có nghĩ cũng không nghĩ đến cậu lại dám ra điều kiện với mình, rõ ràng thằng khốn kia nói cậu rất nhát mà...hóa ra cũng chẳng hiểu cậu được bao nhiêu.

"Được nói đi"

"Ở đây là đâu"

"Đường ... Khu ... Cũng khá gần nhà cậu, nếu đi xe bus thì phải đến trạm gần đây mất 8 phút còn đi bộ chắc khoảng 3 giờ... Tôi nghĩ cậu thông mình và sẽ không bỏ 3 giờ để mệt mỏi và dễ bị bắt còn nếu đi xe cậu sẽ cần tiền và tôi đoán cậu không có tiền nghe anh nói cũng chẳng cho tiền sinh hoạt cho cậu nên nếu đi xe bus cậu sẽ ăn cắp tiền của tôi, tôi đoán thế" y ngồi một bên nói hết những gì cậu suy nghĩ trong đầu nên cậu sợ đến không thể cử động.

"Tôi còn một điều kiện"

"Điện thoại của cậu tôi đem sạc lát nữa sẽ trả, và cậu cũng yên tâm anh không đến cứu cậu đâu, và lát nữa cậu đến chơi với thằng nhóc 7 tuổi dùm tôi"

Nghe y nhắc đến cậu nhóc 10 tuổi liền khiến cậu cũng có chút nghi ngờ, y như vậy mà cũng có con sao thật khiến người ta khó hiểu cái gia đình ma rợ này ai cũng đều kì lạ và ghê tởm.

"Được rồi vậy tôi sẽ làm"

Giải xong hết bài tập cậu cũng ngoan ngoãn nghe lời y mà đi xuống phòng khách đợi cậu nhóc kia, cũng chẳng biết do dự bao lâu cậu rốt cuộc vẫn không gọi cho hắn, cậu sợ nếu gọi hắn vẫn không đến cậu sẽ càng thất vọng hơn mà thôi cũng chẳng biết sao nữa nhưng cậu rất sợ, cảm giác như đã bị bỏ rơi.

Suy nghĩ đến nhứt cả đầu thì y cũng đón thằng bé kia về để mà cậu chăm nó, sau khi dặn dò thì y rời đi để cậu với thằng bé không biết phải làm gì.
"Em tên gì ?" im lặng lúc đâu cậu vẫn quyết định hỏi tên của cậu bé.

"Em tên Lâm Mạc, còn anh ?"

Giọng nói non nớt phát ra từ Lâm Mạc khiến cậu như chết lặng đi, cậu đã nghĩ đến đây sẽ không phải nghe cáu tên đó lần nào nữa nhưng ai lại ngờ cuộc sống trêu đùa người ta đến vậy ?

"À..à...anh tên Đình Mạc.. Tên chúng ta giống nhau quá"

"Wao chúng ta giống tên đó vậy chúng ta ăn gì đó đi ạ em đói rồi" nói rồi cậu bé kéo tay cậu đi đến phía nhà bếp cậu tìm một lát cũng có chút mì và trứng nên đành làm mì cho cậu nhóc này rồi.

Yên lặng một lúc cậu liền nhớ ra cơ hội, đây chính là cơ hội và quý nhân của mình...

"Anh có chuyện này hỏi em nhé ? Cái người lúc nãy là gì của em ?"

"Là chú, chú là bạn của ba em nhưng ba em mất nên chú phải chăm em giúp ba, nghe ba nói như thế" câu trả lời thành thật của Lâm Mạc làm cậu cũng hiểu ra hóa ra là con với Lâm Mạc, cậu chắc chắn đây là con của hắn và Lâm Mạc, gì lại giống như vậy. Sự thật làm cậu chết lặng tại chỗ không hiểu sao lại như vậy nữa rõ ràng ban đầu mình ghét hắn sao giờ lại đau đớn khi thấy con của hắn với người đó chứ.
"Vậy chú khi nào về ?"

"Sáng ! Có khi sáng nhưng có khi sẽ về lúc 11 giờ" nhìn lên đồng hồ cũng đã 10 giờ 14 rồi nên cậu chắc chắn phải tranh thủ mọi thứ.

Sau khi để thằng bé ăn mì xong cậu liền căn dặn một số thứ rồi lấy điện thoại rồi từ từ bước khỏi phòng khác nhìn bên ngoài có 2 vệ sĩ gác cổng nên cậu đành phải tìm đường khác ở quanh hàng rào, đi lòng vòng cũng không tìm được gì nên cậu quyết định phải trèo qua, đây là cách duy nhất có thể cứu cậu, nếu về được nhà sẽ cầu xin hắn chỉ cần vậy hắn sẽ tha cho mình.

Chật vật với hàng rào gần 10 phút cậu mới trèo qua được, sau khi trèo rồi chỉ cần tìm cách cho vệ sĩ không thấy mình cậu chắc sẽ có thể an toàn rời đi đứng nấp một lúc cậu quyết định sẽ đi ngược đường dù gì cậu cũng đã biết đường ở đây đi về nhà cũng không phải khó, nếu không nhầm thì chắc chắn gần đây sẽ có một con đường nhỏ vòng ra được quốc lộ.
Vừa bước vào đường nhỏ cậu liền bắt đầu lo sợ hơn vì cũng đã 9 giờ 57 rồi y chắc chắn đã về đến và phát hiện ra cậu không ở đó chắc chắn vậy. Đắn đo liền quyết định chạy liều ra quốc lộ, trên nên đất vừa lạnh vừa cứng đôi chân trừng của cậu sớm đã có chút trầy xước nhưng bây giờ tính mạng quan trọng hơn.

Cậu cứ chạy, cứ chạy không biết chạy bao xa nhưng ở trước mặt đã có vô số ánh đèn đường và xe cộ vừa bước ra khỏi con đường chẳng hiểu sao tóc của cậu lại bị giật ra rồi lại bị kéo ngược vào con đường đó... Tại sao...kế hoạch đã ổn thỏa mà sao mọi thứ lại như vậy...

"Cậu..! Định đi đâu vậy ? Đình Mạc ?" giọng nói tức giận của y làm cậu rợn hết cả người khiến cậu đến thở cũng không dám.

"Tôi hỏi cậu định đi đâu ? Sao lại khóc ?" bàn tay cứ siết chặt lấy tóc của cậu mà lôi đi, đôi chân bị lê trên nền đất cũng đã bị rách và chảy máu nhưng y vẫn kéo lê cậu đi. Cả cơ thể gần như không cử động cậu cứ khóc rồi khóc không biết cuộc đời mình là thứ gì mà lại phải vướng vào những chuyện này...
Đến được chỗ đỗ xe y liền lôi cậu vào rồi chạy về lại biệt thự, căn biệt thự đã khiến cậu run lên, cảm giác sợ hãi biết mình sẽ chết thật khiến cậu buồn nôn...

"Được rồi chúng ta chơi trò chơi nhỉ ?" cả người cậu bị y kéo đi đến mức mơ hồ.

"Sao nào ? Sao không trả lời nhỉ...?" y  cứ vui vẻ kéo cậu đi đến căn phòng hôm đó làm cậu sợ đến khóc lớn.

"Im miệng ! Cậu khóc như vậy Lâm Mạc sẽ nghe thấy, mau im miệng cho tôi" lôi cậu đến chiếc giường y lại lần nữa lột hết quần áo của cậu ngắm nghía cái lỗ nhỏ ở bên dưới rồi lần lượt trói hết tay chân của cậu nhìn gương mặt tuyệt vọng không chút sắc nào làm y sung sướиɠ đến cương cứng hết cả lên.

Lại dùng cây roi gai quen thuộc, cứ đánh lật lượt lên người cậu, những lời cảm ơn nức nở cứ vang lên. Bên tai y làm y càng hứng lên mà đánh ngày một mạnh.
Không chỉ vậy y còn dùng những dương cụ dị hợm nhé từng chút vào bên trong của cậu, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc cứ liền tục khiến cậu khóc la không ngừng, càng lúc càng mạnh bạo, không chỉ bằng roi y còn dùng cả nến. Cứ dừng giọt sáp nến chảy xuống là một tiếng la hét vang lên cứ như vậy cả máu và nến cũng không thể nhận ra được nữa thì y lại treo cậu lên.

Bàn tay to lớn nắm lấy tóc của cậu rồi đánh, từng cái một vào bụng của cậu cứ như vậy khiến cậu ngất đi rồi y lại dùng nước đến tỉnh cậu rồi cứ đánh. Không biết thời gian trôi bao lâu nhưng cậu đã dần dần mất đi cảm giác, mọi thứ dàn mơ hồ đến lạ thường.

"Cậu biết gì không ? Khi trước Lâm Mạc cũng đã từng bị tôi làm như thế này...nhưng anh ấy chịu đựng giỏi hơn cậu..anh ấy chỉ biết khóc và van xin còn cậu thì lại im lặng mặc dù giống nhau người hai người lại rất khác nhau..." nói xong lại một cú đấm vào bụng nhưng lần này khác, lần này đau đớn hơn và...có máu...máu chảy rất nhiều rất đậm...bên dưới cậu cứ không ngừng chảy máu làm cậu đau đớn hét lên.
___________