[KHR] Tôi chỉ là người bình thường,có lẽ?

Chương 7:Mệt mỏi

Nhìn ông thầy đang quát tháo trên bục giảng kia,Shiyou thầm phỉ nhổ.Cách dạy của ông ta không hề quan tâm đến học sinh,những kiến thức rời rạc,không có sự thống nhất,cơ bản chưa xong mà đã nhảy sang nâng cao.Cô mệt mỏi chớp chớp mắt,đưa tay lên che miệng ngáp một cái rõ dài,gật gù như muốn ngủ.Tất cả hành động của cô đều lọt vào mắt của Nezu,ông ta tức giận chỉ thẳng vào mặt cô

"Tomeina,sao cô dám ngủ trong giờ học.nếu tự tin mình làm được thì lên làm bài này cho tôi"

Shiyou mắt nhắm mắt mở nhìn lên,chầm chầm ra khỏi ghế bước lên bảng.Bọn người trong lớp liền chớp thời cơ mà buông lời mỉa mai 

"Kìa con nhỏ đó đúng là Shiyou vô dụng mà"

"Nó sẽ đứng im như tượng giống lúc trước thôi"một tên khác cười trào phúng

"Nó sống làm gì cho chật đất nhỉ"

Kyoko,Hana vô cùng tức giận.Shiyou dễ thương đáng yêu của họ mà bị sỉ nhục là điều không thể chấp nhận được!!!Tsuna và Yamamoto lo lắng nhìn cô gái mái tóc đen mun đang bước lên bảng kia.Lập tức sững sờ, trái với tưởng tượng của họ,cô chỉ trưng ra một điệu bộ thản nhiên đến đáng sợ,ánh mắt vô định thần nhìn vào không trung

"A~con người đúng là ngu ngốc"

Cô trực tiếp bỏ qua các lời nói đàm tiếu đó,cầm phấn nhìn vào bài toán trước mặt trước con mắt đắc ý của Nezu.Ánh mắt hờ hững nhìn hàng chữ trắng trước mặt,cô nâng tay viết lên đó vài chữ sau đó cất phấn đi về chỗ của mình.Nhìn phần đáp án bị bỏ trống trên bảng,cả lớp lần nữa lại vang những tiếng chế nhạo thậm tệ

"Tao biết con vô dụng Shiyou đó có làm được gì đâu"

"Đúng là vô tích sự mà haha"

"Không biết mày có não không nhỉ"

Shiyou mệt mỏi ngáp thêm một cái nữa,quay đầu lại nhìn vào người đang cười tự mãn ở trên bảng

"Em học hành như thế này thật-"

"Này Nezu-sensei"Shiyou cắt ngang lời ông ta,ánh mắt chán nản nhìn ông thầy kia"Bài đó sai đề rồi đấy"

Những tên vừa phỉ báng cô liền cứng họng,cô trở về chỗ của bản thân gục xuống bàn ngủ ngon lành,để lại cho cả lớp một bầu không khí quỷ dị.Giấc ngủ của Shiyou chỉ kết thúc khi tiếng chuông nghỉ trưa vang lên.Cô lờ đờ dụi mắt,lôi trong cặp ra hộp cơm trưa đã chuẩn bị cất bước ra ngoài

"Shiyou-chan cậu muốn đi ăn trưa với chúng tớ không"Kyoko tươi cười nói với cô

"A xin lỗi nhé Kyoko-chan hôm nay tớ muốn ăn một mình,xin lỗi cậu nhé"Shiyou cười trừ xin lỗi

" không sao đâu Shiyou,hôm sau ăn chung nhé"Hana vỗ vai cô

Sau khi tạm biệt hai cô bạn của mình,cô thở dài ão não ra khỏi lớp, đi thẳng lên vị trí quen thuộc mà cô thường đến ở thế giới trước.Vặn cái tay nắm cũ đã rỉ sét gần hết,gió l*иg lộng thổi vào mặt,cảm giác lành lạnh trên da làm Shiyou tỉnh táo hơn một chút.Trèo lên phần cao của sân thượng,lặng lẽ mở hộp cơm ra.Shiyou chậm rãi nuốt từng hộp cơm.

Mọi thứ cô nghĩ đến bây giờ cứ như một giấc mơ.Đùng một cái,tự nhiên cô lại xuyên vào một thế giới giả tưởng,một điều cực kì phi lí.Gặp gỡ Tsuna,đánh nhau với ủy viên trưởng đại nhân,một cuộc gặp gỡ bất ngờ với yamamoto,... khi đến thế giới này cô liên tục gặp rắc rối,như nó tự tìm đến vậy.Khẽ đóng hộp cơm lại,Shiyou nằm vật ra sau,thở hắt ra một hơi.Nhắc mới nhớ,khi vừa đến đây Shiyou đã nổi giận vì Fuuto tùy tiện đem cô sang đây nhỉ.Nhưng...

"Tôi có lí do để ở lại thế giới kia?"

Ánh mắt kim mâu trống rỗng ngó mông lung vào những đám mây đang trôi ở trên bầu trời tự do kia,nhắm mắt dưỡng thần,không lâu sau liền chìm vào giấc mộng.

............................................................

Hibari tâm trạng cực kì xấu từ sáng đến giờ,cả người tỏa ra hắc khí đen làm chúng học sinh không rét mà run tránh xa.Con động vật ăn cỏ đó nương tay với hắn,không thể chấp nhận được với một kẻ kiêu ngạo như Hibari.Hắn tuyệt đối không muốn bị coi thường,như thế là chà đạp lên lòng tự tôn của một kẻ mạnh.Đem tâm tình xấu lên sân thượng,định đánh một giấc để hạ lửa giận.Khi vừa mở cửa hắn liền nhíu mày nhìn cái bóng đen ở trên phần cao sân thượng.Có con động vật to gan nào dám chiếm lãnh thổ của hắn?

Hibari đen mặt rút tonfa,trèo lên định cho con động vật ăn cỏ đó một trận.Sau đó liền hơi kinh ngạc khi nhận ra đó là thiếu nữ đã đánh(củ)nhau(hành) hắn 2 lần.Shiyou hơi cuộn người lại,cánh môi phát ra vài âm thanh mơ hồ không rõ,bộ dạng không hề giống với cô gái đã đánh ngang cơ với Hibari.Hắn mặt lạnh lùng giơ tonfa lên cao,định không lưu tình đập thẳng đầu xuống thiếu nữ kia.Ngay khi thanh kim loại bóng loáng sắp va chạm vào đầu cô gái,tay Hibari liền khựng lại,bất ngờ nhìn người con gái đang run rẩy ôm lấy thân thể,từng giọt nước mắt mặn chát rơi xuống gò má nhợt nhạt
"Đ..đừng..bỏ con lại"

Hibari hơi cứng người,quan sát thiếu nữ đang khóc trong mơ hồ kia,nhất thời không biết làm gì.Trong đầu Hibari chỉ có cắn chết và kẻ mạnh,làm gì có khái niệm dỗ dành con gái.(Au:anh mà có chắc trời sập).Ngay lúc Hibari định bỏ đi thì bàn tay nhỏ nhắn của Shiyou níu nhẹ lấy tay áo của anh ta, run lên từng đợt như tìm một sự an ủi.Hibari nhìn cái tay níu lấy mình nhíu mày

.........................................................................

Shiyou tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng chuông vào học vang lên.Ánh mắt lờ mờ mở lên,cảm thấy có cái gì đó âm ấm trên cơ thể mình.Nhận ra đó là một chiếc gakuran đen quen mắt,Shiyou cả kinh nhận thấy Hibari đang ngồi kế bên mình,đôi mắt phượng sắt bén nhìn thẳng vào cô.

"Hibari-senpai có..có chuyện gì sao ạ?"cô lắp bắp, vô thức lùi ra sau
" Ngươi khóc trong khi ngủ"Hibari nhàn nhạt trả lời

Shiyou sờ nhẹ lên má mình,đúng là có một hàng nước mắt chưa khô hết còn đọng lại.Cô lại tiếp tục kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc áo khoác trên người mình.Hibari đứng dậy cầm lấy chiếc gakuran trên người cô khoác lại lên vai, bước ra khỏi sân thượng,buông ra câu nói quen thuộc

"Lần sau gặp lại cắn chết"

Nhìn theo bóng lưng Hibari vừa rời đi,Shiyou hơi thất thần.Con người kiêu ngạo đó mà cũng có lúc quan tâm cho người khác như vậy sao.Cô lắc đầu để xua đi suy nghĩ của mình,chắc chắn anh ta nhất thời làm vì hứng thú thôi.Ngày hôm đó buổi trưa của Shiyou kết thúc với những điều bất ngờ.

-------------------------------------------------------------

Góc tác giả:

Mọi người ơi mị là dân mới vào nghề.Có gì cứ bình luận ở dưới cho mị biết mà sửa nhé.Yêu yêu~
Xả ảnh Sẻ-san cute chết người

[KHR] Tôi chỉ là người bình thường,có lẽ? - Chương 7:Mệt mỏi

[KHR] Tôi chỉ là người bình thường,có lẽ? - Chương 7:Mệt mỏi
[KHR] Tôi chỉ là người bình thường,có lẽ? - Chương 7:Mệt mỏi

[KHR] Tôi chỉ là người bình thường,có lẽ? - Chương 7:Mệt mỏi
[KHR] Tôi chỉ là người bình thường,có lẽ? - Chương 7:Mệt mỏi

[KHR] Tôi chỉ là người bình thường,có lẽ? - Chương 7:Mệt mỏi