Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện [Bản chỉnh sửa] ~ Mặc Hương Đồng Khứu

Chương 9: Bách Chiến Phong chủ

Trong Linh Tê Động quanh co sâu thẳm, sau trăm vòng xoay ngàn vòng rẽ, lại là một khoảng thiên địa không động khác, không gió không trăng, nhưng lại trong lành yên tĩnh. Đá trắng như mây, đá xanh như phỉ thúy, tạo nên rất nhiều kỳ quan cùng giường đá thiên nhiên lớn nhỏ. Chính giữa còn có một cái đầm bích thủy, giống như tấm gương chiếu ra một thế giới khác.

Chỗ không hoàn mỹ duy nhất là ở đằng trước có thể tiền bối bế quan ở đây không quá bảo vệ công trình công cộng, vách động bị đao ảnh kiếm khí chém vô số khe rãnh, ngay cả suối máu ngưng kết trên vách đá, cũng đã biến thành màu đen.

Đây chỉ là một trong rất nhiều động phủ, mặc dù hiện trường có chút mờ ảo gϊếŧ người, nhưng Thẩm Thanh Thu rất vừa lòng, không có ý định tìm nơi khác. Ngồi xuống giường đá, bắt đầu dựa theo điển tịch đã ghi nhớ dốc lòng tu luyện.

Nhưng mà, giống như ông trời không chịu để cho y cày phong độ đàng hoàng, ngồi xuống không bao lâu, y liền nghe được một tiếng động khác thường.

Tiếng thở thấp.

Tiếng thở thấp thống khổ của con người.

Đồng thời, y cảm thấy được một cỗ linh lực chấn động gần như bạo tẩu.

Được rồi. Thẩm Thanh Thu biết xảy ra cái gì rồi.

Linh Tê Động lớn như vậy, tất nhiên không thể chỉ có một mình y được thông qua để vào bế quan, nơi này còn có người khác cũng đang tu luyện, hơn nữa... Tẩu hỏa nhập ma rồi, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt.

Ta! chỉ! là! muốn! bế! quan! tu! luyện! cày! cày! võ! công! mà! thôi! Có cần phải vậy không? Có! cần! không!

Thẩm Thanh Thu bỗng chốc mở hai mắt, quyết định đi tra xét một phen. Y đi theo hướng âm thanh và linh lực chấn động truyền đến, xoay bảy tám vòng trong động, tiếng động càng lúc càng lớn.

Cuối cùng, y tiến vào một hang động khác. Đi vào liền nhìn thấy một thân ảnh bạch y đưa lưng về phía y, một thanh trường kiếm cắm trên đá, thẳng đến chuôi.

Trong động kiếm khí loạn xạ, không có trình tự gì, nhìn vết máu loang lổ trên người bạch y nhân kia, giống như người bị hại, nhưng nhìn động tác của hắn, lại giống sát nhân cuồng ma.

Vị này tẩu hỏa nhập ma đến mức tương đối thảm khốc!

Thẩm Thanh Thu cân nhắc cách giải quyết loạn trời loạn đất của mình, nếu đi tới làm lưu thông linh lực của đối phương, rốt cuộc khả năng giúp đỡ lớn hơn hay là khả năng làm chết đối phương lớn hơn, đúng lúc này, y liếc mắt một cái thoáng nhìn chuôi kiếm.

Giờ phút này bởi vì linh lực chủ nhân bạo tẩu, thân kiếm rung chuyển không ngừng, đang từng chút từng chút tự rút ra ngoài, phát ra thứ âm thanh chói tai, ngân quang theo chú văn và hoa văn Loan Phượng trên chuôi kiếm sáng lên không ngừng.

Thẩm Thanh Thu liếc mắt một cái liền nhận ra đây là kiếm gì, kiếm của ai.

Mẹ nó!

Có chết hay không gặp phải người này!

Nếu vừa rồi y còn có tâm giúp đỡ, giờ chỉ còn tâm chạy trối chết. Nhưng mà đã muộn. Bạch y nhân kia mạnh mẽ quay đầu, đã phát hiện sự có mặt của y!

Thẩm Thanh Thu căn bản không có tâm tư khen một câu "Mỹ nam tử!", nam tử có đẹp đến đâu nếu trán nổi gân xanh hai mắt đỏ ngầu mà trừng mắt nhìn ngươi, cũng phải quỳ được không!

Y phất tay áo bỏ chạy, nam tử kia đánh một chưởng vào vách đá, đá văng khắp nơi, cuối cùng trường kiếm phá đá mà ra, ngang trời bay tới, vừa vặn ghim trước mắt Thẩm Thanh Thu, chặn đứng đường đi của y, chạy nhanh hơn chút nữa là thoát rồi, Thẩm Thanh Thu sẽ bị chặt đầu ngay tại chỗ. Nháy mắt, bạch y nhân mất đi lý trí đã tiến lại.
Thẩm Thanh Thu thấy chạy không kịp, chỉ có thể kiên trì đến cùng. Y hội tụ linh lực bên tay phải, được ăn cả ngã về không mà đánh vào ngực đối phương,

Nếu người này thật sự giống trong truyền thuyết, có thực lực gần như có thể chiến đấu một trận với nhân vật chính, vậy một chưởng này chắc chắn là không có tác dụng. Chẳng những không có tác dụng, nói không chừng Thẩm Thanh Thu còn sắp bị đánh bay ra ba trượng, miệng phun máu tươi gì gì đó.

Nhưng mà, lại có tác dụng, bị đánh bay ra ba thước, miệng phun máu tươi, lại không phải Thẩm Thanh Thu, mà là đối phương!

Một khắc kia, Thẩm Thanh Thu giơ tay phải của mình, nhìn bạch y nhân bị mình một chưởng đánh ngã, cảm khái sâu sắc, bản thân không cần giả bộ cũng ngầu như vậy!

Kỳ thật người tẩu hỏa nhập ma phát cuồng tất nhiên đáng sợ, nhưng cũng rất yếu ớt, nếu vận khí đủ tốt, không chừng chỉ một cái tát cũng đủ làm gãy sự chống cự cuối cùng của hắn.
Thẩm Thanh Thu biểu cảm bối rối mà nhìn người kia thống khổ nửa quỳ trên mặt đất, mạnh mẽ giãy dụa muốn đứng lên xé xác y, nhưng đầu gối lại lần nữa rơi thật mạnh xuống đất, cuối cùng vẫn thở dài, đưa tay đặt lên lưng hắn.

"Nói rõ trước." Thẩm Thanh Thu cũng mặc kệ hắn có nghe hiểu hay không, lẩm bẩm nói: "Còn không cứu ngươi sẽ không kịp nữa. Cái thao tác này ta cũng không quen, ngộ nhỡ ngươi... Ha ha, tốt xấu gì ta cũng coi như tận lực, ngươi ngàn vạn lần đừng trách ta."

Không biết qua bao lâu, Thẩm Thanh Thu cảm giác linh tức trong cơ thể người kia dần dần bình phục, lưu thông bình thường, trái tim mới chầm chậm buông lỏng, rút bàn tay về. Còn lại, cầu khấn còn nước còn tát y không làm tu vi của đối phương thụt lùi gì gì đó.

Cái vị được y chó ngáp phải ruồi cứu về kia nhẹ cúi thấp đầu, còn chưa thanh tỉnh.
Thẩm Thanh Thu kỳ thật đã đoán ra thân phận của người này, nhưng âm thanh nhắc nhở của hệ thống khiến y hoàn toàn xác nhận.

【Chúc mừng! Hệ thống nhắc nhở: Thay đổi tình tiết 'Liễu Thanh Ca chết', giá trị tìm đường chết và giá trị thù hận của nhân vật phản diện 'Thẩm Thanh Thu' giảm xuống, phong độ +200!】

Quả nhiên.

Đây là sư đệ đồng môn của y, cũng là một kẻ chết oan dưới tay Thẩm Thanh Thu nguyên tác.

Chủ nhân Bách Chiến Phong của mười hai đỉnh Thương Khung Sơn phái, Liễu Thanh Ca.

Liễu Thanh Ca, là một nhân vật rất trâu bò.

Mười hai đỉnh Thương Khung, mỗi đỉnh mỗi vẻ, đặc sắc rõ ràng. Chẳng hạn như, Khung Đỉnh Phong đứng đầu thống lĩnh đại cục, quan sát các đỉnh; Thanh Tĩnh Phong của Thẩm Thanh Thu là nơi yêu thích nhất của phần tử tri thức và thanh niên văn nghệ; Vạn Kiếm Phong nhờ thiên thời địa lợi nhân hoà, từ xưa đã sinh ra nhiều bậc thầy đúc kiếm; Khổ Hành Phong vừa nghe tên đã biết là làm cái gì, lấy roi quất Thẩm Thanh Thu y cũng không muốn đi; Tiên Xu Phong là sự tồn tại khiến người ta thèm thuồng. Bởi vì đỉnh này chỉ thu nhận nữ đệ tử, hơn nữa trước nay chỉ số nhan sắc của đệ tử rất cao, mỹ nữ như mây. Không hiểu sao độc giả viết đồng nhân YY nhiều vô kể, trăm hoa đua nở, trong đó các tác phẩm xuất sắc như 《Bá đạo Tiên Xu yêu phải ta》, 《Những năm tháng ở Tiên Xu Phong trái ôm phải ấp》 có thể nói là kiệt xuất, câu từ học sinh tiểu học, các giai đoạn tình tiết ướŧ áŧ không ngừng, lưu truyền rộng rãi với sức ảnh hưởng to lớn, thậm chí có thể sánh vai cùng nguyên tác.
Thế nhưng trong đó, được thanh niên thích nhất, sùng bái nhất, vội vàng muốn gia nhập nhất, tuyệt đối là Bách Chiến Phong do Liễu Thanh Ca trấn thủ!

Đây là nhất mạch hiếu chiến nhất của Thương Khung Sơn, cũng là nhất mạch có sức chiến đấu mạnh nhất.

Các thời kỳ Bách Chiến Phong Phong chủ không có ai không phải nhân vật kiếm thuật tuyệt đỉnh, bách chiến thường thắng, thần thoại bất bại, dữ dội nhiệt huyết, phong cách!

Độc giả nam thường cực kỳ coi trọng kẻ mạnh. Tuy rằng Liễu Thanh Ca chưa chính thức lên sàn, nhưng mà không thiếu người hâm mộ chỉ số võ công, Thẩm Viên khá say mê nhân vật này. Y não bổ hình tượng của Liễu Thanh Ca là một hán tử sắc bén uy vũ hùng tráng. Chiến thần mà!

Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn nhìn khuôn mặt đẹp như nữ tử kia, mộng tan, hồn lìa khỏi xác. Ảo tưởng trong lòng mình từ trước tới nay, tan biến rồi.
Chủ nhân của Bách Chiến Phong bách chiến bách thắng, tại sao chân dung người thật lại hoàn toàn không đúng, đây rõ ràng là mang cái mặt của công tử văn nhã thiếu niên lang!

Lớn lên như vậy ngươi có xứng đáng với đống võ công não bổ của ngươi không?!

Nhưng nghĩ lại, cũng hiểu thôi, Liễu Thanh Ca là ca ca của nữ chính hàng đầu, tuyệt thế đại mỹ nữ Liễu Minh Yên. Bà xã của nhân vật chính, chất lượng khẳng định chuẩn không cần chỉnh, sức mạnh của gien mạnh thật đấy, khoa học đấy chứ!

Bách chiến bách thắng, tính cách kiêu căng, khuôn mặt đẹp. Người như vậy, đã có Băng Ca, không cần người thứ hai. Khó trách đại thần Đâm Máy Bay sớm viết cho hắn chết.

Người không phải nhân vật chính cũng dám có nhiều thiết lập như vậy? Chia cho chỗ khác không phải pháo hôi đặc biệt thì chính là chết chắc!
Vừa rồi không cân nhắc đến nước này, hiện tại nghĩ lại, y cứu người này liệu có ảnh hưởng đến độ sướиɠ của Lạc Băng Hà không?

Miêu tả Liễu Thanh Ca không tốn nhiều giấy mực, nhưng hắn còn có một ý nghĩa tồn tại rất quan trọng, chính là dùng để cày bản chất cặn bã của Thẩm Thanh Thu.

Hai người Liễu Thẩm tuy là sư huynh đệ đồng môn, giữa hai người lại luôn có hiềm khích.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao vừa rồi Thẩm Thanh Thu vô cùng muốn chạy trốn. Hai người bình thường vốn đã không hợp, một bên tẩu hỏa nhập ma, hoặc là hắn đuổi theo chém chết Thẩm Thanh Thu, hoặc là Thẩm Thanh Thu giống nguyên tác hại chết hắn.

Tuy rằng không biết rốt cuộc có thâm thù đại hận gì, nhưng nguyên tác Thẩm Thanh Thu là hung thủ gϊếŧ Liễu Thanh Ca, là sự thực không thể chối cãi. Sự việc này bị vạch trần, cũng là (một trong những) nguyên nhân trực tiếp khiến Thẩm Thanh Thu thân bại danh liệt. Nguyên tác lời thoại lên án Thẩm Thanh Thu là "Thừa dịp tu luyện có chút sai sót, vậy mà lại có thể nhẫn tâm dồn vào chỗ chết", đại khái chính là ra tay ở chỗ này đấy.
Thẩm Thanh Thu gϊếŧ thân nhân duy nhất của nữ chính, đương nhiên Lạc Băng Hà phải báo thù cho bà xã hắn rồi. Điểm thù hận của nhân vật Thẩm Thanh Thu này không phải nhiều vừa đâu!

Thẩm Thanh Thu còn đang ở bên kia lo lắng không nguôi cho tương lai của mình, bên này Liễu Thanh Ca thổ huyết xong, rốt cuộc từ từ tỉnh lại.

Vừa mở mắt, liền nhìn thấy Thẩm Thanh Thu vẻ mặt an nhàn ngồi ở gần đó, mang vẻ cao ngạo nhìn y, dáng vẻ kia nhìn thế nào cũng không thấy có ý tốt, trong lòng còi báo động mãnh liệt kêu, mạnh mẽ muốn ngồi dậy phòng bị, lại tác động đến nội tạng vừa bị trọng thương, nội tức đại loạn, lại phun ra một ngụm máu.

Bên này Thẩm Thanh Thu lành lạnh nói: "Sư đệ, điều tức, đừng kích động như vậy. Thân là chủ nhân Bách Chiến Phong, sao có thể chật vật như vậy. Nào! Lau đi." Nói xong đưa một cái khăn tay qua.
Liễu Thanh Ca vừa thổ huyết vừa nói: "Thẩm... Ngươi lại muốn làm cái quái quỷ gì..."

Thẩm Thanh Thu thấy hắn thật sự khốn khổ, vỗ nhẹ một chưởng lên lưng hắn.

Vốn Liễu Thanh Ca cho rằng y muốn làm hại mình, kiểu gì cũng trốn không thoát, đợi đến lúc tiếp xúc với một chưởng kia, mới cảm giác một đạo linh khí trong suốt thuận lợi quán nhập, chạy theo quy luật tứ chi, giúp hắn điều hòa hơi thở.

Cái này, Liễu Thanh Ca quả thật còn hoảng sợ hơn là Thẩm Thanh Thu ở sau lưng hãm hại hắn. Dù sao chuyện hãm hại hắn, đã thành thói quen.

Thẩm Thanh Thu vừa vỗ cho hắn vừa nói lời thấm thía: "Liễu sư đệ, kỳ thật, gần đây sư huynh bế quan, có hiểu ra nhiều điều, hơn nữa vừa rồi ngươi ngàn cân treo sợi tóc, suýt nữa hương tiêu ngọc... Khụ tráng niên mất sớm, nghĩ đến những chuyện trước kia, sư huynh hết sức hổ thẹn, cảm thấy rất hối hận."
Liễu Thanh Ca dường như thổ càng nghiêm trọng.

Thẩm Thanh Thu khéo léo lấy lòng: "Không bằng ta và ngươi từ nay về sau, bỏ qua chuyện trước kia, cùng nhau tiến lên, làm một đôi sư huynh đệ mẫu mực, đồng môn thân thiết, sư đệ ngươi thấy thế nào?"

Thật sự có chút xấu hổ, có điều nếu hiện tại y không gϊếŧ Liễu Thanh Ca, tình tiết kéo giá trị thù hận đã thay đổi, tại sao không làm đến cùng một chút, dứt khoát xây dựng quan hệ tốt với Liễu Thanh Ca, nói không chừng Liễu đại thần còn có thể thành hậu thuẫn cho mình nữa?!

Liễu Thanh Ca sắc mặt cực kỳ kém. Hắn nhìn ánh mắt của Thẩm Thanh Thu một hồi, rốt cuộc giống như là không thể nhịn được nữa mà nói: "Ngươi, đi xa chút."

Thẩm Thanh Thu tỏ vẻ đã hiểu.

Dù sao căm ghét nhau nhiều năm như vậy, trong chốc lát khẳng định không thể cày độ hảo cảm lên được. Chuyện này không thể vội, phải từ từ mà đến.
Y gật gật đầu, nói đi là đi, vừa đi vừa không quay đầu lại mà phất tay nói: "Nếu khi sư đệ luyện công lại xảy ra chuyện không may gì, chớ có ngại, cứ hô lớn gọi sư huynh đến giúp đỡ. Mọi người cách nhau gần như vậy, cũng nên chiếu cố nhau một chút."

Liễu Thanh Ca giống như nghe y nói thêm hai câu thì lại muốn thổ huyết, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi.

Thẩm Thanh Thu thức thời mà câm miệng "đi xa". Còn lại một mình Liễu Thanh Ca, khó khăn mà thổ ra một búng máu.

Hai người họ xưa nay không hòa thuận, hồi Liễu Thanh Ca còn trẻ đã không thể nào chịu nổi cách làm người của Thẩm Thanh Thu, đôi bên đều chán ghét đối phương đến cực điểm.

Loại chán ghét này cũng không phải là cái kiểu cãi nhau ầm ĩ như oan gia hoan hỉ, mà là loại một câu không hợp sẽ đánh đập tàn nhẫn, muốn tính mạng đối phương. Thẩm Thanh Thu không đυ.c nước béo cò mới là lạ, cư nhiên còn giúp hắn?!
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, khiến khuôn mặt của Liễu Thanh Ca không khỏi vặn vẹo.

Ký ức của hắn chỉ đến trước khoảnh khắc luyện công mất khống chế. Nhưng hiện tại linh tức của hắn ổn định, tuyệt đối không thể trong lúc cuồng loạn tự mình đả thông điều hòa được, tất nhiên có ngoại lực tương trợ.

Chẳng lẽ, thật sự là Thẩm Thanh Thu giúp mình?

Vừa nghĩ tới thật sự có khả năng này, Liễu Thanh Ca liền cảm thấy buồn nôn, sống không bằng chết.