Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện [Bản chỉnh sửa] ~ Mặc Hương Đồng Khứu

Chương 22: Tiên Minh Đại hội 2

Tuyệt Địa Cốc.

Tuyệt Địa Cốc kéo dài qua bảy dãy núi nhấp nhô, cây xanh rậm rạp. Trong đó nước ngầm chảy mạnh, thác nước dốc đá, núi cao hang sâu, giao nhau chằng chịt. Vậy nên mới giống như tên, luôn như có địa hình "bị buộc đến tuyệt cảnh", nhưng mà sau một khắc, lại có thể nhìn thấy đèo núi như trời không tuyệt đường con người. Dùng ánh mắt của Thẩm Thanh Thu để nhìn, quả thật là một vật phẩm thiết yếu khi đoàn thể thám hiểm ngôi nhà chung.

Các tân tú tham dự được sắp xếp đứng thành hàng ngũ chỉnh tề, vây quanh một bệ đá thiên nhiên thật lớn trước sơn cốc.

Chủ lực tham dự là tứ đại môn phái tu tiên. Thương Khung Sơn đứng đầu, theo sau chính là Chiêu Hoa Tự, Thiên Nhất Quan, cùng với Huyễn Hoa Cung.

Trong bốn phái, Thương Khung Sơn tính tổng hợp lại cực mạnh, mười hai đỉnh ai cũng có sở trường riêng, nhiều phương thức tiếp cận. Tự và Quan tất nhiên là đại bản doanh của hòa thượng đạo sĩ nhân sĩ xuất gia, Huyễn Hoa Cung thì phức tạp hơn, môn phái chỉ đạo tư tưởng đa dạng, giỏi về kỳ môn độn thuật, tiếp xúc với thế tục nhiều nhất, trình độ thuật pháp thế nào không rõ lắm, nhưng có một điểm không thể nghi ngờ, nó nhất định là nhà có tiền nhất. Mỗi lần đại hội đều là nhà đấy chi tiền nhiều nhất.

Ngoài ra, trong đó còn có vô số tiểu môn phái tham dự. Cho nên cuối cùng tụ tập đến Tuyệt Địa Cốc báo danh nhất định là hơn ngàn người.

Cửa vào sơn cốc ngày trước yên tĩnh thanh lãnh, bỗng nhiên tràn vào hơn một ngàn người, động vật trong núi chưa từng thấy người đều bị kinh hãi, trên mọi phương diện đều vô cùng náo nhiệt.

Bốn phía cửa vào sơn cốc sớm dựng lên đài cao, là để các tu sĩ không tham dự đại hội xem cuộc chiến dùng, cờ màu đại diện các phái tung bay phấp phới trên lầu. Vị trí đặc biệt của chư vị chưởng môn ở tầng cao nhất, một hàng Thương Khung Sơn do Nhạc Thanh Nguyên dẫn đầu, an vị ở đài cao.

Sau khi Thẩm Thanh Thu ngồi xuống, một lão già tóc bạc khí độ ung dung ngồi cạnh y tiếp đón mọi người của Thương Khung Sơn, cũng gật đầu với y nói: "Thẩm tiên sư."

Lão cung chủ của Huyễn Hoa Cung, chính là sư phụ của mẹ ruột Lạc Băng Hà. Thẩm Thanh Thu ôm một loại cảm xúc vây xem hoàng thân quốc thích mà đáp lễ.

Không lâu, một môn đồ của Huyễn Hoa Cung đi lên bệ đá. Dù sao cũng chi tiền nhiều nhất, người dẫn chương trình do bọn họ định, cũng không có gì không ổn. Ngàn người dưới đài dần dần yên lặng, tập trung tinh thần, nghe hắn tuyên đọc thủ tục đại hội.

Nội công người này có chút thâm hậu, hơi thở dồi dào kéo dài, toàn bộ cửa cốc bao gồm lầu trên cao đều có thể nghe được tiếng của hắn vô cùng rõ ràng.

"Đại hội kéo dài bảy ngày. Sau khi chư vị vào cốc, sẽ khởi động kết giới cỡ lớn, bao lại toàn bộ Tuyệt Địa Cốc. Trong vòng bảy ngày, toàn bộ người tham dự vào Tuyệt Địa Cốc sẽ đơn phương ngăn cách liên hệ với bên ngoài, không thể biết được tình hình bên ngoài, còn những người xem cuộc chiến lại có thể thông qua linh ưng bay lượn tự do trên bầu trời sơn cốc mà biết hết tình hình bên trong."

"Trong cốc đã được bố trí hơn trăm loại ma vật, tổng số gần năm ngàn. Mỗi một ma vật bắt được, có thể lấy được một niệm châu trên người chúng. Ma vật cấp bậc khác nhau, linh khí ẩn chứa trong niệm châu cũng khác nhau. Trên cổ tay mỗi người đều buộc một sợi tơ vàng."

Mọi người dưới đài lập tức đồng loạt giơ cổ tay lên, giơ tơ vàng trên cổ tay ra. Xem ra có chút hoành tráng.

Người dẫn chương trình tiếp tục nói: "Sau khi lấy được niệm châu, xâu nó vào tơ vàng, thành tích của chư vị sẽ được tự động sắp xếp trên bảng xếp hạng này."

Bảng xếp hạng nằm ở đài cao đối diện. Tuy nói có tám bảng, có điều mọi người quan tâm, đương nhiên chỉ có một trăm cái tên đứng đầu trong bảng thứ nhất trên bảng chữ vàng, thậm chí chỉ có mười cái tên đứng đầu. Cái gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị [1], chính là đạo lý này.
Cuối cùng, môn đồ Huyễn Hoa Cung kia nghiêm khắc nhấn mạnh nói: "Nghiêm cấm ẩu đả cướp đoạt niệm châu giữa các môn phái! Một khi phát hiện có kẻ đấu đá ngầm, dùng thủ đoạn đê tiện cướp đoạt niệm châu của người khác, lập tức hủy bỏ tư cách tham dự, trong vòng ba kỳ không có tư cách tham dự!"

Ba kỳ, cũng chính là mười hai năm.

Trong những tân tú tốt xấu lẫn lộn này, có rất nhiều người trẻ tuổi chưa từng thấy việc đời, nhưng cũng có không ít lão làng, lưu manh bất đắc dĩ đã trải qua mấy năm rèn luyện gian khổ, nếu không cấm ẩu đả, sợ rằng cả đại hội sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn, thậm chí gây ra án mạng. Bởi vậy, quy định này là điều rất cần thiết.

Thẩm Thanh Thu rảnh đến nỗi xương cốt ngứa ngáy, giống như chuyên tâm mà ngưng mắt nhìn dưới trận, sớm đã bay lên đến chín tầng mây. Bên cạnh chợt có nữ quyến của mấy vị chưởng môn xì xào bàn tán.
"Kia là đệ tử phái nào vậy? Trông thật là tuấn lãng."

"Một thân bạch y kia thật hợp với hắn, không kém Công Nghi sư huynh đâu."

"Nhưng Công Nghi sư huynh chẳng những tướng mạo phi phàm, mà còn linh lực cao cường, sao có thế lấy ra so được?"

"Chậc chậc, ngươi không muốn thấy người ta nói xấu Công Nghi sư huynh đúng không? Quả nhiên lập tức liền phản bác, thừa nhận đi!"

"Thừa, thừa nhận cái gì? Nha đầu chết tiệt, ngươi nói cái gì, có dám lặp lại lần nữa không?"

Kế tiếp chính là một trận thẹn quá hóa giận cùng cười đùa trêu chọc. Thẩm Thanh Thu vừa nghe đã biết, đối tượng các nàng thảo luận chính là Lạc Băng Hà một thân bạch y, thanh dật xuất trần đang đứng trong đám người.

Trên thực tế, không riêng các nàng đang lén bàn tán, ngay cả trong số đệ tử tham dự dưới bệ đá, cũng có không ít thiếu nữ đang lặng lẽ nhìn chăm chú Lạc Băng Hà, từng mảng ửng đỏ, má ngọc choáng váng.
Tuy rằng âm thanh nén cực thấp, nhưng các tu giả đang ngồi đây là nhân vật cỡ nào, ngũ giác không có cái nào không tinh đến cực điểm, nào có chuyện không nghe được? Mấy người nữ quyến tuổi quá nhỏ mới không để ý, bị người ta nghe thấy mấy lời riêng tư. Cũng may các chưởng môn đều quan tâm mà nâng trán giả vờ nghỉ ngơi để giữ mặt mũi cho mấy vị kia, ai cũng làm bộ không nghe thấy, mắt nhìn thẳng.

Có người vì để phá vỡ khó xử, ho khan hai tiếng, cười nói: "Các vị đạo hữu không giống như những giới trước, cũng tới tính toán xem, Tiên Minh Đại Hội lần này có những tân tú nào sẽ xuất thế?"

Tinh thần Thẩm Thanh Thu hơi bị chấn động!

Nơi này nói "tính toán", cũng không phải là bấm tay tính toán, mà là — đánh cược.

Nói trắng ra là, chính là bỏ phiếu đặt cửa trên người tân tú ngươi thấy tốt nhất.
Người tu chân cũng cần một chút giải trí mà. Huống hồ, tiền cược không phải là mấy thứ thô tục trong mắt bọn họ như vàng bạc, mà là pháp bảo này, linh thạch này, thậm chí là phái một vài đệ tử đến môn hạ của đối phương tu hành. Cũng sẽ không thật sự đánh cược đồ vật gì quan trọng, nhưng cũng coi như là một tiết mục góp vui truyền thống của Tiên Minh Đại Hội.

Chưởng môn cấp một trang nghiêm như Nhạc Thanh Nguyên tự giữ thân phận, sẽ không chơi những cái này, có điều tất nhiên có người đồng ý tham gia náo nhiệt, chẳng bao lâu, trên khán đài liền khí thế ngất trời đặt mấy chục phiếu. Không ít người đều đặt cửa trên người đệ tử kiệt xuất của môn hạ mình, như Tề Thanh Thê thì đặt Liễu Minh Yên thắng cuộc.

Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không cần suy nghĩ, trực tiếp đặt năm ngàn khối linh thạch trên người Lạc Băng Hà!
Ra tay hào phóng như thế, gây ra một trận kinh sợ không lớn không nhỏ. Ngay cả Nhạc Thanh Nguyên đang cùng phượng trượng Chiêu Hoa Tự hàn huyên khách khí cũng gác lại, rời ánh mắt đến. Thẩm Thanh Thu thấy hắn muốn nói lại thôi, nói: "Chưởng môn sư huynh, ta chỉ là tùy tiện chơi đùa một chút. Khích lệ Lạc Băng Hà một chút."

Liễu Thanh Ca cười lạnh: "Tùy tiện chơi đùa một chút. Thanh Tĩnh Phong kia của ngươi, đào ra một ngàn khối linh thạch rồi sao?"

Thẩm Thanh Thu cứng họng. Thật sự không có!

Đặt cược ở nơi này, viết mấy chữ liền thành, sau đó mới chốt lại, không cần chứng minh sự giàu có. Mọi người đều là nhân vật có máu mặt, không sợ quỵt nợ. Trong lòng y biết đây là một khoản có lời không lỗ, liền nâng tiền cược lên cao, dù sao người khác cũng không biết của cải của y rốt cuộc có bao nhiêu.
Nhạc Thanh Nguyên đoán chừng là sợ bọn họ mất mặt, vội hòa giải: "Được rồi. Khẽ tiếng. Đương nhiên là có."

Tề Thanh Thê đi tới chen miệng vào, nói trúng tim đen: "Chưởng môn sư huynh, huynh cho à?"

Nhạc Thanh Nguyên nói: "Ta cho."

Liễu Thanh Ca: "Thua tính cho ai?"

Nhạc Thanh Nguyên: "Cho ta."

Thẩm Thanh Thu: "Thắng tính ai?"

Nhạc Thanh Nguyên: "Cho đệ."

Hiệp thương hoàn tất, ngoại trừ Liễu Thanh Ca, tất cả đều vui vẻ. Thẩm Thanh Thu vui sướиɠ đặt cược.

Nhiều tu sĩ đều đang kêu thầm trong lòng sao chưa từng nghe thấy cái tên Lạc Băng Hà. Kỳ thật không thể trách bọn họ, phong cách hành sự của Lạc Băng Hà hiện tại tương đối khiêm tốn hạ mình, không muốn kể công, luôn làm xong nhiệm vụ thì lặng lẽ rời đi, thanh danh vẫn không đi lên, cho nên chưa từng có thành tựu xuất sắc. Người ngoài không rõ nguyên nhân trong đó, cho là Thẩm Thanh Thu thật sự theo như lời y nói, khích lệ đồ đệ mà thôi.
Mà dưới đài cao, sau khi các tân tú đồng thanh tuyên thệ, liền chính thức bắt đầu vào cuộc.

Do nhân số đông, vì vậy phải phân ra mười hai cửa vào khác nhau, tráo lộn môn phái, từng nhóm tiến vào. Các tân tú tham dự hết sức căng thẳng bước chân vào phạm vi của Tuyệt Địa Cốc, bắt đầu hành trình. Trên đài cao, các tiền bối sớm đã công thành danh toại đều đã đặt cược xong một vòng, dù bận vẫn nhàn, luận bàn tán gẫu cắn hạt dưa đều có đủ.

Trong trận có hơn trăm con linh ưng có người chuyên trách điều khiển, vòng bạc đeo trên móng vuốt được khảm từ tinh thạch đặc thù, lúc bay lượn có thể thu hết tất cả người và cảnh phía dưới vào mắt, chiếu lên trên gương tinh thạch nhiều mặt trước đài cao, cũng không kém hiệu quả của thiết bị theo dõi là bao.

Có người vui vẻ ra mặt: "Quả nhiên, Công Nghi Tiêu vừa vào trận đã đứng thứ nhất!"
Phía trên bảng chữ vàng, mười cái tên thứ hạng đầu đều là linh quang lấp lánh. Lúc này cái tên đầu tiên đã biến thành ba chữ "Công Nghi Tiêu" ánh vàng rực rỡ, sau đó là số "mười hai".

Nói cách khác, trong vòng chưa đầy nửa canh giờ ngắn ngủi vào trận, hắn đã diệt được mười hai con ma vật, lấy được mười hai viên niệm châu!

Ngay cả cái tên thứ hai Liễu Minh Yên theo sát phía sau, cũng chỉ lấy được sáu viên niệm châu, toàn bộ bị hắn bỏ xa một khoảng cách gấp đôi.

Trên gương tinh thạch, chiếu ra một vị bạch y thiếu niên, thân hình tiêu sái như nước chảy mây trôi, ra tay lại nhanh như tia chớp, nháy mắt đã chém oán linh thê lương đến tan thành mây khói.

Bên tai nghe những từ ngữ tán dương khen không dứt miệng, Thẩm Thanh Thu cười mà không nói.

Vị Công Nghi Tiêu này, thoạt nhìn khí phách bức người con cưng của trời, kỳ thật ha ha, cũng chính là một pháo hôi chẳng kém mình mà thôi.
Y chính là cái loại đại diện tiêu biểu của "tướng mạo anh tuấn, gia thế tốt, thiên phú cao, muội tử thích, sĩ khí hăng hái, thiếu niên đắc chí, nhưng thật bất hạnh, có nhân vật chính ở đây, ngươi nhất định phải trở thành pháo hôi làm nền". Cho dù ở đây nhiều người đặt y trở thành trạng nguyên trên bảng nhất, nhưng thật đáng tiếc, vị đầu bảng này ở đó không bao lâu sẽ bị Lạc Băng Hà đạp xuống.

Hiện tại tên của Lạc Băng Hà xếp ở khoảng giữa, con số sau đó chỉ có một chữ "một". Thẩm Thanh Thu lại nửa điểm cũng không lo lắng.

Y biết, vừa đến giờ Tý tối nay, đợi đến một trận chiến tranh hỗn loạn lớn chấn động lòng người bắt đầu, cái tên Lạc Băng Hà này, sẽ không thể ngăn nổi ở trên bảng.

Tiên Minh Đại Hội, ngày đầu tiên, thời gian gần tới giờ Tý.
Một vầng trăng tròn vàng treo hiên ngang trên nền trời cao. Nhìn đến trên đài, đèn đuốc sáng trưng.

Thẩm Thanh Thu đứng ở giữa gương tinh thạch nhiều mặt, cuối cùng tìm được một tấm gương, chiếu ra tình hình bên kia của Lạc Băng Hà giờ phút này.

Lạc Băng Hà đang đi từ từ trong rừng rậm, không nhiễm bụi trần, không thấy mệt mỏi. Mắt như sao sáng, giống như có thể thẳng tắp xuyên thấu gương tinh thạch.

Có điều, hắn không đi một mình.

Đa số mọi người đều hành động một mình, quá nhiều người, hợp lực đánh quái, niệm châu lấy được nên chia thế nào? Hoặc là, chỉ đi cùng cộng sự mình quen, nhiều nhất hai ba sư huynh đệ một tổ.

Nữ tu đương nhiên cũng có người cực kỳ lợi hại, nhưng từ tổng thể mà nói, thực lực không đủ cứng rắn, tố chất tâm lý cũng không mạnh, thường cần người khác giúp đỡ. Bình thường đối tượng lập đội của các nàng là sư muội sư tỷ tốt, dọc đường trêu chọc cười đùa mặc kệ chuyện chính, hoàn toàn không có thành tựu.
Nhưng mà, Lạc Băng Hà bên này, lại đi theo bảy tám người, hơn nữa, không phải nữ tử mềm yếu thì chính là đệ tử trẻ tuổi. Tình hình này rất khiến người khác chú ý, lập tức có người ngay cả tư thế oai hùng của Công Nghi Tiêu cũng không nhìn, chuyển đến quan sát đoàn đội đông đúc kỳ lạ này.

Trong đó, đi gần Lạc Băng Hà nhất chính là một đệ tử Huyễn Hoa Cung y phục màu vàng, giơ dạ minh châu phụ trách soi sáng.

________

Chú thích:

[1] Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị: Người viết văn cho dù viết hay đi nữa, cũng không dám khoe văn chương của mình là đệ nhất thiên hạ; Người võ nghệ cao cường, lại thường hay khoe võ nghệ của mình là độc nhất vô nhị.