[ĐAM MỸ/ EDIT] TRỌNG SINH CHI ÁI THÊ SỐT RUỘT

Chương 5: Anh thích, muốn hiện tại có thể chiếm hữu em

Lúc sau Phong Bắc Nguyên cùng Nhạc An ăn cơm xong, Nhạc An đi phòng bếp rửa chén. Phong Bắc Nguyên ngồi ở bên bàn ăn, nhìn bộ dáng Nhạc An rửa chén một chút liền xem đến nhập thần.

Tiếp theo xoay mặt nhìn bên ngoài đã trời đã tối đen, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng. Ngủ, hắn tự nhiên muốn được hoà thuận vui vẻ cùng nhau ngủ yên đó.

Nhưng mà hiện tại trực tiếp nói ngủ cùng nhau, khẳng định không tốt đi, bên ngoài hắn còn có một cái cờ màu còn chưa chặt ngã đâu. Đầu tiên, đem Phương Lâm Dương giải quyết mới có thể yên vui an tâm.

“Anh còn có việc sao?” Nhạc An đi ra nhìn đến Phong Bắc Nguyên còn ở đó, cho rằng Phong Bắc Nguyên còn có chuyện gì.

Phong Bắc Nguyên bị Nhạc An vừa hỏi, có chút buồn bực. Đây chính là chính nhà mình nha, câu này là hỏi thật hay một chút cảm giác cũng không có cho rằng mình là một người khách.này hỏi thật hay giống chính mình liền một người khách nhân cảm giác đều không có.

“Đã trễ thế này, chúng ta nên nghỉ ngơi đi.” Phong Bắc Nguyên nói xong cảm giác không bằng đem đầu lưỡi của mình cắn đứt cho rồi, nửa ngày liền nghẹn ra một câu như vậy. Tính ra thì, dù sao hắn đã cùng Nhạc An ở chung một năm. Hiện tại chỉ có Nhạc An không biết thôi.

“Chúng ta?” Nhạc An cảm thấy mình có phải hay không xuất hiện ảo giác, Phong Bắc Nguyên nói là chúng ta?

“Đúng vậy, đây là nhà tân hôn của chúng ta. Chúng ta là chồng chồng, có vấn đề gì sao?” Phong Bắc Nguyên đặc biệt đương nhiên nói, vẻ mặt vô tội nhìn Nhạc An. Nhưng thật ra làm Nhạc An cảm thấy mình đang tưởng tượng, giống như thật sự có vấn đề.

“Anh không trở về chỗ Phương Lâm Dương sao?” Nhạc An có chút khó hiểu nhìn Phong Bắc Nguyên.

“Nhớ đến nơi đó làm gì, anh sau này sẽ cùng cậu ta chấm dứt sạch sẽ.” Phong Bắc Nguyên nghe thấy cái tên này, biểu tình trong nháy mắt nghiêm túc. Nhưng mà, nhanh chóng liền khôi phục. Người như vậy không đáng, hắn lại suy nghĩ dư thừa.

“Thật ra, nếu đang cãi nhau thì hai người tốt nhất nên ngồi xuống thương lượng.” Nhạc An suy nghĩ một chút nói.

Phong Bắc Nguyên đặc biệt khϊếp sợ trừng lớn đôi mắt nhìn Nhạc An, “Anh là chồng của em, em lại đẩy anh về phía của người khác?” Hắn thật sự không rõ Nhạc An đang nghĩ gì.

Kỳ thật, Nhạc An nghĩ rất đơn giản. Phong Bắc Nguyên đối với cậu là không có cảm tình, từ thời điểm ngày bọn họ tân hôn. Cậu xem ánh mắt Phong Bắc Nguyên liền biết. Phong Bắc Nguyên chẳng những không có nhớ rõ cậu, hơn nữa, cũng khônh thích sự tồn tại trên danh nghĩa bạn đời của hắn. Hận, lúc đầu khẳng định là có. Sau này cậu lại chậm rãi suy nghĩ cẩn thận. Nếu là chính mình, đột nhiên an bài cho mình kết hôn với người mình không thích. Cậu cũng sẽ không vui, cũng sẽ không có tình cảm gì đáng nói.

“Anh không phải thích cậu ấy sao?” Nhạc An không so đo như vậy làm Phong Bắc Nguyên càng thêm khó hiểu nhìn cậu “Anh không thích cậu ta, anh thích em…” Phong Bắc Nguyên nói xong đi tùng bước một tới gần Nhạc An, Nhạc An theo bản năng lùi ra sau. Thẳng đến khi lui đến vách tường, không còn đường để lùi nữa. Phong Bắc Nguyên đem Nhạc An vòng lại trong phạm vi của chính mình. (Chỗ này là tư thế chống tường huyền thoại ấy T^T)

“Anh, có phải Phong gia xảy ra vấn đề gì hay không? Anh có thể nói thẳng, tôi khẳng định có thể sẽ giúp anh.” Nhạc An có chút khẩn trương nhìn Phong Bắc Nguyên, lần đầu tiên cậu đứng gần Phong Bắc Nguyên như vậy. Lúc kết hôn, có một quá trình phải hôn môi. Phong Bắc Nguyên mặt đen lại trực tiếp không muốn tiến hành, lúc ấy hắn một người đứng ở nơi đó đặc biệt chịu đựng khó chịu.
“Phong gia không có vấn đề, là anh có vấn đề, anh yêu cầu em an ủi…” Phong Bắc Nguyên thanh âm trầm thấp tới gần Nhạc An, ở bên tai Nhạc An thổi khí. Phong Bắc Nguyên là cố ý, hắn mong rằng xác định quan hệ với cậu cùng nhau sống yên lành hòa thuận vui vẻ. Hắn sống lại một đời người duy nhất không thể mất đi là Nhạc An, hắn càng muốn xác định Nhạc An vẫn sẽ còn thích mình như vậy. Chỉ có như vậy hắn mới có thể trả giá ngang với Nhạc An, thậm chí yêu hơn qua Nhạc An.

Nhạc An bị thổi ngứa đem đầu nghiêng về hướng bên kia, “Tôi, tôi, tôi an ủi anh như thế nào? Anh, anh, anh, lại không thích tôi.” Nhạc An khẩn trương cũng không biết chính mình đang nói cái gì.

“Anh thích em, đặc biệt thích em, thích em đến nỗi mong hiện tại có thể chiếm hữu em, em sẽ nguyện ý sao?” Phong Bắc Nguyên tiếp theo nhìn lỗ tai vừa bị thổi khí của Nhạc An đã đỏ lên, hắn cứ nhìn như vậy. Phong Bắc Nguyên tâm cũng nhịn ngược xuống dưới, hắn nói càng thêm buồn bực. Nhạc An chính là vợ mình, phát sinh quan hệ lại bắt mình phải cầu xin. Chính mình xem ra, phải chạy nhanh đến nỗ lực. Đến lúc đó, muốn thế nào thì có thể làm thế nào rồi nhỉ?
“Tôi, tôi……” Nhạc An nghiêng đầu, chính là không nhìn Phong Bắc Nguyên. Nhưng mà, từ góc độ của Phong Bắc Nguyên đã thấy được Nhạc An ửng đỏ mặt cùng biểu tình khẩn trương.

Tâm Phong Bắc Nguyên ngứa một cái, trực tiếp cúi xuống liếʍ tai Nhạc An. Nhạc An đâu chịu nổi cái này, theo bản năng dùng sức đẩy Phong Bắc Nguyên một phen.

___________________

Lời editor: Thật ra tớ bị bệnh lười ý, chỉ có các cậu mới chữa được cho tớ thôi. -^-