[ĐAM MỸ/ EDIT] TRỌNG SINH CHI ÁI THÊ SỐT RUỘT

Chương 6: Ấn thoải mái quá, ngủ rồi!

Phong Bắc Nguyên chưa chuẩn bị đã bị Nhạc An đẩy va vào ghế, “Ôi……” Phong Bắc Nguyên phát ra một tiếng đau, Nhạc An liền khẩn trương chạy nhanh đến.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh không sao chứ?” Nhạc An tiến lên muốn xem xét Phong Bắc Nguyên có bị thương ở nơi nào hay không? Chỉ là có chút không biết xuống tay ở đâu mới không vô thố?

“Đυ.ng vào eo, eo của đàn ông là phi thường trọng yếu…” Phong Bắc Nguyên biểu tình nhìn giống như thật sự đâm rất đau, ngũ quan đều nhăn lại.

“Làm sao bây giờ? Tôi, tôi đi gọi điện thoại cho bệnh viện.” Nhạc An nói phải cầm lấy điện thoại, Phong Bắc Nguyên chạy nhanh đè lại tay Nhạc An.

“Không cần, anh không có mềm yếu như vậy. Anh nằm trên giường, em ấn ấn cho anh là được.” Phong Bắc Nguyên chạy nhanh nói.

“Thương đến eo như vậy rất nghiêm trọng, sao có thể ấn một chút là được?” Nhạc An không tin Phong Bắc Nguyên nói, còn muốn gọi điện thoại kêu bác sĩ lại đây.

“Không có nghiêm trọng như vậy, thật sự không có, em ấn cho anh một chút là được.” Phong Bắc Nguyên lúc này cũng đứng thẳng thân thể, chỉ là biểu tình nhìn có chút thống khổ.

“Thật sự?” Nhạc An nghi hoặc nhìn Phong Bắc Nguyên.

“Thật sự, em đỡ anh lên giường, ấn cho anh một chút đi?” bộ dáng Phong Bắc Nguyên có chút đáng thương nhìn Nhạc An.

Nhạc An cuối cùng vẫn là bán tín bán nghi đỡ Phong Bắc Nguyên đi tới  giường, không nhìn hắn đang cúi đầu. Khóe miệng Phong Bắc Nguyên cong lên một cái.

Nhạc An cẩn thận đem Phong Bắc Nguyên đỡ đến trên giường, Phong Bắc Nguyên đặc biệt tự giác ghé vào trên giường, chờ Nhạc An hầu hạ, nghe được mùi hương trên gối đầu. Đều là mùi của Nhạc An nhà hắn, thật là ấm lòng. Chính mình đời trước bỏ qua quá nhiều, một đời này giống nhau cũng sẽ không bỏ lỡ.

Nhạc An cẩn thận ngồi ở bên cạnh, nhẹ nhàng ấn đến eo Phong Bắc Nguyên. Cũng không dám làm mạnh, cách quần áo cũng không dám đem áo Phong Bắc Nguyên vén lên.

“Tăng lực thêm một chút được chứ?” Nhạc An nhẹ giọng hỏi Phong Bắc Nguyên, ngừng một hồi lại không có trả lời. Cúi đầu vừa thấy, Phong Bắc Nguyên ngủ rồi. Nhạc An kéo chăn qua, nhẹ nhàng đắp Phong Bắc Nguyên, tiếp theo chính mình ra phòng. Phải biết rằng Phong Bắc Nguyên ở thời điểm mấu chốt lại ngủ, tỉnh dậy khẳng định sẽ hối hận. Thật sự là Nhạc An ấn quá thoải mái, hắn không nhịn xuống được.

Nhạc An đi ra phòng ngủ di động liền vang lên, vừa thấy là anh trai cậu, Nhạc Thành gọi tới, “Anh hai.”

“Kí tên xong chưa?” thanh âm Nhạc Thành trầm ổn, nghe không ra cảm xúc phập phồng quá lớn.

“Không có, anh ta nói không ly hôn.” Nhạc An suy nghĩ một chút vẫn là đem việc trước kia nói cho Nhạc Thành biết.

Bên kia Nhạc Thành trầm mặc một chút, “Hắn cho rằng Nhạc gia nhu nhược lâm sao? Giữ cuộc hôn nhân này có ích lợi gì?” Nhạc Thành biết em trai mình thích Phong Bắc Nguyên, hắn cũng không biết vì cái gì? Nhưng mà Phong Bắc Nguyên này đã làm gì, ba năm chẳng quan tâm, đi lên chính là một tờ đơn ly hôn. Hiện tại lại không ly hôn, đem Nhạc gia của anh còn có Nhạc An trở thành cái gì.

“Anh, việc trước kia sự em không biết nói gì. Rốt cuộc, Phong Bắc Nguyên cũng không thích em. Nhưng mà hôm nay em đột nhiên muốn tin tưởng anh ta một lần. Chỉ một lần được không?” Nhạc An thanh âm có chút khẩn cầu nói.

Nhạc Thành bên kia lại trầm mặc xuống, một lát sau, “Chịu ủy khuất đều là chính em, chúng ta nhìn trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.”

“Em biết, một lần cuối cùng. Nếu lần này còn giống như trước kia, em sẽ buông tay. Kỳ thật, hôm nay anh ấy tới ký tên em đã chuẩn bị buông tay. Nhưng mà đột nhiên anh ấy nói muốn đối tốt với em, em…” Nhạc An cũng không biết hoà thuận vui vẻ giải thích như thế nào tâm tình hiện tại của cậu. Cậu chỉ là muốn cho Phong Bắc Nguyên một cơ hội, cậu không biết Phong Bắc Nguyên đã xảy ra cái gì, nhưng mà, chỉ là một cái cơ hội mà thôi. Cậu dù sao, thích hắn đã lâu như vậy. Hắn hiện tại chú ý tới, cơ hội này cậu tự nhiên phải cho hắn.
“Em xem mà làm, nhưng mà, nếu lại có chuyện, Nhạc gia sẽ cưỡng chế ra tay can thiệp.” Nhạc Thành cuối cùng trầm giọng nói.

“Em đã biết, anh hai.” Nhạc An hoà thuận vui vẻ cúp điện thoại, Nhạc An nhìn cửa đang đóng. Đi đến phòng ngủ của mình, Nhạc An vẫn luôn không ngủ ở phòng ngủ chính. Đó là phòng ngủ cho hai người là cậu và Phonh Bắc Nguyên, nhưng mà cậu một người ngủ đến quá tịch mịch. Vì vậy đã dọn đi đến phòng ngủ nhỏ.

___________________

Lời editor: tớ vừa đọc vừa edit nên cũng bỡ ngỡ lắm, tớ còn tưởng sẽ abcxyz thứ để ngược công cơ. :<