[ĐAM MỸ/ EDIT] TRỌNG SINH CHI ÁI THÊ SỐT RUỘT

Chương 9: Chỉ là một thứ đồ chơi thôi!

“Có như nguyện không?” Phong Ý Xa cũng chính là cha Phong Bắc Nguyên, thanh âm lộ ra một tia không vui hỏi Phong Bắc Nguyên ở đầu bên kia điện thoại.

Phong Bắc Nguyên trầm mặc một chút, “Cha, con không ly hôn. Về sau sẽ cùng An An mãi mãi ở bên nhau, trước kia là đứa con này không hiểu chuyện.”

Phong Bắc Nguyên không muốn nhiều lời, cha hắn là một con cáo già. Hiện tại ở trong điện thoại nhìn không ra bộ dáng của hắn, nếu giáp mặt khẳng định sẽ có phát hiện. Nhưng mà, hắn vẫn là Phong Bắc Nguyên ở điểm này sẽ không thay đổi. Đến lúc đó, nếu cha hắn hỏi, hắn sẽ nghĩ cách nói ít lại, nếu không hỏi hắn liền sẽ không nói. Chuyện mình trùng sinh này, chỉ cần mình thừa nhận là đủ rồi. Hắn sợ Nhạc An có một ngày sẽ biết, hắn sợ Nhạc An sẽ cho rằng bọn họ ở bên nhau cũng là vì mình trùng sinh. Hiện tại Phong Bắc Nguyên sợ nhất chính là Nhạc An sẽ rời mình đi, bất luận cái gì chỉ cần một chút khả năng đó ở đâu Phong Bắc Nguyên đều sẽ bóp chết ở đó.

Phong Ý Xa ở bên kia cũng đồng dạng trầm mặc một hồi, “Trong một đêm thay đổi, có chuyện gì lớn?” âm thanh Phong Ý Xa nghe không có cảm xúc gì, chỉ là, Phong Bắc Nguyên biết cha hắn hiện tại khẳng định có hoài nghi. Cha hắn nhiều năm sống với hắn, sao có thể trong một đêm thay đổi lớn như vậy.

“Cũng không tính trong một đêm, con đối với Phương Lâm Dương vốn dĩ là do đánh cược với Hàn Mộc. Thật sự còn có thể như thế nào? Chỉ là một món đồ chơi thôi.” Phong Bắc Nguyên không để bụng nói, phía trước là một mặt không thèm để ý.

“Sao? Con cược cái này cũng dụng tâm lắm.” Phong Ý Xa không nghĩ tới Phong Bắc Nguyên sẽ nói như vậy.

“Con không phải do tuổi trẻ không hiểu chuyện sao, cha, con không ly hôn còn không tốt sao?” Phong Bắc Nguyên nói như làm nũng với Phong Ý Xa.

“Không ly hôn đương nhiên là tốt, là tự con muốn rõ ràng. Cha tuổi lớn, còn có thể quản con bao lâu?” Phong Ý Xa tự nhiên không hy vọng Phong Bắc Nguyên ly hôn, nếu không cũng sẽ không để Phong Bắc Nguyên quỳ gối ngoài kia lâu như vậy mới đáp ứng. Nếu Phong Bắc Nguyên ly hôn, quan hệ giữa Phong gia cùng Nhạc gia liền hoàn toàn chặt đứt. Này đối Phong gia mà nói, cũng là một cái tổn thất lớn.

"Cha thân thể vẫn tốt, còn có thể quản thật lâu.” Phong Bắc Nguyên biết thân thể cha hắn có một ít bệnh án không rõ, nhưng mà, đối với tuổi thọ ông ấy lại không có gì ảnh hưởng. Dù sao, Phong gia có tiền, rất có tiền.

“Con cũng không nhỏ, không có việc gì nhiều thì đi công ty làm việc phụ cha. Dù gì, Phong gia cuối cùng vẫn là con.” Phong Ý Xa nhàn nhạt nói, Phong Bắc Nguyên nghe được Phong Ý Xa nói, hiện tại mới hiểu được, trước kia cha hắn luôn cố ý vô tình nhắc nhở mình. Tự trách mình quá ngốc, những năm đó mình chỉ biết làm một chút tùy tiện tra xét hành vi. Một chút cũng không có đem lời cha nhắc nhở để ở trong lòng, nghĩ đến những việc này trong lòng cha hắn cũng là gương sáng. Nếu không phải cha hắn nói, cha hẳn là sẽ đem đứa con riêng kia trực tiếp nâng lên đài mặt.

“Con đã biết, con về sau nhất định sẽ nỗ lực. Tuyệt không cô phụ kỳ vọng của cha.” Phong Bắc Nguyên đặc biệt nghiêm túc nói.

“Được rồi, nếu như vậy, khi nào mang Nhạc An trở về? Cha đã lâu không có nhìn thấy Nhạc An, lần trước gặp chỉ mới tháng trước.” Phong Ý Xa có ý nói.

“Buổi chiều con liền mang An An trở về xem cha.” Phong Bắc Nguyên thật sự không biết Nhạc An còn muốn đi gặp cha hắn khônh, hắn cho rằng Nhạc An ở nơi này bất hòa khi tiếp xúc với người Phong gia.

“Được.” hai người Phong Ý Xa nói vài câu liền ngắt điện thoại.

“Là cha sao?” Nhạc An nghe được Phong Bắc Nguyên nói, cũng nghe được Phong Bắc Nguyên muốn dẫn cậu về nhà.

“Đúng, em thường xuyên gặp cha sao?” Phong Bắc Nguyên hồi đó vẫn luôn ở tại bên ngoài, một là vì theo đuổi Phương Lâm Dương, hai là vì không chịu ở nhà bị hạn chế.
“Ông nội của ta cùng cha anh là chiến hữu.” Nhạc An nghiêm túc trả lời.

“Vậy một hồi anh dẫn em về xem cha anh đi, mong là ông ấy còn nhận anh. Nếu cha động thủ đánh anh, em cần phải giúp đỡ anh đó. Có em ở đó, ông ấy khẳng định sẽ không quá dùng sức đánh.” Phong Bắc Nguyên có chút ủy khuất nói.

“Sẽ không, cha như vậy là thương anh.” Nhạc An có chút bất đắc dĩ nhìn Phong Bắc Nguyên.

“Cha khẳng định càng thích em, em ngoan như vậy. Anh thì cả ngày làm ông ấy tức giận, anh mặc kệ, đến lúc đó em phải giúp đỡ anh. Không thể giúp đỡ cha cùng nhau đánh anh.” Phong Bắc Nguyên ngồi ở ghế trên, trực tiếp ôm lấy ở một bên eo Nhạc An.

Nhạc An hoảng sợ, thân thể đều cứng đờ, “Em, em khẳng định sẽ giúp anh……” Nhạc An nói chuyện đều có chút khẩn trương.

Phong Bắc Nguyên đặc biệt thích Nhạc An thẹn thùng như vậy, “Tốt, chúng ta giữa trưa đi đi. Còn có thể ở lại nhà ăn cơm dì Vương nấu, anh đã lâu không ăn rồi.” Phong Bắc Nguyên cảm giác chính mình thật lâu không có cảm nhận được cảm giác gia đình, sau khi mẹ hắn không còn nữa.
“Ừm.” Nhạc An vẫn vô cùng khẩn trương, nhẹ nhàng giơ tay, vuốt lưng của Phong Bắc Nguyên, Phong Bắc Nguyên ở chổ Nhạc An nhìn không thấy khóe miệng gợi lên một độ cung!

_________________________