[VKOOK] ONSRA

Chap 23

Là camera? Cả biệt uyển này có tổng cộng 100 cái macera? Chia làm hai máy tính, mỗi bên sẽ hiển thị 50 màn hình nhỏ. Loại camera tiên tiến đắt tiền có đầy đủ màu sắc hình ảnh rõ nét, còn có loa thu phát âm thanh? Vậy là trước giờ ngoại trừ phòng tắm ra thì mọi hoạt động trong căn nhà này của Jungkook đều bị Taehyung nhìn thấy?

Cảm giác lạnh sống lưng khiến Jungkook rùng mình, anh ấy có phải hơi bị cuồng kiểm soát không? Đôi mắt dừng lại trên hộc tủ bàn, một góc giấy bị thừa ra trong ngăn tủ khiến cậu tò mò, nắm lấy tay cầm kéo ra, hai tập hồ sơ về hai cựu cảnh sát khiến tim cậu đập một tiếng "thịch". Là hồ sơ của ba mẹ! Làm sao anh ấy lại có thứ này?

Máy thu phát âm thanh vang lên tiếng giày tây va chạm với nền nhà gấp rút, Jungkook nhìn lên camera, Taehyung đang quay lại! Âm thanh từ máy thu âm truyền đến rất rõ ràng khiến cậu khựng người:

"Namjoon, hồ sơ cậu để đâu? Tôi chưa đóng cửa phòng, không may Jungkook sẽ thấy nó mất!"

Thân ảnh mảnh mai nhanh nhẹn ra khỏi nơi đó trở về phòng ngủ, Taehyung rất nhanh đã đến mở cửa phòng xem xét, Jungkook nằm nhắm mắt cố gắng điều hoà hơi thở, bờ môi khẽ run lên vì sợ hãi. Dáng người cao lớn bước đến bên giường, hơi thở anh còn đang gấp gáp nghe thấy rất rõ. Người đàn ông đứng yên lặng nhìn cậu một lúc rồi quay người rời đi, tiếng cửa phòng vừa đóng lại cậu liền bật chăn ra ngồi dậy.

"May quá, anh ấy đi rồi!"

Từ trong góc khuất của cánh cửa là một mảng đen kịt mà đèn ngủ không soi tới, bóng người chậm rãi bước ra, tiếng giày tây vang lên âm thanh lộp cộp khiến Jungkook chết lặng. Hai mắt mở to hết cỡ nhìn người đang tiến lại gần. Khuôn mặt Taehyung dưới ánh đèn ngủ màu trắng mập mờ trở nên âm trầm đáng sợ, dáng người nhỏ bé lùi vào góc giường thu lại chỉ còn một mẩu.

"Jungkook, em nói may vì điều gì?"

Giọng nói trầm trầm đặc quánh vang lên phá vỡ sự yên tĩnh khiến người nghe giật thót tim. Phải mất lúc lâu sau Jungkook mới hoàn hồn, hơi thở ngày càng dồn dập biểu thị sự sợ hãi tột độ.

"Khuya rồi, sao em chưa ngủ? Em vừa đi đâu trở về?"

Giọng điệu vẫn không rõ cảm xúc càng khiến cậu càng hoảng hơn, tay chân lạnh cóng nhưng mồ hôi đã ướt lưng.

Ngoài dự đoán, Taehyung chậm rãi cởϊ áσ khoác ngoài ngồi xuống bên giường, cánh tay vươn ra đã chạm đến người cậu, bàn tay thô ráp ấm nóng nắm lấy cánh tay cậu xoa nắn nhè nhẹ. Anh dịch người sang một phát nhấc bổng cậu ôm vào lòng, trên áo sơ mi còn thoang thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt.

"Em khó ngủ sao? Dạo này anh thấy em hay mất ngủ!"

"Em...h..hơi...khó ngủ!"

"Nằm xuống anh ôm em ngủ!"

"Anh...anh thay đồ đi đã. Ừm...mặc quần áo thế này ngủ không...không thoải mái đâu!"

"Được."

Hôn lên mái tóc mềm thoảng mùi thơm nhẹ, Taehyung đặt cậu xuống giường đến mở tủ lấy đồ ngủ ra đi vào nhà tắm. Tiếng nước xả trong phòng khiến Jungkook thở phào, nghiêng người đắp chăn phủ qua đầu vai, trong lòng là một đống hỗn độn cùng hoang mang, rốt cuộc anh ấy đang che giấu điều gì đây?

Nhiệt độ trong phòng thấp vô cùng, chăn mềm êm ấm khiến cậu dần chìm vào giấc ngủ. Bàn tay mát rượi luồn vào trong chăn ôm lấy eo nhỏ, Jungkook tỉnh lại theo thói quen mơ màng quay người rúc vào lòng Taehyung ngủ thật ngon, trên đỉnh đầu cậu là tiếng thở dài của người đàn ông.

Trong lòng anh thừa biết Jungkook nhất định đã nhìn thấy thứ gì đó trong phòng kín kia nên mới có biểu hiện sợ sệt như vậy. Siết chặt vòng tay ép chặt đối phương vào l*иg ngực mình, nội tâm Taehyung đang bắt đầu lo sợ, cảm giác sợ hãi lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời anh suốt hơn 22 năm qua.
"Jeon Jungkook, giá nào đi chăng nữa anh cũng sẽ khiến em ở bên cạnh anh, đến cuối cùng!"

Bốn giờ sáng Taehyung nhẹ nhàng rời giường đến phòng làm việc kín, từ màn hình máy tính tua ngược thời gian, hơn một tiếng trước Jungkook đã đến đây, đọc hai bộ hồ sơ đó, tâm trạng anh sa sút trầm trọng hơn bao giờ hết. Nhanh chóng trở lại phòng ngủ ôm lấy Jungkook đang ngủ say, anh chính là sợ hãi nếu không để ý một chút cậu sẽ liền biến mất khỏi nơi này.

"Bé con! Em tốt nhất đừng bao giờ biết được chuyện gì! Đừng bao giờ rời xa anh!"

"Ông xã..."

Cục cưng trong lòng động thân, càng nép sát người vào lòng anh tìm hơi ấm, Taehyung chỉ khẽ thở dài nhắm mắt lại. Một đêm này anh không hề ngủ. Tâm tư như màn đêm dài vô tận phủ kín đầu óc anh đầy mệt mỏi, càng yêu...sẽ càng sợ mất.
Sáu rưỡi sáng Jungkook trở mình thức giấc, Taehyung đã thức từ khi nào, ánh mắt anh có chút buồn bã nhìn cậu. Thói quen suốt mấy tháng qua chính là khi thức dậy cậu sẽ hôn anh một cái chào buổi sáng, nụ cười đối với anh vẫn xinh đẹp ấm áp tựa như thiên thần hạ phàm.

"Ông xã, chào buổi sáng!"

"Chào em! Bé cưng! Anh đưa em đi làm, chuẩn bị một chút đi!"

"Vâng."

Nhanh chóng rời giường đến phòng chứa quần áo, Jungkook để lại cho anh bóng lưng mảnh khảnh khuất sau cánh cửa khiên tâm trạng anh chợt cảm thấy hụt hẫng, nhìn em ấy chưa bao giờ là đủ.

Giọng nói của em vẫn ngọt ngào như vậy, đối với anh vẫn ngoan ngoãn vâng dạ như vậy, thật không dám nghĩ đến có một ngày em sẽ rời xa anh. Jungkook, dù cho sau này em có phát hiện được điều gì chăng nữa, dù có hận anh đến thấu xương tủy, anh vẫn sẽ giữ em bên cạnh. Mặc kệ em có đồng ý hay không.
Jeon Jungkook, anh chính là cần em đến mức trầm trọng, yêu em đến mức sắp phát điên rồi! Tốt nhất em đừng giấu anh điều gì hay đột ngột rời xa anh, anh nếu phát hiện được sẽ bóp chết em!

"Ông xã! Anh còn nằm đó thì đưa em đi làm thế nào được!"

"Anh dậy ngay đây!"

Mở cửa phòng tắm nhìn Jungkook đánh răng, cổ áo ngủ rộng rãi để lộ xương quai xanh lấp ló sau lớp vải. Anh ngửa cổ nhăn mặt kêu oai oái với cậu:

"Aisssss Jungkook àaaa....!!! Em cứ như vậy!"

Vừa rửa mặt vừa cau mày nhìn anh, Jungkook chẳng hiểu anh đang nói gì.

"Em làm gì đâu chứ!"

Taehyung ngáp một cái ôm lấy cậu từ sau lưng, hôn lên cần cổ một cái rồi ngậm lấy da thịt trắng trẻo mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để. Hai tay nhanh nhẹn cởi cúc áo của đối phương ra, xoa nắn hai chấm nhỏ trên ngực khiến Jungkook phát run, chân tay mềm oặt không có sức lực.
"Ông xã, em còn phải đi làm!...mmm....!"

Anh không trả lời cứ nhằm ngay cổ cậu mà nghiêng đầu hôn tới, một tay xộc vào trong quần ngủ của cậu trêu ghẹo vật mềm. Jungkook hai tay chống lên thành bồn rửa mặt yếu ớt tránh né nụ hôn của anh, Taehyung được nước càng ép sát người mình vào người cậu. Qua lớp vải quần Jungkook có thể cảm nhận được vật cứng của người kia cạ vào mông mình cứng ngắc nóng hổi.

"Em cứ ngon lành như vậy làm sao anh tỉnh táo nổi đây...!"

"Ưʍ...anh...anh đừng hôn nữa...ông xã....ha....không cho anh hôn anh liền cắn!"

"Em phải biết là anh bị nghiện em rất nặng! Không làm em anh không chịu được!"

Trước gương là hai thân thể loã lồ quấn lấy nhau, hơi thở nóng rực của Jungkook phả vào gương làm mờ cả mặt kính, âm thanh hoan ái trong phòng tắm vang vọng du dương như tiếng đàn, thứ âm thanh mà Taehyung yêu thích nhất trên đời.