[VKOOK] ONSRA

Chap 24

"Jungkookie! Một lần nữa, được không? Hửm? Không trả lời xem như là đồng ý nhé!"

"Ưʍ...ưʍ...!"

Taehyung hôn xuống đôi môi đang nỗ lực phát ra âm thanh phản đối kia, không cho từ chối. Trong bồn tắm đầy bọt xà phòng, Jungkook ngã lưng tựa vào ngực Taehyung than thở, phần dưới hai người vẫn điên cuồng va chạm nhau.

"Taehyung...hơ....ưʍ.....nước...nước vào cả...bên trong em..rồi!"

"Nhưng rất sướиɠ, phải không? Anh thấy em rất thích!"

"Không phải...em...không có..! Haaaa....đừng nhấp nữa Taehyung! Hmmm.....aaa...aaaa...."

"Nghe đi, âm thanh của em hay đến vậy!"

Cúi đầu hôn lên môi nhỏ đang chật vật hít thở, anh cắn vào môi dưới cậu đến bật máu, vị ngọt ngọt tanh tanh lan tỏa trong khoang miệng hai người, Taehyung chơi đến nghiện, liên tục nhằm vào nơi bị rách mà mυ"ŧ mạnh, vị máu của Jungkook rất ngọt.

Mãi đến gần mười giờ sáng hai người mới có mặt tại công ty. Jungkook lờ đờ uể oải bước vào phòng, tuỳ tiện vứt hộp cơm lên bàn, chậm chạp kiểm tra tư liệu trên bàn.

"Hắt xìiiii...!"

"Jk? Em bị cảm hả?"

"Không ạ, mọi người làm việc đi ạ! Xin lỗi vì đã làm phiền!"

Đều tại Kim Taehyung đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét! Mình mà ngã bệnh là tại anh ấy!

Jungkook tiến độ làm việc vẫn rất tốt, đến giờ nghỉ trưa đã hoàn thành xong bản thảo gửi cho trưởng phòng, chị ấy rất hài lòng. Cậu mở hộp thức ăn ra dùng bữa, cảm giác miệng cứ đắng đắng chẳng buồn ăn, đầu óc nặng nề cố gắng nuốt xong bữa trưa rồi gục đầu trên bàn nghỉ ngơi.

Taehyung hôm nay có hội nghị quan trọng họp liên tù tì không có thời gian để ý đến Jungkook, không biết em ấy có tiếp xúc thân mật với ai không nữa! Nghĩ đến cục cưng của mình bị người khác chạm đến dù chỉ là đầu ngón tay anh cũng không muốn. Tính chiếm hữu cũng quá cao đi!

"Cục cưng? Em không khỏe sao?"

Jungkook ngẩng đầu lên nhìn anh, liếc xéo một cái rồi làm lơ khiến anh ngỡ ngàng.

"Ơ? Gì đây?"

Taehyung chống hai tay xuống bàn làm việc cúi người hôn lêи đỉиɦ đầu Jungkook một cái, giọng nói trầm ấm dịu dàng đủ cho mình cậu nghe:

"Cục cưng, anh có việc phải đi công tác, tận ba bốn ngày! Đợi anh về sẽ đưa em đi du lịch, được không?"

Đôi mắt tròn xoe nhìn anh ngạc nhiên, khuôn mặt còn thoáng chút buồn bã nhưng rất nhanh liền biến mất.

"Anh lại đi sao? Tận ba bốn ngày?"

"Công việc nếu không quan trọng anh không cần đi, nhưng lần này thực sự cần thiết. Bé con ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về! Hửm?!"

"Vâng, thường xuyên liên lạc nhé! Ôi...em sẽ nhớ anh chết mất!"

"Vậy thì hôn anh một cái đi!"

"Đừng trêu em, anh nhanh đi đi!"

"Nhớ là không được gần gũi hay đυ.ng chạm ai đó! Đến nói chuyện cũng không được quá ba câu, cách xa người khác ra! Em chỉ là của riêng anh thôi, chỉ có anh mới được chạm vào em!"

Jungkook phì cười vì câu nói của anh, gật gật đầu nhìn anh rất chắc chắn. Taehyung đi ra khỏi cửa Jungkook liền lấy giấy bút mở máy tính lên soạn bản thảo, anh bất ngờ quay lại trong im lặng, đến sau lưng cậu mà cậu không hay biết. Cúi người xuống, anh một tay nắm lấy cổ tay đang cầm bút, một tay nâng cằm Jungkook lên quay sang phía mình, chậm rãi đặt xuống một nụ hôn trên đôi môi đỏ dâu một cách nhẹ nhàng.

Chủ tịch mỉm cười quay người rời đi nhanh chóng, để lại phòng thiết kế một mảnh yên lặng đến đáng sợ, Jungkook cảm thấy sắp bị nghẹt thở đến nơi vì ánh mắt của mọi người khiến cậu không thở nổi, cảm giác căng thẳng sợ hãi bao trùm lấy thân thể nhỏ bé ngày một nhiều, hai chân cứng nhắc không thể đứng dậy nổi để chạy ra ngoài, Jungkook chỉ còn cách cúi đầu nhìn vào đống tài liệu trên bàn, bàn tay run rẩy đánh rơi cả bút.
Trưởng phòng vỗ tay thật lớn nhắc nhở nhân viên tập trung làm việc phá vỡ sự chú ý của mọi người đối với cậu, l*иg ngực nhỏ lúc này mới phập phồng hít thở, đầu vẫn không dám ngẩng lên để lộ hai vành tai đỏ chót rất đáng yêu. Bọn họ thích nghi rất tốt, hai người cứ tiếp tục như vậy đi.

Buổi tối trở về nhà, Jungkook cảm giác không thoải mái như trước nữa, lúc nào cũng có những máy móc trong góc khuất theo dõi khiến cậu cảm thấy ngột ngạt, Taehyung đây là không tin tưởng cậu sao? Khó chịu ngày càng nhiều nhưng không thể nói ra khiến con người càng trầm lặng hơn, chỉ như cái máy hẹn giờ, đúng giờ xuống lầu ăn cơm, đúng giờ tắt đèn đi ngủ, cả thân thể chìm trong trạng thái không có sức sống.

Đêm đến lại mất ngủ, chân trần bước xuống lầu ngồi trên sô pha xem tivi, cậu mặc áo thun tay dài màu trắng cổ tròn, lớp vải vừa mỏng vừa mịn co dãn thoải mái, quần ống rộng màu ghi phủ đến mắt cá chân, cả người nằm gọn trong hốc ghế sô pha, lăn lộn mãi đến hai giờ đêm mới ngủ thϊếp đi, camera khắp mọi nơi khiến cậu thấy như có những ánh mắt trong bóng tối đang quan sát mình, rất mất tự nhiên,  thân thể loay hoay mãi đến khi co người lại mới có thể ngủ ngon. Mà một đêm này Jungkook chỉ ngủ được ba tiếng, năm giờ sáng đã tỉnh táo lạ thường.
Khoác chiếc áo len mỏng lên vai, Jungkook xỏ dép ra ngoài vườn ngồi trên ghế dựa nhìn ra hồ nước lớn phía xa kia. Trời vẫn đen kịt se lạnh, sương lạnh đọng lại trên hàng mi dài những chấm nhỏ li ti, dáng người cao gầy vẫn ngồi yên bất động trên ghế lắng nghe âm thanh xung quanh.

Không gian càng yên tĩnh thì lòng người càng rối bời khó tả, rốt cuộc vì sao anh ấy lại có tập hồ sơ của ba mẹ? Vì sao vào đêm đó sự bất an của anh ấy lộ rõ trên mặt như vậy? Rốt cuộc anh ấy đang che giấu điều gì? Phiền muộn kéo dài đến tận chân trời không có kết thúc, bàn tay nắm lấy vải áo cáu đến nhàu nhĩ, Jungkook cúi đầu thở dài, lại ngẩng đầu nhìn về ánh sáng đang dần ló dạng phía xa kia.

"Taehyung, thật mong anh không liên quan gì đến cái chết của ba mẹ em, nếu không...đời này...chúng ta đừng mong cùng nhau ở chung một chỗ!"
Bình minh dần ló dạng phía bên kia hồ nước, tờ mờ sáng không khí lại càng giảm xuống, ngón tay đã lạnh đến cứng đờ vẫn không có ý định vào nhà, Jungkook đưa đôi mắt nhìn vào mặt hồ tĩnh lặng không chớp mắt, dòng suy nghĩ đó vẫn chưa chấm dứt trong đầu.

Ánh nắng dần phủ lên mặt hồ vàng óng, tia nắng đầu ngày được Jungkook đưa tay lên nắm lấy, cả thân người dần được nắng mai bao phủ, mái tóc màu đen mềm mại óng ánh dưới nắng vàng, một bức tranh yên bình đến hoàn hảo khiến người khác không nỡ chạm vào.

Cơn gió nhè nhẹ thổi qua mặt hồ khẽ lay động, thổi bay những đóa bồ công anh bên rìa nước bay đến phủ lên người nam nhân đang trầm tư, vài đóa hoa nhỏ vương lại trên mái tóc, vài đóa vương lên quần áo, vài đóa rơi xuống lòng bàn tay lạnh buốt.

"Chào buổi sáng, bông hoa nhỏ!"
Kim Seokjin bước đến bên cạnh Jungkook vỗ nhẹ vào lưng cậu, quay đầu liền có thể nhìn thấy.

"Buổi sáng hôm nay trời rất đẹp, anh mang bữa sáng ra đây cho em dùng, tâm trạng tốt ăn mới ngon miệng."

"Phiền anh quá ạ!"

"Không gì! Anh thấy dạo gần đây em ăn rất ít đó! Nhanh đến ăn đi kẻo nguội!"

"Em cảm ơn vì bữa ăn ạ!"

Seokjin không nói gì chỉ gật đầu cười cười rồi quay người vào trong nhà, phía sau lưng là bàn ăn nhỏ đã dọn sẵn. Buổi sáng hôm nay có một ly sữa nóng, mì trộn cùng bò bít tết, một đĩa bánh ngọt nhỏ nhỏ phủ trắng đường đã được tán nhuyễn. Hôm nay cậu ăn rất ngon miệng.

Đúng bảy rưỡi có mặt tại công ty, Jungkook bắt đầu một ngày làm việc chăm chỉ. Taehyung có vẻ rất bận nên vẫn chưa thấy gọi điện cho cậu, có chút nhớ anh ấy rồi!