[VKOOK] ONSRA

Chap 25

Điện thoại rung lên báo có tin nhắn, là Taehyung:

"Cục cưng, anh rất nhớ em!"

Trong lòng vui vẻ chiếm hơn phân nửa, môi nhỏ mỉm cười nghiêng đầu ngại ngùng.

"Em cũng nhớ anh, ông xã!"

"Chăm chỉ làm việc, ngoan ngoãn ăn uống đầy đủ vào! Anh không ở cạnh thì phải nghe lời, biết chưa?"

"Em biết rồi mà! Đừng xem em như trẻ con nữa. Anh cũng phải nhớ ăn ngủ đủ giấc đủ bữa, khi về phải khỏe mạnh cho em!"

"Được rồi. Anh phải họp một lát!"

Nụ cười trên môi Jungkook dần thu lại, chẳng biết lý do nào khiến cậu muốn công khai thân phận. Chắc là muốn thầm nhắc Taehyung rằng "em hoàn toàn tin tưởng anh, công khai thân phận để mọi người nhận diện xác định mối quan hệ của chúng ta. Nên anh cũng phải thật lòng với em, tuyệt đối không được có nửa điểm lừa dối."

Bức ảnh đăng lên mạng ắt sẽ lại khiến mọi người náo loạn một phen, không ghi chú gì nhiều nhưng hàm ý trong đó cả hai đều hiểu rõ.[VKOOK] ONSRA - Chap 25Jeonjungkook_97: Bạn chung nhà!

Đang là giờ giải lao nên không có nhiều người trong phòng làm việc, Taehyung gọi đến khiến điện thoại rung âm ỉ trên mặt bàn.

"Jeon Jungkook! Anh yêu em!"

Anh nói xong lập tức tắt máy để lại Jungkook ngẩn ngơ nhìn vào màn hình máy tính. Anh ấy gọi đến vì mình đăng ảnh sao? Chỉ để nói yêu mình thôi sao? Khoé môi kéo giãn ra một nụ cười xinh đẹp trong lặng thầm, em quyết định để mối quan hệ của chúng ta công khai, Taehyung, vì em cũng yêu anh, nên em thực sự mong rằng giữa chúng ta sẽ luôn tốt đẹp như vậy.

Phía bên Taehyung đã có thông tin về lô hàng bị mất trước đó, bọn cảnh sát đã thu giữ được rồi, phen này nhất quyết phải đẩy anh vào tù mới thôi.

Mũi giày đá đá vào chân bàn vang lên âm thanh lộc cộc nặng nề, Taehyung trầm mặc nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn không hề quan tâm đến quá trình bàn bạc của cấp dưới. Tim anh đang thắt lại từng hồi, Jungkook bắt đầu nghi ngờ anh rồi, em ấy đăng ảnh lộ mặt như vậy nhất định đã nghĩ đến chuyện về tập hồ sơ trong phòng kín.

Jungkook chính là đang cảnh cáo anh, tuyệt đối đừng làm gì sai với em ấy. Lần đầu tiên trong đời Taehyung cảm thấy sợ hãi một người vô hại như Jeon Jungkook, anh sợ rằng tình yêu của em ấy sẽ rời xa anh, dù có giữ được thể xác của đối phương ở lại thì tháng ngày sau này chỉ có thể sống trong thù hận của em ấy mà thôi. Taehyung rất rất rất không muốn như vậy.

"Cứ theo kế hoạch thứ hai mà thực hiện, địa điểm giống như bảy năm trước. Bọn ngu đó nhất định sẽ phạm phải sai lầm lúc trước thôi."

Âm thanh đồng ý vang lên đồng loạt, Taehyung đút tay vào túi quần sải bước rời khỏi phòng hội nghị, vừa đi vừa châm một điếu thuốc đưa lên môi rít một hơi, làn khói mỏng lượn lờ trong không khí càng khiến khuôn mặt người đàn ông thêm phần ma mị. Điện thoại có cuộc gọi đến, là Jungkook.

"Taehyung, bây giờ ở nơi em là buổi tối rồi!"

"Còn nơi anh thì sắp sáng rồi."

"Cho nên là anh không có ngủ!"

"Oopsss...."

"Nhanh đi ngủ cho em!"

"Được rồi mà! Em cũng phải nghỉ ngơi đi chứ! Bé con của anh ngủ ngon!"

Jungkook không trả lời chỉ cười ra tiếng vui vẻ cúp máy, cậu thừa biết Taehyung đang quan sát cậu từ camera trên đỉnh đầu, thu lại nụ cười trên môi, Jungkook thở dài một hơi trở về phòng nằm xuống. Giấc ngủ rất nhanh kéo đến nặng trĩu hai mí mắt, mặc kệ Taehyung có đang quan sát cậu hay không, cậu không muốn nhớ đến nữa, đợi khi tìm hiểu rõ mọi chuyện sẽ tính sau.
Hai rưỡi khuya Jungkook lại mất ngủ, đột nhiên bừng tỉnh giữa đêm khiến cậu vô cùng mệt mỏi, xỏ dép bước xuống lầu xem tivi có vẻ dễ ngủ hơn. Vẫn tư thế cuộn người như hôm qua ngủ đến năm giờ sáng. Lần này Jungkook mở tủ lạnh tìm thứ gì đó để uống. Lục đυ.c pha một ly sữa nóng ngồi trên bàn ăn vừa khuấy vừa thổi, cậu uống hết ly sữa rồi vào phòng nằm trở lại, vẫn không ngủ được!

Khoác chiếc áo lên vai, để đầu trần ra hàng ghế hôm qua ngồi xuống. Đêm hôm nay không lạnh lắm, sương cũng không nhiều. Taehyung từ màn hình máy tính thấy cậu giữa đêm tối cứ đi đi lại lại không ngủ được, trông hành động chính xác là mất ngủ, lòng anh bắt đầu lo lắng, nhấc điện thoại gọi cho cậu. Điện thoại đổ chuông nhưng không ai nghe máy, Jungkook ra khỏi nhà rồi.
Bóng người ngồi trên ghế yên lặng trầm ngâm nhìn về phía hồ nước, màn đêm bao quanh thân thể cao gầy càng khiến cậu trở nên cô độc lẻ loi. Cậu ngồi đợi bình minh, người kia cũng cùng cậu đợi. Trời vừa hửng sáng Jungkook đã đứng dậy rời khỏi ghế, bước chân chậm rãi tiến về phía rìa nước ngồi xuống, ngón tay khua khua những đóa bồ công anh.

"Chào buổi sáng bông hoa nhỏ! Mày sắp được bay đi rồi nhỉ? Rồi sẽ dừng chân tại một nơi xinh đẹp nào đó tiếp tục nở hoa! Thích nhỉ?"

Ai kia bật cười vì sự đáng yêu của Jungkook, máy thu âm thanh gần đó thu lại rất rõ tiếng của cậu, cuộc trò chuyện của một em bé với một bông hoa.

"Chỉ mới ba tháng thôi nhé, nhưng tao lên được tận tám kg đấy, có phải rất điên không hả? Nhưng người kia chứ chê ốm là thế nào? Người ta dáng vóc đã rất đẹp rồi! Còn mập nữa sẽ thành bánh bao mất!"
Líu lo một hồi cậu cũng vào nhà chuẩn bị đi làm, quên mang theo bữa trưa rồi.

Taehyung tắt máy tính bắt đầu cuộc họp cổ đông, công việc phải nói là chất cao như núi khiến anh muốn phát điên. Nếu có Jungkook ở đây thì thật tốt!

Seokjin đến tận văn phòng đưa bữa trưa cho cậu nói là ông chủ dặn dò nên ăn đủ bữa. Bây giờ cậu không ngại giấu diếm nữa, chỉ là chưa quen được với ánh mắt mọi người nhìn mình, vẫn cảm thấy rất áp lực.

"Jk? Em tên Jeon Jungkook?"

Jungkook cúi đầu ngại ngùng vâng dạ khiến mọi người ồ lên. Nhưng mà cậu đúng là rất đẹp trai đó!

"Hai người tiến triển đến đâu rồi? Thế nào rồi?"

"Ờm...em...đăng ký kết hôn rồi..."

Tiếng hú hét trong phòng vang đến tận bên ngoài, ai nấy đều bất ngờ hết mức. Đây không phải là mối quan hệ mà Jungkook mong muốn, cậu chẳng muốn danh vọng, không cần nhà cao cửa rộng. Hai người cùng nhau đi làm đến tối trở về ngôi nhà nhỏ, cùng nuôi một chú chó, ngày nghỉ sẽ dắt nó đi công viên dạo chơi, không phải rất tốt sao?
Chuông điện thoại reo lên khiến cậu giật mình, ai cũng chụm đầu vào yên lặng lắng nghe.

"Cục cưng! Em mở loa điện thoại lên cho anh!"

Jungkook hơi ngạc nhiên nhưng cũng làm theo, âm thanh của chủ tịch qua điện thoại vẫn khiến người khác sợ hãi:

"Các người trong giờ làm việc mà tập trung lại một chỗ làm gì? Tránh xa người của tôi ra. Không cẩn thận tôi đuổi việc các người!"

Lập tức giải tán, Jungkook một phút trước còn cười vui vẻ, lúc sau liền nhận ra điều khác thường, cậu đứng dậy vào phòng vệ sinh đóng cửa lại.

"Taehyung, anh có đang nghe em nói không?"

"Có, anh đây!"

"Anh vì sao biết bọn họ đứng gần em?"

Giọng nói cậu vẫn bình thường không cao không thấp nhưng Taehyung cảm nhận được cậu hiện giờ rất không vui vẻ. Đầu dây bên kia im lặng một hồi mới trả lời, không khí trùng xuống hẳn khiến cậu thêm buồn bã.
"Anh...có...anh lo em gặp nguy hiểm nên..."

"Nên anh cài thứ gì trên người em? Hay điện thoại của em? Kim Taehyung?"

Một khoảng im lặng làm lòng người nặng trĩu muộn phiền, chỉ có tiếng thở dài của một người vang lên trong điện thoại.

"Anh không nói được?"

"Chỉ là...chỉ là một cái máy rất nhỏ!"

"Chỗ nào? Trên người em hay trên điện thoại?"

Lại im lặng?

Jungkook không chịu nổi nữa cầm điện thoại ném mạnh xuống nền gạch, âm thanh bể nát vang lên trong không gian yên tĩnh. Nhặt mảnh vỡ điện thoại lên ném vào thùng rác đi thẳng ra ngoài. Cậu không muốn nghe nữa.

Một bầu tâm trạng rối bời, một mảnh tâm tư vỡ nát. Anh không nói, em cũng chẳng muốn nghe. Mối quan hệ rơi vào sự trầm lặng âm thầm sứt mẻ.