[VKOOK] ONSRA

Chap 26

Ba ngày sau đó hai người chẳng hề liên lạc với nhau nữa, Jungkook cũng chẳng buồn mua điện thoại mới, chứng mất ngủ ngày càng trầm trọng hơn, ngày nghỉ ở nhà cậu chỉ nằm cuộn người trên giường, lười ăn lười uống, chẳng thèm đi lại, buổi đêm mất ngủ sẽ cắm đầu vào công việc còn dở.

Tính tình Jungkook không giống lúc trước nữa, cậu làm gì cũng phải chú ý đến mọi thứ xung quanh, bản thân bắt đầu tự ti ăn mặc kín đáo hơn, ít giao tiếp hơn, lúc ngồi họp sẽ không năng nổ tranh luận góp ý nữa. Cảm giác có thứ gì đó luôn theo dõi mình khiến cậu khủng hoảng tinh thần, Taehyung như một kẻ biếи ŧɦái thích theo dõi người khác.

Bên Mỹ, Taehyung gấp rút hoàn thành công việc thậm chí không màng đến ăn ngủ, đôi mắt dần nổi lên những tơ máu nhỏ vì thức liên tục, đầu thuốc lá nhét đầy trong gạt tàn, cằm đã mọc lởm chởm râu ria. Điện thoại Jungkook vẫn không liên lạc được, chỉ còn có thể dựa vào camera đính trên quần áo mà quan sát em ấy. Anh chính là muốn kiểm soát Jungkook, người phải nằm trong tầm mắt của anh thì anh mới an tâm. Là do tính chiếm hữu quá cao, hay do đã yêu quá sâu đậm?

Vừa hoàn thành xong công việc bên này Taehyung tức tốc lên máy bay trở về Hàn, mới chỉ có năm ngày nhưng mối quan hệ của bọn họ bị đông cứng như tảng băng, lạnh lẽo ngưng trọng, động một chút sẽ liền vỡ nát ra. Ngồi trên máy bay anh nằm xuống đệm ngủ một giấc thẳng từ Mỹ về Hàn.

Tinh thần đã tỉnh táo được hơn đôi chút, rời sân bay đến thẳng công ty. Cửa phòng thiết kế mở ra, chủ tịch cầm áo vest trên tay vội vã tìm người. Không có!

"Người đâu?"

"Thưa chủ tịch! Hôm nay cậu ấy xin nghỉ ạ!"

Quay người rời khỏi phòng làm việc anh nhăn mặt thở dài, quá nóng vội mà quên mất trên người em ấy có camera, check một chút sẽ biết ở đâu ngay.

"Namjoon, kết nối với đầu máy camera ở nhà."

"Vâng."

Taehyung bấm nhảy từng cái camera từ ngoài vườn vào trong nhà nhưng vẫn không thấy cậu đâu, gọi về nhà thì người làm báo rằng cậu chưa ra khỏi nhà. Nhấn nút quay trở lại phòng ngủ, Jungkook từ phòng tắm bước ra mệt mỏi nằm lên giường. Dáng người co lại yên lặng nhìn ra ngoài. Thở phào một hơi anh tắt máy tính cho xe lái nhanh trở về. Tâm trạng không mấy thoải mái, Taehyung vừa muốn gặp cậu thật nhanh, nhưng sợ lúc gặp rồi sẽ không biết phải làm thế nào.

Jungkook rất khó khăn mới có thể chợp mắt, vừa mơ màng giấc ngủ không bao lâu đã bị tiếng động mở cửa làm cho thức giấc, cậu bắt đầu nhạy cảm với âm thanh, giấc ngủ không sâu như trước đây nữa. Đôi mắt cảnh giác nhìn lên, là Taehyung! Anh ấy về rồi! Bộ dáng anh có chút vội vàng, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi bước vào trong.

Cởϊ áσ khoác ngoài để lên sô pha, anh chậm rãi bước đến giường nằm xuống nép sát vào người Jungkook rồi ôm lấy cậu. Khuôn mặt anh úp vào sau gáy đối phương tham lam hít lấy mùi hương nhè nhẹ của sữa tắm, đôi cánh tay hữu lực ôm trọn cậu vào lòng.

Jungkook cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên người anh, nghe thấy rất rõ tiếng hít thở của anh phả ra sau gáy mình nóng rực còn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt. Nhưng trong lòng cậu bây giờ là một mảng lạnh lẽo đến lạ thường, ấm áp của ngày trước vơi đi rất nhiều.

Giọng nói trầm trầm của anh nhẹ nhàng gọi tên cậu, trong lòng thoáng chút xao động bồi hồi, não nề cũng tăng thêm một bậc:

"Jungkookie...anh rất nhớ em..! Những ngày qua không liên lạc được, không nghe được giọng nói của em khiến anh rất nhớ em! Đến bây giờ ôm em trong vòng tay anh vẫn cảm thấy chưa đủ!"

Jungkook không trả lời, chân mày cau lại thật nhẹ rất khó nhìn thấy, nhắm mắt lại không muốn trả lời anh. Sự im lặng trước nay chưa từng có khiến Taehyung cảm thấy bất an, nỗi lo lắng dâng lên phủ kín đôi mắt nâu trà, vòng tay càng siết chặt hơn.

"Jungkookie..anh thật sự rất yêu em, anh...anh...chỉ muốn đảm bảo em luôn trong tầm mắt của anh, anh..."

"Cho nên anh giám sát em mọi lúc mọi nơi. Anh như vậy khiến em cảm thấy rất áp lực."

"Xin lỗi! Anh chỉ là muốn chắc chắn em luôn trong tình trạng an toàn! Em luôn giữ khoảng cách tốt với những người khác!"
Jungkook đưa tay lên ôm lấy cánh tay đang siết chặt trên người mình, thở dài một hơi.

"Có phải anh muốn nói em chỉ được là của riêng anh, chỉ mình anh được chạm vào?"

"Đúng vậy Jungkook! Anh không muốn bất cứ ai chạm vào em, em đối với anh rất quan trọng, người khác không để ý một chút sẽ liền khiến em tổn thương. Anh chỉ muốn độc chiếm em làm của riêng mình thôi. Bởi vì anh rất yêu em! Jeon Jungkook!"

Câu yêu em thốt ra ngập tràn chân thành, tròn đầy tình cảm, Jungkook xoay người lại mặt đối mặt với Taehyung, trong đôi mắt đen láy kia là sự mệt mỏi cùng đau lòng khiến nội tâm anh thoáng hoảng loạn.

"Nhưng tình yêu của anh khiến em cảm thấy rất áp lực, rất mệt mỏi, Kim Taehyung. Không thể giống như những cặp đôi bình thường khác sao? Anh không tin tưởng em sao?"

"Không phải! Em nghe anh nói, không phải như vậy, chỉ là anh muốn em luôn nằm trong tầm mắt anh, anh không muốn nụ cười của em dành cho kẻ khác, anh không muốn cơ thể em đυ.ng chạm cùng ai cả! Em chỉ có thể là của riêng anh thôi, mãi đến sau này, đều chỉ là của riêng mình anh thôi, Jeon Jungkook!"
Trán chạm trán, mũi chạm mũi, đôi mắt anh nhắm lại tập trung cảm nhận cơ thể đối phương thật kỹ càng, Jungkook không từ chối vòng ôm của anh, thả lỏng người để anh tuỳ ý đυ.ng chạm.

"Bé con..nếu có thể, anh sẽ khảm em vào l*иg ngực mình, đi đâu cũng có em bên cạnh, nhìn thấy em mọi nơi mọi lúc, dùng hết sức mình bảo vệ em bình an. Anh đã lún quá sâu rồi, không thể yêu em một cách tỉnh táo được nữa!"

"Taehyung, anh có thể cho em cảm nhận tình yêu của anh rõ ràng hơn được không?"

"Được..! Luôn luôn là được!"

Đôi môi anh mềm mại hôn lên bờ môi lạnh lẽo của Jungkook, nụ hôn dịu dàng mang theo bao nhớ nhung suốt những ngày qua thấm ngọt nơi đầu lưỡi. Môi lưỡi chạm nhau trao đổi vị dịch, hoà tan tình yêu trong khoang miệng hai người. Bàn tay anh luồn vào trong mái tóc Jungkook xoa nhẹ, giữ lấy đầu cậu kéo lại gần hơn.
Bàn tay còn lại ôm chặt eo nhỏ xoa bóp nhè nhẹ, cảm nhận cơ thể mà anh một mực muốn chiếm lấy làm của riêng.

"Bé con! Làm sao để em cảm nhận được anh yêu em đến nhường nào! Anh thật sự rất cần em, tuyệt đối đừng rời xa anh, đừng ngừng yêu anh, có được không?!"

Anh đây là đang xin cậu có phải không? Một người cao quý tỏa sáng như Kim Taehyung lại đi yêu một kẻ mờ nhạt bất hạnh như Jeon Jungkook cậu sao?

"Em cũng rất yêu anh, ông xã! Chỉ cần anh đối với em mười phần chân thật, em sẽ cùng anh điên cuồng trong cuộc tình này! Anh không thể tỉnh táo, em cũng sẽ si dại mà yêu anh. Em yêu anh, Kim Taehyung!"

Taehyung lần này ôm cậu đến đau nhói cả cơ thể, ôm đến nghẹt thở đối phương, anh như con mèo to xác quấn lấy cậu đòi vuốt ve, môi cứ chạm môi nhưng không hôn nữa, cứ như vậy mà mạnh mẽ cảm nhận nhau.
Kim Taehyung không giỏi dịu dàng, Jeon Jungkook cũng không ngại chịu đau, hai người vừa hợp thành một cặp yêu nhau đến điên dại.