Fanfic Tuấn Hạn - Ôn Chu

fic 6 phần 3

Fanfic Tuấn Hạn

#fanfic

Tags: bác sĩ công x đại thiếu gia thụ. Lăng Duệ công x Trương Mẫn thụ. H+

Note: não nhảy nhót tay tự viết.

Phần 3

Buổi tối Trương Mẫn không thể không đến Blue Sky một chuyến, đám bạn tốt của anh đã sắp đến tận công ty đưa người đi rồi. Bình thường bon họ đều vào phòng riêng, Trương Mẫn cũng không biết hôm nay bọn họ trúng tà gì mà xếp thành đội ngũ bá chiếm quầy bar, mà trong đó còn có một nửa là thẳng nam sắt thép đó! Bộ muốn Blue Sky bị đập bảng hiệu hay gì.

Một đám thiếu gia quần áo hàng hiệu, nhan sắc đều không chê vào đâu được, làm 0 làm 1 đều đủ tiêu chuẩn rồi. Khách ở Blue Sky hận không thể tới tấp làm quen một trận.

-        Mẫn thiếu đến!

Cũng không biết là tên chết tiệt nào gào, cả đám bạn của Trương Mẫn phút chốc hệt như được lập trình quay đầu hàng loạt, hai mắt phát sáng nhìn anh, không đúng, nhìn phía sau anh? Trương Mẫn cũng khó hiểu quay đầu, có cái gì đáng xem vậy hả?

Trương Mẫn đi tới, ra hiệu cho Jessi rót rượu rồi mới lên tiếng.

-        Phòng riêng đâu? Không phải gay thì đừng có rải thính. Trời đánh các cậu đấy.

-        Người đâu?

-        Đúng đó, người đâu rồi Mẫn thiếu?

Trương Mẫn khó hiểu nhìn mấy tên này.

-        Người nào?

-        Người đẹp của cậu a!

-        Không phải chứ người anh em, bao lâu mới tìm được bảo bối liền giấu kín vậy hả?

Trương Mẫn cạn lời, anh hiểu rồi, một câu lúc chiều của anh đã làm đám bạn tưởng tượng đến ngoài hệ Mặt Trời rồi.

-        Không có.

-        Không có?!!!

-        Mệt bọn tôi còn ăn diện chờ ra mắt người đẹp nhà cậu đó.

-        Ai bảo các cậu nghĩ nhiều.

Trương Mẫn ha hả cười, nhìn một đám bạn dở hơi của mình, anh lấy chân đá cái ghế của Triệu Phong ngồi gần nhất.

-        Biến hết vào phòng bao đi.

-        Thật không có hả? Jessi cậu nói xem, lời Mẫn thiếu tin được không?

Jessi cười cười bảo.

-        Thật đấy, gần đây Mẫn thiếu chỉ hẹn một đêm lái xe với anh đẹp trai hồi nãy thôi.

-        Anh đẹp trai? – Trương Mẫn nghi hoặc.

Triệu Phong hình như chợt nhớ tới gì đó, ra vẻ tiếc hận than thở.

-        Phải rồi, vừa nãy bọn tôi thấy được một anh chàng đẹp trai. Còn nói là không phải gu của cậu hay sao? Jessi nói với chúng tôi anh chàng đó và cậu từng có một đêm tình hả? Loại hình xuất sắc như vậy mà Mẫn thiếu chỉ dùng một lần rồi xong.

Trương Mẫn đột nhiên ngẩng mạnh đầu, hai mày cau lại.

-        Ai?

-        Là anh chàng hệ cấm dục cực phẩm ấy. – Jessi nói.

-        Lăng Duệ? Lúc nãy cậu ấy ở đây?

-        Tên Lăng Duệ hả? Vừa nãy hình như hẹn xong với một người, đi ra một lúc rồi. Ấy ấy Mẫn thiếu... Cậu chạy đi đâu thế!

Trương Mẫn đột nhiên phắt cái đứng lên, không nghe tiếng đám bạn gọi đã chạy nhanh ra ngoài. Bỏ lại một đám đàn ông ngơ ngác nhìn nhau.

Trương Mẫn chạy khỏi Blue Sky liền quay đầu tìm kiếm xung quanh, con đường này là nơi tập hợp đủ loại club, người ra vào tấp nập không kể, Trương Mẫn phát hiện anh không thể nào nhìn thấy người anh muốn tìm kia. Anh bực bội chửi tục một tiếng, cũng không biết mình phát điên cái gì, chỉ là lúc nghe thấy Lăng Duệ vừa ở đây, lại có vẻ muốn hẹn tình một đêm với người khác liền khiến nội tâm anh nóng nảy khó chịu. Trương Mẫn chạy một hồi liền dừng, cũng nhận ra chắc bản thân mình điên rồi, không mục đích mà chạy loạn tìm người thì có ích gì.
Trương Mẫn tự cười nhạo mình, một Lăng Duệ mới gặp vài lần thôi mà, có cần làm mình khó chịu vậy không? Lăng Duệ lên giường với người khác thì liên quan gì đến anh?

Liên quan quái gì đến anh?!

-        Sao anh lại ở đây?

Trương Mẫn ngẩng mạnh đầu lên. Đứng cách anh ba bước chân, Lăng Duệ đang đứng đó nhàn nhạt nhìn anh. Hôm nay Lăng Duệ mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng, cổ áo được chủ nhân nó kéo đến tận dưới cằm, mơ hồ che mất một phần đường cằm tinh xảo trắng nõn. Anh khoác một chiếc áo bành tô màu đen dài qua gối, vừa tinh tế vừa đẹp trai muốn chết. Nhưng cái người có khuôn mặt hết sức mâu thuẫn giữa cấm dục và ngây ngô này, lại dùng đôi mắt có chút thâm ý nhìn Trương Mẫn.

-        Anh sao lại ở đây. – bác sĩ Lăng chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn hỏi một vấn đề đến hai lần.
-        Đi dạo.

-        À.

-        Còn bác sĩ Lăng?

-        Hẹn bạn.

-        Hẹn được sao?

-        Không hợp ý.

Lại là loại không khí này, ngữ điệu này, phút chốc khiến Trương Mẫn thấy khát khô. Trương Mẫn bước tới một bước.

-        Vậy, tình cờ quá. Tôi cũng đang tìm người. Lại đến một đêm?

-        Được thôi.

Trương Mẫn nuốt nước bọt, thầm nghĩ bác sĩ Lăng lúc đêm xuống đặc biệt mê người, làm anh muốn tê dại toàn thân luôn rồi. Mặc kệ ! Lái xe trước nói sau!

Lần này Trương Mẫn lái xe về nhà anh, một căn hộ chung cư gần công ty mà anh mua riêng cho mình. Trương Mẫn trước giờ không ngại mang người về nhà, chỉ là xem người ta có đáng để anh đem về hay không.

Vừa vào cửa Trương Mẫn đã cảm thấy đất trời xoay chuyển, anh nhắm mắt mắng một câu.
Lại đến rồi, bác sĩ Lăng trong ngoài bất nhất!

Lái xe vui không?

Trương Mẫn tỏ vẻ, có lần đầu làm 0 thì sẽ có lần thứ hai mà thôi. Huống hồ anh cũng không bài xích việc nằm dưới đến vậy.

Đừng nhìn dáng vẻ Lăng Duệ có chút gầy, chỉ nhìn cách anh bế bổng Trương Mẫn lên điên cuồng hôn là biết cơ bắp của anh cũng không phải để trưng bày.

Hai người môi lưỡi dây dưa suốt một đường, hai tay Lăng Duệ đỡ mông của Trương Mẫn, khiến hai chân Trương Mẫn buộc phải quắp chặt lấy vòng eo mạnh mẽ kia. Trương Mẫn cũng không muốn chịu thua, anh ôm cổ Lăng Duệ hôn đáp trả lại không kém. Đầu lưỡi Trương Mẫn bá đạo luồn vào khoang miệng của Lăng Duệ mà cướp đoạt, mυ"ŧ lấy, lại liếʍ cắn. Mà Lăng Duệ cũng tùy ý Trương Mẫn làm chủ, chỉ thỉnh thoảng ngậm lấy đầu lưỡi của Trương Mẫn muốn lui về. Tiếng nước chậc chậc nóng bỏng, hơi thở hai người hổn hển va vào nhau, lại bắn ra hàng vạn tia lửa tình dâng cao.
-  Lăng Duệ ...ưm ... phòng ...ah...bên kia...

Lăng Duệ dường như không nghe thấy, xốc vạt áo của Trương Mẫn lên vuốt ve eo anh, cái hôn ướŧ áŧ dời xuống yết hầu khẽ cắn, làm Trương Mẫn phải thở gấp một trận.

-        Lăng Duệ... Vào phòng... Ưʍ. Bên trong mới có gel...ưʍ...gel bôi trơn.

-        Hah.

Trương Mẫn nghe tiếng Lăng Duệ cười khẽ một tiếng, làm cho vành tai anh cũng muốn đỏ thấu luôn rồi. Lăng Duệ vẫn giữ tư thế ôm mông Trương Mẫn, theo chỉ dẫn mà một đường hôn tới cửa phòng.

Hai người thuận thế ngã lên giường, Trương Mẫn hơi say mê nhìn Lăng Duệ đứng đó bắt đầu cởϊ qυầи áo, lần thứ hai nhìn thấy cơ thể này, Trương Mẫn nhận ra anh càng lúc càng thích không thể rời mắt. Ánh nhìn quá nóng bỏng của anh bị Lăng Duệ bắt được, khóe môi hơi giương, mà biểu tình này bình thường tuyệt đối Trương Mẫn chưa bao giờ thấy.
-        Muốn sờ không? – Lăng Duệ trầm thấp hỏi.

Trương Mẫn ngồi dậy, tay đã thay cho câu trả lời mà bắt đầu sờ lên từng khối cơ bụng chỉnh tề trước mặt, Trương Mẫn nghĩ, cảm giác này tuyệt quá, da thịt trắng nõn nhưng chứa đầy sức mạnh này, hút tay anh đến mức không nỡ buông ra.

-        Muốn hôn lên không?

Giọng của Lăng Duệ hệt như một liều thuốc phiện, mê say dẫn dắt Trương Mẫn đến mụ mị. Lăng Duệ nâng cằm Trương Mẫn, ngón cái xẹt qua môi Trương Mẫn khẽ tách ra, Lăng Duệ cho ngón cái vào chạm nhẹ lấy chiếc lưỡi ướŧ áŧ của Trương Mẫn.

-        Anh không muốn hôn một chút sao?

Trương Mẫn cảm thấy vẻ mặt vừa quyến rũ vừa cấm dục của Lăng Duệ lúc này thật cmn mê người, cho nên anh vô thức nghe lời mà tiến tới hôn lên. Trương Mẫn hôn lên khối cơ bụng kia như hôn một loại báu vật nào đó, anh vô thức đưa lưỡi ra liếʍ cắn một chút, lại hài lòng nghe thấy một tiếng thở trầm của Lăng Duệ, Trương Mẫn muốn nghiện. Từ cơ bụng dời lên ngực, Trương Mẫn hôn liếʍ không xót một nơi nào, còn muốn trêu chọc hai điểm đỏ sẫm kia thì đã bất ngờ bị Lăng Duệ đẩy ngã xuống giường.
-        Đủ rồi.

-        Còn chưa đủ.

-        Nghiện rồi sao? Nghiện rồi cũng không cho anh.

Lăng Duệ lại áp người xuống hôn Trương Mẫn, tay anh đã nhanh chóng cởi bỏ quần của Trương Mẫn từ lúc nào, một đường tìm đến cửa huyệt bắt đầu nới lỏng. Trương Mẫn tuy không phải lần đầu nhưng vẫn hơi căng thẳng, lúc hai ngón tay của Lăng Duệ mang theo gel bôi trơn tiến vào, anh vô thức lùi người ra sau, lại bị Lăng Duệ bắt lấy eo kéo lại. Trương Mẫn thấy Lăng Duệ cúi đầu tách hai chân anh ra, một tay xoa nắn an ủi cho dươиɠ ѵậŧ của anh, một tay lại nhanh chóng đâm rút ra vào tiểu huyệt. Song trọng kɧoáı ©ảʍ đánh lại, còn bị Lăng Duệ nhìn chằm chằm nơi đó khiến toàn thân Trương Mẫn đỏ lên như muốn đổ máu.

-        Đừng có nhìn.. Hah...ah ..

-        Tôi muốn nhìn.
-        Lăng Duệ...

Trương Mẫn không biết lúc này giọng anh như được bôi mật, rêи ɾỉ ra tiếng lại chọc người nghe đến khó nhịn. Hai mắt Lăng Duệ tối lại, anh cầm lấy bαo ©αo sυ dùng răng xé ra rồi đeo vào. Hình như lúc này Trương Mẫn đã có chút tỉnh táo, anh đột nhiên nói.

-        Tôi ở trên...được không?

Lăng Duệ hơi nhướn mày, dĩ nhiên ở trên mà Trương Mẫn nói lúc này cũng không phải là muốn đảo chính, chỉ là Lăng Duệ không ngờ Trương Mẫn lại nhanh tiếp nhận chuyện làm 0 như thế thôi.

Trương Mẫn ấy hả, làʍ t̠ìиɦ mà, dù vị trí nào anh cũng không phải bên yếu thế đâu.

-        Được, chỉ là sợ anh không chịu được thôi.

Trương Mẫn liếc Lăng Duệ một cái rồi tóm lấy Lăng Duệ kéo người xuống, anh thì tách hai chân ngồi quỳ bên người Lăng Duệ. Ngại ngùng hả, ngại ngùng cùng không ngăn Trương Mẫn hưởng thụ đâu. Trương Mẫn nhìn Lăng Duệ hơi cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn anh, cắn môi một cái cầm lấy dươиɠ ѵậŧ thô to bên dưới để trước tiểu huyệt của mình, nhưng mấy lần cũng đều không đúng, anh cũng có chút gấp rồi.
-        Vẫn là để tôi đi.

Lăng Duệ cũng sắp không nhịn được nữa, anh giữ eo Trương Mẫn, dưới hông thúc một cái dươиɠ ѵậŧ liền tiến vào quá nửa rồi.

-        Ah....Lăng Duệ... Chậm một chút ...ưʍ..

Lăng Duệ quả thật chậm lại, anh đưa đẩy hông từ từ, để tiểu huyệt thít chặt từ từ thả lỏng ra, lúc Trương Mẫn còn đang há miệng thở dốc thích ứng thì Lăng Duệ lại đột ngột đâm thẳng dươиɠ ѵậŧ vào trong. Trương Mẫn há miệng rêи ɾỉ không thành tiếng, khóe mắt phút chốc ẩm ướt mơ màng. Cảm giác này quá sâu rồi, quá tuyệt vời, làm Trương Mẫn cũng nguyện say mê chìm đắm. Lăng Duệ bắt đầu từng đợt chuyển động đẩy hông, nhưng cũng không quên để Trương Mẫn phối hợp mà động eo nhỏ nhấp nhô lên xuống.

Trận làʍ t̠ìиɦ này không biết đã kéo dài bao lâu, Trương Mẫn lại bị Lăng Duệ thay đổi bao nhiêu tư thế.  Chỉ có ân thanh tiếng nước và tiếng bạch bạch bạch không ngừng khi tiết tấu đâm rút ngày càng nhanh, Trương Mẫn cũng có chút không theo kịp nữa rồi.
-        Ưʍ...Lăng Duệ... Nhanh quá rồi...hah...ah..

-        Chậm lại sao?

Trương Mẫn bị thúc đến tê dại, tiểu huyệt co rút không ngừng đón lấy từng đợt xâm phạm, lại vui sướиɠ mà muốn ngậm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ không chịu buông ra. Trương Mẫn bị Lăng Duệ từ phía sau thúc eo làm anh phải nhoài người về phía trước, anh hai tay nắm chặt grap giường, cảm nhận sức nóng toàn thân như thiêu đốt, lại sung sướиɠ đến tận cùng. Cảm giác và kɧoáı ©ảʍ Lăng Duệ mang đến cho anh, khiến Trương Mẫn say mê vô tận.

-        Ưm! ....bên trong...ah...lại đâm đến chỗ đó...ưʍ.

-        Chỗ này sao?

Lăng Duệ khàn khàn nói bên tai Trương Mẫn, chính anh cũng động thân đâm đến một điểm nào đó bên trong Trương Mẫn, khiến cho tiểu huyệt thích thú co rút một trận, suýt chút nữa làm Lăng Duệ muốn bắn ra. Dươиɠ ѵậŧ của Trương Mẫn cũng đã sớm ngẩng cao đầu chảy đầy một mảnh ẩm ướt, lại bị tay Lăng Duệ bắt lấy xoa nắn.
-        Cậu...ưʍ...sẽ ra mất...Lăng Duệ... Chậm...

-        Ra đi, tôi cho phép anh.

Tay Lăng Duệ càng nhanh hơn, ngón cái miếng quanh lỗ nhỏ mà đè ấn, phút chốc khiến cho bụng dưới Trương Mẫn co rút, trước mắt nhòe đi, thần kinh rung lên vì từng đợt kɧoáı ©ảʍ xâm chiếm.

-        Hah...Lăng Duệ ...hah....

Trương Mẫn bắn ra, cùng lúc tiểu huyệt co rút mạnh một đợt khiến cho Lăng Duệ không thể không tăng tốc độ đâm rút thêm mấy chục cái rồi gầm nhẹ bắn ra.

Lăng Duệ ôm Trương Mẫn nằm đó thở dốc, một hồi lâu sau mới nhẹ nhàng sờ cái đầu ngắn cũn của Trương Mẫn rồi rút dươиɠ ѵậŧ ra, hài lòng nghe Trương Mẫn khẽ rêи ɾỉ một tiếng, khóe môi anh hơi giương, nhưng Trương Mẫn lúc này lại không thấy được.

-        Đi tắm không?

-        Cậu bế đi. Tôi rã rời rồi.
-        Không thích?

Trương Mẫn úp sấp mặt vào ngực Lăng Duệ, cười ra tiếng.

-        Thích...đến kiệt sức rồi, bác sĩ Lăng.

Tiếng bác sĩ Lăng này, lại vô thức mềm mại vô cùng.

Lăng Duệ bế Trương Mẫn vào phòng cọ rửa, cọ một hồi không biết làm sao hai người lại hôn lên. Anh cắn một ngụm tôi liếʍ một cái, thế mà có xu hướng lại đến một chuyến xe, dù sao hai người cũng đang độ tuổi sung mãn, làm sao nhịn cho nổi. Chỉ có điều lúc Lăng Duệ chuẩn bị tiến vào, Trương Mẫn lại đột nhiên cứng đờ cả người. Động tác này quá nhỏ, nhưng Lăng Duệ vẫn phát hiện ra.

-        Anh làm sao thế?

-        Hình như...đau dạ dày.

Trương Mẫn cười trừ, nhìn súng cũng đã lên nòng rồi, muốn nói hay là để anh dùng tay giúp Lăng Duệ vậy, không ngờ một Lăng Duệ mới vừa như mãnh thú điên cuồng, phút chốc lại bật mode bác sĩ Lăng online.
Trương Mẫn được Lăng Duệ bọc lại xong, mặc cho cả quần áo rồi để anh trên sô pha trong phòng khách rồi vào bếp. Trương Mẫn nhịn chỗ phía sau có chút đau nhói mà đi theo vào, chính anh cũng thấy thần kỳ, hai lần làm 0 cũng chưa bị thương như những gì anh từng nghe kể, do thiên phú của anh...bậy bậy...do kỹ thuật của bác sĩ nhà anh tốt quá hả?

Trương Mẫn ơi, bác sĩ Lăng còn chưa phải của nhà anh đâu.

-        Cậu sao biết phòng bếp nhà tôi dùng được?

-        Lúc vào có quan sát.

-        Hả? Không phải lúc vừa vào đã hôn hả?

-        Anh ăn được cháo chứ?

Phút chốc vẻ mặt của Trương Mẫn có chút ghét bỏ, vừa hay Lăng Duệ quay đầu thấy được. Người đàn ông này đã hơn ba mươi tuổi, mặc trên người một bộ áo ngủ màu xanh lam, với cái biểu cảm kia làm sao cũng thấy trẻ con vô cùng.
-        Còn thứ gì khác không? Mà cậu định nấu cho tôi đấy à? Ôi, lái xe xong còn có dịch vụ này hả?

Trương Mẫn nói xong dạ dày lại đau, Lăng Duệ thấy thế liền bước tới, anh xoa ấm hai lòng bàn tay rồi luồn vào áp lên bụng Trương Mẫn. Động tác trên tay dịu dàng, đôi mắt hơi hạ, trên mặt lại không chút biểu tình nào. Trương Mẫn thế mà lại thấy lòng có chút mềm.

-        Tôi thấy trong tủ có thịt gà, làm một chén súp thịt gà táo đỏ thế nào?

-        Cậu còn biết nấu ăn hả.

-        Biết một chút.

-        Vậy tôi phải thử xem rồi.

Lăng Duệ thu tay gật đầu một cái rồi xoay người đi mở tủ lạnh. Trương Mẫn cong môi xoa nhẹ vị trí ấm áp trên bụng, tìm một vị trí ngồi xuống xem bác sĩ Lăng trổ tài.

Súp nấu cũng nhanh, đến khi Trương Mẫn ngửi được mùi thơm thì trên người đã hơi mơ màng muốn ngủ. Lăng Duệ đặt bát xuống trước mặt anh, chỉ có một phần.
-        Cậu không ăn hả?

-        Không, anh ăn đi. Tôi đi thay quần áo.

Trương Mẫn nhìn áo choàng tắm trên người Lăng Duệ cũng không tỏ vẻ gì, cúi đầu uống súp, vậy mà mùi vị cũng thật sự không tệ đâu.

Trương Mẫn nghe tiếng động quay đầu, cái muỗng trên tay phút chốc cứng đờ.

-        Cậu...phải đi hả.?

-        Ừm, ngày mai tôi có ca trực.

-        Ở lại đây một đêm cũng được mà, sáng mai tôi đưa cậu đi.

Lăng Duệ nhìn Trương Mẫn, hơi lắc đầu.

-        Không cần đâu.

Trong lòng Trương Mẫn lúc này hơi khó chịu, Lăng Duệ này, quả thật rạch ròi trong chuyện tình một đêm này còn hơn cả anh!

-        Bác sĩ Lăng.

-        Hử?

-        Tôi nói thật vậy, tôi quả thật rất thích gương mặt này của cậu. Trên giường cũng không tệ, có muốn làm bạn giường cố định với tôi không?
Trương Mẫn cười, vẻ mặt cũng có vẻ vô cùng thoải mái đề nghị, đây đúng là ý muốn thật sự của anh.

Lăng Duệ khoác áo, nghiêng đầu nhìn Trương Mẫn một cái rồi đáp.

-        Để tôi suy nghĩ một chút.

Nói xong người liền đi, chút lưu luyến cũng không có.

Trương Mẫn quăng luôn cái muỗng trên tay, mặt nhăn thành một đoàn, đưa tay vò cái đầu ngắn cũn của mình.

-        Cho mày nhan khống, bộ không còn người nào đẹp hơn cậu ta à?!

Ai đẹp hơn Lăng Duệ? Trương Mẫn chưa thấy.

Ai kỹ thuật trên giường làm Trương Mẫn tình nguyện làm 0 sung sướиɠ? Không tìm thấy.

Ai vừa dịu dàng lại vừa hội tụ cả lạnh lùng như Lăng Duệ?  Cũng không tìm thấy!

Trương Mẫn mặt lạnh ngồi một hồi, lại đứng lên đi tìm cái muỗng khác ăn nốt bát súp. Anh nghĩ, mình bị làm sao thế này?