Fanfic Tuấn Hạn - Ôn Chu

Fic 6 phần 6

Fanfic Tuấn Hạn

#fanfic

Tags: bác sĩ công x đại thiếu gia thụ. Lăng Duệ công x Trương Mẫn thụ

Note: bổ bổ não, tay viết viết

Mẹ Lăng đưa tay suỵt một tiếng với dì nhỏ của Lăng Duệ đi phía sau, hai người chậm nhẹ bước chân đến trước cửa phòng ngủ. Thật ra bà cũng không muốn làm cái hành động lén lút này, nhưng nhịn không được cứ phải muốn nhìn một chút mới được. Cửa phòng ngủ của Lăng Duệ ba hôm trước đã hỏng, mẹ Lăng quên mất chưa gọi người tới sửa, bà cũng quên không nói với Lăng Duệ, vì dù sao phần lớn anh đều ở phòng cho thuê bên ngoài. Mẹ Lăng chỉ cần đẩy nhẹ một cái là cửa phòng đã mở ra một khe nhỏ, thế cho nên, Trương tổng à, đêm qua anh thật sự rất can đảm đó.

-        Thế nào rồi chị? – dì nhỏ nhẹ giọng hỏi.

Mẹ Lăng cũng chỉ nhìn vài giây rồi khép cửa lại, ra ý bảo dì nhỏ ra phòng khách rồi nói.

-        Còn đang ngủ, ôm nhau.

-        Thật sự ôm? Có phải chỉ là vô tình thôi không?

Mẹ Lăng lắc đầu, trên mặt không biết nên vui hay buồn.

-        A Duệ ôm thằng bé tiểu Trương kia vào lòng, dì nói xem. Đấy là vô tình à?

Dì nhỏ nhìn nhau với mẹ Lăng một chút, hai người cũng chẳng biết phải nói gì cả. Thật ra trong lòng bọn họ không phải là tức giận hay bất ngờ, mà là lo lắng.

-        Chị nói...hai đứa nó có phải yêu nhau không?

-        Phải xem A Duệ, nếu là yêu, nó còn ngại giới thiệu hay sao? Thôi, tìm thời điểm thích hợp rồi hỏi nó. Đi thôi, làm chút bữa sáng cho hai đứa nó.

Lăng Duệ và Trương Mẫn đều không hay biết gì về chuyện này, hai người ôm nhau ngủ cho đến khi Lăng Duệ tỉnh giấc trước. Anh tỉnh rất nhanh, vừa mở mắt đã rất thanh minh, không hề có chút mơ màng nào, đây là thói quen thường trực của một bác sĩ.

Lăng Duệ cúi đầu nhìn người trong lòng, lại cảm nhận được ấm áp do nhiệt độ của Trương Mẫn truyền sang, bất giác khóe môi hơi cong. Lăng Duệ cúi đầu đặt lên trán Trương Mẫn một nụ hôn rất nhẹ rồi mới rời giường.

Lúc Trương Mẫn tỉnh dậy đã không biết qua bao lâu rồi, chăn quá ấm, lại có một hơi thở quen thuộc bao quanh anh, nên Trương Mẫn nhất thời không xác định được đây là chỗ nào.

-        Tiểu Trương, cháu dậy chưa?

-        ...????....!!!!!!!

Trương Mẫn nghe tiếng tỉnh cả người, bối rối nhìn sang bên cạnh thì đã không thấy Lăng Duệ đâu rồi. Ngoài cửa mẹ Lăng lại kiên nhẫn gõ cửa.

-        Tiểu Trương?

-        Cháu dậy rồi ạ!

-        Vậy ra ăn sáng nha, bác đã chuẩn bị xong rồi.

-        Cháu lập tức ra!

Trương Mẫn muốn tìm quần áo để thay nhưng anh chợt nhớ ra đồ đã được Lăng Duệ đem đi giặt rồi, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ mặc nguyên đồ ngủ mà ra ngoài, cũng không thể để mẹ Lăng Duệ chờ anh được.

-        Bác gái, buổi sáng tốt lành.

-        Buổi sáng tốt lành, nào, bác không làm gì nhiều đâu. Cháu cứ tự nhiên ăn đi.

Trương Mẫn thấy mẹ Lăng Duệ mặc tạp dề đang chuẩn bị đi phơi quần áo, thấy anh ra thì cười tươi chỉ về phía bữa sáng trên bàn cho anh. Trương Mẫn nhìn quanh, lại không thấy Lăng Duệ đâu, lúc này anh mới liếc nhìn đồng hồ trên tường. Đã hơn 9 giờ sáng, khó trách, Lăng Duệ hẳn là đã đến bệnh viện rồi. Trương Mẫn có hơi ngại ngùng, lần đầu tiên đến nhà Lăng Duệ, không chào hỏi đàng hoàng đã thôi, lại còn ngủ đến giờ này khiến mẹ Lăng Duệ còn chuẩn bị bữa sáng cho anh.

Trương Mẫn ơi, mày có mất mặt không hả?!

-        Tiểu Trương này.

Trương Mẫn đang uống cháo thì mẹ của Lăng Duệ ngồi xuống, làm anh chưa kịp chuẩn bị gì nên sặc một hơi.
-        Khụ...khụ...bác gái..

-        Ôi, sao lại giật mình thế?

-        Dạ. Cháu không sao.

Trương Mẫn ho khan mấy tiếng, lại nhìn mẹ Lăng Duệ cười dịu dàng nhìn anh, bỗng chốc có hơi xấu hổ.

-        Đêm qua ở nhà nhà bác, cháu thật ngại quá.

-        Không phải khách sáo, Lăng Duệ ít khi có bạn. Nó dẫn cháu về chứng tỏ nó quý cháu lắm đấy.

-        Thế ạ?

Mẹ Lăng Duệ nhìn Trương Mẫn cười rạng rỡ, trong lòng than một tiếng quả nhiên. Mẹ Lăng Duệ cũng chỉ hỏi Trương Mẫn thêm vài chuyện đơn giản rồi đi lấy quần áo cho anh. Lúc Trương Mẫn thay vào bộ quần áo ngày hôm qua, bỗng chốc lại thấy rất khác. Hương nước giặt này, độ ấm này, trước giờ Trương Mẫn chưa từng trải nghiệm qua, làm Trương Mẫn bất giác vui vẻ.

Trương Mẫn chào tạm biệt mẹ Lăng Duệ xong thì xuống lầu, trước khi đi còn bị mẹ Lăng Duệ nhắc nhở thường xuyên tới chơi, nhưng là Trương Mẫn nghĩ, anh muốn tới lắm, chỉ sợ Lăng Duệ thấy phiền thôi. Trương Mẫn tiện tay quăng tờ giấy phạt kẹp trên kính xe vào ngăn kéo, liếc nhìn cái điện thoại bị anh bỏ rơi từ đêm qua tới giờ trên ghế. Một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, Trương Mẫn đột nhiên cười, bao lâu rồi anh không tùy hứng thế này nhỉ?
Ah, không phải không muốn, mà là không có người để anh tùy hứng thôi.

Trương Mẫn lái xe đến công ty, thành công trấn an thư ký tiểu Lâm đã lo đến rụng một đống tóc, lại trở về là Trương bạo quân ác độc mà hành hạ một đám nhân viên chỉ biết cúp đuôi làm việc. Sau khi bàn giao lịch trình trong ngày xong, Trương Mẫn quang minh chính đại trốn việc ôm điện thoại nhắn tin cho bác sĩ Lăng, nhưng mà Trương Mẫn gửi đi vài tin mà Lăng Duệ cũng không phản hồi. Mặc dù Trương Mẫn đoán được là Lăng Duệ lại có ca bệnh rồi, nhưng nhịn không được phải oán giận một phen.

Bác sĩ Lăng là cầm thú:.....

Đừng hốt, đây là Trương tổng chúng ta đặt.

Không chỉ có mỗi tiền: Bác sĩ Lăng. Có đó không?

Không chỉ có mỗi tiền: Lăng Duệ. Có đó không?

Không chỉ có mỗi tiền: Bận sao? Khi nào anh hết bận?
Không chỉ có mỗi tiền : Lăng Duệ, ăn trưa. [Ảnh]

Không chỉ có mỗi tiền : Bác sĩ Lăng. Rep sẽ chết sao?

Trương Mẫn dùng hơn bốn tiếng đồng hồ biến mình thành một oán phu tiêu chuẩn. Đến hơn bốn giờ chiều Lăng Duệ mới trả lời anh.

Bác sĩ Lăng là cầm thú: Phẫu thuật vừa xong.

Không chỉ có mỗi tiền: !!!!!! Mệt lắm hả? Anh phẫu thuật liên tiếp mấy tiếng liền à? Chắc là không ăn gì rồi đi? Ăn gì? Em đây gọi cho anh.

Bác sĩ Lăng là cầm thú: Trương Mẫn.

Trương Mẫn vừa định trả lời thì Lăng Duệ đã trực tiếp gọi qua, có vẻ anh thật sự rất mệt, giọng nói bên trong điện thoại trầm hơn lúc bình thường, nhưng lại mang theo một loại ý vị câu dẫn.

-        Trương Mẫn.

-        Ừm.

Trương Mẫn nằm bò ra bàn, một tay vò nếp giấy tập tài liệu, một tay áp điện thoại trên tai, khóe môi hơi cong.
-        Em thật là Trương tổng à?

-        Hử?

-        Em rỗi như thế.

-        Anh dám chê em phiền?!

-        Tôi có sao?

-        Có! Nói cho anh biết ông đây bận muốn chết, một ngày năm sáu hợp đồng bạc tỷ chờ ký. Bao nhiêu cái hội họp cần mở đấy!

Đầu dây bên kia Trương Mẫn nghe được tiếng Lăng Duệ cười, anh lại vuốt mũi nghĩ, mình phản ứng hơi quá nhỉ? Aiz, lúc ở cạnh Lăng Duệ, anh luôn không tự giác giống hệt một đứa con nít vậy.

-        Lăng Duệ.

-        Ừm?

-        Lái xe không?

-        Em muốn?

-        Muốn! Tối nay anh đến chỗ em đi.

-        Được.

Xem đi, đây mới là chuyện những người trưởng thành - bị sắc mê tâm trí – nhìn người chỉ nghĩ đến lái xe – Trương tổng nói.

-        Anh đến trước đi, em gửi mật mã cửa cho anh.
-        Được.

-        Lăng Duệ, nói thêm hai chữ anh sẽ chết sao?

-        Không chết, sẽ mệt.

-        Hừ!

Trương Mẫn câu được câu không, không đầu chẳng đuôi mà trò chuyện với Lăng Duệ hồi lâu, anh còn chẳng nhận ra thời gian trôi nhanh thế nào. Cho đến khi Lăng Duệ bị đồng nghiệp bên kia gọi đi rồi, Trương Mẫn mới phát hiện đã qua một tiếng đồng hồ, anh còn xấu hổ nhận ra, Lăng Duệ vừa làm phẫu thuật xong hẳn là rất mệt, vậy mà anh vẫn quấn lấy người ta nói không ngừng.

-        Tổng giám đốc, chủ tịch chuyển lời tối nay có một buổi tiệc, cần anh đi cùng.

Trương Mẫn đang chuẩn bị tan làm thì tiểu Lâm bất đắc dĩ tiến vào phòng truyền lời, Trương Mẫn cũng không để ý, tiếp tục khoác áo.

-        Ai lại có mặt mũi mời cả tôi và chủ tịch thế?
-        Là tiệc tối của Lưu tổng.

-        À. Không đi.

Tiểu Lâm khổ bức theo sau Trương Mẫn, giúp anh cầm cặp tài liệu.

-        Tổng giám đốc, anh phải đi. Không phải vì chủ tịch, anh quên lỗ hổng tài chính của Vương tổng rồi sao?

-        Đầu tư Hưng Vinh cũng ở đó?

-        Đúng vậy, hơn nữa còn là ông tổng của Hưng Vinh đi. Cho nên buổi tiệc này anh nhất định phải đi.

Trương Mẫn đứng trước thang máy trầm tư một lúc rồi quyết định, việc của công ty anh đã hứa nhất định sẽ giải quyết cho tốt vấn đề của Vương tổng, cho nên Trương Mẫn quyết định đi. Còn về chuyện cha anh cũng tới đó, Trương Mẫn cũng đâu làm gì phải sợ mà tránh né ông, hôn cũng đã ly, thứ anh và mẹ anh nên có đều có, so đo chút tình cảm lạnh nhạt làm gì.

Lăng Duệ nhận được tin nhắn của Trương Mẫn nói anh sẽ về trễ, bên công ty có việc. Lăng Duệ cũng không quá thất vọng, anh tự mình làm một bữa tối đơn giản rồi ăn, xong xuôi còn dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp như chưa từng có người sử dụng qua. Nhà của Trương Mẫn anh đã đến vài lần, Trương Mẫn cũng không hạn chế anh chỗ này chỗ kia, ngược lại còn muốn Lăng Duệ tùy ý một chút. Nhưng Trương Mẫn càng muốn Lăng Duệ buông thả bao nhiêu thì anh lại càng quy củ bấy nhiêu. Lăng Duệ nghĩ, nếu cứ tiếp tục thế này, Trương Mẫn sẽ phá vỡ quy tắc của anh sớm thôi. Mà Lăng Duệ thì không hề muốn điều đó xảy ra.
Gần mười hai giờ đêm Lăng Duệ mới nghe thấy tiếng động ở cửa, anh đứng lên từ sô pha đi đến nhìn thử. Cửa vừa mở, Trương Mẫn được một người nửa dìu nửa kéo đi vào.

Lúc tiểu Lâm ngẩng đầu giật mình phát hiện một người khác trong nhà Trương Mẫn, suy nghĩ đầu tiên của cậu không phải là có trộm, dẫu sao người đàn ông trước mắt này tướng mạo xuất sắc như vậy. Tiểu Lâm nghĩ một chút liền biết, đây nhất định là đối tượng bạn giường mới của Trương Mẫn rồi.

Lăng Duệ đi tới, nhìn Trương Mẫn không biết đã uống bao nhiêu rượu rồi, cả người đều đứng không vững, miệng còn lầm bầm cái gì không rõ.

-        Đưa tôi đi.

Lăng Duệ dễ dàng đón đỡ được Trương Mẫn, kéo Trương Mẫn về phía mình. Trương Mẫn thuận thế ôm cổ treo trên người anh.
-        Lăng...ức...Duệ?

-        Là tôi.

-        Lăng Duệ nha~

Trương Mẫn cười hì hì bám chặt lấy Lăng Duệ không buông, Lăng Duệ chỉ đành đỡ eo để Trương Mẫn không bị ngã. Tiểu Lâm nhìn Lăng Duệ không hiểu sao lại nhìn cậu, vài giây sau mới xấu hổ hiểu ra Lăng Duệ đây là muốn cậu nhanh rời đi. Tiểu Lâm cười gượng một tiếng rồi nói với Lăng Duệ một tiếng nhờ anh rồi đóng cửa rời đi.

Lăng Duệ đỡ Trương Mẫn tới ghế sô pha, muốn quay người đi pha cho Trương Mẫn một ly trà mật ong, dạ dày Trương Mẫn không tốt lại còn uống nhiều rượu, nói không chừng lát nữa liền đau. Nhưng Trương ma men nhất định túm chặt áo anh không buông.

-        Ức. .Lăng Duệ nha...

-        Làm sao?

-        Đẹp trai.

Trương Mẫn cười, hai má ửng đỏ do say rượu, tay thì lại kéo Lăng Duệ ngồi xuống, sờ lên mặt anh.
-        Của em.

-        Hử?

-        ...Lăng Duệ, của em...

-        ....

-        Lăng Duệ, em muốn lái...ức...lái xe...

-        Lúc này mà em còn muốn?

-        Lúc nào lại không muốn?....nhìn thấy anh là muốn nha.

Lăng Duệ hạ mắt nhìn Trương Mẫn, đối với mấy lời tán tỉnh lúc say của Trương Mẫn, một chút phản ứng cũng không có. Sao chứ? Chẳng lẽ muốn anh phải kích động với một người say à? Bác sĩ Lăng tỏ vẻ, anh không kích động đến thế. Cho nên dưới sự mè nheo, bám dính của Trương Mẫn, Lăng Duệ vẫn có thể bình tĩnh đi nấu trà mật ong cho Trương Mẫn, giúp anh uống hết, lại dìu người vào phòng, thoải mái cởi hết quần áo mà nhét người vào phòng tắm. Bác sĩ Lăng đêm nay đến lái xe, lại chuyển chức thành bảo mẫu, có bất đắc dĩ đấy, nhưng không chán ghét đến thế.
Trương Mẫn ngồi trong bồn tắm được nước ấm bao quanh, đầu óc anh càng trở nên mơ hồ, không những trên mặt mà cả cơ thể đều hồng thấu, trông càng thêm chọc người yêu thích. Trương Mẫn không phải không có cơ bắp, nhưng tỉ lệ người anh khá cao, eo lại nhỏ, cơ bắp trên người thuộc loại rắn chắc xinh đẹp chứ không thô to như người khác. Lăng Duệ thay Trương Mẫn xả nước, được tỉ mỉ ngắm nhìn đánh giá một phen, từ gương mặt tuấn mỹ đến cổ, rồi xương quai xanh xinh đẹp và hai điểm nhỏ trước ngực, một nửa người dưới chìm trong nước càng thêm mê người.

Thật ra Lăng Duệ luôn biết Trương Mẫn rất đẹp. Dùng từ đẹp để nói về một người đàn ông trưởng thành có vẻ không thích hợp, nhưng Trương Mẫn cân được một chữ này. Anh nam tính cuồng dã, lúc cười ngả ngớn cũng là một vẻ phong tình, nhưng cũng ẩn giấu mềm mại trẻ con, đôi lúc sẽ không tự giác làm ra những hành động ấu trĩ với những người quen thân. Lăng Duệ cảm thấy, dù anh có không muốn nhìn thì một Trương Mẫn nóng bỏng nhiệt tình như ánh mặt trời này lại luôn có thể tìm cách khiến anh phải nhìn thẳng.
Ở bên kia bức tường chìm trong bóng tối, Lăng Duệ lại nhịn không được muốn vì Trương Mẫn mở ra một cánh cửa. Anh vẫn luôn do dự, do dự không biết mình có nên hay không. Nhưng Lăng Duệ muốn thử một phen, chỉ một lần này thôi, anh có thể mong chờ không?

Trương Mẫn bắt lấy cái tay đang vuốt ve tấm lưng anh, quay đầu cười.

-        Lái xe nha bác sĩ Lăng?

-        Tỉnh rồi?

-        Ah?..

-        Không lái.

-        Lái chứ! Đi mà bác sĩ Lăng... Em hẹn anh, anh đồng ý rồi. Đừng có chối. .

Trương Mẫn bất mãn cau có, tuy đầu óc anh rất mơ hồ, nhưng vẫn biết cái người trước mắt là Lăng Duệ, mà biết rõ, nên cơ thể mới kêu gào rục rịch.

Say rượu, muốn loạn tính.

Lăng Duệ đối mặt với một Trương Mẫn càng phóng túng hơn bình thường sẽ thế nào? Anh đỡ người khỏi bồn tắm. Lau sạch sẽ, kéo lên giường, nổ máy.
Tới! Lái xe đi.

Cơ thể của Trương Mẫn đối với Lăng Duệ đã quá quen thuộc, anh biết chạm vào nơi nào, vuốt ve nơi nào sẽ làm Trương Mẫn càng thêm thoải mái và hưng phấn. Lăng Duệ đè Trương Mẫn trên giường mà hôn, hai tay anh đè chặt tay Trương Mẫn không cho người cử động, dịu dàng nhưng cũng bá đạo mà cướp đoạt từng tấc trong miệng Trương Mẫn.

Lưỡi của Lăng Duệ không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ đầu lưỡi của Trương Mẫn cùng mình quấn lấy, tiếng nước mυ"ŧ mát ngọt nị, lại thêm tiếng rên hừ hừ như mèo của Trương Mẫn, thành công triệt để khiến hai mắt Lăng Duệ càng tối tăm.

-        Ưʍ...Lăng Duệ... Bên dưới...

Lăng Duệ hiểu ý trượt môi hôn xuống từ từ, anh liếʍ lên từng tấc da thịt ngọt ngào, chậm rãi mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Trương Mẫn bị anh làm đến vừa gấp vừa thích, trong miệng tràn ra những tiếng hô nhỏ đứt quãng, anh đưa tay luồn vào tóc Lăng Duệ hơi siết, tựa như cổ vũ. Lăng Duệ một đường đi xuống ngậm lấy một bên đầṳ ѵú của Trương Mẫn bắt đầu trêu chọc, môi lưỡi của Lăng Duệ nhiệt tình mà liếʍ mυ"ŧ, cắn khẽ điểm nhỏ đã cứng lên kia.
-        Lăng Duệ... Bên kia cũng muốn... Anh đừng có thiên vị.

Lăng Duệ bật ra một tiếng cười trầm khàn, anh ngẩng đầu lên, đầu lưỡi đảo qua khóe môi một chút, tóc mái rũ xuống, cái dáng vẻ này trực tiếp làm Trương Mẫn đang say mê càng thêm mụ mị. Tay Trương Mẫn túm chặt lấy tay Lăng Duệ kéo xuống.

-        Đừng có ngừng...

-        Lúc say rượu em càng phóng túng hơn đấy.

-        Bảo bối, chỉ cần là anh em liền nhịn không nổi.

Lăng Duệ nheo mắt áp người lên cho Trương Mẫn một nụ hôn dài đến nghẹt thở. Tay Lăng Duệ trượt xuống vuốt ve dươиɠ ѵậŧ đã dựng thẳng của Trương Mẫn, nhưng cũng chỉ trêu chọc vài cái anh liền di chuyển xuống phía sau. Tiểu huyệt đã mềm mại mà có chút co rút, Lăng Duệ trực tiếp cắm hai ngón tay vào, làm cho Trương Mẫn vô thức kẹp chặt lại nơi đó.
-        Ah...anh...hưʍ...

Lăng Duệ kiên nhẫn vừa hôm môi vừa dùng ngón tay mở rộng tiểu huyệt của Trương Mẫn, thật ra cũng không cần quá lâu thì nơi đó đã chịu được ba ngón tay của anh. Trương Mẫn dưới thân hơi vặn vẹo, trong miệng rêи ɾỉ nhỏ vụn bị Lăng Duệ nuốt hết vào bụng. Ngón giữa thon dài của Lăng đưa đẩy tìm kiếm một điểm nào đó bên trong vách huyệt theo trí nhớ của anh, sau đó ấn vào gẩy nhẹ một cái, thành công làm cho Trương Mẫn kích động giật nảy một cái, tiểu huyệt càng thít chặt.

Lăng Duệ rút ngón tay ra, xoay người muốn đi lấy bαo ©αo sυ, Trương Mẫn đột nhiên thấy anh rời đi, vô thức gấp gáp mà dùng hai chân quắp lấy eo anh.

-        Lăng Duệ...ưʍ...trực tiếp vào đi.

-        ...

Lăng Duệ toàn thân đều cứng, nhất là nơi bên dưới đã trướng tới đỏ sẫm, anh nghĩ là mình sắp bị Trương Mẫn bức điên rồi. Nhưng Lăng Duệ vẫn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng.
-        Trương Mẫn, nghe lời.

-        Không! Em muốn anh đi vào, trực tiếp vào!

Trương Mẫn ơi, lúc tỉnh táo anh tuyệt đối không dám nói ra lời nói này đâu nhỉ?

Lăng Duệ cuối cùng cũng không chiều theo Trương Mẫn. Tuy có chút bất mãn bĩu môi, nhưng lúc Lăng Duệ ôm hai chân Trương Mẫn gác lên vai mình, dưới thân dùng sức thúc dươиɠ ѵậŧ sâu vào trong, Trương Mẫn trước mắt hoa lên, chẳng còn biết đêm nay là đêm nào nữa. Trương Mẫn chỉ có thể nắm chặt lấy grap giường không ngừng đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ của Lăng Duệ, tiếng rêи ɾỉ này chưa ra đã bị tiếng rêи ɾỉ khác nuốt chửng. Trương Mẫn chỉ có thể không ngừng đón nhận kɧoáı ©ảʍ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà Lăng Duệ mang đến cho anh.

-        Ah...hah .... Chậm...chậm một chút....

-        Lăng Duệ....
Giọng Trương Mẫn không tự giác mềm mại đi, hai mắt nhòe sương, hai tay anh đưa lên muốn ôm cổ Lăng Duệ, vẻ mặt phong tình lúc này của anh khiến cho Lăng Duệ có chút không nhịn nổi. Lăng Duệ hạ thấp người ôm Trương Mẫn lên khiến Trương Mẫn ngồi quỳ trong lòng anh, dươиɠ ѵậŧ bên dưới nhanh chóng đâm chọc vào nơi sâu nhất của tiểu huyệt, làm cho Trương Mẫn có chút chịu không nổi.

-        Ưʍ...sâu quá rồi... Lăng Duệ ...quá sâu.

-        Hah...không thích?

-        Ah....ưʍ....hah...thích...

Lăng Duệ ôm eo Trương Mẫn càng lúc càng nhanh mà đâm vào rút ra, lúc sâu lúc cạn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Trương Mẫn muốn bay lên, dươиɠ ѵậŧ của Trương Mẫn không ngừng cọ xát vào bụng anh đã chảy ướt đầy một mảng. Lăng Duệ liếʍ một vòng quanh tai của Trương Mẫn, khẽ thì thầm.
-        Trương Mẫn, còn muốn không?

-        Ưʍ...muốn. Còn muốn.

-        Anh cho em.

Lăng Duệ đỡ gáy Trương Mẫn, trao cho anh một nụ hôn đầy tính chiếm hữu, dưới thân cũng không dừng lại ra sức va chạm mãnh liệt. Trương Mẫn bị kɧoáı ©ảʍ va đến đầu óc mê loạn, anh chỉ biết bây giờ người đang làm anh là Lăng Duệ, anh càng khao khát, càng muốn người này hơn. Chỉ duy nhất người này.

-        Ah.......

Trương Mẫn bị Lăng Duệ thao làm không biết bao nhiêu lần, đạt cao trào lúc nào anh cũng không biết, chỉ có kɧoáı ©ảʍ không ngừng nghỉ và bác sĩ Lăng điên cuồng chiếm hết thể xác và lý trí của anh đêm nay.