Fanfic Tuấn Hạn - Ôn Chu

Fic 11 p7: Chúng ta gặp nhau vào thời điểm thích hợp nhất.

Fanfic Tuấn Hạn

#fanfic

Tags: kim chủ baba công x diễn viên phái thực lực thụ. Bao dưỡng ver.

Note: tốn dung lượng não siêu nhiều...

Chân của Cung Tuấn không tới mấy ngày liền hết đau, công việc ở công ty lại không thể không quản, sắp tới tuần lễ thời trang nên Vy Quang gần đây đều quay cuồng vội vàng. Cung Tuấn nhìn một e-mail trên màn hình, lại nhìn Trương Triết Hạn đang loay hoay chỉnh dây đàn bên cạnh.

- Triết Hạn, ngày mai theo tôi đến công ty đi?

- Hửm? Có chuyện gì sao?

- Có một bộ ảnh rất hợp với anh. Muốn chụp không?

- Tiên sinh, tôi chưa chụp ảnh thời trang cao cấp lần nào đâu.

- Thử một lần xem.

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn kiên trì như vậy, một lúc sau cũng gật đầu. Dù sao nếu Cung Tuấn tin tưởng anh, hẳn là cảm thấy anh phù hợp.

- Anh sẽ hát sao?

- À, Mã tỷ nói sắp tới cần livestream tương tác với fan, nên tôi muốn chuẩn bị chút.

- Hát bài nào?

- Chưa biết nữa, hay là. Tiên sinh nghe một chút xem sao?

- Được.

Trương Triết Hạn cũng vui vẻ cười, Cung Tuấn thật sự muốn nghe anh hát đấy, phải chọn bài gì đây?

Trương Triết Hạn ngồi khoanh chân trên thảm, tay gảy nhẹ vài hợp âm, bất chợt một giai điệu hiện lên trong đầu.

https://www.youtube.com/watch?v=ALmg54KN8dc

" Tình yêu ơi, anh lại trốn đến nơi đâu ngẩn ngơ rồi.

Tâm sự nặng trĩu không cách nào xua tan đi.

Chung quy chúng ta lại suy nghĩ quá tiêu cực.

Cứ như người khác đang ngăn cấm chuyện chúng ta.

Mỗi một áng mây đều không tầm thường.

Đều phải đi tìm vùng trời thuộc về nó để tồn tại

Chúng ta đã quen quanh quẩn ở một nơi.

Lại chẳng thể chấp nhận sự ỷ lại.

Tình yêu anh trao, cả đời này em cũng không muốn mất đi.

Em tin yêu là hành trình hướng về sao trời biển rộng.

Kịch bản tươi đẹp sẽ chẳng thay đổi.

Là sự sắp đặt tuyệt vời của vận mệnh.

Tình yêu anh trao vĩnh viễn em cũng không muốn mất đi.

Hà tất lại tàn nhẫn bắt em êm đẹp buông tay.

Trở về anh nhé, em muốn nghe anh nói.

Nói anh vẫn ở đây.

Đi đến sân thượng từng cùng anh ngắm sao băng rơi.

Gặm nhắm nỗi đau mất đi anh, chờ đợi trong vô vọng.

Thật lo không ai hiểu thấu nỗi khổ của anh.

Rời đi em, rồi ai sẽ cưng chiều anh như đứa trẻ?

Em đoán anh chắc cũng sẽ nhớ em.

Cũng sợ em lạc lõng giữa biển người mênh mông.

Không sao, chỉ cần anh chịu ngoảnh đầu nhìn lại.

Sẽ thấy em vẫn luôn ở đây.

Tình yêu anh trao, cả đời này em cũng không muốn mất đi.

Mỗi tin nhắn của anh đều khiến trái tim em loạn nhịp.

Mỗi một giây đều muốn ôm chầm lấy anh.

Trên thế giới này anh là điều đáng yêu nhất.

Tình yêu anh trao vĩnh viễn em cũng không muốn mất đi.

Cho dù anh đang ở nơi xa xôi ngàn dặm.

Xin anh hãy tin vào tình yêu em trao đi.

Xứng đáng được anh yêu."

Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn một lúc, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của người nọ, khi câu hát cuối cất lên, anh lại hạ mắt không dám nhìn thẳng.

Một lúc lâu sau ngón cái của Trương Triết Hạn vẫn đè trên dây đàn, cằm của anh lại bị Cung Tuấn nâng lên.

- Trương Triết Hạn, anh định hát bài này cho fan nghe sao?

- .... Không hát.

- Hát cho một mình tôi nghe thôi?

- Ừm.

Trương Triết Hạn không dám nhìn Cung Tuấn, cũng bỏ quá ý cười trong mắt Cung Tuấn, nhưng trên môi rất nhanh đã bị cảm giác mềm mại nóng ẩm lấp đầy.

Cung Tuấn hôn anh, hôn rất dịu dàng, dường như có câu nói nào đó toát ra khỏi môi hôn nóng bỏng, nhưng Trương Triết Hạn đã không nghe rõ được nữa. Anh bị Cung Tuấn cuốn theo ngọn lửa đang dần cháy lên kia.
Trương Triết Hạn ôm lấy cổ Cung Tuấn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của người nọ, giờ phút này anh có thể cảm nhận được, Cung Tuấn đang đáp lại anh, đáp lại thứ tình cảm tưởng chừng rất xa vời.

Tay của Cung Tuấn vuốt ve cổ của Trương Triết Hạn, buộc anh ngẩng cao đầu đón nhận từng đợt xâm lược của mình. Đầu lưỡi Cung Tuấn nhanh chóng bắt lấy lưỡi Trương Triết Hạn dây dưa không ngừng, nụ hôn này từ lúc bắt đầu dịu dàng, cho tới gấp gáp đòi hỏi, nước bọt không kịp nuốt xuống đã chảy xuống cằm Trương Triết Hạn.

Tay Cung Tuấn luồn vào áo Trương Triết Hạn vuốt ve vòng eo nhỏ của anh, rồi trượt ra phía sau sờ nắn từ đốt xương cổ đến sống lưng Trương Triết Hạn, làm Trương Triết Hạn thoải mái hừ nhẹ ra tiếng. Cung Tuấn luôn biết cách làm Trương Triết Hạn thả lỏng nhất.
- Ưʍ...tiên sinh, vào phòng đi.

- Đợi không kịp nữa rồi.

Cung Tuấn cười khẽ, cầm lấy tay Trương Triết Hạn đặt lên nơi nào đó đã cương cứng của mình, vành tai Trương Triết Hạn trong phút chốc đỏ rực lên. Trương Triết Hạn mím môi, lần đầu chủ động luồn tay vào quần Cung Tuấn, bắt lấy dươиɠ ѵậŧ đã ngạnh cứng của anh.

Trương Triết Hạn mím môi thầm nghĩ, kích thước này, thật sự từng đi vào cơ thể anh thật sao?

Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn tuy xấu hổ, nhưng tay lại không ngập ngừng mà nắm lấy nơi đó của anh, trúc trắc mà xoa nắn vuốt ve, cho dù Trương Triết Hạn chẳng có chút kỹ thuật nào, cũng làm cho Cung Tuấn cảm thấy hưng phấn hơn bình thường rất nhiều.

- Tiên sinh... Nó lại to hơn rồi.

Cung Tuấn hai mắt tối sầm, anh bắt lấy một tay Trương Triết Hạn đè người xuống thảm mà hôn kịch liệt, đầu lưỡi không chút dịu dàng càn quét khoang miệng Trương Triết Hạn. Trương Triết Hạn thở dốc, động tác trên tay cũng không ngừng lại, càng lúc càng nhanh mà xoa nắn dươиɠ ѵậŧ của Cung Tuấn.
- Hạn Hạn...

- Ưʍ...hah...

Cung Tuấn giữ lấy tay Trương Triết Hạn không để anh di chuyển nữa, Cung Tuấn sợ là mình nhịn không được, thất thủ trong tay anh. Môi hôn ướŧ áŧ chuyển từ gặm cắn hầu kết của Trương Triết Hạn xuống dưới bờ ngực trắng nõn của anh, Cung Tuấn hé miệng ngậm mυ"ŧ vào một bên đầṳ ѵú đã cứng lên của Trương Triết Hạn, anh dùng lưỡi đảo quanh quầng vυ", lúc lại ngậm cả vào miệng mà mυ"ŧ lấy, làm Trương Triết Hạn thoải đến mức không ngừng thở dốc.

- Hah....hah...Cung Tuấn... Chỗ đó....ưʍ...

- Khó chịu sao?

- Ưʍ....không phải. Bên kia...ah...bên kia cũng muốn...

Khóe miệng Cung Tuấn cong lên, theo ý Trương Triết Hạn mà nhả ra đầṳ ѵú đáng thương đã sưng đỏ, tiếp tục hầu hạ một bên còn lại. Hai tay Trương Triết Hạn luồn sâu vào tóc Cung Tuấn vò nhẹ, kɧoáı ©ảʍ ập tới khiến toàn thân anh tê dại ngứa ngáy, càng muốn nhiều hơn thế nữa. Quần áo của Trương Triết Hạn sớm đã bị Cung Tuấn cởi sạch, anh trần như nhộng phơi bày cơ thể của mình trước mắt Cung Tuấn, hai mắt Cung Tuấn không bỏ sót chút nào ngắm nhìn từng tấc cơ thể Trương Triết Hạn, trong mắt là sự mê đắm mà cả hai người đều bỏ qua.
Trương Triết Hạn dùng tay che mặt, cơ thể tự giác căng thẳng vì ánh nhìn nóng bỏng của Cung Tuấn, có thể thấy được từ vành tai đến cả cơ thể anh đều đang đỏ lên. Cho dù như vậy, xấu hổ hay ngượng ngùng, Trương Triết Hạn lại không muốn trốn tránh ánh nhìn kia chút nào.

- Hạn Hạn. Anh thật xinh đẹp.

Không phải cái đẹp của phụ nữ, Trương Triết Hạn xinh đẹp, chỉ đơn thuần là xinh đẹp mà thôi.

Cung Tuấn cúi xuống hôn bờ ngực anh, từng nụ hôn nhỏ vụn mà tình sắc, mỗi khi hạ môi anh lại mυ"ŧ lấy một chút da thịt ở đó, làm xuất hiện những vết đỏ bắt mắt dụ người. Trương Triết Hạn mím chặt môi mặc Cung Tuấn hôn khắp người anh, vì chính anh cũng không từ chối nỗi sự cám dỗ ngọt ngào này. Cho đến khi nơi đó của anh bất ngờ lọt vào một nơi ấm áp ẩm ướt, Trương Triết Hạn mở to mắt kinh ngạc nhìn xuống.
- Tiên sinh! Ưʍ....hah... Tiên sinh...không cần...ah..

Cung Tuấn nâng hông Trương Triết Hạn lên, đối với lời từ chối của anh lại chẳng mấy để tâm. Khoang miệng Cung Tuấn đã hàm trụ dươиɠ ѵậŧ của Trương Triết Hạn trọn vẹn, lưỡi của anh cũng bắt đầu lên xuống mà liếʍ láp. Lần đầu tiên Cung Tuấn làm chuyện này cho người khác, nhưng vì đó là Trương Triết Hạn, anh lại thấy không hề chán ghét chút nào.

- Ưm ~ .... Cung Tuấn....đừng mà...bẩn ....

Cung Tuấn tách hai chân Trương Triết Hạn gác lên vai anh, đối với sự giãy giụa nhỏ bé của Trương Triết Hạn làm ngơ triệt để, khoang miệng tiếp tục lên xuống mυ"ŧ vào dươиɠ ѵậŧ của Trương Triết Hạn, chất lỏng từ lỗ nhỏ chảy ra trôi xuống cổ họng anh, khó chịu, nhưng lại càng nhiều là hưng phấn. Cung Tuấn nhìn chăm chú mỗi biểu cảm say mê của Trương Triết Hạn, lắng nghe từng tiếng rên nhỏ vụn của anh, hai mắt Cung Tuấn nhiễm đầy ý cười. Mà khi Trương Triết Hạn cúi đầu nhìn thấy ánh mắt đó, đã lập tức muốn đạt cao trào. Cung Tuấn biết anh sắp tới, càng tăng nhanh động tác đưa đẩy, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ ấn vào lỗ nhỏ trên đỉnh. Trong phút chốc Trương Triết Hạn đón nhận từng đợt kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ đánh úp, toàn thân như có một luồng điện chảy khắp, đốt cháy đến đầu óc anh đều mơ hồ.
- Ưm ~ hah....Tiên sinh... Tiên sinh... Ah....

Trương Triết Hạn cứ thế đạt cao trào, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều phun ở trong miệng Cung Tuấn.

Thái dương Trương Triết Hạn còn đập thình thịch, hơi thở phập phồng lên xuống, chính lúc này anh lại nghe thấy một tiếng nuốt. Trương Triết Hạn giật mình mở mắt, chỉ thấy Cung Tuấn đưa ngón tay vuốt nhẹ qua môi, nở một nụ cười làm Trương Triết Hạn xấu hổ muốn mạng. Anh lập tức ngồi dậy, bối rối mà nhìn Cung Tuấn.

- Tiên sinh! Mau nhả ra! Không thể... Không thể nuốt ...

- Nuốt rồi.

- ....

- Không tệ đâu. - Cung Tuấn cong khóe môi.

- ....

Trương Triết Hạn có cản giác mình sắp bị Cung Tuấn đùa chết đến nơi, nhìn cái nụ cười quyến rũ đó, thật sự làm anh chống đỡ không nổi.

- Sao lại không tệ chứ...

- Hạn Hạn. Nếm thử xem.
Cung Tuấn nắm cằm Trương Triết Hạn hôn lên, lúc này lại không gấp gáp, mà là chậm rãi ngậm mυ"ŧ lấy lưỡi của Trương Triết Hạn, tiếng nước ướŧ áŧ ngọt nị câu lấy tai Trương Triết Hạn, khiến cơ thể anh lại nóng lên. Mùi vị trong miệng thật sự nếm không ra, chỉ có vị ngọt mà Cung Tuấn lưu lại.

Cung Tuấn tách ra một chút, khiến sợi chỉ bạc bị kéo ra theo, Trương Triết Hạn bất giác đuổi theo, ở trên môi Cung Tuấn mυ"ŧ lấy một chút. Cung Tuấn cười khẽ, anh nắm lấy cằm Trương Triết Hạn.

- Hạn Hạn, chân tôi đau. Hôm nay anh chủ động được không?

Nói rồi, Cung Tuấn dựa lưng vào thành ghế, ánh mắt nhìn Trương Triết Hạn mang theo dụ dỗ lạ thường. Trương Triết Hạn cứ thế mà đồng ý.

Sau khi tự mình nhịn xuống xấu hổ mà nới lỏng tiểu huyệt, Trương Triết Hạn ngồi quỳ trên người Cung Tuấn, hạ mắt không dám nhìn thẳng, một tay anh đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của Cung Tuấn để trước lối vào, eo lại chậm rãi hạ xuống. Cung Tuấn hai tay giữ bên hông Trương Triết Hạn, phút chốc khi đầu khất bị tiểu huyệt nuốt lấy, anh bóp chặt hai cánh mông tròn trịa của Trương Triết Hạn, thở dốc một hơi.
- Ưʍ...tiên sinh...vào không được.

- Ngoan, thả lỏng một chút.

Cung Tuấn đúng là bỏ mặc cho Trương Triết Hạn chủ động, dù anh đã nhịn đến trán đầy mồ hôi, cũng không động một chút nào. Trương Triết Hạn xấu hổ muốn chết, ngón tay chần chừ ở cửa huyệt, chạm phải dươиɠ ѵậŧ của Cung Tuấn chỉ mới vào được một phần ba. Trương Triết Hạn cố gắng hít một hơi thả lỏng ra, nhưng cảm giác trướng căng cứ vô thức làm anh chần chừ, Trương Triết Hạn thử hạ eo xuống chút nữa rồi rút ra, muốn giúp tiểu huyệt làm quen một chút.

Chỉ là lúc này, Cung Tuấn đã bị sự rề rà của Trương Triết Hạn giày vò đến hết nhịn nổi. Anh bóp chặt mông Trương Triết Hạn ấn xuống, dươиɠ ѵậŧ cứ thế một đường thẳng tắp đâm vào lút cán.

- Ah!.... Cung Tuấn!.... Ưʍ... Khốn kiếp.... Hah...hah...
Cung Tuấn cũng rên khẽ một tiếng, tiểu huyệt co rút hút chặt lấy anh, kɧoáı ©ảʍ được bao vây giữ lấy này, suýt chút nữa cũng làm anh không nhịn được. Cung Tuấn thấy Trương Triết Hạn liếc anh đầy bất mãn, nhưng bộ dạng của Trương Triết Hạn lúc này, hai mắt ẩm ướt, bờ môi sưng đỏ, hé miệng thở dốc thôi cũng là một loại thuốc thúc tình đối với anh.

- Hạn Hạn. Động đi.

- Xấu xa...

Trương Triết Hạn lúc này cũng bị du͙© vọиɠ dâng cao kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến, vòng tay ôm lấy cổ Cung Tuấn, eo anh hơi nâng lên rồi hạ xuống, động tác cũng càng lúc càng nhanh hơn.

Cung Tuấn vẫn giữ chặt bờ mông Trương Triết Hạn, anh niết nhẹ, bóp lấy, càng làm mỗi tiếng rêи ɾỉ của Trương Triết Hạn thêm cao vυ"t.

- Ưʍ....ah...hah...Cung Tuấn... Bên trong nóng quá...

- Cái này phải để tôi nói. Hạn Hạn, bên trong anh thật nóng, còn ướt nữa.
- Hah...hah... Vào sâu lắm rồi... Ưʍ...

Cung Tuấn cảm nhận được vòng eo Trương Triết Hạn càng thêm mềm dẻo mà không ngừng lay động, anh đột nhiên muốn nhìn thấy nó chuyển động từ phía sau. Cung Tuấn giữ eo Trương Triết Hạn nâng lên, không đợi Trương Triết Hạn phản ứng đã xoay người anh lại, làm cho lưng Trương Triết Hạn hướng về mình. Dươиɠ ѵậŧ lại không chút chần chừ mà đâm thẳng vào trong.

- Ah....tiên sinh? ...ưʍ...

- Hạn Hạn, đừng có ngừng. Anh chuyển động đi.

- Ưʍ....

Cung Tuấn hài lòng nhìn bờ mông căng mẩy và vòng eo nhỏ nhấp nhô trước mắt mình, hai mắt anh tối đen chứa đầy tính xâm lược, bất chợt, Cung Tuấn đưa tay ra trước ngực Trương Triết Hạn, bắt lấy hai đầṳ ѵú của anh mà xoa nắn, dưới thân dươиɠ ѵậŧ lại mạnh mẽ đâm vào rút ra.
- Cung Tuấn.... Hah...chậm....ưʍ...chậm một chút...ah...

Cung Tuấn không dừng lại, hông anh đưa đẩy càng lúc càng nhanh, những cú thúc vào như muốn đâm sâu tận cùng, khiến Trương Triết Hạn vì kɧoáı ©ảʍ quá kịch liệt mà không ngừng rêи ɾỉ, cảm giác này quá nóng bỏng, quá say mê điên đảo, khiến Trương Triết Hạn cũng có chút sợ hãi.

- Ah ~ .... Tiên sinh ...ưʍ...nhanh quá...hah...

- Hạn Hạn... Hah... Tôi muốn anh.

- Ưm ....hah ...hah...

Trương Triết Hạn chỉ có thể không ngừng rêи ɾỉ, đón nhận từng đợt tấn công mạnh mẽ của Cung Tuấn, tiểu huyệt co rút liên tục, bị dươиɠ ѵậŧ xâm phạm đến tê dại từng đợt. Cơ thể Trương Triết Hạn như phát sốt, đầu óc mông lung, chỉ có thể ngả người ra sau, dựa vào vòng tay vững chắc của Cung Tuấn mà không ngừng lay chuyển. Anh muốn điên rồi, sung sướиɠ tới phát điên.
- Ưʍ...Cung Tuấn... Hah... Sắp đến...hah...

Cung Tuấn nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Trương Triết Hạn vuốt ve lên xuống, cảm nhận tiểu huyệt đang co rút nhanh hơn mà kẹp chặt lấy mình, anh nhếch môi cười.

- Hạn Hạn. Thích hay không?

- Ưʍ...thích...thích....hah...

- Muốn bắn sao?

- Muốn... Tiên sinh...nhanh hơn nữa đi... Ưm ~

Đúng lúc này Cung Tuấn lại đột ngột dừng lại, anh rút dươиɠ ѵậŧ ra, tiếng nước ướŧ áŧ kéo theo một đợt dịch thể trắng đυ.c. Trương Triết Hạn đột nhiên mất đi kɧoáı ©ảʍ mà bất mãn hừ nhẹ một tiếng, anh quay người, chủ động tìm tới môi Cung Tuấn hôn lên, hai chân Trương Triết Hạn quấn quanh eo Cung Tuấn, nâng người muốn đưa dươиɠ ѵậŧ vào trong.

- Hưʍ...tiên sinh. Muốn...

- Hạn Hạn. Muốn sao?

- Muốn... Tiên sinh...
Trương Triết Hạn muốn hạ eo nuốt dươиɠ ѵậŧ vào sâu trong tiểu huyệt, Cung Tuấn cũng không có cản anh, mà là phối hợp nhấp hông đưa đẩy. Nhưng Cung Tuấn lúc này, trong mắt lại toát ra chút ý nghĩ kỳ lạ gì đó, khiến Trương Triết Hạn nhìn khóe môi khẽ giương của anh mà trong lòng ngứa ngáy.

- Hạn Hạn. Anh yêu tôi sao?

Cung Tuấn thúc mạnh một cái, dươиɠ ѵậŧ đâm sâu vào tận cùng bên trong. Trương Triết Hạn bỗng chốc co rút tiểu huyệt thật chặt.

- Cung Tuấn!.... Hah...

- Hạn Hạn. Anh yêu tôi sao?

Trương Triết Hạn bị câu hỏi và hành động của Cung Tuấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy một trận, suýt chút nữa đã thuận theo mà nói ra.

- Hạn Hạn...

- Hạn Han...

- Hạn Hạn...

Mỗi một lần thúc sâu vào trong, Cung Tuấn lại hỏi Trương Triết Hạn câu đó. Trương Triết Hạn bị kɧoáı ©ảʍ giày vò muốn điên, lại thêm cảm giác bị bắt buộc phục tùng giày vò, anh bám chặt lấy vai Cung Tuấn, hai mắt nhiễm đỏ ánh nước.
Cung Tuấn xấu xa!

Trương Triết Hạn anh yêu Cung Tuấn đấy, thật đấy!

Nhưng không thể nói! Đồ xấu xa!

Dươиɠ ѵậŧ của Cung Tuấn lại thúc mạnh một cái, lần này Trương Triết Hạn thật sự đã muốn đến cao trào rồi. Nhưng mỗi lần như thế, Cung Tuấn lại cố tình rời đi anh rất nhanh khiến Trương Triết Hạn khó chịu vô cùng.

- Tiên sinh....hah....nhanh hơn nữa...ưʍ...

- Hạn Hạn. Anh yêu tôi sao?

Cung Tuấn đột nhiên lại tăng nhanh tốc độ đâm rút, dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ từng đợt đâm vào sâu tiểu huyệt của Trương Triết Hạn, khiến Trương Triết Hạn đến cả rêи ɾỉ cũng đứt quãng từng đợt.

- Hạn Hạn, Hạn Hạn...mau nói đi. Anh yêu tôi sao?

- Hah...hah...ah...ưʍ...

Trương Triết Hạn trong lòng vừa ngọt vừa chua, nhìn dáng vẻ tràn đầy ý cười của Cung Tuấn mà buồn bực một trận. Kɧoáı ©ảʍ bao vây lấy anh, muốn nhấn chìm anh xuống đáy ngọn lửa tình này, nhưng người trước mặt cứ cố ý cho anh chơi vơi giữa chừng, dưới hông thì lại không ngừng thao lộng. Trương Triết Hạn vừa sướиɠ vừa tức đến muốn điên, anh đột ngột cúi đầu cắn lên cổ Cung Tuấn, tiểu huyệt lại co rút một trận, khiến cho Cung Tuấn cũng phải rên khẽ lên.
Trương Triết Hạn đến giới hạn, Cung Tuấn thì không sao?

Chỉ sau vài chục cái đâm vào vừa nhanh vừa sâu, Trương Triết Hạn hôn lên môi Cung Tuấn, che lấp tiếng rêи ɾỉ đạt tới cao trào. Mà cùng lúc, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng lấp đầy lấy tiểu huyệt của anh. Kɧoáı ©ảʍ quá lớn, khiến Trương Triết Hạn gần như mụ mị đầu óc, một lúc sau vẫn theo bản năng mà kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ bên trong.

- Hah....hah...

- ....

Cung Tuấn có chút bất đắc dĩ cười cười, anh ôm lấy Trương Triết Hạn, vuốt ve vai gáy của người nọ, lại hôn một chút vành tai mềm mại.

- Thoải mái sao?

Tai Trương Triết Hạn giật giật, giọng nói của Cung Tuấn sau khi thỏa mãn rất khàn, tựa như tiếng violoncello kéo nhẹ, làm anh rụt cổ một chút.

- Ưʍ...

- Hạn Hạn. Thoải mái sao?
- Cung Tuấn!

Trương Triết Hạn hé miệng cắn cắn bả vai Cung Tuấn, nghe thấy Cung Tuấn bật cười ra tiếng, khiến anh cũng bất giác cười theo.

- Đến phòng tắm, tôi giúp anh tẩy rửa. Lần này quên dùng bao rồi.

Cung Tuấn thản nhiên nói, bàn tay ấm nóng lại sờ lên bụng dưới Trương Triết Hạn, như đang xác nhận cái gì đó, làm Trương Triết Hạn lại muốn cắn người rồi.

Rốt cuộc chân của Cung Tuấn có còn đau hay không? Vậy thì hãy xem trong phòng tắm anh bế người lái xe thêm một trận thế nào. Rất tốt, lần này thì càng không cần dùng bao.

Bạn nhỏ ngoan đừng có học theo.

Trương Triết Hạn bị Cung Tuấn giày vò một trận, hai chữ điên cuồng cũng không theo kịp rồi. Eo lưng nhức mỏi, chỗ khó nói kia thì không cần phải bàn nữa. Thế mà hôm sau, cái đùi vàng to bự nhà Trương Triết Hạn, vẫn đúng hẹn bắt anh tới Vy Quang quay chụp!
Cưng chiều ở đâu?!

Kim chủ độc ác nhà anh!

Ừ thì, nhà anh. Muốn hiểu thế nào thì hiểu.

Trương Triết Hạn chuyên nghiệp, Trương Triết Hạn luôn hoàn thành tốt công việc. Nhưng lúc ngồi trong phòng hóa trang ở studio ở Vy Quang, Trương Triết Hạn cũng phải rén.

- Triết Hạn, còn trẻ tuổi. Nên tiết chế.

Trương Triết Hạn cương cứng mặt nghe Mã Đào nói với anh. Thật ra Mã Đào làm người đại diện, cũng vừa làm giám đốc sản xuất của Tinh Diệu, không phải lúc nào cũng đi cùng anh đến mỗi sự kiện công việc, chỉ vì lần này hợp tác với Vy Quang là một đại ngôn cao cấp, nên Mã Đào mới muốn đến xem một phen.

Nhưng khi nhìn thấy dấu vết trên cổ của Trương Triết Hạn, Mã Đào thật sự cạn lời luôn. Trương Triết Hạn có còn nhớ anh là một diễn viên không vậy? À không, Trương Triết Hạn không quên, mà là Cung Tuấn muốn quên.
- Mã tỷ.. Che khuyết điểm?

- Còn cách nào khác sao?

- E hèm...

Càng làm cho Mã Đào không còn gì để nói là số trang phục chụp ảnh hôm nay, nằm trong bộ sưu tập mới nhất của Vy Quang, lấy chủ đề phi giới tính. Vấn đề là, trang phục quá rộng, nói đúng hơn đa phần áo đều được thiết kế theo phong cách Hy Lạp, cổ áo trễ vai, vạt áo đắp chéo, không lộ lưng, thì chính là lộ ngực.

Mã Đào thì vẫn ổn, chỉ là một vị khác cũng xuất hiện trong phòng thì không ổn cho lắm.

- Bộ sưu tập này là ai duyệt?

Cung Tuấn vừa hỏi xong cũng tự sửng sốt, là anh duyệt. Vệ Ninh theo sau chỉ im lặng làm nền, nhìn Cung Tuấn đột nhiên tỏa ra khí lạnh.

Cung Tuấn đến lúc này mới có chút hối hận, thứ anh nhìn là trang phục, cũng

quên mất chuyện lúc Trương Triết Hạn mặc lên sẽ thế nào. Chỉ vì tên bộ sưu tập này là Vương tử Mặt Trời, lấy cảm hứng từ Apollo, phong cách phiêu dật phóng khoáng, lại tràn đầy sức sống tuổi trẻ, rất thích hợp với Trương Triết Hạn. Chỉ là lúc này, Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn đứng tạo dáng ở phim trường, đột nhiên cả người đều không khỏe.
Cổ áo có thể kéo cao một chút không?

Lưng có thể bớt lộ ra một chút không?

Cái eo kia! Muốn nhìn thì nhìn à?!

Cung Tuấn bất mãn, có xúc động xé luôn bản hợp đồng vừa ký. Nhưng đến cùng anh cũng chỉ lạnh mặt đứng đó, anh không thể cản trở Trương Triết Hạn, dù cơ hội này là anh đưa ra, lại vì tư tâm mà không vui. Cung Tuấn cũng không muốn dùng cảm xúc cá nhân của mình vào chuyện phát triển của Trương Triết Hạn, dẫu sao, bộ sưu tập này vô cùng hợp với Trương Triết Hạn.

- Ôi, bảo bối. Đúng rồi! Nghiêng sang trái một chút. Đúng rồi, tuyệt quá.!

Nhϊếp ảnh gia hôm nay vô cùng hưng phấn, đã rất lâu rồi anh ta chưa tìm thấy một nguồn cảm hứng nào xinh đẹp như vậy. Từng lời khen ngợi, từng lời kích động đều nói ra, cũng không phải anh ta có ý gì với Trương Triết Hạn, mà là nhϊếp ảnh gia đều như thế mỗi khi bắt gặp được một sự vật đẹp đẽ hấp dẫn ống kính của mình. Cũng chỉ có nhϊếp anh gia chuyên tâm không ngừng bấm máy, mới không bị khí lạnh của Cung Tuấn sau lưng đông lạnh chết.
Đến cuối cùng, Cung Tuấn thật sự kiềm chế suốt hai tiếng chỉ nhìn Trương Triết Hạn thay đổi đủ kiểu dáng áo phóng túng mà chụp ảnh. Đến lúc không thể không rời đi vì công việc, Cung Tuấn vẫn treo một bộ mặt lạnh không vui.

Lúc Trương Triết Hạn quay chụp xong cũng đã gần bốn giờ chiều, anh nhắn tin hỏi Cung Tuấn có thể cùng về không, Cung Tuấn lại bảo thư ký trực tiếp đưa anh lên văn phòng. Trương Triết Hạn để trợ lý về trước, một mình theo thư ký của Cung Tuấn đi lên, nói ra thì đây là lần thứ hai anh đến văn phòng của Cung Tuấn rồi. Vậy mà thời gian trôi qua cũng gần một năm, Trương Triết Hạn bất giác mỉm cười.

Lúc Trương Triết Hạn đấy cửa vào, bắt gặp một ánh mắt quen thuộc nhìn trực diện vào anh. Cảm giác quen thuộc, nhưng người thì Trương Triết Hạn lại không quen. Là một cô bé.
Bé gái váy tím ước chừng sáu, bảy tuổi, ngũ quan tinh xảo khéo léo, nếu nhìn kỹ còn phát hiện đôi mắt của cô bé rất giống Cung Tuấn. Cô bé ôm một con gấu nhỏ đã cũ kỹ, không hề hợp với bộ quần áo mình đang mặc, cô bé tuột xuống ghế, đi đến gần Trương Triết Hạn, ngẩng đầu hỏi.

- Chú là Trương Triết Hạn sao?

- Chào cháu, chú đúng là Trương Triết Hạn.

- Chào chú. Cháu tên Cung Dã, năm nay bảy tuổi.

Cung Dã? Trương Triết Hạn nghĩ, cô bé này là họ hàng của Cung Tuấn sao?

- Cung Dã, chú đến tìm Cung Tuấn. Cháu biết anh ấy ở đâu sao?

- Baba? Baba có việc đến phòng họp rồi.

Trương Triết Hạn ngây ra, cô bé vừa gọi Cung Tuấn là gì? Baba?

Con gái của Cung Tuấn?

....

Trương Triết Hạn không biết đầu óc mình nên xoay chuyển thế nào, anh cứng ngắc cả người, cúi đầu nhìn cô bé trước mặt đang khó hiểu nhìn anh. Trương Triết Hạn muốn lên tiếng, nhưng có người đã nói trước anh.
- Tiểu quỷ, đến lúc về rồi.

Trương Triết Hạn quay đầu, thấy một người đàn cao lớn bước vào phòng, độ tuổi chừng hơn ba mươi, dáng vẻ anh tuấn có vài phần quen thuộc. Đến khi Cung Tuấn xuất hiện phía sau người đàn ông kia, Trương Triết Hạn mới biết sự quen thuộc đến từ đâu.

- Hửm? Cung Tuấn, em có khách à?

Cung Tuấn trông thấy Trương Triết Hạn, lại thấy sắc mặt anh rất kỳ lạ, nhưng trước mặt anh hai nhà mình lại không tỏ thái độ gì.

- Anh ấy là Trương Triết Hạn. Em nói với anh rồi.

Cung Tú nhướn mày lên, nhìn Trương Triết Hạn một lúc lâu, mang theo chút tìm tòi, lại có chút cảm khái mà Trương Triết Hạn không hiểu.

- Chào cậu, tôi là anh hai của Cung Tuấn. Cung Tú. - anh lịch sự giơ tay.

- Xin chào, tôi là Trương Triết Hạn. Ừm...

Trương Triết Hạn bắt tay Cung Tú, lại nhanh chóng buông ra, không biết giới thiệu về bản thân thế nào. Mà Cung Tú cũng không để ý, chỉ gật đầu nhìn anh rồi vẫy tay với Cung Tiểu Dã.
- Đi thôi, mẹ con đang đợi ở nhà.

Cung Tiểu Dã hết nhìn Trương Triết Hạn, lại nhìn Cung Tuấn một cái. Chẳng có chút tội lỗi nào về chuyện suýt chút nữa gây hiểu lầm cả. Cô bé bước tới kéo lấy tay áo Trương Triết Hạn, ra ý bảo anh ngồi xuống, Trương Triết Hạn cũng cúi người.

- Cháu không có nhiều tiền, không thể đưa cho chú được. Mẹ cháu dạy cũng không được phép tạt nước vào người khác. Mấy thứ đó chỉ có K-drama mới thịnh. Nhưng mà, chú Trương Triết Hạn ơi, chú sẽ đối tốt với chú ba của con đúng không?

- ....chú sẽ.

- Cháu thích chú lắm đấy. Phim của chú cháu xem hết rồi. Hẹn gặp lại chú sau!

Hai anh em Cung gia cũng không nghe được hai người thì thầm cái gì. Sau đó Cung Tiểu Dã liền theo Cung Tú rời đi rồi, chỉ còn lại Trương Triết Hạn vẻ mặt kỳ quái cùng Cung Tuấn.
- Con bé nói gì với anh?

- Con bé là cháu gái anh à?

Hai người cùng lên tiếng, Trương Triết Hạn nuốt nước bọt một chút, cười trừ.

- Lúc nãy tôi suýt tưởng cô bé là con gái anh đấy, tiên sinh.

Cung Tuấn nhướn mày, anh đi tới, cúi đầu ngửi cổ Trương Triết Hạn.

- Tắm rồi?

- Có tắm sơ qua lúc xong việc.

- Con gái tôi? Muốn sinh một đứa không? Dù sao cũng tắm sạch sẽ rồi.

Triết Hạn trừng mắt nhìn Cung Tuấn một lúc, người này sao càng lúc càng quái rồi! Nói cái gì đây hả?!

- Thế nào? Hạn Hạn.

- Thôi đi ..

- Hạn Hạn?

- ...

- Hạn Hạn?

- Cung Tuấn!

- Haha.