[HP/DH] Thế Giới Ánh Sao

CHƯƠNG 07: TRONG RỪNG CẤM

Chương 07.1: TRONG RỪNG CẤM 1

Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

Tuần thi cử càng ngày càng gần, luận văn càng ngày càng nặng nề, thứ cần phải học thuộc cũng càng ngày càng nhiều, ở trong đoạn thời gian này Slytherin cùng Gryffindor cũng kẻ trước người sau mà kiếm về điểm bị trừ.

Harry mỗi ngày đều vội vàng viết các loại luận văn, ôn tập các loại tri thức, căn bản không rảnh đi nhớ đến hòn đá phù thủy gì chứ —— dù sao trong óc một người nếu như bị các loại các dạng chú ngữ, tập tính của thực vật pháp thuật cùng với phương pháp chăm sóc sinh vật huyền bí nhồi vào, người đó sẽ rất khó đi làm tốt chuyện gì ngoại trừ ngủ ra. Mà Draco có thể là bị bút ký ngay ngắn rõ ràng của Hermione kí©ɧ ŧɧí©ɧ, anh đem toàn bộ tri thức trọng điểm của môn học đều chép ở từng cuốn tập thật dày viết ra. Harry không biết loại hành vi này rốt cuộc đối với ôn tập có giúp đỡ gì hay không, nhưng cậu không thể phủ nhận chữ viết của Draco càng ngày càng tốt hơn, đặc biệt tựa đề lớn cùng tiêu đề nhỏ đều là kiểu viết hoa.

Neville cùng Ron cũng cho rằng nắm chặt thời gian ôn tập luôn luôn trôi qua rất nhanh, ở trong thời điểm Hermione lảm nhảm lải nhải trong nháy mắt bọn họ đã cách cuộc thi chỉ còn lại có một tuần lễ —— điều này cũng đã chứng minh đây tuyệt đối sẽ là một tuần bận rộn không gì sánh được, từ trên các loại ý nghĩa.

Vội vàng vì ôn tập Harry không có quá nhiều thời gian quan tâm Neville bọn họ, thế nhưng Merlin tựa hồ có thể thương cảm cậu khổ cực.

Đó là buổi sáng một hôm, Harry xách theo túi xách cùng một tập tài liệu đầu óc đã mơ hồ như tương nhão bị Draco kéo tới bàn dài Slytherin, mới vừa đổ non nửa ly nước bí đỏ sau đó chợt nghe đến trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm xì xào xì xào, Harry bưng cái chén phản xạ có điều kiện mà ngẩng đầu một cái, đã thấy Hedwig trắng đến nổi bật trà trộn ở trong đàn cú mèo xám chen lấn.

"Tớ gần nhất viết thư cho ba mẹ tớ ba mẹ cậu Sirius Remus bọn họ sao?" Harry nghi ngờ hỏi Draco.

"Theo tớ được biết, thì không có." Draco hướng dĩa nhỏ mình cùng trong cái dĩa Harry đều để lên một khối sandwich, lại xé một chút bánh mì chuẩn bị cho Hedwig. Chẳng qua, Draco không có nghĩ tới là, còn có một cú mèo rơi vào trước mặt anh. Trong miệng ngậm một tờ giấy đơn giản để lộ ra.

Draco nhìn Harry một chút, Harry nhìn cú mèo gật gù đắc ý trước mặt cậu, lại nhìn anh một chút, gật đầu nặng nề.

Harry đem bánh bích quy cắn còn dư lại nhét vào trong miệng, liếʍ rớt mảnh vụn bánh bích quy trên ngón tay sau đó cầm lên tờ giấy Hedwig bỏ trên bàn kia.

[cấm đoán của trò từ mười một giờ đêm nay bắt đầu, ở cửa đại sảnh tìm thầy Filch. Giáo sư McGonagall.]

Harry quay đầu lại nhìn bàn dài Gryffindor một chút, quả nhiên, Hermione cùng Neville hướng cậu lắc lắc tờ giấy trong tay cùng của cậu giống nhau như đúc.

"Tớ cư nhiên có chút hài lòng vì rốt cục có một buổi tối không cần ôn tập..." Draco đem tờ giấy vo tròn lại, tùy ý ném lên bàn, cười nhìn Harry.

"Như nhau." Harry trả lại một cái nụ cười thấy răng không thấy mắt, lại bị Draco ở trên trán nhẹ nhàng bắn một chút, cậu lập tức che cái trán trừng Draco, không nghĩ tới Draco cư nhiên cười nhìn cậu, dáng vẻ chột dạ một chút cũng không có.

"..." Harry căm giận mà cầm lấy một ổ bánh mì, thế nhưng cậu không biết mình cầm lên chính là bánh mì Hedwig đang ăn, thẳng đến sau khi cắn bánh mì bị Hedwig không nhẹ không nặng mổ một cái mới phát hiện ra* mà buông xuống: "Nga, xin lỗi Hedwig."

*QT: 后知后觉 = "hậu tri hậu giác" là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra

"Harry cậu thật sự có chút ngu xuẩn." Draco cười ha ha.
Harry có chút ngượng ngùng gãi gãi mũi.

Hôm nay ban đêm mười một giờ, Hermione cùng Neville ở trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor cùng Ron tạm biệt, Harry cùng Draco cũng ở trong tiếng ồn ào của mọi người Slytherin đi ra.

Filch đã ở cửa đại sảnh chờ ở đó.

"Đi theo ta." Filch dùng một loại ánh mắt để cho người ta cảm giác rất không thoải mái nhìn bọn họ (đương nhiên ánh mắt của ổng có thể vẫn luôn không thể nào thân thiện), sau đó bắt đầu dùng phương thức "khuyên nhũ" của mình để bọn họ không lại trái với nội quy trường học, đối với phương pháp trừng phạt kiểu cũ tràn ngập tôn sùng trong lời nói ẩn chứa kiến giải của người độc đáo: Làm việc cùng chịu khổ mới là giáo sư tốt nhất.

Bọn họ ở trong tiếng lầm bà lầm bầm cằn nhằn của Filch đi qua nơi sân đen kịt đi về hướng xa xa, một trận gió thổi mở đám mây che đậy ánh trăng của thế giới thoáng chốc được ánh trăng chiếu sáng lên như nước, bọn họ cũng thấy thân ảnh cao lớn sừng sững của Hagrid ở bên rừng Cấm.
Filch rõ ràng cảm giác bốn người học sinh phạm sai lầm này buông lỏng không ít —— lão cười lạnh một tiếng, làm bộ chúc phúc: "Chúc các trò ở trong rừng Cấm chơi vui vẻ, đám nhóc."

Harry nghe xong lời này nhịn không được hừ cười ra tiếng, Draco cùng Filch đồng thời trừng cậu một cái.

"Rừng Cấm?" Hermione nói tiếp một câu, thanh âm có chút sắc nhọn, thật giống như một con mèo bị đạp phải cái đuôi vậy, "Trễ như thế? ! Chúng ta không thể hiện tại đi vào —— bên trong [Hogwarts, một lịch sử] đều viết, ở trong đó có đủ loại sinh vật pháp thuật có tính nguy hiểm cao độ, còn có..."

Neville nghe vậy nắm ống tay áo của Hermione thật chặt.

"Nếu như các trò sớm biết rằng như vậy cũng sẽ không phạm sai lầm." Filch nói, "Cho nên lần sau trước khi gây phiền toái, ngẫm lại động vật trong rừng Cấm này chờ các trò đi."
"Đừng nói nhảm Filch." Hagrid lớn tiếng nói, ông từ trong bóng tối đi tới, Fang theo ở phía sau, "Thầy đã muộn nửa tiếng, tôi không có nhiều thời gian hơn cho thầylãng phí, sáng mai gặp đi." Hagrid lôi bao đựng tên trên vai có chút trượt một chút.

Filch hung tợn trừng Hagrid một cái, lại thả ra một câu tàn nhẫn.

Vẻ mặt Hagrid không nhịn được nhìn điểm sáng biến mất ở trong bóng tối, trên mặt lúc này mới quải lên cái loại nụ cười Harry quen thuộc này: "Này, bọn nhỏ ——" ông vừa muốn nói chút gì, Draco liền cắt đứt ông.

Harry dùng khóe mắt nhìn Draco một chút, cơ bản đã đoán được hắn muốn nói gì.

"Tôi không tiến vào cái rừng Cấm kia." Draco nói.

"Quả nhiên." Harry bất đắc dĩ kéo khóe miệng một chút, dường như là cười khổ. Cậu nghe ra trong thanh âm Draco lộ ra một vẻ hoảng sợ. Rất bình thường, dù sao lúc trước đó bọn họ ở nói chuyện phiếm cũng chỉ là suy đoán viết nghiên cứu dài hơn mười anh thước, nghiêm trọng nhất cũng bất quá là phải lau khô bằng sạch hơn nửa Hogwarts mà thôi —— kỳ thực so với đi bộ trong rừng Cấm một vòng tương đối dễ dàng, chỉ bất quá sẽ đυ.ng phải đồ vật chút kinh khủng, nga, là Neville sẽ đυ.ng phải.
"Tôi, cùng Harry." Draco vung tay lên dùng sức chỉ hướng về phía phương hướng của rừng Cấm, nói như thề sắt son, "Chúng tôi tuyệt đối sẽ không đi vào."

Harry lấy làm kinh hãi, Hagrid rõ ràng càng thêm giật mình, bất quá rất nhanh cái loại tâm tình giật mình này liền biến thành nổi giận đùng đùng: "Đứa nhỏ, làm chuyện sai lầm nhất định sẽ có trừng phạt. Tựa như trước đó Buckbeak làm Harry bị thương, đương nhiên là bởi vì nguyên nhân của trò trò cũng biết đi, tôi đã cùng Dumbledore làm bảo đảm mấy tiếng đồng hồ." Hagrid lòng chua xót mà nhớ lại. Qua nửa phút ông vỗ vỗ hai bàn tay, "Được rồi không nói cái này, thời gianchúng ta không nhiều lắm." Ông nhìn Draco, cuối cùng không chút lưu tình nói: "Cậu Malfoy, nếu như trò còn muốn đợi ở Hogwarts, cũng không phải là không thể để trò làm vậy."
"Thế nhưng trừng phạt cũng không nhất định phải chọn một cái chỗ bình thường cấm học sinh đi vào đi." Hermione cùng Neville ở lời nói lúc này của Draco tán đồng nhìn anh.

"Bằng không thì sao, tìm một gian phòng học trống không giam các trò cả đêm, sau đó giao lên một phần kiểm tra sao?" Hagrid có chút không nhịn được, "Vậy thì có cái tác dụng gì? !" Ông nhìn về phía Harry, hỏi: "Harry, con nói."

"Nói cái gì?" Harry đối mặt với gương mặt cùng ánh mắt lo lắng Hagrid ở dưới đèn màu vang chanh, lại nhìn ba người khác một chút người, "Ngô, tớ thật sự rất muốn đi." Cậucó chút hưng phấn mà nói, "Ba tớ ở nhà hầu như dùng thời gian bữa tối cùng tớ giới thiệu rừng Cấm, các loại động vật, thực vật thần kỳ! Cậu căn bản không có thể tưởng tượng bên trong đều có cái gì! Còn có George cùng Fred, hai người bọn họ cũng đối với rừng Cấm tràn ngập tò mò, chỉ là nhiều lần đều bị Hagrid bắt được."
"Nga, bác đây hơn phân nửa sinh mệnh đều là tận lực đem những người đó trong miệng con từ bên cạnh rừng Cấm xua đuổi đi, " Hagrid mệt mỏi nói, "Đáng tiếc vẫn là không quá thành công."

Draco không nói gì thêm, trong mắt anh nhìn Harry tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh tầm mắt lại rủ xuống.

Harry tiến đến bên người Draco, dắt tay anh tận lực vui sướиɠ nói: "Được rồi, dù sao cũng là không thể không đi vào, không bằng coi như đây là năm mươi điểm của tớ đi."

Draco thoạt nhìn bị thuyết phục... Bằng không thì anh còn có thể thế nào.

"Tốt rồi." Hagrid vui mừng gật đầu, nhưng biểu tình trên mặt rất nhanh lại trở nên nghiêm túc, "Nhất định khi tiến vào rừng Cấm phải trước tiên nói cho các trò biết tính nguy hiểm của hành động này." Ông nói dẫn bọn họ đi tới sát biên giới rừng Cấm, đem đèn giơ lên thật cao, chỉ vào một cái đường nhỏ dẫn vào rừng rậm màu đen thật sâu... Nơi đó có cái gì đó ở dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng.
"Đó chính là máu của Bạch Kỳ Mã."

Trong lòng Harry căng thẳng, trong nháy mắt cái loại cảm giác bất lực này sắp bao phủ cả người cậu.

"Đây không phải là lần đầu tiên trong rừng Cấm xuất hiện máu của Bạch Kỳ Mã, thầy vào ba tuần lễ trước phát hiện một con đã chết." Hagrid trầm thống mà nói, "Cho nên nhiệm vụ tối hôm nay của chúng ta chính là tìm được Bạch Kỳ Mã bị thương này giúp đỡ nó thoát khỏi thống khổ —— được, bởi vì nhất định phải theo thầy hoặc là Fang cùng một chỗ thì các sinh vật trong rừng Cấm mới sẽ không làm thương tổn các trò, cho nên chúng ta chia binh thành hai đường, Hermione cùng Neville đi theo thầy; Malfoy cùng Harry mang theo Fang đi một con đường khác. Nếu như ai tìm được Bạch Kỳ Mã, liền phóng ra tia lửa xanh biếc, nếu như gặp phải phiền toái, liền phóng ra tia lửa màu đỏ ——" Hagrid để cho bọn họ luyện tập một chút, sau đó nói, "Đi thôi, tất cả mọi người chú ý an toàn."
Trong Rừng Cấm phi thường đen nhánh, hoàn toàn yên tĩnh, còn có vài điểm khói lửa màu đỏ xanh biếc chưa tắt khiến cho ở đây càng quỷ dị hơn. Bọn họ đi vào trong một đoạn, đã đến cửa ngã ba, Neville, Hermione cùng Hagrid đi đường bên trái, vài bước sau đó, Harry liền nghe không được tiếng bước chân của bọn họ.

Harry lặng lẽ đi tới, mắt nhìn chằm chằm trên mặt đất, Draco lại cầm đèn, tận lực chế tạo thanh âm: "Nếu như bị cha tớ biết chuyện này nhất định sẽ bị mắng." Anh nói với Harry, "Cậu biết, Harry, đặc biệt là tớ hiện tại đang làm công tác của người hầu —— cầm đèn, tuần tra rừng rậm?"

Ánh trăng từ giữa lá cây trút xuống, chiếu sáng một khối vết máu màu bạc trắng trên lá rụng, máu này hướng xa xa kéo dài thành một đường chỉ bạc.

Harry đưa tay vén lên một cái nhánh cây nhỏ che ở trước mặt một cái. "Coi như thành một lần mạo hiểm đi, Draco." Harry nói đột nhiên quay đầu cẩn thận nhìn Draco, thấy Draco cảm giác là lạ, "Nếu như tớ không có đoán sai, cậu... Cậu là đang sợ sao?"
"Tớ mới không sợ đâu, Harry." Draco lập tức lên giọng.

Harry nhún vai, "Tớ đã nhìn ra."

Trong Rừng Cấm bao giờ cũng thường thường từng đợt tiếng kêu kỳ quái quỷ dị, ở trong bóng đêm đen thùi theo đường nhỏ được mở của rừng rậm. Fang ở mỗi lần thời điểm có âm thanh kỳ quái cũng sẽ nhỏ giọng nức nở một chút, thân thể chắc nịch run lẩy bẩy.

"Nó rất nhát gan?" Draco quan sát đến Fang khác thường, cuối cùng không thể tin được đi đến kết luận, "Nó một cái tên to bự như thế lại là một tên nhát gan?"

Harry lại nhún vai: "Rõ ràng."

Đi được khoảng chừng hơn 10 phút đồng hồ sau, trước mặt bọn họ liền cơ bản không có nhánh cây nhỏ chặn đường, dưới chân đều là các cây to già, mỗi một rễ cây đều không sai biệt lắm mà lớn như cây nhỏ vậy, giống như một đống đất nhỏ thật cao mà nhô lên.
Draco nhìn ra Harry có vẻ rất lo nghĩ, ánh mắt của cậu nhìn chung quanh, căn bản không ở cùng một chỗ quá hai giây, thật giống như đang tìm cái gì đó.

"Bạch Kỳ Mã loại sinh vật này là rất nổi bật, Harry, ở trong đêm tối chúng nó sẽ phát sáng." Draco tưởng tượng hình dung, "Một loại ánh sáng rất nhu hòa."

Harry trầm mặc một chút, thế nhưng cậu không thể cùng Draco nói cậu không phải là đang tìm Bạch Kỳ Mã. "Tớ biết." Harry lại giải thích nói, "Ở nhà tớ mỗi buổi tối đều có thể thấy, quà tặng sinh nhật cậu đưa cho tớ, nó vẫn luôn đặt ở trên bàn sách của tớ."

"Rất nhanh nó lại sẽ biến một cái dáng vẻ khác, thời điểm sinh nhật cậu. Ngoài ra cậu có phát hiện chúng ta đã thật lâu không nhìn thấy vết máu nữa hay không..." Draco thay đổi một tay cầm đèn, vừa định nói tiếp cái gì, trên bầu trời bên tay trái đột nhiên nổ tung một đóa tia lửa màu xanh biếc.
Draco không thể tin ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Bọn họ tìm được? Nhanh như vậy?"

"Chạy tới mới biết được." Harry dắt Fang, bắt đầu ra sức hướng phương hướng phía tia lửa chạy đi.

Cuối cùng bọn họ thở hồng hộc chạy tới một cái cây lớn đầy rêu. Harry có thể nghe phụ cận dòng suối phát ra tiếng nước chảy róc rách, mà ở trên đường nhỏ quanh co ngoằn ngoèo, vết máu màu bạc nối thành đường, tản ra vầng sáng nhu hòa, cũng giống một cái dòng suối nho nhỏ.

---------------------

Mỗi một việc đều phải từ góc độ nhiều phương diện đến xem nó.

—— danh ngôn kinh điển (internet)

===========================================================

Chương 07.2: TRONG RỪNG CẤM 2

Editor: ROSALINE

Beta: ROSALINE

Sắc mặt của Hagrid rất trầm trọng, lời ông nói cũng để cho trái tim tất cả mọi người nhấc đến cao hơn, "Trước đây chưa từng có phát sinh qua loại sự tình này, chưa từng nghe nói có Bạch Kỳ Mã bị thương tổn... Bọn họ có pháp thuật rất mạnh, thế nhưng cái này..." Hagrid có chút nghẹn ngào.
"Nga, phải hướng phương hướng ngẫm lại cho thật tốt." Hagrid thô thô mà vuốt mặt một cái, "Nếu nó bị thương nặng như vậy, lại không thể đi được xa như vậy, chúng ta rất nhanh thì có thể tìm được nó!"

Bọn họ tiếp tục ở trong rừng cây um tùm, đen kịt đi xuyên qua. Neville luôn luôn khẩn trương quay đầu nhìn xung quanh, loại cử động này theo từng bước một tiến vào ở chỗ sâu trong rừng rậm càng rõ ràng lên —— Neville cảm giác chung quanh trong bóng tối tựa hồ có đôi mắt đang giám thị bọn họ. Đáng giá duy nhất làm cho cậu bé rất cao hứng chính là có Hagrid cùng cung đá của bác ấy ở bên trong phạm vi tầm mắt. Thời gian từng giây từng phút qua rất chậm. Neville cảm giác lỗ tai mình tựa hồ so với bình thường nhạy cảm nhiều lắm, hình như có thể bắt được mỗi một tiếng gió thổi, cùng với thanh âm của mỗi nhánh cây bị bẻ gãy.
Harry dọc theo đường đi đều cẩn thận lưu ý Neville, vùng xung quanh lông mày cũng càng cau càng chặt. Bất quá để cho cậu lo lắng không chỉ là Neville, còn có vết máu trên mặt đất lóe dưới ánh trăng —— mặc dù đã biết kết cục, thế nhưng cậu vẫn ôm chờ mong hơi nhỏ.

Lúc này cách bọn họ hội hợp đã qua mấy phút, đoàn người cũng càng ngày càng sâu đi vào trong rừng rậm. Chung quanh tất cả đều là cây cối to khoẻ mạnh mẽ, cành lá tươi tốt móc ngoặc qua lại hầu như tạo thành một mảnh bầu trời khác, nhưng là xuyên thấu qua cành cây quấn trước mặt có thể thấy phía trước có một mảnh đất trống rộng lớn —— một cái thân ảnh trắng noãn nằm dưới ánh trăng, cũng tản ra xán lạn của trăng.

Hagrid nức nở một tiếng, cẩn thận dẫn bọn họ đi về phía trước.

Harry đứng tại chỗ, xuyên thấu qua khoảng cách giữa cành cây, nhìn những người khác từng điểm một hướng tới gần về phía vật đó. Cậu cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, thật giống như bị dừng lại vậy, thế nhưng chờ cậu bước ra bước đầu tiên sau đó lại phát hiện những người khác bất quá mới vừa đi ra ba bước xa.
Đã không có cành cây trở ngại trước mắt tất cả, ngoại trừ Hagrid cùng Harry ra mọi người đều ngây dại —— đúng vậy, nằm ở nơi đó chính là Bạch Kỳ Mã, thế nhưng nó đã chết.

Tử vong cũng không ảnh hưởng cái đẹp của nó, chỉ là xinh đẹp này không quá sáng mà thôi... Hermione giơ tay lên bụm miệng, tựa hồ là không thể thừa nhận hình ảnh mình thấy được. Hagrid dẫn bọn họ chậm rãi đi trước, thế nhưng một trận thanh âm quỷ dị quen thuộc rì rào vang lên khiến cho nó dừng bước.

"Dừng ——" Hagrid hiển nhiên ở trước tiên đã phát hiện không thích hợp, ông thấp giọng nói, giơ cánh tay lên ngăn cản Hermione cùng Draco muốn tiếp tục đi về phía trước, lại túm Neville trước mặt một chút.

Một cái thân ảnh mang mũ trùm đầu từ bụi cây chui ra. Thân ảnh đó ở trên mặt đất chậm rãi bò sát, giống như là một con rắn lớn —— thế nhưng tất cả mọi người biết đó là một người —— bọn họ nhìn cái thân ảnh kia đi tới bên người Bạch Kỳ Mã, cúi đầu bắt đầu uống máu của nó. Ở chỗ sâu trong rừng rậm vắng vẻ, thanh âm nuốt hình như đang vang lên bên tai bọn họ vậy —— sau đó thân ảnh kia ngẩng đầu, máu màu bạc theo khóe miệng của hắn lại nhỏ giọt trở lại trên người của Bạch Kỳ Mã. Không ai có thể thấy rõ gương mặt đó dưới mũ trùm đầu...
Con ngươi Harry bắt đầu không thể khống chế mà co rút lại, cậu nắm chặt đũa phép, nhưng là lại không nhấc nổi tay.

"A!" Hermione hét lên một tiếng.

Thân ảnh mang mũ trùm đầu kia đang nhanh chóng hướng về phía bọn họ bò đến! Thật nhanh! Đứng cách ở Neville trước mặt nhất đã không xa.

Cảm ơn Merlin, tiếng chói tai của Hermione chí ít để cho Hagrid hiểu tình cảnh hiện tại của bọn họ. Fang cọ cọ bắp đùi tráng kiện của Hagrid, run lẩy bẩy, mà Hagrid thì giật lại cung đá nặng nề.

Hầu như trong cùng một lúc, Neville bưng cái trán lui về phía sau, thế nhưng té lăn trên đất. Một mũi tên "vèo" một tiếng cắt không khí bay qua, đồng thời một cái bóng đen từ trên đỉnh đầu Neville lướt qua, hướng cái thân ảnh kia đánh tới.

Hermione nhanh chóng chạy chậm vài bước đem Neville kéo tới, thân thiết hỏi: "Neville cậu không sao chứ?"
"Vết sẹo của tớ giống như đột nhiên nóng như lửa vậy." Neville từng ngụm từng ngụm mà thở phì phò, "Mà đầu tớ giống như bị một đao chém thành hai nửa... Cậu có thể tưởng tượng loại đau này sao? Ừm..." Cậu bé thật sự không nghĩ ra được từ ngữ miêu tả nào tốt hơn, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là dùng sức nói một câu, "Rất đau!"

"Mới vừa rồi đó là cái gì!" Hagrid rống giận, quay vòng mà mà quan sát đến bốn phía, đồng thời xác định an toàn của bọn họ. "Cảm ơn anh, Firenze! Thực sự, thật cám ơn."

"Không có tôi mũi tên của ông cũng có thể đuổi hắn đi giống vậy." Firenze dùng mắt lam đến kinh người của hắn đánh giá Neville được Hermione dìu đi tới, hỏi cậu bé, "Cậu chính là cậu bé nhà Longbottom kia?" Ánh mắt của hắn dừng lại ở cái trán của Neville tóc của cậu bị mồ hôi ướt nhẹp, vết sẹo liền lộ rõ lộ ở bên ngoài."Trong rừng rậm lúc này không quá an toàn, đặc biệt đối với cậu mà nói. Hagrid không nên mang cậu vào."
Hagrid ngượng ngùng cười ha ha hai tiếng.

Firenze nói xong, lại nhìn một chút Harry, ánh mắt của hắn giống như ngọc bích nhàn nhạt: "Nga." Hắn đột nhiên cảm thán, cẩn thận quan sát Harry vài cái, "Cậu thực sự là một đứa nhỏ thần kỳ, tựa như bầu trời sao kỳ diệu vậy."

Harry mở to hai mắt nhìn. Đột nhiên, từ đất trống bên kia lại truyền tới tiếng vó ngựa càng nhiều hơn. Ronan cùng Bane từ trong rừng cây vọt ra, chỗ sườn bụng kịch liệt phập phồng, mồ hôi hột nhễ nhại.

Cảm tạ trời đất! Harry may mắn cái đề tài này bị cắt đứt, không thì cậu cảm giác mình có lẽ mình cũng không dám xuất hiện ở trước mặt Nhân Mã nữa.

"Firenze!" Bane hỏi, "Cậu đang làm cái gì? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Bọn họ gặp phải thứ không nên xuất hiện ở trong rừng rậm." Firenze nhàn nhạt nói.
"Cậu không nói gì đi?" Bane thoáng cái trở nên giận đùng đùng, "Cậu biết, chúng ta không thể hướng về phía loài người tiết lộ tiên đoán của chòm sao."

"Chớ khẩn trương, Bane." Đuôi màu bạch kim của Firenze bị gió thổi di chuyển, "Tớ cái gì cũng không kịp nói cả."

"Tớ chỉ là lo lắng cậu." Bane bào bào đất, nói, "Chúng ta đã thề tuyệt đối không thể chống lại ý trời."

"Không cần nói tớ, Bane." Firenze vẫy đuôi ngựa màu bạc, "Hiệu trưởng Hogwarts tất nhiên sẽ biết là ai gϊếŧ chết Bạch Kỳ Mã, là ai nuốt xuống máu Bạch Kỳ Mã hy vọng độc dược trường sinh bất lão, là ai ngủ đông ở lớp giữa nước bùn đợi —— "

"Firenze!" Bane rống giận cắt đứt lời của Firenze.

Thế nhưng Firenze không để ý đến Bane tức giận, hắn nhìn về phía Hagrid, mà sắc mặt của Hagrid tựu như cùng bóng đêm giống nhau đều vô cùng đen: "Tôi chẳng bao giờ nghĩ tới ——" Trong thanh âm hắn tràn đầy không thể tin được.
"Nói cho học sinh ông biết tầm quan trọng của chuyện này." Mặc dù Bane luôn luôn trừng Firenze, nhưng hắn vẫn nói xong mình muốn nói, "Trước đây sao số phận liền từng được người hiểu sai, cho dù Nhân Mã cũng tránh không được sai lầm, tôi hy vọng lần này cũng là như thế này."

"Được rồi, Firenze, cậu nói quá nhiều." Ronan êm ái nói, "Trong rừng rậm cất giấu rất nhiều bí mật, trong óc của phù thủy cũng cất giấu rất nhiều bí mật, bọn họ sẽ rõ."

Harry chợt nhìn về phía Ronan, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, thế nhưng Ronan chớp chớp mắt to ôn nhuận, lại nói một câu: "Đêm nay Hỏa Tinh* rất sáng sủa a."

*sao Hỏa: Mars có thể hiểu là sao đại diện cho chiến tranhỏa tinh

"Những lời hôm nay tôi đã nghe rất nhiều lần." Hagrid lầu bầu nói.

"Cậu đoán ý tứ của hắn là trong óc của chúng ta có rất nhiều tri thức sao?" Hermione nhỏ giọng hỏi Neville. Cô bé hiển nhiên chỉ chú ý tới nửa câu đầu của Ronan.
Đường về dài dằng dặc mà không thú vị, Hagrid luôn luôn trầm mặc, tất cả mọi người trầm mặc, bọn họ lặng lẽ ở trong rừng cây xuyên qua, hồi lâu không nói gì. Harry vốn tưởng rằng Hagrid không muốn nói cho bọn họ biết sự tình có quan hệ tới máu của Bạch Kỳ Mã. Nhưng mà, đang lúc bọn họ đi qua một mảnh rừng cây đặc biệt um tùm, thời điểm nơi xa có thể thấy một ngọn đèn ấm áp nho nhỏ Hagrid lại đột nhiên lên tiếng.

"Các trò biết máu của Bạch Kỳ Mã có thể dùng làm gì sao?" Hagrid hỏi ra cái chủ ý của vấn đề này cũng không giống như là muốn bọn họ trả lời, bởi vì ông tự mình phải trả lời, "Các trò làm sao sẽ biết, ở trên khóa các trò chỉ biết dùng đến sừng cùng lông đuôi của nó."

Draco chớp chớp mắt màu xám tro, môi anh mím chặt.

"Gϊếŧ chết một con Bạch Kỳ Mã là một chuyện cực kỳ đáng sợ." Hagrid tổ chức ngôn ngữ, "Chúng nó có ma pháp cường đại, nhưng lại thuần khiết bất lực, trên người Bạch Kỳ Mã mỗi một bộ phận đều có lực lượng ma pháp cường đại, thế nhưng chỉ có máu, có năng lực có thể kéo dài sinh mạng... Cho dù trò chỉ còn một hơi thở." Râu quai hàm ông lay động, trong giọng nói tràn đầy không thể tin tưởng, "Nhưng thầy chưa từng nghe nói qua có ai dựa vào máu Bạch Kỳ Mã kéo dài sinh mệnh —— đây là một cái cấm thuật, chưa từng có phù thủy dám đi nếm thử —— chỉ cần uống máu Bạch Kỳ Mã cả người đã cùng thi thể còn sống không có gì khác biệt."
"Nhưng bây giờ ra một cái người mất trí như vậy?" Harry nói, "Dựa theo thuyết pháp của Firenze, người này còn phải nhận được một loại độc dược kéo dài sinh mạng hoàn toàn không có tác dụng phụ? Trên đời này có loại vật này sao?"

Hermione bưng kín miệng mình, cô bé nhìn thoáng qua Neville.

Neville sắc mặt tái nhợt, nhưng cậu bé chắc chắn mà gật đầu.

"Được rồi, này không phải là đề tài mấy đứa nhỏ như các ngươi nên lo lắng." Hagrid lớn tiếng mà nói, "Bất luận Voldemort có phải thật vậy hay không..."

"Ý của bác là Voldemort?" Hermione càng kinh khủng, "Thế nhưng gã không phải là chết sao? Neville rõ ràng —— "

Hagrid thoạt nhìn hận không thể vá miệng mình, thế nhưng ông vẫn đối với Hermione nói, "Tất cả mọi người nói gã đã chết, thế nhưng thầy cho rằng trên người Voldemort sợ rằng đã không có bao nhiêu nhân tính, cho nên cũng sẽ không thể đi tìm chết... Nhưng các trò vẫn tin tưởng gã đã chết thì tương đối tốt."
Draco chợt siết chặt hai quả đấm.

Trong rừng rậm hình như thoáng cái trở nên ầm ĩ, một trận gió thổi qua, mỗi một phiến lá cây đều vang xào xạc, mấy con chim to phành phạch ra thanh âm ở trong bóng đêm truyền ra rất xa.

Hagrid nói xong lại gật đầu một cái vô cùng nặng nề: "Chớ đem chuyện đã xảy ra tối hôm nay nói ra, " Ông cẩn thận nhiều lần dặn dò, "Các trò trở lại Hogwarts không nên cùng bất luận kẻ nào nói đến chuyện tối hôm nay phát sinh. Nhớ kỹ, hết thảy đều chỉ là suy đoán của chúng ta, thầy sẽ đem chuyện này nói cho Dumbledore —— các trò chuẩn bị cuộc thi thật tốt là được, những thứ khác không cần các trò quan tâm."

Đến khi xác nhận tất cả mọi người gật đầu đáp ứng sau đó, Hagrid mới bước nhanh mang theo bọn họ hướng Hogwarts đi đến.

Slytherin cùng Gryffindor ở đại sảnh nói gặp lại sau cùng ngủ ngon.
Thời gian đổ vào nửa đêm cùng rạng sáng, hàng lang dưới đất đi thông Slytherin có vẻ âm u lạnh lẽo mà sâu xa. Harry chớp chớp mắt chua xót, cảm thấy một đêm này sự tình phát sinh vô cùng thông thuận có thể yên tâm mà nghênh đón cuối tuần, cậu có thể an an ổn ổn mà ngủ thẳng giấc trên giường.

Bất quá, ở trước khi ngủ còn có một sự tình phải thừa dịp còn đang nóng mà giải quyết. Harry suy nghĩ một chút từ khi Draco nghe được tên Voldemort sau đó biểu hiện không thích hợp, đã không để ý tới trước tiên ở trong đầu tìm từ để cho lời của cậu nói trở nên hơi chút hợp lý một chút.

Harry len lén dùng khóe mắt nhìn Draco một cái, phát hiện tình huống có thể so với cậu tưởng tượng còn muốn hỏng bét —— Draco hơi cúi đầu, lưng cũng không giống như trước đó không có thẳng tắp như lúc xuống thang lầu nữa.
"Hagrid nói không nhất định chính là thực sự, chỉ là một suy đoán không phải sao?" Harry khó khăn nói, "Cả thế giới pháp thuật đều biết Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã chết, cho nên —— "

"Không có." Draco vẫn như cũ cúi đầu, lạnh như băng nói, "Gã không có chết, hoặc là nói chưa tính là chết hoàn toàn. Toàn bộ gia đình Tử thần Thực tử, bất kể là trung thành hay theo chiều gió cũng không dám đơn giản tin tưởng Voldemort đã chết, bởi vì không ai có thể gánh chịu hậu quả suy đoán sai lầm." Harry bắt đầu cảm thấy cái từ "theo chiều gió" trong miệng Draco kia rất đáng giá tự hỏi, thế nhưng khi cậu nghe được cái từ "Voldemort" này từ trong miệng Draco nói đi ra, cậu thực sự cảm thấy trước đó đều không quan trọng.

Ở giữa "Chúa tể Hắc ám" cùng "Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy" cùng với "Voldemort" ẩn núp ý nghĩa cũng không chỉ là sợ hãi, mà là một loại lập trường. Harry vẫn luôn là cảm thấy như vậy.
"Cậu không biết trong nhà Malfoy có bao nhiêu khí cụ pháp thuật hắc ám có thể đưa người một nhà chúng tớ ở Azkaban ngây ngô đến nát vụn (hoàn toàn chính xác, tớ chỉ biết là ba cậu ở Borgin Burke chỗ đó bán mất vẫn chưa tới phân nửa. Harry ở trong lòng nghĩ), cậu cũng không biết cha tớ rốt cuộc cất giấu bí mật gì, tớ cũng không biết." Thanh âm Draco vẫn là trước sau như một bình tĩnh, mặc dù thân thể anh đang run rất , "Harry, cậu không biết từ nhỏ ba mẹ tớ trải qua sợ hãi thế nào, cho dù là ở khi Sirius thuyết phục bọn họ thay đổi trận doanh sau đó. Người ủng hộ Máu trong cũng không có nghĩa là kẻ điên cuồng gϊếŧ người a!"

Harry trầm mặc.

Draco mười một đã hiểu biết cùng tiếp xúc qua hắc ám vượt xa tuổi của mình, có lẽ đây là gia giáo nhà Malfoy đi?

Mặc dù trong lòng có ít thứ đã đổ nát bộ dáng không còn giống trước, thế nhưng Harry vẫn là dùng năng lực phản ứng của Tầm thủ trước tiên ôm lấy Draco."Thân thể của cậu rất cứng ngắc, cậu đang phát run..." Harry ngẩng đầu lên dán tại bên tai của Draco nói, "Draco, cậu thật giống như cùng không khí lạnh như vậy."
Thời điểm ở nơi này ôm nhau kéo dài ra mấy giây, Draco rốt cục mở rộng hai cánh tay ôm vòng lấy Harry, anh rất dùng sức mà ôm, thật giống như một người chết sắp đông lạnh ôm lấy ấm áp duy nhất ở trong đêm tối dài dằng dặc, tựa như là muốn mượn cái ôm này giao tất cả bất an cùng sợ hãi trong thân xác đều xua tan đi.

"Harry." Draco cằm đặt trên vai trái của Harry, nhẹ giọng thì thầm, "Cậu không biết ở trên cánh tay của ba có Dấu hiệu Hắc ám là cảm giác gì... Nó sẽ không biến mất, đồng thời ở sau một năm kia cũng không lại nhạt đi."

Harry cười khẽ một tiếng: "Tớ nghĩ cái này tớ đại khái có thể hiểu được, trên cánh tay Regulus liền có một cái, đồng thời tớ luôn cảm thấy trên cánh tay Sirius hình như cũng có... Cậu hiểu chưa."

Draco khẽ gật đầu một cái, Harry cảm giác vai có chút nhột. "Tớ khá hơn một chút rồi." Anh nói, lập tức buông Harry ra.
Đuôi mắt Harry rất nhạy mà thấy trên mặt anh có ửng đỏ vô cùng khả nghi, len lén kéo kéo khóe miệng.

"Được, hiện tại chúng ta rốt cục đều nói ra khẩu lệnh tiến vào." Harry vỗ vỗ tường, "Ngày mai nếu như Crabbe bọn họ hỏi tới chúng ta trở về lúc nào, liền nói thời gian bây giờ, để cho bọn họ biết lao động xử phạt là một chuyện kinh khủng cỡ nào."

Từ trong cửa đá Slytherin để lộ ra ngọn đèn xanh biếc u ám vô cùng đặc trưng.

----------------------

Ôm hy vọng lớn nhất, tận lực cố gắng lớn nhất, làm ra tính toán xấu nhất.

—— kinh điển danh ngôn (internet)

Cảm giác viết hai chương này chính là —— Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville Harry Neville
@_@

← Chương trước: Chương 07.1: TRONG RỪNG CẤM 1←

→Chương sau: Chương 08.1: CUỐI KỲ ĐẠI DIỆN CHO TỐT ĐẸP 1→