[EDIT] Lâu Hạn (Hạn Hán Đã Lâu)

Chương 6: Tôi Đến Tìm Em

Convert: gachuaonl ( Nguồn: anhtam19)

Edit: Cỏ Đậu Phộng

---

Tuy nói là kết bạn WeChat với Tiếu Trì, liên tiếp nửa tháng sau đó, Lâm Du Du đều không tán gẫu cùng anh. Trong khung chat, tiện tay kéo xuống lịch sử nói chuyện phiếm, tin nhắn lác đác lơ thơ, hơn nữa toàn bộ đều được gửi đi từ "Du Du thỏ" .

Một lần duy nhất Tiếu Trì trả lời cô qua loa, chính là cái dấu "?" rất lâu trước đây.

Chỉ là cũng không sao, tâm tình Lâm Du Du vẫn tốt đẹp. Cô cảm thấy, một nam nhân không dễ dàng để ý tới tin nhắn của một cô gái xa lạ, chứng minh Tiếu Trì, anh ấy là một người đứng đắn.

Huống chi, mấy cái nội dung cô gửi không là mấy câu lấy lệ của bạn bè thì là chủ đề dưỡng sinh, cái gì mà (Tác Dụng Kỳ Diệu Của Gừng )này, ( Ấn Huyệt Vị Này, Vĩnh Viễn Không Bị Đau Khớp) đủ các loại. Không bị kéo vào danh sách đen là đã đủ xúc động rồi...

Viên Hiểu ngẫu nhiên biết được việc Lâm Du Du kết bạn WeChat với Tiếu Trì, kinh hãi , vì vậy tại một giờ nghỉ trưa nào đấy, chặn cô ở một góc phòng học, nghiêm cẩn tra hỏi.

"Cậu thế mà lại, thế mà lại ngang nhiên thêm bạn tốt trên WeChat với một vị ngôi sao thể thao, thành thật khai mau, cậu tiêu bao nhiêu tiền tìm kẻ trung gian?"

Lâm Du Du không địch lại cực hình, vì vậy khai sạch sẽ từ đầu đến cuối.

Nghe xong ngọn nguồn sự tình, Viên Hiểu lại lại kinh hãi:

"Ngươi nói cái gì? Kẻ kỳ quặc học cao nhất(*) kia là cháu của Tiếu Trì, cháu của Tiếu Trì thế mà lại học ở trường của chúng ta?"

(*)Lớp mười

Kẻ kỳ quặc học cao nhất, đương nhiên là nói về Trang Dần Kiệt với mái tóc dài tung bay.

Lâm Du Du nhíu lông mày:

"Chớ gọi người ta như vậy, gọi là học đệ là được rồi."

Đối với cô luôn mở miệng kêu một tiếng "học tỷ", vừa lễ phép vừa có diện mạo, còn cho cô ID WeChat của Tiếu Trì, công lao chói lọi vĩ đại nha.

Viên Hiểu không để tâm đến câu nói này, chỉ sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ:

"Xem ra trường học của chúng ta quả nhiên rất có sức ảnh hưởng, danh nhân đều đem con cháu nhà mình tới.

Đột nhiên, cô giống như nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía Lâm Du Du, cánh tay hạ xuống, ném một ánh mắt mị hoặc sang:

"Ôi, vậy cậu có tỏ tình với thần tượng chưa?"

Gò má Lâm Du Du hơi nóng.

"... Không có nha."

Đối với cái đáp án này, Viên Hiểu quả thực nghẹn họng nhìn trân trối:

"Đã được nửa tháng còn chưa có hành động gì."

Hành động...

Lâm Du Du cúi đầu, nghiêm túc suy tư một hồi lâu, muốn hỏi Viên Hiểu một chút, cứ vài ngày lại gửi một bài dưỡng sinh có tính hay không. Nhưng cuối cùng, câu nói thốt ra khỏi miêng cô lại khác hoàn toàn, đứng đắn:

"Kỳ thật, mình nghĩ là bây giờ nên lấy học tập làm trọng."

"Cắt."

Viên Hiểu "xì" một tiếng.

"Không dám thì bảo là không dám, còn kiếm cớ cho chính mình. Theo mình thấy, dạng học sinh giỏi như cậu vẫn là nghiêm túc đọc sách của bản thân đi, nam nhân kia cũng hơn hai mươi rồi, chờ cậu đến kết hôn tuổi, nói không chừng người ta đến con cũng có rồi. Theo đuổi thần tượng thôi là được rồi, chớ suy nghĩ quá nhiều."

Lời nói không xuôi tai, nhưng Viên Hiểu thật sự suy nghĩ cho Lâm Du Du. Cô bé này thân thiết với cô từ năm lớp mười, học giỏi, vẻ ngoài ưa nhìn, tính cách đơn thuần như giấy trắng, cô đúng thật là không có cách nào liên hệ Lâm Du Du cùng hai chữ "Yêu sớm". Huống chi, đối phương còn là một vận động viên giải nghệ đã hai mươi mấy tuổi.

Giống như việc cô thích Trần Khôn vậy, hai thế giới khác biệt, không thể nào gắn với nhau.
Lâm Du Du không tức giận cũng không nản chí, vẫn là cười dịu dàng.

"Yên tâm, mình xin thề, mình bây giờ thật sự đang lấy học tập làm trọng.

Nói xong cầm cánh tay của Viên Hiểu lên.

"Tí nữa mời cậu ăn kem túi."

"Mình muốn ba túi lớn."

"Được, cho cậu ăn no chết luôn."

Lâm Du Du không biết là, bắt đầu từ ngày đó, Viên Hiểu liền hỏi thăm bốn phía, ở Thành Hoa có người nhà của Trần Khôn hay không. Có lẽ tất cả cô gái trong cuộc đời, đều sẽ gặp phải một người, ánh sáng rực rỡ sáng chói, có thể kinh diễm toàn bộ thời kỳ thiếu nữ của bạn. Dù biết rõ hy vọng này mong manh, nhưng vẫn muốn dốc hết tất cả để đổi lấy một phần vạn khả năng. Phen này quyết không phụ tuổi thanh xuân của mình.

Tháng mười hai, khí hậu mùa đông càng rõ rệt, bọn học sinh cuối cùng chịu không được giá lạnh, thay sang đồng phục mùa động mà ai cũng căm thù đến tận xương tuỷ.
Đồng phục của Thành Hoa phân theo bốn mùa. Mùa hè đẹp mắt nhất, nữ có áo tay lá bèo và váy đồng phục dài tới gối, nam sinh là áo sơ mi trắng xứng quần dài. Mùa xuân và mùa thu không có gì đặc sắc, không công không tội, không xấu thôi chứ chưa nói thể là đẹp.

Mà làm học sinh khó có thể tiếp nhận nhất, trường may đồng phục mùa đông là - - áo bông và quần bông thật dày, màu xanh đậm, ở vị trí cánh tay in một cái huy hiệu trường Thành Hoa, mặc lên nhìn tròn trịa đến cực điểm.

Theo lời Lâm Du Du nói, chính là vừa đứng ven đường vào mùa đông lạnh nhất, cầm thêm cây chổi có thể quét cả phố lớn .

Mọi người kháng nghị nhiều lần, không địch lại được quyền uy của ban giám hiệu, không mang lại kết quả gì.

Vào mỗi thứ hai, Đức Dục Xử càn quét toàn trường, kiểm tra trang sức và trang phục của học sinh cả ba khối. Các bạn học buồn bực đến cực điểm, nhưng tâm tình của Lâm Du Du, lại có một chút mong đợi nho nhỏ.
Nếu như Trang Dần Kiệt còn giữ lời mà không cắt tóc, có phải sẽ lại bị Đức Dục Xử bắt đi? Nếu như cậu lại bị mời phụ huynh, cô có phải hay không, sẽ được gặp lại Tiếu Trì rồi sao? Nhìn hội học sinh đứng ngoài cửa sổ, cô lần đầu tiên phát hiện, đám người này cũng có chỗ đáng yêu.

Kết quả là, ngày đó Trang Dần Kiệt bị tiêu chảy nên xin nghỉ, đủ loại mong đợi của Lâm Du Du, đều không xảy ra.

Trên bảng đen, con số đếm ngược thời gian thi đại học mỗi ngày thiếu đi một đơn vị, trong chớp mắt lại một vòng nữa đi qua.

Chiều hôm đó, Lâm Du Du mới vừa trở về phòng học, liền gặp Viên Hiểu mặt mày ủ rũ ôm hai quả cầu len. Cô nháy mắt mấy cái, nhìn xung quanh, lại phát hiện ra trong ngăn kéo của Viên Hiểu vài cây kim đan len bằng gỗ, vì vậy liền hiểu rõ.
"Cậu muốn đan gì đó sao?"

"Đúng vậy."

Viên Hiểu mệt mỏi.

"Chuẩn bị đan khăn quàng cổ, nhưng rối rắm không biết đan kiểu dáng gì."

Nhà Viên Hiểu buôn bán rượu đỏ, điều kiện vô cùng tốt, một vị thiên kim tiểu thư như vậy lại làm đồ thủ công, rất hiếm lạ. Lâm Du Du nhíu mày, nghĩ lại mới nhớ đến cuối tháng là sinh nhật mình, không khỏi cảm động:

"Không cần đâu, chỉ cần là cậu đan, dù xấu mình cũng đeo."

Viên Hiểu cười mắng:

"Tự mãn quá đi, ai nói cho cậu là mình đan tặng cậu? Quà tặng cho cậu mình đã sớm mua xong, Swarovski(*), không cần cảm ơn."

(*)Swarovski: là một công ty chuyên về các sản phẩm làm từ pha lê có trụ sở tại Wattens, Áo

Lâm Du Du rất kinh ngạc.

"Vậy cậu đan cho ai thế ?"

Vừa nói hết lời, một Viên Hiểu từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất lại khẽ đỏ mặt, sau đó hắng giọng một cái, cố ý nói giọng hung dữ:
"Cho người trong lòng của mình, không được sao?"

"... Ồ?"

Về sau Lâm Du Du mới biết được, người yêu Viên Hiểu tên là Tiêu Bạch Mạc, là học sinh chuyển trường mới tới lớp (bảy) cách vách. Nam sinh kia, Lâm Du Du mới chỉ gặp một lần, vóc dáng cao cao, tuấn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngũ quan so với diễn viên Trần Khôn có chút tương tự.

Vì vậy cô vỗ vỗ bạn tốt vai, đưa ra đánh giá:

"Ừm, một lời khen cho mắt nhìn người của cậu."

Viên Hiểu thuộc phái hành động, không biết thầm mến là gì, vì vậy xế chiều hôm đó, cô liền chặn cửa lớp (bảy) mở miệng tỏ tình. Nhưng mà Tiêu Bạch Mạc đáp lại Viên Hiểu, chỉ có hai chữ lạnh lùng "Tránh ra".

Defeat.

Lâm Du Du cũng có lúc bội phục dũng khí (da mặt dày) của bạn tốt, chẳng những không buông tha, ngược lại càng bị áp chế lại càng hăng. Từ đó về sau, Viên Hiểu mỗi sáng sớm cũng sẽ cố chạy sang lớp (bảy) đưa một phần bữa sáng dinh dưỡng, Tiêu Bạch Mạc không nhận, cô liền vụиɠ ŧяộʍ nhét vào ngăn kéo hắn, gió táp mưa sa cũng không gián đoạn.
Dạng hành vi này ít nhiều cũng làm Lâm Du Du bị nhiễm ít nhiều.

Cô rối rắm, giãy giụa, lại rối rắm, lại giãy giụa, cuối cùng vào một ngày hai mươi hai nào đó toàn dân vui sướиɠ, làm chuyện lớn - - ôm ấp hai hộp đồ ăn vặt nhập khẩu mua ở trên mạng, chạy đến lớp (ba) cao nhất tìm Trang Dần Kiệt.

"..."

Nhìn thấy Lâm Du Du cùng đống đồ ăn vặt, Trang Dần Kiệt có chút mơ màng.

"Học tỷ, thế này là sao?"

Lâm Du Du mang thứ đó đưa lên trước, vẻ mặt nghiêm túc:

"Cầm lấy."

Trang Dần Kiệt vô ý thức tiếp nhận.

Lâm Du Du nói:

"Cho em đấy, mang về nhà ăn đi."

"Vì cái gì đột nhiên đưa em đồ ăn vặt?"

Cậu nhíu mày.

"Hơn nữa học tỷ, em gầy như này, hai hộp lớn này ăn không hết được đâu."

"Em không phải là ở cùng một chỗ với cậu của em sao?"

"... Sau đó?"

"Một người một hộp đi."
Khóe miệng cô câu ra cái nụ cười mỉm ngọt ngào. Vốn chính là đại mỹ nhân, ánh mặt trời chiếu lên, làn da và hàm răng đều tự nhiên mà tỏa sáng.

Nói xong, Lâm Du Du xoay người, vui vui vẻ vẻ chạy đi .

Bởi vì hôm nay là thứ bảy, không có giờ tự học buổi tối, cho nên hơn sáu giờ chiều một chút, cao tam được tan học đúng giờ. Lâm Du Du về nhà thì còn sớm, liền tranh thủ giúp Lâm Nghị học nghe viết từ đơn, Lâm Nghị nhíu mày rậm cắn đuôi bút, mười câu có thể sai tới chín.

Ông bà cụ đi ra ngoài du lịch , hai chị em đều lười động tay chân, vì vậy dọn dẹp một chút rồi ra cửa, đi ăn cơm bên ngoài.

Sau lưng khu tập thể chính là một phố đồ ăn ngon, giá cả phải chẳng chất lượng ổn, sinh ý thịnh vượng, Lâm Nghị yêu nhất món ăn của một nhà hàng Tây Bắc ở đó. Hai người vừa đi vừa tán dóc, đột nhiên , Lâm Nghị im bặt, ánh mắt lạnh xuống.
"..."

Lâm Du Du nghi ngờ, quay đầu. Ven đường cách đó không xa là vài tên con trai trẻ tuổi, đứng có ngồi xổm có, nguyên một đám ngậm điếu thuốc và nhuộm tóc, vừa nhìn đã biết là mấy tên du côn trong xã hội.

Đám người kia đồng thời nhìn lại bọn họ, không có ý tốt.

Trong lòng cô trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Lâm Nghị, đè nặng thanh âm hỏi cậu:

"Em lại gây chuyện ?"

Lâm Nghị lắc đầu:

"Không có, lúc trước có quen biết."

Nói xong nhìn Lâm Du Du một cái, chị của cậu không mặc đồng phục, dưới áo lông mỏng là váy và quần tất dày, bao lại cặp đùi xinh đẹp nhỏ bé thẳng tắp. Tóc đuôi ngựa dài, mặt mộc không trang điểm, da trắng như tuyết, xinh đẹp không gì sánh được.

Lâm Nghị nhíu mày, một phen kéo tay cô đi vào quán ăn, ngăn cách những ánh mắt chán ghết kia.

"Chết đói mất, nhanh lên để em gọi đồ ăn."
Ở đối diện, đầu đỏ nhổ nước miếng, nói:

"F*ck, con bé kiêu thật sự..."

Có kẻ nói tiếp:

"Nói nhảm, người ta thế nhưng là học sinh tài cao của Thành Hoa, là hạt giống của Thanh Hoa Bắc Đại ."

Sau đó nghiêng đầu, "hắc hắc" hai tiếng, nháy mắt ra hiệu ngầm với nhau:

"Gà ca, Ứng Ngọc giao cho chúng ta thu thập con bé kia, làm thế nào giờ nhỉ?"

Tên Gà ca kia búng điếu thuốc:

"Làm thế nào mà còn muốn ông đây dạy mày à?"

Vừa dứt lời, một đám người bỉ ổi cười ha hả.

---

Cuối tuần kết thúc trong nháy mắt.

Thời tiết thứ hai không tốt, sáng sớm liền bắt đầu mưa to, từ thành nam đến thành bắc, toàn bộ Vân Thành bị tưới ngược đáy lên trời. Dù đã mặc áo mưa, lúc cưỡi xe đạp đến trường học, đồng phục Lâm Du Du vẫn bị dính nước ướt nhẹp .

Viên Hiểu nhíu mày mắng cô:
"Mưa to thế này mà không gọi xe, não cậu tàn rồi à."

"Cậu nghĩ rằng mình muốn đi mưa sao?"

Lâm Du Du cởϊ áσ khoác đồng phục đồng phục xuống vắt ở trên ghế.

"Mình đi được nửa đường trời mới bắt đầu mưa, cậu nói xem mình phải làm gì? Ném xe đạp đi à?"

"Có lạnh không?"

"Không lạnh đâu, áo lông của mình rất dày."

Vải bông bên trong đồng phục mùa đông ướt nhẹp, cho đến lúc tan học, Lâm Du Du cũng không thể hong khô được nó. Tám giờ năm mươi phút tối, cô gấp áo khoác gọn gàng, đẩy xe đạp đi ra cổng trường.

Sau đó, Lâm Du Du trông thấy một chiếc xe việt dã Land Rover màu đen tuyền dừng trước cổng.

Ở trước cổng trường Thành Hoa, chiếc xe việt dã này cũng không tính là khoe khoang, cũng không hiếm thấy. Hiếm thấy là... Nam nhân dựa bên cạnh xe.

Nhan sắc mê hoặc lòng người, chói mắt lại độc nhất vô nhị.
Cô đầu tiên là ngẩn ra, vài giây sau, miệng há thành một chữ "O".

Ánh sáng đèn đường hơi tối, Tiếu Trì đứng dựa vào cửa xe, hơi nghiêng mắt, cô bé kia đang dùng đôi mắt bồ câu nhìn hắn, hai má ửng đỏ.

Tiếu Trì hút thuốc, ánh mắt dời xuống, trông thấy cô mặc áo len lông cừu màu trắng, kiểu dáng bó sát, phác họa ra đường cong uyển chuyển, trước ngực đầy đặn, eo nhỏ mảnh mai.

Rất nhanh, anh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm cô, vẫy tay với cô.

Hô hấp của Lâm Du Du hơi chậm lại hơi chậm lại, dắt xe đạp chần chừ đi tới, nói lắp một chút:

"... Ngài, ngài đến đón Trang Dần Kiệt sao? Cao nhất so với bọn em tan học sớm..."

Tiếu Trì búng điếu thuốc lá, cắt đứt câu nói của cô:

"Tôi đến tìm em."

---

Cỏ Đậu Phộng: Thề chứ đọc chương này thấy chị nhà cũng lầy thật:3 Tưởng chị nhắn gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm hóa ra lại chơi chiêu gửi mấy bài viết dưỡng sinh thì chịu rồi ;;v;; Tán trai thế lày là không ổn đâu chị ơiiii ("°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`) Thì ra đây là lý do chuyện có 83 chương QAQ
Nào nào, lại đến chuyên mục cũ... Mèn đét quỷ thần kem que đậu phộng ơi, làm ơn thuyết phục độc giả cho con xin mấy ngôi sao về làm quà sưởi ấm trái tim cô đơn băng giá (ToT)/~~~