[EDIT] Lâu Hạn (Hạn Hán Đã Lâu)

Chương 7: Đương Nhiên Là Vì Em Thích Anh Rồi

Convert: gachuaonl ( Nguồn: anhtam19)

Edit: Cỏ Đậu Phộng

--- 

Ồ? Tìm mình?

Tiếu Trì đến tìm mình?

Cả người Lâm Du Du đều căng thẳng, trong lúc nhất thời, nội tâm cuồn cuộn khởi các loại tâm tình, nghi hoặc, thấp thỏm, căng thẳng, mong đợi... Vì vậy ánh mắt cô lóe lên, sững sờ mấy giây mới hỏi: 

"Ngài, ngài tìm em có chuyện gì... Khụ, có chuyện gì sao?"

Trong không gian, mùi thuốc lá của nam nhân nồng nặc, Lâm Du Du bị nghẹn đến ho khan vài tiếng. Tiếu Trì tiện tay bóp tàn thuốc ném vào trong thùng rác.

"Em đưa quà cho Trang Dần Kiệt?" 

Lời nói của anh lúc này, âm sắc cực nhạt, khuôn mặt tuấn lãng không có biểu cảm gì. 

Quà? Lâm Du Du ngẩn ra, mấy giây sau mới phản ứng kịp: 

"Ý anh là hai hộp đồ ăn vặt kia sao?"

"Ừ."

"..." Cô hắng giọng một cái, cố gắng làm mình trông bình thường nhất có thể.

"A, là em đưa , sao vậy?" 

Đồ ăn vặt ăn không ngon sao QAQ.

"Hai hộp đồ ăn vặt kia..."

Giọng nói trầm thấp truyền từ trên đỉnh đầu cô xuống, mang theo vài phần lười nhác.

"Nghe nói, trong đó có một rương cho tôi?"

Nhiệt độ hai bên má tăng vọt, tim Lâm Du Du đập như sấm, nhưng vẫn cố tự trấn định. 

"... Chính là cho anh"

Tiếu Trì dựa vào cửa xe vuốt vuốt cái bật lửa, híp mắt lại, trong khoảnh khắc, đột nhiên khom lưng đứng ngang tầm mắt cô. Trong khoảng cách chỉ có gang tấc, anh nhìn chằm chằm cô, gương mặt kia nhỏ nhắn như trứng gà lột vỏ, xinh xắn đáng yêu, hai gò má trắng muốt giờ nhuộm màu hồng nhạt, trong sạch lại linh động.

Anh nhướng mày, con ngươi đen kịt nhìn không thấy đáy: 

"Vì sao?"

Khoảng cách quá gần, hương vị xa lạ mát lạnh xâm lấn hơi thở cô.

Lâm Du Du ngẩng đầu lên, ánh mắt hoảng loạn bất giác nhìn anh, cặp mắt kia, thâm trầm mà đen kịt, ánh mắt tinh nhuệ, mang theo sự hứng thú nhạt nhẽo.

Tim cô bỗng nhảy dựng, theo bản năng lùi ra sau mấy bước, năm ngón tay nắm chặt tay vịn xe đạp, thậm chí còn run rẩy nhè nhẹ.

"Lên tiếng đi." 

Vẫn là giọng nói không thèm đếm xỉa.

"..."

Trời mới biết, giờ khắc này, trong cái đầu dưa của Lâm Du Du chỉ còn lại một mớ rối bòng bong, lý trí cái gì, lạnh nhạt cái gì, tất cả đã không còn liên qua gì đến cô.

Cái quyết định tặng đồ ăn vặt này, kỳ thật Lâm Du Du làm có chút qua loa, ít nhất trước đây, cô vốn không có suy tính qua, thế nên cái hành vi đưa đồ ăn cho người mình thầm mến này, phải nói đại một cái lý do nào để bao biện đây.

Còn vì sao gì nữa? Đương nhiên là vì em thích anh rồi...

Nhưng ngẫm qua ngẫm lại câu nói này là giới hạn của cô, cái dũng khí trực tiếp tỏ tình như thiêu thân lao đầu vào lửa kia, Lâm Du Du không thể nào có.

"Bởi vì, bởi vì... " 

Cô lắp ba lắp bắp, chăm chú suy nghĩ, thật lâu sau mới thốt ra một câu nói.

"Bởi vì anh là thần tượng của em, em rất dùng bái anh..."

Đúng đúng đúng, vì mê muội đưa Idol mà một chút quà vặt, cái này là đương nhiên đi! Lâm Du Du bội phục đến mức muốn quỳ rạp đầu xuống đất với năng lực tùy cơ ứng biến của mình, còn may anh là một người có tên tuổi.

Thần tượng?

Tiếu Trì đột nhiên cười nhẹ, nhưng đáy mắt lại không có ý cười.

Không khí yên tĩnh mấy giây.

Chốc lát, anh đứng thẳng dậy, mặt không đổi sắc kéo ra khoảng cách với cô. Lâm Du Du thả lỏng một chút, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói trầm thấp kia vang lên một lần nữa, nhàn nhạt mà lạnh lùng. 

"Tôi không thích đồ ăn vặt. Mấy cái này tôi sẽ bảo Trang Dần Kiệt trả lại. Còn em, về sau đừng đưa đồ nữa."
Nghe xong lời này, Lâm Du Du vô thức hỏi lại: 

"Vậy anh thích cái gì?"

Anh nói: 

"Không thích ."

"..." 

Câu trả lời này, dù ngu ngốc đi nữa cũng có thể hiểu được. Lâm Du Du cúi đầu, khẽ cắn cánh môi, có chút khổ sở lại có chút uể oải, một lát mới cúi đầu thốt ra một chữ "A".

Tiếu Trì liếc nhìn cô mấy cái. Cô gái này này đứng bên cạnh anh, đầu ỉu xìu cúi xuống đầy vẻ ủy khuất, nhìn như học sinh tiểu học vừa bị ba ba dạy bảo vậy.

Anh nhướn mày, gϊếŧ chết ý niệm trong đầu, cảm thấy thú vị.

Nhưng rất nhanh trở lại như thường.

Tâm tình Lâm Du Du lại tương đối buồn bực. Loại việc dội nước lã lên đầu người thế này, Viên Hiểu thường làm, có thể là do cô vốn ngu ngơ nên không để tâm, nhưng đổi thành Tiếu Trì mà cô luôn nhớ nhớ thương thương, cô không thể nào không quan tâm.
Lần đầu tiên tặng quà bị từ chối, thật sự là quá đả kích tâm tình của cô đó( T. T...)

Sắp tới chín rưỡi tối, bầu trời trên đỉnh đầu đã tối đen, Trung học Thành Hoa ở vùng này luôn yên lặng, lúc này nhìn qua hai bên một chút, phố lớn vắng vẻ lạnh tanh, gần như không có người đi đường.

Tinh thần của Lâm Du Du sa sút, ánh mắt quét qua nhìn đồng hồ đeo tay thì bất ngờ, đã muộn như vậy rồi. Vì vậy cô hỏi thăm dò: 

"Tiếu tiên sinh, xin hỏi còn việc gì nữa không?"

"Không có chuyện gì ."

"A..."

Cô gật gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch cười cười với hắn, mềm mại lễ phép: 

"Vậy em về nhà trước đây, tạm biệt." 

Nói xong xoay người, chuẩn bị nhảy lên xe đạp.

Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói, nhàn nhạt: 

"Lên xe, tôi đưa em về."

Lâm Du Du sửng sốt, vô thức xua tay từ chối, mặt đã hồng thấu: 
"Thật ngại quá... Không cần không cần, em tự mình đạp xe về là được rồi, không cần phiền anh như vậy."

Động tác mở cửa xe của Tiếu Trì ngừng lại, nhấc mắt nhìn cô, lặp lại: 

"Tôi nói, lên xe, tôi đưa em về." 

Câu chữ không thay đổi, nhưng giọng nói bá đạo hơn, không để cô có cơ hội từ chối.

"..."

Vài phút sau, Lâm Du Du ngoan ngoãn tránh qua một bên. Tiếu Trì mở cốp sau xe, một tay nhấc cái xe đạp màu trắng kia lên bỏ vào cốp, giống như cái xe không có trọng lượng vậy. Cô trừng mắt nhìn, chú ý tới ống tay áo anh bị vén lên một chút, một đoạn cánh tay màu đồng cổ bại lộ trong không khí lạnh lẽo, cơ tay cân xứng, vừa mạnh mẽ lại xinh đẹp.

Anh mở cửa xe chỗ bên cạnh tài xế, sau đó, ghé mắt nhìn Lâm Du Du.

Lần này cô rất tự giác, không đợi anh mở miệng đã lập tức ngồi vào.
Nổ máy, chiếc xe việt dã màu đen xe chính trực phi ra, rất nhanh đã hòa làm một với bóng đem đen đặc.

Trong đường tắt bên trái cổng trường, một cái tàn thuốc bị vứt trên mặt đất, bị một đôi giày chơi bóng nghiền nát dưới chân.

"Mẹ , nửa đường nhảy ra một đứa cản đường, rất biết cách phá hư chuyện tốt đấy." 

Đầu đỏ khạc nước miếng, sau đó nhìn về một bên. 

"Gà ca, làm sao bây giờ? Con nhóc chạy mất rồi."

Gà ca híp mắt đôi mắt bé như hạt đậu xanh, hỏi. 

"Có biết nam nhân kia là ai không?"

Mấy tên đàn em trả lời: 

"Không biết rõ, cách hơi xa nên bọn em nhìn không rõ lắm. Chẳng qua theo như chúng em điều tra được, Ứng Ngọc nói không sai, con nhóc kia không có bối cảnh gì."

"Không có bối cảnh thì tốt, đỡ được phiền toái." 

Gà ca cười lạnh.

"Con vịt đã luộc không bay được. Chúng ta còn nhiều cơ hội, sẽ có lúc con bé lạc đàn."
---

Lâm Du Du ngồi xe Tiếu Trì về nhà, nửa đường không nói gì. Từ lúc cô lên xe đến giờ, cuộc đối thoại của hai người chỉ dừng lại ở việc Tiếu Trì hỏi câu "Nhà ở đâu", và cô nói địa chỉ nhà của mình.

Lúc đầu, cô rất khẩn trương, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ôm túi sách nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt cũng không dám nhìn sang phía bên trái mình. Cho đến khi có ánh lửa sáng lên trong bóng tối, lại tắt phụt trong chốc lát.

Lâm Du Du ngước mắt, vô thức dời tầm mắt sang.

Trước mắt cô, tư thế ngồi của nam nhân tùy ý, tay phải đặt trên vô lăng, tay trái duỗi ra bên ngoài cửa sổ, ngón trỏ và ngón giữa thon dài kẹp điếu thuốc. Trong chốc lát, anh rủ mắt xuống, cong miệng, sau màn sương phủ trắng là gương mặt tuấn tú nửa sáng nửa tối, có vài phần mơ hồ.

Bên trong xe rất yên tĩnh, Tiếu Trì đang nhìn thẳng phía trước nên không để ý, vì vậy lá gan của Lâm Du Du lớn dần, cuối cùng cũng có dũng khí nhìn chằm chằm anh.
Lúc biết đến cái tên Tiếu Trì này, Lâm Du Du chỉ mới mười hai tuổi.

Khi đó cha mẹ của cô đang đảm đương mấy trận thi đấu tay đôi quốc tế kịch liệt, lúc đó mẹ Lâm đảm nhận tổ phỏng vấn quyền anh. Thiếu niên Tiếu Trì thành danh, đánh một trận kinh người, trở thành người châu Á đầu tiên lọt vào trận bán kết trong mấy năm qua, đã sớm trở thành nhân vật tiêu điểm được các tạp chí lớn tập trung vào.

Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiếu Trì, trên TV, CCTV, tất cả đều có anh.

Người con trai trên màn ảnh, cao lớn tuấn lãng, ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Tiếu Trì lúc đối mặt với truyền thông, cũng không có sự hưng phấn và câu nệ mà một nhân vật mới nổi tiếng nên có.

Ngược lại, anh ít nói kiệm lời, thong dong mà tỉnh táo, sự trầm ổn khác hoàn toàn so với những người cùng tuổi.
Mẹ Lâm lúc phỏng vấn anh đã nói: 

"Tiếu Trì, bạn khỏe, đầu tiên chúc mừng bạn đã lọt vào vòng bán kết, đây đã trở thành thứ hạng thành tích tốt nhất của Trung quốc thậm chí châu Á trong giải này. Trận tiếp theo bạn sẽ đối mặt với danh tướng của nước Mỹ Rocky Louis, anh ấy đã liên tục vô địch thế giới trong ba năm liền, xin hỏi bạn có tin rằng bản thân mình có thể đánh bại anh ta không?"

Tiếu Trì nói: 

"Tôi sẽ cố hết sức."

Vì vậy quán quân năm đó, trong lịch sử thi đấu lần đầu tiên ghi tên người Trung Quốc.

Những năm sau đó, để hình dung về Tiếu Trì, đã không phải là hai chữ đơn giản "Truyền thuyết" nữa. Anh là một huyền thoại, là tín ngưỡng của người Trung Quốc trên lôi đài quyền anh, là biểu tượng của sự nhiệt huyết và giấc mơ của bao người.

Sóng mắt của Lâm Du Du lưu chuyển trên gương mặt nghiêng của hắn, câu ra một nụ cười, gò má nóng bừng giúc vào cặp sách.
Người mình yêu, không chỉ là huyền thoại viễn cổ, còn sở hữu gương mặt của Trương Thế Mỹ. Ừm, ánh mắt của mình thật là tốt.

Buổi đêm mùa đông, gió mát hơi se se lạnh, trong xe yên tĩnh. Lâm Du Du ngây ngô cười lộ vẻ háo sắc, nhưng rất nhanh sau đó, dáng vẻ tươi cười của cô cứng lại.

"Nhìn chằm chằm tôi cả nửa ngày. " 

Tiếu Trì búng thuốc lá ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn sang cô.

"Cô bé, có chuyện muốn nói?"

"..." 

Lâm Du Du khó xử muốn chết, ho khan mấy tiếng, lúc này mới vội vàng hấp tấp quay đầu, giọng nói lộ rõ vẻ có tật giật mình: 

"Không có, không có nhìn anh."

Cô bé cũng đã nửa lớn, thế mà không biết nói dối.

Ánh mắt Tiếu Trì quét qua cô, cô gục đầu xuống, cắn môi, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cặp sách, có cảm giác đơn giản quật cường. Ngoài cửa sổ, ánh sáng đèn đường gãy vụn hắt vào trong xe, khuôn mặt nhỏ nhắn được chiếu sáng đã đỏ như cà chua.
Ánh mắt của hắn quay lại nhìn ra cửa sổ bên mình, đột nhiên cong môi dưới.

---

Về sau, Lâm Du Du đắm chìm trong biển sâu của sự xấu hổ, xuống xe như một linh hồn lang thang , vẫy tay chào anh như một linh hồn lang thang, nói tạm biệt như một linh hồn lang thang, sau đó trở về nhà như một linh hồn lang thang .

Cho đến khi Lâm Nghị lắc lư bàn tay trước mắt cô. 

"Chị? Chị sao thế? Em để phần đồ ăn cho chị rồi đó, nguội hết cả rồi... Để em đi hâm lại." Sau đó liền lầu bầu đi tới phòng bếp.

"Không cần, chị không đói." 

Nói xong, cô đeo cặp sách xông về phòng ngủ nhanh như một làn khói.

"Ầm", cửa phòng đóng kín.

Lâm Nghị bị chấn động, bưng bát ăn cơm gãi gãi gáy. 

"Điên rồi, chị tôi bị cuồng học tập rồi."

Trong phòng ngủ, Lâm Du Du gói mình thành một cái bánh chưng nhỉ, ôm gối đầu lăn lộn.
Cứ thế bị Tiếu Trì phát hiện mình đang nhìn lén anh... Quá mất mặt a a a / (ㄒoㄒ )/!

Đúng lúc này, di động vang lên một tiếng "Keng keng".

Lâm Du Du thò đầu ra từ trong chăn bông, tay mò mẫm trên giường, cầm di động lên, kiểm tra. 

ID là "Viên Hiểu là đại gia thứ hai của bạn", khung chat nhảy ra: Mình có một tin tốt muốn nói cho cậu :).

Du Du thỏ: Cậu nói đi T T.

Viên Hiểu là đại gia thứ hai của bạn: Mình biết được nhà của Tiêu Bạch Mạc ở chỗ nào :).

Du Du thỏ: Sau đó thì sao T T.

Viên Hiểu là đại gia thứ hai của bạn: Mình chuẩn bị leo tường vào ngủ với cậu ấy, a ha ha ha ha ha ha ha ha! Chúc cậu sớm ngày ngủ với Tiếu Trì nhà cậu, he he he.

Du Du thỏ: ... ( tạm biệt ).

Nhắn xong, Lâm Du Du nhíu lông mày, bĩu môi, chuẩn bị tắt điện thoại di động để lấy động lực học tập trong chốc lát. Nhưng mà, "Keng keng", âm thanh thông báo của WeChat lại vang lên .
Cô nhíu mày, vừa xoay người qua nhìn, một cái ảnh đại diện đen sì gửi tin nhắn.

Nội dung: Một cô gái đừng tùy tiện đưa quà cho người khác giới, dễ dẫn tới hiểu lầm.

"..." Ồ? Hiểu lầm?

Lâm Du Du mắt to lóe lên - - đây không phải là...

---

Cỏ Đậu Phộng: Hmm, anh nhà thế này là có ý gì đây ta:3 Để ý con gái nhà người ta rồi đúng hơm  (>v<)/ Mấy babi đáng yêu tuyệt trần của tôi ơi, nhấn nhấn sao nhỏ phía dưới đi nè~