( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 6

Anh đang đứng trước kệ xem ngày sản xuất của thực phẩm thì đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai anh từ phía sau, và anh choáng váng quay đầu lại.

Tiêu Chiến đã từng gặp Bạch Nhân và anh đã từng xem triển lãm tranh của cậu ấy. Hình nền điện thoại di động của Vương Nhất Bác cũng là ảnh của cậu ấy, nhưng vì Vương Nhất Bác đã cố tình che giấu nên Bạch Nhân chưa bao giờ nhìn thấy anh, có lẽ cậu ấy còn không biết rằng có một người như Tiêu Chiến..

Vì vậy, Tiêu Chiến đã rất ngạc nhiên khi bị Bạch Nhân chặn lại, và anh không ngờ Bạch Nhân đã nói những điều như thế khi gặp anh lần đầu tiên: "Anh đã từng đi với Vương Nhất Bác trước đây?"

Tiêu Chiến bị những lời này trực tiếp làm cho choáng váng, ngay cả chớp chớp mắt cũng không dám, anh đang liều mạng nghĩ cách giúp Vương Nhất Bác che dấu, nhưng Bạch Nhân dường như nhìn ra được anh đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: "Cả người anh đều là mùi pheromone của anh ấy. Nó quá mạnh. Em có thể ngửi thấy nó ở rất xa. Em còn nghĩ là em đã gặp anh ấy ở đây."

Nói xong, cậu nhìn bụng dưới đã nổi lên rõ ràng của Tiêu Chiến: "Con của anh ấy?"

Thấy không thể che giấu, Tiêu Chiến chỉ có thể cắn chặt môi gật đầu.

Bạch Nhân nhìn quanh và nói: "Ở đây đông người quá. Chúng ta hãy tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện."

Tiêu Chiến ánh mắt lập tức có phần phòng bị, anh đưa tay bảo vệ bụng của mình.

"Đừng căng thẳng, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói chuyện với anh." Bạch Nhân nói, "Hôm nay thật tình cờ, và tôi tình cờ gặp anh. Tôi muốn nói chuyện với anh về Vương Nhất Bác. "

Hai người tìm một quán trà ngồi xuống, Bạch Nhân gọi cho Tiêu Chiến một cốc sữa nóng, tự mình uống một tách cà phê: "Thằng nhóc nhà anh chắc phải bốn năm tháng tuổi rồi đúng không?"

Tiêu Chiến nhấp một ngụm sữa có đường, có vị rất ngọt, nhưng anh vẫn cảm thấy cổ họng có chút đắng: "Đã hơn sáu tháng."

Bởi vì thiếu sự nuôi dưỡng pheromone của Vương Nhất Bác, đứa trẻ phát triển chậm hơn một chút, vòng một nhỏ hơn so với thai nhi sáu tháng thông thường, mấy ngày trước, Tiêu Chiến vừa đi kiểm tra thai, đứa trẻ cuộn tròn thành một. quả bóng nhỏ trên tấm ảnh siêu âm, Anh thấy chua xót trong lòng.

Tiêu Chiến nhìn Bạch Nhân trong mắt có chút khẩn cầu: "cậu có thể không nói cho hắn không?"

Bạch Nhân cau mày: "Tại sao, anh ấy không muốn đứa trẻ này?"

"Hừ, cậu ấy không muốn." Giọng Tiêu Chiến run rẩy "cậu ấy nói sợ ảnh hưởng đến quan hệ của hai người..."

Bạch Nhân cau mày chặt hơn: "Chúng tôi? Tôi và anh ấy? Tôi có thể liên quan gì đến anh ấy?"

"Không phải cậu ấy theo đuổi em suốt sao? Cậu ấy nói với anh rằng cậu ấy rất thích em..."

"Vậy tôi biết rồi." Không biết tại sao, Tiêu Chiến lại cảm thấy ánh mắt của Bạch Nhân dường như có chút hận ý, "Vậy thì anh lại liều mạng với anh ấu như vậy làm gì? Anh muốn sinh đứa bé cho anh ấu sao? Mang thai mà không có Alpha pheromone sẽ không thoải mái, anh không cần tôi nói cho anh. "

Tiêu Chiến nhìn hắn một cái, ngập ngừng hỏi: "cậu không thích hắn sao?"

"Ai nói với anh là tôi thích anh ấy?" Bạch Nhân trợn mắt, "Tôi đã nói rõ với anh ấy rồi, nhưng anh ấy hình như không hiểu được lời người ta nói, hai năm qua đã làm phiền tôi chết mất... . "

Đây chính là sự khác biệt,  Anh coi nó như bảo bối và muốn ghi tạc vào lòng nhưng Bạch Nhân lại muốn gạt đi.

Tiêu Chiến cười khổ cầm cốc sữa: "cậu ấy đã xem triển lãm tranh của cậu và yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên ..."

Vương Nhất Bác thực sự đã chi rất nhiều tiền cho Bạch Nhân, nhưng Bạch Nhân hoàn toàn không nhìn thấy điều đó, nhưng Tiêu Chiến biết rõ điều đó - cậu ấy thậm chí còn đột nhập làng giải trí một mình vì Bạch Nhân, nghiến răng và vật lộn trong đống thuốc nhuộm bẩn thỉu, chỉ vì mục đích để Bạch Nhân được nhìn thấy cậu ấy tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu, chỉ để chứng minh cho Bạch Nhân thấy rằng cậu ấy xứng đáng với cậu.
"Anh ấy yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi có nên yêu anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên không?" Mắt Bạch Nhân như muốn đảo lên trời, "Còn có thêm nhiều người đã xem triển lãm của tôi, tôi phải nhớ sao từng người một? Cậu ấy tưởng mình đẹp trai, soái ca như Canopy xuống trần gian rồi à? "

"... Không phải soái ca Canopy sau khi xuống hạ giới sao?" Tiêu Chiến không khỏi lẩm bẩm nói, "nhưng cậu ấy thực sự trông rất ưa nhìn."

"Vậy thì sao? Tôi chưa thấy ai tốt hơn anh ấy." Bạch Nhân trở nên mất kiên nhẫn khi nói, "Đừng nói về anh ấy, chúng ta hãy nói về anh. Tiếp theo anh định làm gì? Sinh ra và nuôi dạy một đứa trẻ một mình?"

Một mình?  Tất nhiên anh không muốn ở một mình, không thể yêu cầu điều gì đó, chẳng hạn như Bạch Nhân cho Vương Nhất Bác, và Vương Nhất Bác cho cậu ấy.
Tiêu Chiến thở dài, nhẹ giọng nói: "Một mình tôi không có chuyện gì."

Bạch Nhân nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì, thật lâu sau chỉ biết thở dài: "Thật ra, bên cạnh anh ấy tôi biết rõ, nhưng tôi không biết người đó là ai. Có lần tôi vô tình nghe anh ấy nói chuyện với điện thoại với anh ... anh ấy cứ trốn tránh anh, không ngờ anh ấy lại đối xử với anh như thế này ... "

Nhìn khuôn mặt của Tiêu Chiến dần tái đi, Bạch Nhân không nói thêm câu nào nữa.

"Muộn rồi, tôi có việc phải làm nên về trước."

Bạch Nhân đứng dậy đưa danh thϊếp cho Tiêu Chiến: "Trên đó có số điện thoại của tôi. Nếu có khó khăn gì thì cứ gọi cho tôi, giúp được thì tôi sẽ giúp. Đừng cố chấp nữa......đừng quan tâm đến Vương Nhất Bác, anh ấy không thích điều đó.  Tôi nghĩ đầu anh ấy đã bị đập bởi ván trượt "
Tiêu Chiến: "..."

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào Bạch Nhân, và đột nhiên cảm thấy rằng anh ấy là một người rất tốt, ngoại trừ việc anh ấy hơi thẳng tính.

Chỉ là anh vẫn không biết tại sao Bạch Nhân lại muốn tự giúp mình.

Bạch Nhân thấy Tiêu Chiến không chịu vươn tay lấy danh thϊếp, lại thở dài: "Cầm lấy đi, cứ hỏi anh có chuyện gì. Đừng suy nghĩ nhiều, em cũng là Omega, biết rằng không dễ dàng, và Vương Nhất Bác đã theo đuổi tôi bấy lâu nay. Anh đã làm rất nhiều điều cho tôi. Dù không thích anh ấy nhưng tôi cũng nên đền đáp cho anh ấy. Nếu anh mang thai đứa con của anh ấy, tôi sẽ trả lại anh ấy giúp anh. "

Tiêu Chiến cuối cùng cũng trao đổi điện thoại với Bạch Nhân, nhưng nửa tháng sau anh không liên lạc với Bạch Nhân, cứ vài ngày Bạch Nhân lại gọi điện cho anh để hỏi thăm tình trạng của anh, đồng thời gửi một loạt thuốc bổ mà anh cần khi mang thai. Đối với anh, tất cả đều là hàng cao cấp nhập khẩu.  Tiêu Chiến quá xấu hổ để nhận nó, nhưng anh luôn chết lặng trước câu nói "tất cả vì trẻ em" của Bạch Nhân.
Cuộc sống vẫn bình thường như vậy, Tiêu Chiến càng ngày càng có khả năng thích ứng với cuộc sống ở thành phố mới này, anh đã gặp được một số người tốt, chẳng hạn như Bạch Nhân chẳng hạn, anh vì mang thai mà chăm sóc đồng nghiệp, chẳng hạn. là nhà bên cạnh. Họ thường mời anh đến nhà ăn tối.

Anh nghĩ rằng cuối cùng anh cũng có thể từ từ buông bỏ, và anh nghĩ mình có thể sống tốt dù không có Vương Nhất Bác trong tương lai.

Cho đến đêm đó.

Anh nghĩ anh sẽ không bao giờ quên được Vương Nhất Bác, người đầy rượu, chặn anh ở cửa nhà, đè anh vào tường, hung hăng nhìn chằm chằm vào cái bụng căng phồng của anh, giọng điệu lạnh lùng và vô vọng.

Hắn nói, "Tiêu Chiến, tại sao em lại nói dối anh?"