( Bác Chiến trans) Nếu anh là thế thân, em có yêu anh không?

Chương 32

Chuột rút ở bắp chân xảy ra vào ban đêm khi mang thai thứ hai hoặc cuối thai kỳ.  Tiêu Chiến đột nhiên bị cơn đau đánh thức khi anh đang ngủ say, anh sợ mình đánh thức Vương Nhất Bác đang ngủ say bên cạnh, anh muốn chịu đựng không nói được lời nào, nhưng lại không thể không nhúc nhích, đau quá. Đau đớn đến mức anh nắm chặt ga trải giường bằng tay của mình. Khuỷu tay anh vô tình chạm vào Vương Nhất Bác, và Vương Nhất Bác bị đánh thức ngay lập tức. Hắn bật đèn lên và thấy lông mày của Tiêu Chiến bị khóa chặt, môi anh bị cắn vì đau, hắn ngồi dậy vội vàng giữ thẳng mắt cá chân, sau khi nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân, sắc mặt Tiêu Chiến có vẻ tốt hơn một chút, ôm cánh tay Vương Nhất Bác ngủ thϊếp đi.

Lần này, Vương Nhất Bác trở nên căng thẳng hơn, và thường xuyên thức khuya, sợ Tiêu Chiến có bất kỳ tình huống bất ngờ nào, không chịu đánh thức hắn để chịu đựng.  Chỉ sau vài ngày, quầng thâm mắt của hắn ngày càng nặng, Tiêu Chiến ngày càng khó chịu hơn, anh liên tục cam đoan sẽ nói với hắn bất cứ điều gì và sẽ không bao giờ giấu diếm hắn nữa, vì vậy Vương Nhất Bác cảm thấy nhẹ nhõm và chìm vào giấc ngủ.

"Có em ở bên cạnh đồng hành cùng anh, anh sẽ không bao giờ phải một mình chịu đựng bất cứ điều gì nữa."

Trước khi đi ngủ ngày hôm đó, Tiêu Chiến đã nghe thấy Vương Nhất Bác nói câu này bên tai mình.

Vì thiếu pheromone của Vương Nhất Bác, thể chất của Tiêu Chiến không được tốt khi mang thai Tiểu Hạ, sau khi Hạ Tiểu sinh ra, anh đã chăm sóc rất lâu mới khỏi bệnh, lúc đó bác sĩ mới nói rằng nếu anh có thai lần nữa, rất có thể là do nguyên nhân cơ thể của bản thân ảnh hưởng đến sự phát triển bình thường của đứa trẻ.

Bây giờ anh đang có đứa con thứ hai ở nhà. Mặc dù anh có thể cảm nhận được pheromone của Vương Nhất Bác mỗi ngày, Tiêu Chiến vẫn hơi lo lắng và anh đã hỏi ý kiến bác sĩ, bác sĩ nói không sao, nhưng Vương Nhất Bác vẫn lo lắng? Hắn không chịu để Tiêu Chiến làm gì, cho dù anh có cử động đi chăng nữa thì hắn cũng không bắt anh nhúc nhích thêm chút nào, nếu Tiêu Chiến không cười hề hề mà từ chối với thái độ kiên quyết thì Vương Nhất Bác đã đút cơm cho anh.

Cảm thấy vô cùng nhàm chán, Tiêu Chiến tìm ra bảng vẽ và cọ vẽ cũ, rồi vẽ bất cứ thứ gì mình muốn để giải tỏa sự nhàm chán.  Những bông hoa hồng vừa trồng trước cửa nhà, cây tùng thơm ngào ngạt từ nhà bà hàng xóm, và món đồ chơi nhồi bông mà Tiểu Hạ và những người bạn của nhóc mang về từ con búp bê. Vương Nhất Bác đã làm nhiều món khác nhau cho anh theo những công thức đã được chuẩn bị kỹ lưỡng mỗi ngày.  Màu vẽ trái tim trên từng tờ giấy vẽ chính là tình yêu dưới ánh mặt trời mà trước đây anh không dám nghĩ tới, nhưng giờ đây anh đã được ôm chặt trong đó.

Trong lúc Vương Nhất Bác không có ở nhà dọn dẹp phòng, Tiêu Chiến đã tìm thấy một bức tranh chưa hoàn thành đã được Vương Nhất Bác giấu rất kỹ, ở tầng dưới cùng của một chiếc tủ nhỏ trong phòng làm việc, chỉ có một cặp lông mày trên bức tranh, vốn không hoàn chỉnh, cũng giống như Tiêu Chiến đã tuyệt vọng che giấu nó nhiều năm trước, một tấm lòng chân thành vì sợ sẽ tiết lộ toàn bộ bức tranh.

Bức tranh cuối cùng cũng được hoàn thành, vào một buổi chiều đầy nắng.

Vương Nhất Bác giữ một tư thế thẳng và bất động. Ngồi dưới nắng, bóng dáng hắn bị ánh sáng làm mờ, mắt rũ xuống. Thỉnh thoảng hắn lại ngước mắt lên nhìn Tiêu Chiến, trên môi nở một nụ cười; Tiêu Chiến ngồi đối diện với hắn, trên tay cầm cọ vẽ, với vẻ mặt nghiêm túc như vậy, ngay cả ngọn gió vô hình cũng bị anh thu phục, đằng sau ánh sáng lấp lánh và bóng đen trên tờ giấy vẽ, hắn được anh yêu thích nhiều năm.

Sau 4 năm, Tiêu Chiến cuối cùng cũng thực hiện được những nét vẽ cuối cùng cho bức tranh này.

Rồi họ ôm hôn nhau dưới nắng, dáng người liêu xiêu, ánh mắt rối bời.

Rồi hắn nói, em yêu anh.

"Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh..." hắn thì thầm vào tai anh, hết lần này đến lần khác, giống như một sự cứu rỗi tự nhiên không bao giờ dừng lại.
Những gì trước đây em nợ anh, bây giờ em sẽ trả lại cho anh.

++++++++

Tiêu Chiến rất hào hứng khi lần đầu tiên cảm nhận được chuyển động của thai nhi.

Tiểu Hạ bị Tiêu Chiến nắm tay sờ bụng, kinh ngạc trợn to hai mắt, cười kêu lên: "Ba, ba, em gái động đậy! Là em gái!"

Tiêu Chiến cười sờ sờ đầu con trai: "Làm sao biết đó là em gái? Nếu là em trai thì sao?"

"Mọi thứ đều được, anh chị em đều được, con đều thích--"

Tiểu Hạ còn chưa kịp nói xong, đã bị ba từ phía sau bế lên, khoác tay lên ghế sô pha một bên.

Vương Nhất Bác bình tĩnh nghiêng người: "Con trai, con hãy động thủ trước đi để cha nghe lời."

Tiểu Hạ: "..."

Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống, thận trọng áp mặt vào cái bụng căng phồng của Tiêu Chiến, cảm thấy bụng dường như hơi bị đυ.ng, há miệng, cúi đầu, thật lâu không lên tiếng.
Tiêu Chiến cảm thấy có gì đó không ổn, vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, định hỏi hắn có chuyện gì, nhưng Vương Nhất Bác lại ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ đậm, trong mắt như có tia nước.

Lòng Tiêu Chiến kích động, vừa định an ủi, nhưng Vương Nhất Bác đã đứng dậy, quay lưng lại, lau mắt như che, vừa lau vừa nói: "Không sao, không sao,."

Tiêu Chiến: "... Vào được không."

Kể từ đó, niềm vui lớn nhất của Vương Nhất Bác là được nói chuyện với đứa con gái chưa chào đời của mình. Giống như Tiểu Hạ, Vương Nhất Bác thích con gái nhỏ. Một người nói về em gái và em gái của nhóc mỗi ngày, người kia nói về con gái và con gái của hắn mỗi ngày, nỗi ám ảnh của hai cha con. Có lần Tiêu Chiến nói đùa nếu là con trai thì phải làm sao, Vương Nhất Bác lập tức che miệng lại tỏ vẻ bối rối, phải gõ vào gỗ ba lần để chứng tỏ những gì mình nói vừa rồi không được tính đến, điều này khiến Tiêu Chiến đau khổ.
Khi tháng thai ngày càng lớn, nên mua một số thứ cần mua càng sớm càng tốt. Gói hàng đã chuẩn bị sẵn và Tiêu Chiến tự tay dọn dẹp. Vương Nhất Bác thực sự có chút lo lắng, và những thứ hắn đặt vào là vô dụng hoặc là thừa, cuối cùng khi Tiêu Chiến thu dọn đồ đạc, vẫn vẻ mặt lo lắng hỏi: "anh cũng muốn nhét em vào sao?"

Tiêu Chiến: "... Không cần."

Ngày đến hạn là tháng Ba của năm thứ hai.  Tiêu Chiến ở nhà cả mùa đông, uể oải ngồi quấn chăn trước lò sưởi, Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh gọt hoa quả cho anh ăn, Tiểu Hạ ngồi trên thảm đọc sách. Căn phòng ấm áp và yên tĩnh, chỉ có ngọn lửa đang bùng cháy, âm thanh lột xác hoàn toàn.  Tiêu Chiến thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác hôn anh cười, Tiểu Hạ bình tĩnh lật sách không ngẩng đầu lên.
Thành phố luôn ấm áp, mùa đông thỉnh thoảng sẽ có một chút tuyết rơi, Tiểu Hạ phấn khích chạy ra ngoài xem, Vương Nhất Bác cũng đi theo. Từ khi mang thai, Tiêu Chiến sợ lạnh nên ở trong nhà ấm ức cho đến khi nghe thấy Vương Nhất Bác và Tiểu Hạ gọi mình bên ngoài, anh nhìn xuống cửa sổ trên tầng hai và thấy một dòng chữ lớn viết trên tuyết: "Chúng ta cùng nhau đi trượt tuyết!" Vương Nhất Bác nắm tay Tiểu Hạ, ba và con trai đứng đó. Cùng nhau cười với anh bên cạnh dòng chữ.

Vì vậy anh cũng cười, trên cửa sổ thủy tinh thở dài, viết thật lớn: "Được rồi!"

Sau đó, con gái của họ ra đời. Một gia đình bốn người cùng nhau đi trượt tuyết và ngắm cực quang. nghe nói việc lập một điều ước dưới cực quang rất hiệu quả. Lúc đó Vương Nhất Bác vẫn nhắm mắt và chắp tay làm hiếu đạo ước nguyện, nhưng Tiêu Chiến lại không đủ để ý, chỉ nhìn sơ qua của anh liền bị mê hoặc, ngẩn người nghĩ, có lẽ, đây là cả đời.
Cuộc sống của anh, cuộc sống của em, cuộc sống của chúng ta.

Khi đó, Tiêu Chiến đã không thực hiện điều ước dưới cực quang.

Bởi vì không có gì khác để yêu cầu.

Trong nháy mắt đã là mùa xuân, thời hạn đã đến gần, sắp tới Vương Nhất Bác dẹp hết công việc, tập trung ở nhà cùng Tiêu Chiến ở bên cạnh anh, cũng thường xuyên thức đêm, Tiêu Chiến thuyết phục cũng không nghe, cả người đều trở nên căng thẳng.

Đêm trước ngày dự sinh, tiểu tử trong bụng vẫn không nhúc nhích, Vương Nhất Bác càng ngày càng lo lắng, lo lắng đi lại trong phòng, tâm trạng Tiêu Chiến rất ổn định, thay vào đó là muốn thuyết phục Vương Nhất Bác thả lỏng người: "Không sao đâu. Nếu ngày mai không có hoạt động gì nữa, chúng ta hãy đến bệnh viện. Bác sĩ nói hoãn ngày dự sinh vài ngày là chuyện bình thường ... Em ngủ đi, anh ngủ không ngon.."
Vương Nhất Bác từ lâu đã buồn ngủ với hai mí mắt đánh nhau, mấy ngày nay đều căng thẳng, lúc này, Tiêu Chiến thuyết phục hắn từ từ thả lỏng, ngay khi chạm vào gối đã ngủ thϊếp đi.

Tiêu Chiến thuyết phục hồi lâu, anh cũng mệt mỏi, chẳng mấy chốc đã ngủ say, nhưng nửa đêm tỉnh dậy đột nhiên đau đớn, đau đến mức anh bất giác thở hổn hển, sờ lên mặt đầy mồ hôi.  Hắn không thể quen thuộc hơn cảm giác này, trước khi Hạ Hạ sinh ra năm đó chính là như thế này.

Anh vươn tay đẩy Vương Nhất Bác bên cạnh: "Nhất Bác, dậy đi, đứa nhỏ sắp chào đời."

Vương Nhất Bác đã mấy ngày không nhắm mắt, hiện tại đã ngủ rất say, một khi nắm được tay của Tiêu Chiến, cả người rối rắm: "Này, đừng làm loạn, đợi đến khi tỉnh lại..."

Nói chuyện được nửa đường, hắn đột nhiên mở mắt ra, hoảng sợ nhìn Tiêu Chiến, suýt chút nữa đã nhảy khỏi giường.
"Cái gì? Anh nói cái gì?!"

Trước khi được đẩy vào phòng sinh, Tiêu Chiến đã mất phương hướng vì đau đớn, anh giữ chặt tay Vương Nhất Bác và liên tục gọi tên hắn, khi đến cửa phòng sinh, y tá đã chặn Vương Nhất Bác lại, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy tay mình trống rỗng, trước khi cửa phòng sinh đóng lại, anh đau lòng hét lên: "Vương Nhất Bác, đừng đi!"

Vương Nhất Bác ngây người đứng ở cửa, bởi vì vừa rồi tay của Tiêu Chiến quá chặt, lòng bàn tay vẫn còn hơi đau nhức.

Hắn ép mình bình tĩnh ngồi xuống bên ngoài phòng sinh, Tiểu Hạ không biết từ lúc nào đã chạy đi mua hai chai nước đưa cho hắn một chai, vẻ mặt không bình tĩnh như năm- trẻ già: "Ba., ba trước uống chút nước."

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hạ, đột nhiên vươn tay muốn ôm chặt lấy nhóc, nước mắt đồng loạt rơi xuống.
Quá khứ hiện lên nhanh chóng trong tâm trí hắn như một cuốn phim, từng khung hình, hắn không khỏi nhớ về việc Tiêu Chiến đã tự mình sống sót như thế nào khi Tiểu Hạ được sinh ra, lại nhớ tới bốn năm hắn đã bỏ lỡ, rằng Tiểu Hạ đã cố kìm nén nỗi nhớ người cha khác trong bốn năm khi nhóc thức dậy trong đêm không biết bao nhiêu lần, bốn năm không thể lấy lại và dù thế nào cũng không thể bù đắp được.

Tiểu Hạ ôm hắn, vỗ nhẹ vào lưng hắn: "Ba, đừng khóc, không sao đâu."

Vương Nhất Bác không dám khóc trước mặt con trai, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi gật đầu.

Không biết phải mất bao lâu, cửa phòng sinh cuối cùng cũng được mở ra, một y tá bước ra với một đứa bé trong tay: "Xin chúc mừng, là một bé gái."

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.
Cảm ơn Chúa.

May mắn thay, hắn vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại mọi thứ.

++++++++

Lúc bị đẩy ra khỏi phòng sinh, Tiêu Chiến vốn đã rất mệt, miễn cưỡng mỉm cười với Vương Nhất Bác, nói vài câu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi mở mắt ra lần nữa đã là buổi trưa, ánh mặt trời rất tốt có chút chói mắt, Tiêu Chiến không khỏi đưa tay lên chặn mắt.

Tiểu khu rất náo nhiệt, cả bố mẹ anh và bố mẹ Vương Nhất Bác đều đến, trêu đùa đứa nhỏ trong nôi với Tiểu Hạ, khi thấy Tiêu Chiến tỉnh lại, tất cả đều vây quanh anh, kinh ngạc nhìn anh đau khổ nói không ra lời.

Tiểu Hạ nhìn hai người cha của mình và nói rằng con đói, vì vậy nhóc đã được ông bà ngoại của nhóc đưa đi ăn trưa.

Phòng sinh yên lặng, Tiêu Chiến nhìn quầng mắt vẫn còn đỏ của Vương Nhất Bác, khẽ cười: "Em khóc rồi sao?"
Vương Nhất Bác lau mắt lắc đầu, nặng nề giọng mũi: "Không có."

"Không có thì đi gặp con gái." Tiêu Chiến nhìn cái nôi nhỏ bên giường, trong mắt tràn đầy ý cười.

Vương Nhất Bác không đi gặp con gái mà cúi xuống, ôm anh vào lòng cẩn thận.

"Tiêu Chiến." Hắn nói, "Thời tiết hôm nay rất tốt."

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, vươn tay muốn ôm hắn, cười gật đầu: "Ừ."

Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cây cối đâm chồi nảy lộc, ngay cả gió cũng thấy ấm, nắng cũng tốt.

Mùa xuân đã đến.

Mỗi ngày trong tương lai sẽ là một ngày đẹp trời