Beyblade Burst [Oneshort + Fanfiction]

[Delta x Dante] Hoa Vô Sắc (2)

Nói chút trước khi đọc: Chap này sẽ có OC nha! Nhưng cũng chỉ là làm nền thôi à!

Do đây là bộ fic nên sẽ có tên chap luôn: Chap 2: Nỗi buồn vì em!

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bước vô nhà, bóng tối bao phủ. Tôi bật điện lên rồi bỏ chiếc cặp xuống băng ghế và lấy cho mình một ly nước. Về nhà, lại cô đơn, buồn bã. Lại một mình trong chính căn nhà với bốn bức tường. Nhìn trên tường, tôi thấy ảnh tôi chụp với bố mẹ. Chẳng biết là khi đi xa thì họ còn nhớ tới tôi không, trong người họ có dâng trào cảm xúc nhớ nhung không hay chỉ nhớ tôi theo một cách vô cảm. Ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi nhiều, đâm ra là tôi cũng như tự kỉ, chỉ muốn tâm sự với chính bản thân mình. Chẳng biết là, tôi có thể tâm sự với em những điều này được không nhỉ, Dante?

Tên em bất chợt xuất hiện trong đầu tôi, cái cảm xúc khi yêu một ai đó thật lạ, tôi cứ chìm đắm trong dòng cảm xúc ấy, cứ muốn mỉm cười mà quên đi thời gian. Cuối cùng thì tôi đi ngủ muộn do nấu ăn trễ. Mệt mỏi, tôi dần chìm vào trong giấc ngủ.

Sáng dậy, vẫn bước trên con đường quen thuộc để đến trường, tôi bắt gặp em đang đứng ngoài cửa chào bố mẹ. Em nhìn có vẻ nhiều năng lượng, nét mặt vui tươi hớn hở, chạy thẳng một mạch nhưng lại bất chợt dừng lại, quay về phía sau. Em nhìn thấy tôi, vẫy tay và hét lớn:

- Anh Delta!!!

Em chạy lại gần tới chỗ tôi. Em thở dốc, mặt đỏ ửng lên vì mệt nhưng vẫn cố nói:

- Chào buổi sáng, anh Delta!

- Bình tĩnh lại đi rồi nói!

Nghe tôi nói xong, em điều hòa lại nhịp thở của mình rồi ngước lên nhìn tôi, em cười:

- Em định xuống chỗ anh để kêu anh đi học cùng! May quá lại gặp anh ở đây!

Tôi nhìn em, cười nhẹ:

- Đi học thôi!

- Vâng!

Trên đường, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện. Em kể hồi ở ngôi trường cũ em có rất nhiều bè bạn cùng chơi chung một câu lạc bộ, họ chơi chung một cách rất đoàn kết, thân thiện. Nhưng em lại không hiểu sao từ khi chuyển trường, vào câu lạc bộ ở trường mới thì lại có nhiều người không ưa em, không thích em, ghét bỏ em mặc dù em chưa làm gì họ. Chắc là do tôi nên em mới bị vậy chăng? Mọi người ghét bỏ em là do tôi sao?

Nghĩ vớ vẩn trong đầu, đôi mắt đỏ huyết của tôi cứ nhìn lên bầu trời cao, trong xanh ấy. Nhìn bầu trời trong xanh đó, nhìn những áng mây trôi bồng bềnh, thong thả đó mà tôi có chút ghen tị. Bầu trời trong xanh đó không có gì lo âu nên chẳng có chút u ám nào. Còn những áng mây thì chúng cứ thế mà để gió trôi đi, không có gì phải trầm ngâm, nghĩ ngợi. Mà tại sao một con người như tôi lại có nhiều điều uẩn khúc, đáng ghét vậy? Với tôi, điều đó thật khó giải thích mà.

Đến trường, khi hết những tiết học trong ngày thì tôi và em đều ở lại để luyện tập ở câu lạc bộ. Chân tôi thì mới chỉ lành một chút nên khả năng cao là phải xin nghỉ. Nhưng tôi không muốn vậy, tôi muốn tập. Cảm xúc khao khát chiến thắng cứ dâng trào trong người và tôi không thể kiểm soát được nó. Tôi phải tập luyện, phải tập luyện nhiều hơn!

Nhưng trước lúc tập luyện thì cả đội bàn bạc về việc chọn những người đại diện để tham gia giải đấu Liên trường. Do không còn thời gian tổ chức giải đấu vòng loại để chọn ra người vì lịch thi các môn cũng sắp tới gần và học sinh thì phải đầu tư thêm vào chúng nên huấn luyện viên chọn cách là cho những người ưu tú nhất trong đội để đi. Và bọn Washi thì cười đắc chí vì nguyên năm đứa chúng nó được huấn luyện viên chọn. Chắc chắn là bọn này đã nói huấn luyện viên chuyện gì đó nên mới có chuyện vô lý như vậy! Em thấy vậy liền hỏi:
- Thưa huấn luyện viên, em thấy anh Delta cũng chơi tốt mà sao mọi người không chọn anh ấy ạ?

Nghe em hỏi xong, Washi đáp lại với giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự khó chịu:

- À, bởi vì Zakuro không thích chơi đồng đội mà!

- Làm gì có vụ đó, em chơi với anh ấy hoài. Anh ấy hay chuyền cho em lắm!

Câu đối đáp của em làm tên Washi cau mày bực bội và một tên trong bọn nó tiến tới chỗ tôi, giẫm mạnh vào chân tôi. Tuy đau nhưng tôi vẫn cố chịu. Hắn quay sang em rồi bảo với giọng chọc tức:

- Nhưng Zakuro- kun còn bị bong gân nữa mà! Sao chơi được!

Nghe xong, tôi thật sự bất ngờ. Tại sao chúng nó biết chuyện đó? Rõ ràng là tôi không nói cho ai, kể cả Dante về việc này mà? Tuy bất ngờ nhưng tôi vẫn hỏi nó với âm lượng nhỏ và bằng cái giọng không cảm xúc:

- Tại sao mày biết chuyện này?
Nó nghe xong, hếch miệng cười, bảo:

- Cái lúc mà thằng oắt con kia đưa mày xuống phòng y tế thì tao có đi cùng đường với lũ chúng mày nên biết thôi!

Tôi chưa kịp nói thẳng vào cái bản mặt nó thì huấn luyện viên đã lên tiếng:

- Rồi, do cũng không còn nhiều thời gian nên chúng ta sẽ quyết năm bạn mà thầy vừa nói. Và Zakuro, em bị thương thì tốt nhất nên nghỉ ngơi đi. Mà Kito cũng đã nói với thầy rồi, các bạn ấy cũng lo lắng cho em đó chứ!

Định lên tiếng phản bác lại thì lời nói của tôi bị chặn đứng bởi giọng nói muốn làm cho người khác phát điên của tên Kito và hắn cố tình giẫm mạnh hơn vào chân của tôi như một lời cảnh báo:

- Thấy bọn này quan tâm mày chưa, biết mày bị đau nên mới xin cho mày đó!

- Tao không cần cái bộ mặt giả tạo của mày giúp!!!

Tôi đẩy cậy ta ra xa khỏi người mình.
Thấy mọi người nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt ghét bỏ, ánh mắt của họ như muốn nói rằng tôi là một kẻ không coi người khác ra gì. Tôi chạy khỏi phòng tập, đôi mắt như muốn rơi lệ. Tôi cứ vậy mà chạy thật xa, xa khỏi ngôi trường. Lòng tôi quặn thắt lại vì tôi nghĩ tới em. Sau hôm nay, có khi em lại nghĩ là tại tôi mà em mang tiếng xấu. Tại tôi mà em bị ghét bỏ. Tất cả là tại tôi! Nước mắt từ từ tuôn rơi và lăn xuống hai gò má. Không! Tôi không được khóc! Tuyệt đối không!

Tôi khóc, tôi lau rồi. Gạt hết sự yếu đuối đi rồi.

Ngồi trên băng ghế đá, trong đầu tôi giờ chỉ toàn chữ 'Đau' mà thôi. Đắm chìm trong đau khổ, buồn đau, nước mắt. Tôi cứ chìm sâu vào đó từ bao giờ? Sao bây giờ tôi mới nhận ra nỗi đau đó. Hay là dù tôi có nhận ra những cũng không quan tâm. Cứ mãi nhấn chìm vào trong dòng cảm xúc đó làm tôi càng tự dằn vặt mình hơn. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng ai gọi tên tôi làm tôi như được rời khỏi suy nghĩ u ám cứ văng vẳng trong đầu tôi:
- Anh Delta!

Ngẩng đầu lên, tôi thấy em.

- Dante! Em làm gì ở đây?

Em chưa đáp lại câu hỏi mà ngồi xuống cạnh tôi, hỏi nhẹ:

- Sao anh không nói cho em biết?

- Nói gì?

Tôi ngẩn ngơ, em đáp lại:

- Thì việc anh bị bong gân đó!

- Chuyện đó thì có gì-

Không để tôi nói hết câu, em cúi người xuống và coi lại chỗ chân đang băng của tôi. Em gỡ lớp băng đã bẩn do bị giẫm lên, thấy chân tôi đỏ ửng và thêm những vết bầm tím, em nói:

- Thế này mà anh bảo không sao nữa chứ!

Tôi thu chân lại, tôi không thích cái cảm giác như bị người khác thương hại nên quay lại đối diện với em, quát lớn:

- Bỏ ngay cái ánh nhìn thương hại đó đi!

Em thấy tôi nhìn em với vẻ mặt giận dữ. Ban đầu, tôi nghĩ là em sẽ bỏ đi hoặc em sẽ cười tôi với một nụ cười khinh bỉ mà bao người tôi từng cho là bạn bè đã làm với tôi như vậy. Nghĩ đến mà tôi muốn đuổi em đi thật xa, xa khỏi tầm mắt. Nhưng, tôi lại hiểu lầm em, một lần nữa:
- Em chỉ là lo lắng cho anh thôi! Mà lo lắng và thương hại nó khác nhau mà!

Em nói xong rồi nở một nụ cười. Lại là nụ cười đã làm trái tim tôi ấm áp và tan chảy một phần lạnh giá trong tôi. Tính tôi một phần cũng có chút đa nghi nên tôi nhìn em mà hỏi ngược lại:

- Khác chỗ nào?

- Thì lo lắng thì mình quan tâm người ta thật lòng. Còn thương hại thì cũng là yêu thương nhưng mà lại có cảm giác lừa dối. Đúng không ạ?

Tôi khá bất ngờ khi em nói ra câu trả lời. Đó là những gì mà tôi đã được nghe qua trong tình yêu. Tôi biết rằng, tình yêu mà đến bằng sự thương hại thì trước sau gì cũng sẽ đổ vỡ. Nghe vậy, tôi càng thêm thù oán cái 'thương hại' vì khi chúng ta hiểu lầm thì nó chỉ càng thêm buồn cho cái mối tình ấy. Nhưng em lại khác, em là lo lắng cho tôi, là yêu thương tôi. Cúi xuống, tôi nghĩ mình đã quá bồng bột trong chuyện này rồi. Tôi nói:
- Đúng rồi! Nhưng mà sao em biết vậy?

- Thì em nghe nhiều người nói vậy! Với lại, chúng ta là bạn mà! Bạn bè thì phải quan tâm, lo lắng cho nhau chứ!

Câu trả lời của em làm tôi thấy hơi tiếc trong lòng. Tôi phải lòng em rồi mà em vẫn coi tôi là bạn. Hoặc là do em chỉ quá ngốc nghếch và ngây thơ để có thể nhận ra thứ mà người ta gọi là 'tình yêu'. Nghĩ vậy, tôi chỉ nhếch miệng cười khổ. Có lẽ, muốn em trở thành của tôi sẽ khá là khó khăn đây. Bất chợt tôi nhìn vào chiếc đồng hồ, quá trưa mất rồi:

- Cũng muộn rồi đấy, em về đi kìa!

- Thế anh về cùng em nha!

Em đỡ tôi dậy. Do tôi cao hơn em một cái đầu nên tôi cũng chẳng muốn cái việc mà em khoác vai đỡ tôi về nên tôi đành chịu tạm việc đi khập khiễng. Lê được vài bước thì tôi bắt đầu cảm thấy nhức. Nhưng để em không lo lắng thái quá thì tôi lại một lần nữa phải che giấu cảm xúc. Tuy vậy nhưng tôi cũng không thể nào ngừng việc để khóe môi mình cong nhẹ lên được. Vì tôi đang được đi với em, được nắm tay em đi về trên con đường quen thuộc này. Cảm nhận đôi bàn tay ấm áp này như muốn truyền sức mạnh cho tôi vậy. Về nhà, miệng tôi vẫn cười tủm tỉm. Em giúp tôi tìm lại thứ gọi là hạnh phúc rồi.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đăng thêm vào cho đỡ phải tốn thêm chap mà đọc đỡ hụt hẫng ha!